Bên ngoài sân luyện võ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Hạo Nhiên, bởi vì trên tay hắn đang cầm một xấp ngân phiếu dày cộp, thậm chí, bởi vì quá nhiều mà vài đệ tử đứng đằng sau phải cầm hộ.
10 triệu lượng!
Quả thật là một con số trên trời!
Quân Thường Tiếu nói: “Tần minh chủ quả là người nhất ngôn cửu đỉnh, bổn tọa bái phục, nhưng.. có thể buông lỏng tay ra được không?”
Tần Hạo Nhiên giao ngân phiếu ra nhưng tay vẫn giữ chặt.
Nhìn các cơ trên mặt đều đã run rẩy có thể thấy, nội tâm như bị dao cắt!
Tần minh chủ không kinh doanh nhiều, chằng quả là dựa vào thân phận minh chủ nhận chút bổng lộc, ngoài ra thì đều là vất vả khổ sở tích cóp, trong một lúc
phải ói ra nhiều tiền như vậy, đổi lại là người khác cũng khó mà chịu được.
Nhưng.
Tiền quan trọng hay tôn nghiêm quan trọng?
Dựa vào tính cách của Tần Hạo Nhiên, đương nhiên là tôn nghiêm quan trọng!
Nội tâm đấu tranh một lúc, rốt cuộc vẫn là buông tay ra, đưa sấp ngân phiếu dày cộm cho Quân Thường Tiếu.
Sau khi giao xong ngân phiếu, kìm nén đau khổ trong lòng quay mặt bước đi, hắn sợ không nhịn được mà lao đến cướp lại.
n hận vô cùng! n hận vô cùng!
Nếu như thời gian quay lại lúc trước lúc đệ tử luận bàn, cho dù không thay đổi được kết quả thắng thua nhưng có đánh chết hắn cũng không định ra đánh cược!
Thêm vụ đánh cược là hắn đề nghị, Quân Thường Tiếu cũng không ngờ đến.
Đây chính là tự đào cho mình cái hố, sau đó vui vui sướng sướng nhảy xuống, giờ đến leo lên cũng không leo được.
Trước cái nhìn của vô số con mắt, Quân Thường Tiếu liếm một ít nước bột lên đầu ngón tay rồi bắt đầu đếm ngân phiếu, xác nhận đủ 10 triệu lượng rồi mới nhét vào không gian giới chỉ.
Vừa kiếm được tiền, vừa kiếm được điểm cống hiến.
Lần này đến Hạo Khí Môn, có thể đường đường chính chính nói – Chuyến này không lỗ!
Lý Thanh Dương đứng ở phía sau bắt đầu suy nghĩ, chưởng môn có tiền chắc chắn lại muốn cải tạo môn phái, sau khi trở về phải sớm chuẩn bị trước bản thảo thiết kế.
Nhìn xem, nhìn xem!
Tất cả đều không cần Quân Thường Tiếu sắp xếp, hắn đã chủ động đứng ở góc nhìn của một tổng quản để suy nghĩ, chỉ một điểm này thôi đã đáng được biểu dương!
Tần Hạo Nhiên đang rỉ máu trong tim, trở về phía đối diện, một lần nữa lửa giận trong người lại bừng lên, tức giận nói:
“Quân chưởng môn, có thể luận bàn rồi chứ?”
Đệ tử đã thua rồi, tôn nghiêm cũng mất sạch, lại còn tổn thất 10 triệu lượng, có thể giữ được nụ cười mới là chuyện quái lạ.
“Có thể.”
Quân Thường Tiếu đáp lời.
Vừa định bước lên thì Tạ thành chủ lại khuyên nhủ:
“Quân chưởng môn, xin nghĩ kỹ!”
“Phải đó.”
Ngải Thượng Nghễ nghiêm túc nói:
“Tần minh chủ đang rất tức giận, hai người lại còn sử dụng vũ khí, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Quân Thường Tiếu trả lời:
“Hai vị quan tâm Quân mỗ như vậy, ta thật sự rất cảm kích nhưng cũng xin hãy yên tâm, nếu ta đã đáp ứng luận bàn thì cũng đã nắm chắc phần thắng.”
Võ Đồ đánh Võ Tông có gì mà nắm chắc phần thắng!
Đã vậy còn là luận bàn binh khí nữa cơ chứ!
Tần Hạo Nhiên thân là môn chủ một phái, không nói đến tu vi cao, vũ khí trung phẩm chắc thắng cũng có!
Tu vi không hơn!
Vũ khí cũng không được!
Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ hoàn toàn không nhìn ra được cái gọi là nắm chắc phần thắng của Quân Thường Tiếu ở chỗ nào!
“Quân chưởng môn, có phải ngươi sợ rồi không?”
“Hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”
“Tần minh chủ người ta cũng đã giao tiền rồi, hắn hiện tại hối hận chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.”
Chưởng môn trong liên minh lạnh giọng trào phúng.
Quân Thường Tiếu không thèm để ý bọn hắn, tiến bước về phía trước, đứng ở trung tâm sân luyện võ.
“Quân chưởng môn bộc lộ khí thế có thể thấy khả năng lớn là Võ Đồ đỉnh phong, dám cùng Tần minh chủ có tu vi Võ Tông luận bàn, quả là một anh hùng hảo hán!”
“Tần minh chủ thua thảm đến thế, chắc chắn sẽ đề xuất luận võ giữa hai chưởng môn, Quân Thường Tiếu đã dám đến Hạo Khí Môn, tất nhiên phải có sự chuẩn bị tốt.”
“Đao kiếm vô tình, e rằng có đổ máu!”
Nghe những lời bàn tán của võ giả đến xem náo nhiệt, có thể thấy rằng đa phần đoán rằng, Hạo Khí Môn vừa mất tiền vừa mất mặt, nếu như Tần minh chủ mất đi lý trí sẽ có thể giết chết Quân Thường Tiếu.
Các ngươi quá xem thường Tần minh chủ rồi.
Hắn tuy rằng tức giận vô cùng nhưng có Thương Sơn Phái và Ngải gia đến trợ uy, chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm chuyện lấy mạng, nhiều nhất chính là chặt đứt hai cánh tay mà thôi, cho dù có thể nối lại được hai cánh tay bị chặt thì vẫn ảnh hưởng đến con đường võ đạo.
Giết người chẳng qua chỉ là hạ sách.
Khiến cho tên tiểu tử không cách nào thành tựu trên con đường võ đạo, đây mới là thượng sách!
“Đạp!”
Tần Hạo Nhiên cũng bước đến, hai bàn tay mở ra, không gian hơi rung động, cặp giản sắt* có màu hơi hoàng kim xuất hiện, trên phần tay cầm có khắc chữ “Phạm”.
(P/s: giản là một loại vũ khí được chế tạo bằng gỗ hoặc sắt theo hình kiếm nhưng không có lưỡi kiếm, mũi giản được mài rất nhọn.)
“Là binh khí do Phạm đại sư chế tạo.”
Mọi người kinh ngạc nói.
Binh khí do đại sư đứng đầu Tinh Vẫn đại lục chế tạo, chỉ cần bày ra là đã đủ thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Phạm đại sư chủ yếu chỉ đúc kiếm, cuộc đời chỉ có một lần duy nhất đúc giản, chẳng lẽ…”
Một vị võ giả kinh ngạc nói:
“Đây là thượng phẩm sơ cấp Song Giản Đoạt Hồn.”
Lập tức ánh mắt mọi người hiện lên sự hâm mộ.
Người sở hữu trong tay binh khí trung phẩm do Phạm đại sư đúc thì đã có thể kiêu hãnh cả đời, Tần minh chủ không chỉ sở hữu vũ khí thượng phẩm, lại còn là cặp giản mà Phạm đại sư cả đời chỉ đúc một lần duy nhất!
Vương Đông Lâm nói:
“Đây là cặp giản Phạm đại sư dùng quặng sắt nghìn năm để đúc thành, khi truyền linh lực bên trong tạo nên lực chấn khó tưởng, nếu như chính diện chọi cứng, nhẹ thì binh khí gãy nát, nặng thì tổn thương đến tinh thần, chính vì thế mà nó được gọi là Song Giản Đoạt Hồn.”
Nhìn hắn có vẻ như là lẩm bẩm độc thoại, thực chất là đang nói cho Quân Thường Tiếu nghe, muốn cho hắn hiểu về loại binh khí trên tay Tần Hạo Nhiên, để kịp thời điều chỉnh chiến lược.
Điều chỉnh cái rắm!
Người ta đã lấy binh khí thượng phẩm ra rồi, Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ thua, nói không chừng ngay cả hồn phách cũng bị tổn thương!
Tạ Quảng Côn và Ngải gia chủ nghĩ thầm.
Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:
“Song Giản Đoạt Hồn này so với thanh bán thành phẩm Kim Long Đại Đao của Vi Nhất Nộ uy lực mạnh hơn rất nhiều.”
“Quân chưởng môn.”
Tần Hạo Nhiên nhàn nhạt nói:
“Mời ngươi lấy ra binh khí.”
“Hà!”
Quân Thường Tiếu hít thở sâu một hơi, giơ tay phải lên, năm ngón tay từ từ mở rộng.
Không gian mờ ảo trong chốc lát, một loại binh khí dài dài dần dần xuất hiện, cho đến khi năm ngón tay nắm chặt phần chuôi của thanh binh khí thì mọi người mới có thể nhìn rõ ràng hình dáng của nó.
Đó là một thanh đao dài khoảng hai mét, thân đao chiếm một phần tư chiều dài, còn lại đều là chuôi đao.
Thanh đao có màu xanh đậm, trên chuôi đao là một trong long thú đang mở miệng tiếp nối với phần thân đao. Thân đao có hai mặt đều khắc hình thanh long vô cùng sống động.
Ánh nắng chiều vào, lưỡi đao phát ra luồng ánh sáng sắc bén, tạo thành khí thế hào hùng.
Đây là binh khí Võ Thánh Quan Vân Trường từng sử dụng – Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
“Đao tốt!”
Vương Đông Lâm cảm thán.
Tạ thành chủ và Ngải gia chủ nhìn thấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao xuất hiện, lúc này mới hiểu Quân chưởng môn nói có phần nắm chắc là chỉ cái gì!
“Thanh đao này nhất định không tầm thường!”
“Trên chuôi đao có khắc chữ “Quan”, trên Tinh Vẫn đại lục hình như không có đại sư đúc binh khí nào họ Quan cả.”
“Nhìn khí thế của binh khí này có thể thấy, uy lực của nó không kém gì Song Giản Đoạt Hồn trong tay Tần minh chủ.”
Các võ giả thì thào thảo luận.
Trong đáy lòng bọn hắn lại vô cùng hâm mộ, một chưởng môn bát lưu môn phái lại có thể sở hữu loại binh khí cường hãn này!
Khi Thanh Long Yển Nguyệt Đao xuất hiện, Quân Thường Tiếu nắm chặt chuôi đao lạnh ngắt, cảm nhận được một cổ
không khí bàn đào kết huynh đệ, trăng đổi sao dời vẫn một lòng,trong lòng chợt có cảm xúc nghẹn ngào.
Mặc dù bản thân không sinh ra trong thời tam quốc, cũng chưa từng gặp qua Nhị Quan Gia, nhưng cùng là người Hoa Hạ (tên cũ của nước Trung Quốc), hôm nay ở một thế giới khác dùng vũ khí của nhị gia, đây quả thật là – Ta tự hào, ta kiêu ngạo.
“Đến đây!”
Dường như Quân Thường Tiếu bị khí thế trung nghĩa trong thanh đao tác động, khí thế ngút trời nói:
“Ta và ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
“Soạt!”
Cánh tay phải vung lên.
Bởi vì do quán tính nâng đao lên, thân hình Quân Thường Tiếu hơi nghiêng người về phía trước, nhưng Thanh Long Yển Nguyệt Đao một chút cũng không động, giống như ngọn núi Thái Sơn đứng sừng sững.
Quái lạ.
Do ta dùng lực chưa đủ sao? sao không giương đao lên được vậy?
Quân Thường Tiếu thử thêm vài lần nữa, nhưng thân hình vẫn theo quán tính mà nghiêng người, còn thanh đao vẫn nằm im không nhúc nhích, tại sao đao không giương lên!
Vương Đông Lâm: “...”
Ngải Thượng Nghễ: “...”
Đệ tử phải Thiết Cốt: “...”
Quác quác...
Một con quạ bay qua, không khí chốc lát trở nên lúng túng.
Trước sự chứng kiến của hàng ngàn ánh mắt, đến binh khí của bản thân mình cũng không nâng lên được, chuyện này có bao nhiêu mất mặt!
Quân Thường Tiếu gầm thét trong nội tâm, tức giận nói:
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?!!”
Hệ thống dội một gáo nước lạnh, nói:
“Thanh Long Yển Nguyệt Đao mặc dù không quy định tu vi võ gia sử dụng, nhưng nó có yêu cầu lực lượng, chủ nhân chưa đạt được tiêu chuẩn vì thế không cách nào sử dụng!”
“Móa nó!”
Aii..!
Ngay lúc này, Tần Hạo Nhiên giương cặp giản trong tay lên, truyền linh khí vào, trong nháy mắt hình thành lên luồng khí dày đặc cuồn cuộn.
Hai mắt Quân Thường Tiếu lập tức trợn to.
Con em nó chứ...
Rầm!!!
Danh Sách Chương: