“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?” Tô Lạc ngửa khuôn mặt nhỏ bé cỡ bằng bàn tay lên, nghi ngờ nhìn hắn.
Sắc mặt nàng vẫn không khỏe như trước, màu da trắng toát lộ ra vẻ thiếu sức sống, thần sắc lại càng không tốt, chỉ nhìn là biết cơ thể bị trọng thương.
Đôi môi đỏ mọng màu máu của Nam Cung Lưu Vân khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ gian ác mà nham hiểm.
“Lý Dao Dao dám, nhưng Tư Đồ Minh, hắn không dám.” Nam Cung Lưu Vân trầm giọng nói.
Trên cầu Bạch Ngọc, giống như những gì Nam Cung Lưu Vân dự đoán.
Mặc dù Tư Đồ Minh không đồng ý với cách xử sự vừa rồi của Nam Cung Lưu Vân, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng thế cục.
Nam Cung Lưu Vân lần này đến Mộc Tiên Phủ, rõ ràng là vì Xích Huyết Huyền Sâm.
Nếu như vì Lý Dao Dao cố ý đứng trên cầu Bạch Ngọc mà làm lỡ thời cơ, vậy thì...
Với tính khí của Nam Cung Lưu Vân, kế tiếp chính là sự trả thù như mưa giông gió bão của hắn.
Dao Trì Lý gia, có lẽ sẽ bị hắn tiêu diệt hoàn toàn.
Ở tuổi hai mươi, sở hữu thực lực cấp mười, người như vậy có tiền đồ sáng chói như thế nào, ai dám chống lại hắn?
Do đó, Tư Đồ Minh không thể cho phép Lý Dao Dao tùy hứng làm bậy.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Tư Đồ Minh lần nữa thúc giục: “Dao Dao, muội thật sự kiên quyết không đi sao?”
“Không đi! Kiên quyết không đi! Ha ha ha! Không đến hai canh giờ nữa, muội xem bọn họ qua cầu Bạch Ngọc này kiểu gì!” Khuôn mặt của Lý Dao Dao dữ tợn mà méo mó, trong con ngươi màu đen láp lánh ánh sáng độc ác.
Nàng nhất định không đồng ý.
Cho dù có giết nàng, nàng cũng không đồng ý.
“Dao Dao, chớ có trách ta.” Tư Đồ Minh hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ kiên định.
Hắn nâng sống bàn tay lên, đập vào phía sau gáy của Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao lập tức bị đánh ngất, hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Nàng còn chưa kịp ngã xuống đất, Tư Đồ Minh đã đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Lý Dao Dao.
Tư Đồ Minh vác nàng trên người, sải bước đi về phía trước.
Phía bên ngoài cầu Bạch Ngọc.
Vẻ mặt của Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm, chỉ là, làn môi mọng màu máu lại càng gian ác tà mị hơn.
Người quen của hắn đều biết, Tấn Vương điện hạ tôn quý đã tức giận rồi.
Không biết bao lâu sau, từ phía xa truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tiếng đánh nhau lần này kéo dài hơn hai lần trước đó.
Theo sát là sự xuất hiện của đĩa quay xoay tròn.
Con số ở phía trên kia, khiến cho Tô Lạc đứng nhìn.
“Ba mươi lăm điểm?” Tô Lạc khó tin nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Thời gian chiến đấu lần này quả thực hơi lâu một chút.
Thế nhưng, lại chỉ có ba mươi lăm điểm? Thế này có phần quá thấp đi!
“Dựa theo tình huống bình thường, đây là việc không thể, có điều nếu như đã xảy ra...lẽ nào chỉ có một mình Tư Đồ Minh chiến đấu?”
“Ừm, hắn đã đánh Lý Dao Dao ngất xỉu rồi.” Nam Cung Lưu Vân như trút được gánh nặng.
Tô Lạc cũng mơ hồ đoán ra được điểm này, hiện tại Nam Cung Lưu Vân nói như vậy, liền xác nhận suy đoán của nàng.
“Thời gian không còn nhiều nữa.” Tô Lạc nhìn sắc trời, mặt lộ vẻ lo âu: “Tư Đồ Minh mất nửa canh giờ, chúng ta cũng chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi.”
“Nửa canh giờ để qua cầu Bạch Ngọc, chưa chắc đã có nhiều trở ngại. Đến đây, ta cõng ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, bước lên cầu Bạch Ngọc.
Điểm số của sáu người phía trước theo thứ tự là: Bốn mươi, bảy mươi lăm, ba mươi lăm.
Như vậy, đợi chờ Tô Lạc sẽ là bao nhiêu điểm?
Đây vẫn còn là một ẩn số.
Có lẽ sẽ là một kết quả bất ngờ, hoặc có thể vẫn đội sổ như cửa thứ nhất.
Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, tốc độ đột ngột lên tới cực hạn.
Âm thanh truyền tới từ ba đội trước, Nam Cung Lưu Vân biết, trên cầu Bạch Ngọc này, thế nào cũng có một trận chiến ác liệt.
Cầu Bạch Ngọc, bốn phía được bao phủ bởi tầng mây dày, sương mù dày đặc, tầm nhìn vô cùng thấp.
Chạy như bay khoảng một khắc, bước chân của Nam Cung Lưu Vân hơi dừng lại.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK