Thêm một cái thời hạn
Bên ngoài môn phái, có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh, khoảng chừng mười sáu tuổi, da trắng như tuyết, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, thần thái cao quý.
Nhìn dung mạo và thần thái so với Lục Thiên Thiên không phân cao thấp.
Mộ Dung Hân!
Dòng chính của Mộ Dung gia ở thành Thiên Hải.
Sở hữu linh căn cực phẩm, được trưởng lão thứ mười một của Bách Hợp Thánh Tông nhận làm đệ tử chân truyền.
Ngoài ra, nàng còn có một thân phận khác đó là vị hôn thê trước đây của Tiêu Tội Kỷ.
Một kiều nữ có dung mạo và thân phận hơn người như thế xuất hiện ở trước cổng Thiết Cốt Phái, là chuyện chẳng ai ngờ tới.
Mộ Dung Hân đưa tay gạt những sợi tóc trên trán, ánh mắt mình về phía nam nhân đang đứng trên lầu quan sát ở phía xa, thì thầm nói:
“Quả nhiên là huynh ấy.”
Thời gian trước, Mộ Dung Hân quay về thành Thiên Hải thăm gia tộc, đồng thời nghe được tin tức vị hôn phu trước kia của mình giành được quán quân sự kiện môn phái luận võ, hôm nay tiện đường trở về môn phái nên đặc biệt ghé thăm.
Tiêu Tội Kỷ cũng nhìn thấy Mộ Dung Hân, sắc mặt đen lại:
“Nữ nhân này sao lại tới đây?”
Ký ức năm năm trước lại hiện lên.
Tại phòng khách của Tiêu gia, trước mặt tất cả mọi người trong gia tộc, Mộ Dung Hân đi cùng trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông, nhàn nhàn nói:
“Ta đến để từ hôn!”
Năm chữ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo này, chẳng khác nào một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim của Tiêu Tội Kỷ, khiến cho hắn trong năm năm lưu lạc giang hồ, mỗi lần nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
Đối với người đã từng là vị hôn thê của mình, Tiêu Tội Kỷ không có bất kỳ cảm tình gì cả, dù sao cũng là cuộc hôn nhân ước hẹn, lúc nhỏ cũng chỉ gặp mặt có một lần mà thôi.
Nhưng mà nữ nhân này đến từ hôn, trước mặt không biết bao nhiêu người, hung hăng chà đạp lòng tôn nghiêm của hắn.
Từ thiên tài trở thành một kẻ vô dụng, hắn có thể chấp nhận.
Tiêu gia đuổi khỏi gia môn, hắn cũng có thể chấp nhận.
Nhưng điều hắn không thể chấp nhận, đó chính là khi hắn gặp khó khăn thì vị hôn thê chỉ gặp một lần này lại đến đổ dầu vào lửa, lòng hắn thật sự bị rơi vào hố sâu vạn trượng.
Một lần nữa nhìn thấy Mộ Dung Hân, nhớ lại khuôn mặt kiêu ngạo đã chà đạp lên tôn nghiêm của mình, Tiêu Tội Kỷ hận không thể hướng họng súng của QBU-88 về phía nàng ta, sau đó thô bạo bóp cò.
“Két!”
Đúng lúc này, cửa lớn môn phái mở ra, Tô Tiểu Mạt chắp tay nói:
“Mộ Dung cô nương, mời vào.”
Mộ Dung Hân chau mày, giọng đầy kiêu ngạo nói:
“Chưởng môn của các ngươi đâu, vì cái gì hắn không ra tiếp đón ta?”
Mộ Dung Hân vốn có tính cách kiêu ngạo, đồng thời xuất thân cao quý, là truyền nhân độc nhất của Mộ Dung gia, từ lúc đến địa phận của quận Thanh Dương, các môn phái đẳng cấp cao khác còn phải kính cẩn tiếp đón.
Ngay cả tông môn ngũ lưu Thượng Sơn Phái, còn vì Bách Hợp Thánh Tông mà kính nể ba phần.
Ai gia, nữ nhân này suy nghĩ thật là bay xa.
Tô Tiểu Mạt không khách khí, nói:
“Mộ Dung cô nương, cô nương chẳng qua chỉ là truyền nhân độc nhất của Mộng Dung gia, chưởng môn chúng ta việc gì phải đích thân ra đón tiếp.”
Gia chủ và chưởng môn tính ra là ngang nhau.
Tiểu bối trong gia tộc đến bái kiến, chưởng môn không đón tiếp chẳng có gì là sai cả, rất bình thường là đằng khác!
“Vào hay không vào đây?”
Tô Tiểu Mạt không kiên nhẫn, nói:
“Không vào thì ta đóng cửa đấy.”
“Hừ!”
Mộ Dung Hân hất giọng một tiếng rồi đi vào, trong ánh mắt nàng đầy tức giận, nói: “Chỉ là một cái cửu lưu môn phái bé nhỏ, còn tự cho mình là nhất!”
Sau khi nàng đi vào, nhìn thấy ngoại viện rộng lớn và đại điện hùng vĩ, ánh mắt lướt qua một tia ngạc nhiên, nói:
“Thiết Cốt Phái, cũng khá khí thế đấy.”
“Bất quá...”
Đưa mắt nhìn các đệ tử đang tu luyện ở sân luyện võ, khinh bỉ nói:
“Tư chất bình thường, tu vi thấp kém, môn phái làm sau mà phát triển, hạ đẳng chung quy vẫn chỉ là hạ đẳng mà thôi!”
Nhìn cử chỉ kiêu ngạo của nữ nhân này, đủ để chứng minh lời Quân Thường Tiếu nói không sai – Nữ nhân không tốt lành gì.
Đại điện.
Mộ Dung Hân đi vào nhìn thấy một thiếu niên mặc y phục màu trắng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu khuỷu tay đặt trên tay ghế, mười ngón tay đan xen vào nhau, cười nói:
“Bổn tọa sớm đã nghe nói vị hôn thê của đệ tử mình là một giai nhân tuyệt sắc, hôm này gặp mặt, quả là danh bất hư truyền nha.”
Lý Thanh Dương giật giật khóe miệng.
Chưởng môn của ta ơi, người nhắc đến ba chữ “vị hôn thê” chính là cố ý chọc tức Mộ Dung Hân hay gì đây.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Hân lập tức lạnh lại, nói:
“Quân chưởng môn, ta và Tiêu Tội Kỷ đã giải trừ hôn ước rồi, mong Quân chưởng môn đừng lôi chuyện này ra làm trò cười.”
“Đúng rồi. Đúng rồi.”
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ đầu ra vẻ vừa nhớ ra, nói:
“Bổn tọa quên mất, đệ tử nhà ta và Mộ Dung cô nương đã giải trừ hôn ước rồi, ai gia, già rồi trí nhớ không còn minh mẫn nữa.”
Kỹ thuật diễn xuất có chút tệ, nhưng vẫn đủ làm người khác ngượng ngùng.
“Mộ Dung cô nương.”
Quân Thường Tiếu quay về giọng điệu nghiêm chỉnh nói:
“Lần này ghé thăm Thiết Cốt Phái ta có chuyện gì thế?”
“Không có việc gì cả.”
Mộ Dung Hân nhàn nhạt đáp:
“Nghe nói Thiết Cốt Phái giành được bốn vị trí mạnh nhất môn phái luận võ lần này, nên ta đặc biệt tới xem xem có cái gì khác biệt so với lời đồn hay không thôi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Hóa ra là như vậy, Thanh Dương, gọi Tiêu sư đệ của ngươi qua đây, để hắn dẫn Mộ Dung cô nương tham quan Thiết Cốt Phái một vòng.”
Lý Thanh Dương có chút mơ màng chưa hiểu.
“Chưởng môn.”
Tiêu Tội Kỷ xuất hiện ở cửa đại điện, nói:
“Đệ tử đến rồi.”
Vườn đào, sau núi.
Mộ Dung Hân đứng trước một cây đào, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng đẩy những bông hoa đào ở trước mặt.
Tiêu Tội Kỷ ngồi trên phiến đá bên cạnh, khẩu súng QBU-88 vác ở trên lưng, người cùng vật không tách rời.
Nữ nhân dung mạo tuyệt trần, nam nhân anh tuấn bất phàm, người khác nhìn vào đều sẽ khẳng định đây là một đôi trời sinh!
Một lúc sau, Mộ Dung Hân hay tay chắp sau lưng, nói:
“Huynh vẫn chưa Khai Mạch sao?”
Ngữ khí nhẹ nhàng không ít. sự kiêu ngạo cũng biến mất.
Tiêu Tội Kỷ lãnh đạm, nói: “Mộ Dung đại tiểu thư, chuyện ta có khai mạch hay chưa, dường như cùng ngươi chẳng có quan hệ gì cả?
Mộ Dung Hân trầm mặc một lúc, sau đó thay đổi chủ đề khác:
“Năm đó muội đã nói với ông nội muốn giải trừ hôn ước, nhưng ông nội không đồng ý, vì thế đều trách muội tự mình làm chủ đi đến Tiêu gia từ hôn.”
“Hơn nữa...”
Mộ Dung Hân ngập ngừng một lúc, nói:
“Ta thực sự không biết, linh căn và tu vi của huynh bị thoái hóa, cùng không biết tình hình Tiêu gia lúc đó.”
Tiêu Tội Kỷ nhàn nhạt đáp:
“Chuyện cũ đã lâu rồi, ngươi hà tất gì phải cố gắng giải thích.”
Mộ Dung Hận bẻ một nhánh hoa đào xuống, bứt từng cánh hoa đào, nói:
“Năm năm qua, người khác đều cho rằng Mộ Dung Hân ta vì vị hôn phu của mình không còn tu vi và linh căn mà đến từ hôn.”
Nói xong, nàng lấy một bình đan dược nhỏ ra, nói:
“Trong đây có mười viên Xông Mạch Đan hỗ trợ khả năng khai mạch, huynh cầm lấy đi, ta muốn đền bù lỗi sai thời thiếu niên của mình.”
“Đây là đang thương hại ta sao?”
Tiêu Tội Kỷ không nhận mà chỉ nói.
Mộ Dung Hân im lặng không phản bác.
Tiêu Tội Kỷ tự chế nhạo, nói:
“Mộ Dung Hân, ngươi là một kiều nữ hơn người, Tiêu Tội Kỷ ta giờ đã là một tên phế vật, tự mình biết không thể trèo cao, vậy nên Xung Mạch Đan này, ngươi cứ đem về đi.”
“Bốp!!!”
Quả bóng giải trí bay đến đập chúng vào mặt Tiêu Tội Kỷ, sau đó truyền đến một tiếng trách móc của Quân Thường Tiếu:
“Cứng rắn lên cho bổn tọa!”
“Soạt!”
Tiêu Tội Kỷ đứng dậy, hai tay nắm chặt, nghiến răng nhả từng chữ, nói:
“Mộ Dung Hân, năm năm trước người sỉ nhục ta, nhất định sẽ có ngày Tiêu Tội Kỷ ta sẽ đến Bách Hợp Thánh Tông đòi lại tất cả.”
“Thêm một cái thời hạn.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Mười năm.”
“Quá dài!”
“Chín..”
“Ba năm thôi!”
Tiêu Tội Kỷ: “....”
Mộ Dung Hân gạt gạt những sợi tóc vương trên trán, cười nói:
“Ba năm sau, huynh muốn đến Bách Hợp Thánh Tông tìm muội?”
“Không sai.”
Tiêu Tội Kỷ nghiêm giọng nói:
“Ba năm sau, ta sẽ đem chiến thư đến Bách Hợp Thánh Tông, nói cho tất cả mọi người biết là Tiêu Tội Kỷ ta thối hôn, không phải là Mộ Dung Hân muội từ hôn.”
Mộ Dung Hân hơi ngẩn người.
Nàng ta nhìn được sự kiên định khó thấy trong mắt nam nhân trước mặt, e rằng sự kiên định này đến cả một thiên tài trời sinh cũng chưa từng có.
“Ba năm sao?”
Mộ Dung Hân nhàn nhạt đáp:
“Được, muội ở Bách Hợp Thánh Tông đợi huynh.”
Nói xong, Mộ Dung Hân xoay người rời đi, hoa đào lay động trong gió, cánh hoa từ từ rơi xuống rồi tách ra như ám chỉ đôi năm nữ từng là cặp đôi trời sinh, nay đã mỗi người một ngả!
“Mộ Dung cô nương.”
Giọng Quân Thường Tiếu vang vọng phía sau núi:
“Thứ lỗi bổn tọa không tiễn.”
Danh Sách Chương: