Vào lúc này, Võ Thiện Nhân đang cưỡi trên Hoàng Kim Chuyên dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển.
Hắn lại không biết rằng, chính vì sự cẩn thận của mình mà lần này đã để lộ chứng cứ, mang đến một mối hoạ sát thân.
Chẳng rõ nơi đây thuộc địa phương nào mà bốn bề đều là núi non xanh thẳm, hắn đã bay mấy canh giờ mà vẫn không sao thoát ra được.
Đang lúc trong lòng buồn bực thì bỗng nhiên giọng lão Kim gấp gáp vang lên: “Nhóc con, chạy mau lên! Có hai người Thần Cấp trung kỳ đang đến.”
Võ Thiện Nhân cả kinh: “Chẳng lẽ là viện quân do Nguỵ Triệu Vinh gọi tới đó sao?”
Lão Kim sốt ruột thúc giục: “Tám chín phần là như vậy.
Ta thấy vẻ mặt bọn chúng đằng đằng sát khí, chỉ trong vòng mười hơi thở sẽ đến đây.”
Không đợi lão Kim nói hết, thân hình Võ Thiện Nhân đã lao đi như một mũi tên bắn, thoáng chốc tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần.
Thời điểm này, chân linh khí trong người hắn hoàn toàn bạo phát, đồng thời thông qua tinh thần lực Phong Quyển Tàn Vân cũng được thi triển đến cực hạn.
Võ Thiện Nhân hiểu rằng phía sau mình chính là hai Thần Cấp cường giả, nếu đúng là nhân vật có mối quan hệ đối với Nguỵ Triệu Vinh thì dẫu có mười cái mạng hắn cũng không đủ chết.
Trước hành động đột ngột bất thường của Võ Thiện Nhân, không xa phía sau, Triệu Khánh Ngọc kinh ngạc nói: “Ồ, thật là kỳ lạ! Hình như hắn đã phát hiện ra chúng ta.”
Nguỵ Văn Tấn cười lạnh: “Hừ! Quả nhiên là có điểm khả nghi!”
Đến đây, linh lực cả hai cuồn cuộn tuôn ra, khoảng cách giữa đôi bên rất nhanh đã được thu hẹp.
Mười dặm.
Chín dặm.
Tám dặm.
… Năm dặm.
Bốn dặm.
Võ Thiện Nhân đang thục mạng bỏ chạy, lại nghe âm thanh lão Kim cảnh báo: “Không xong! Hai kẻ đó đã tăng cường tốc độ, chỉ trong ba hơi thở nữa sẽ kịp đến đây.”
Quả nhiên vừa vặn đúng ba hơi thở, không gian trước mặt Võ Thiện Nhân chấn động, trong chớp mắt hiện lên gương mặt ác thần đôi vợ chồng Song Thần Độc Sát.
Võ Thiện Nhân kinh hoảng, vội vàng bắn lùi lại một khoảng vừa đủ, nhưng cũng không tiếp tục bỏ chạy nữa mà bày vẻ cảnh giác về phía trước.
Hắn biết rằng tu vi hai người này cực kỳ khủng bố, vậy nên chỉ cần hắn manh động làm trái ý đối phương thì e rằng sẽ lập tức mất mạng.
Đứng trước tồn tại Thần Cấp cường giả, chút thực lực cỏn con của Tướng Cấp trung kỳ chẳng khác nào một con kiến hôi, không có khả năng tự vệ.
Trong tình huống hiện tại, tính mạng của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm trong đầu đối phương.
Hơn nữa, trong lòng Võ Thiện Nhân cũng chưa thực sự chắc chắn liệu đây có phải là người do Nguỵ Triệu Vinh gọi đến hay không.
Do đó, hắn tỏ vẻ như không hay biết gì, dùng thái độ cảnh giác thăm dò, rồi khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi, đồng thời chắp tay cung kính nói: “Vãn bối xin bái kiến hai vị tiền bối!”
Thần thức của Nguỵ Văn Tấn không ngừng đảo tới đảo lui, đột nhiên nói: “Tại sao ngươi lại có thể phát hiện ra chúng ta?”
Võ Thiện Nhân giả bộ ngạc nhiên: “Ơ, có đâu ạ! Chả là trên người vãn bối đang có công chuyện gấp nên mới vội vã như vậy.
Không biết là phía sau có hai vị tiền bối đuổi theo.
Xin tiền bối bớt giận!”
Hắn vừa kịp trả lời xong thì bỗng nhận được truyền âm của lão Kim: “Nhóc con, mau tìm cách chạy về hướng nam thêm mười dặm, ta phát hiện ở đó có một kết giới vô cùng cường đại, có lẽ ngươi sẽ tìm được một đường sinh cơ.
Khí tức trên hai người này rất trùng khớp với tên nhóc con Nguỵ Triệu Vinh, không thể sai đâu!”
Nếu lão Kim đã khẳng định như vậy thì nhất định không sai rồi.
Võ Thiện Nhân rùng mình, mồ hôi đổ ra ướt hết tấm lưng đằng sau, nhưng trước mặt vẫn cố gắng giữ vững biểu hiện bình thường nhất có thể.
Chỉ có điều, Song Thần Độc Sát vốn không phải là người lương thiện, Triệu Khánh Ngọc mặt hầm hầm tức giận, bỗng cất giọng bảo: “Phu quân, cần gì phải nói nhiều với hạng tôm tép này.
Trước mắt cứ phế bỏ hắn rồi đem về Độc Xà Động từ từ tra khảo sau.”
Triệu Khánh Ngọc tính cách xem ra còn độc ác hơn cả Nguỵ Văn Tấn, vì chuyện con trai mình mà mấy ngày nay mụ đã xuống tay giết chết không ít người.
Theo mụ thấy thì giết nhầm còn hơn bỏ sót, những kẻ xuất hiện quanh quẩn trong khu vực này đều đáng chết cả.
Tình hình không ổn, Võ Thiện Nhân đang định quay đầu bỏ chạy về hướng nam thì chợt thấy bàn tay Triệu Khánh Ngọc khẽ động, từ ngón tay búng ta một đạo công kích nhắm thẳng vào mình.
“Chíu!”
Cảm nhận nguồn năng lượng ẩn chứa bên trong đạo công kích đó, Võ Thiện Nhân da đầu tê dại.
Theo hắn nhận định thì cái búng tay tuỳ tiện này có thể sánh ngang với một kích của cường giả Vương Cấp sơ kỳ.
Có lẽ đối phương tạm thời chưa có ý định lấy mạng mình mà muốn làm cho hắn phải lâm vào tình cảnh sống dở chết dở.
Đến nước này thì không còn giấu diếm được nữa, khi đạo công kích chỉ còn cách vài trượng, đôi mắt Võ Thiện Nhân hiện lên một sự quyết đoán, đồng thời trong lòng gầm vang một tiếng: “Hàng Long Biến Thân.”
Chỉ trong nháy mắt, thân hình hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái long biến, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy màu vàng óng ánh, chân linh khí năm màu từ đan điền dốc cả ra, hắn vươn tay đánh một quyền.
“Du Long Bát Hoang.”
Trong không gian vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
“Bồng.”
“Ầm… Ầm…”
Để hoá giải nguy cơ, Võ Thiện Nhân không ngần ngại thi triển chiêu bài mạnh nhất của mình.
Hắn cùng lúc rút ra hai tia nguyên tố của hoả thuộc tính và thuỷ thuộc tính đến từ trong Thức Hải dung hợp vào Long Hổ Thần Quyền.
Mặc dầu nói là đạo công kích kia sánh ngang với một kích của Vương Cấp sơ kỳ nhưng lại do một cường giả Thần Cấp trung kỳ thi triển ra, vậy nên so về chất lượng hoàn toàn có sự khác biệt.
Võ Thiện Nhân miễn cưỡng ngăn chặn nhưng nguồn dư lực quét đến vẫn khiến cho hắn khó thở, cảm giác trước ngực như có búa tạ nện trúng.
Vào thời khắc sinh tử này hắn không có thời gian rên rỉ, liền mượn thế xoay người muốn bỏ chạy.
“Quả nhiên chính ngươi là hung thủ đã hại chết con trai ta! Còn muốn chạy sao?” Triệu Khánh Ngọc hét lên một tiếng chói tai, vươn tay búng thêm một đạo công kích.
Ngay khi Võ Thiện Nhân tiến hành long biến thì vợ chồng Song Thần Độc Sát lập tức xác nhận hắn là hung thủ đã sát hại con trai mình.
Nhưng ngạc nhiên hơn là một thằng nhóc Tướng Cấp trung kỳ như hắn lại có thể phát động công kích không thua kém bao nhiêu so với Vương Cấp sơ kỳ.
Đáng sợ ở chỗ, hắn không hề dùng đến ngoại vật mà chỉ dựa vào linh thuật cường đại, phối hợp với sức mạnh nhục thể thuần tuý.
Bên cạnh đó, ở thời điểm Võ Thiện Nhân thi triển Du Long Bát Hoang, rõ ràng có năm loại thiên địa thuộc tính đột nhiên nổi lên, nhưng sau đó không hiểu sao chỉ còn lại hoả thuộc tính và thuỷ thuộc tính.
Song Thần Độc Sát cảm thấy vô cùng kinh hãi, với con mắt già đời của mình thầm phỏng đoán nhất định là trên người thằng nhóc con này có ẩn chứa bí mật nào đó.
Danh Sách Chương: