Không bao lâu sau, sóng gió trên biển liền đổi hướng.
Con sóng bắt đầu từ phía sau lưng đẩy nàng liên tục tiến về phía trước.
Chẳng lẽ cuối cùng ông trời cũng đã có mắt, hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai?
Trong lòng Tô Lạc cũng coi như có chút hài lòng.
Có sự giúp đỡ của cơn sóng, động tác của Tô Lạc liền nhẹ nhàng hơn, khoảng cách tới điểm mục tiêu cũng ngày càng gần hơn.
Lúc này, Tô Lạc đã nhìn thấy rõ, đấy quả nhiên không phải thuyền bè gì, mà là một hoang đảo không lớn lắm.
Xung quanh hoang đảo phủ đầy đá ngầm, số đá ngầm này là khắc tinh đối với tàu thuyền, nhưng lại là sự trợ giúp lớn đối với nàng.
Nhận thấy hướng gió xung quanh đã thay đổi.
Để không xảy ra bị kịch lần nữa, Tô Lạc ra sức bơi về phía bờ.
Mỗi lần cơn sóng đẩy nàng từ phía sau tiến lên, nàng liền nhân đó mà xông về phía trước. Còn khi thủy triều rút xuống, nàng cố hết sức bám vào tảng đá ngầm ở phía trên không chịu bỏ tay.
Chờ đến khi có một đợt sóng mới đẩy nàng đi, nàng lại ra sức xông về phía trước.
Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, hiệu suất được tăng lên rất nhiều.
Sau hơn nửa canh giờ cố gắng, đúng lúc hai ngón tay của nàng sưng đỏ sắp nứt ra, cuối cùng nàng cũng đến được bờ biển.
Sau khi trôi nổi trên biển, mới thật sự cảm thấy cảm giác được giẫm chân trên mặt đất đẹp đến nhường nào.
Thế nhưng, cho dù đã đến được bãi cát, Tô Lạc vẫn ở trạng thái đóng băng, đây là một sự thật không có cách nào thay đổi.
Cũng không biết lồng giam băng tuyết này của Lý Ngạo Thiên chắc chắn đến độ nào.
Suốt cả một buổi tối, gió táp mưa sa, sấp chớp rền vang, còn có sóng lớn ngập trời, dưới nhiều sự dày vò đồng thơi như vậy, khối băng này vẫn không có một chút dấu vết tan chảy nào.
Cho dù Tô Lạc vẫn luôn không từ bỏ việc dùng linh lực để bộc phá nó, nhưng cố gắng lâu như vậy, cũng chỉ vươn ra được mấy đầu ngón tay mà thôi. Cơ thể nàng vẫn bị nhốt ở bên trong, giống như toàn thân bị bó thạch cao.
Trên bờ cát, nước biển rút đi, Tô Lạc nằm lẳng lặng, ngửa mặt nhìn hoàng hôn, trong lòng lặng lẽ rơi lệ.
Cứ tiếp tục như vậy thì phải làm như thế nào?
Cơ thể của nàng ở trong băng lâu quá cũng không chịu nổi!
Huống hồ gì từ lúc xuất quan vào ngày hôm trước cho đến nay, nàng chưa được ăn uống gì, hiện tại bụng đói cứ kêu lên ùng ục.
Vấn đề là, cho dù có đồ ăn, cả người nàng hiện tại bị nhốt ở trong khối băng, cũng không có cách nào mà ăn được...
Ôi, người gì mà xui xẻo đến thế là cùng!
Đúng lúc Tô Lạc đang nằm ăn năn hối hận, đột nhiên, nàng cảm nhận thấy phía bên trên xuất hiện một bóng râm. Chẳng lẽ nhanh như vậy trời đã tối rồi sao?
Tô Lạc đành mở mắt ra.
Sao có thể?
Nhìn thấy người trước mắt mình, Tô Lạc quả thực không thể tin nổi.
Chỉ nhìn thấy chiếc áo gấm màu đen cao quý sang trọng bị đá ngầm làm rách tơi tả, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó, cặp mắt hoa đào tà mị thích cười đó, còn có đôi môi hoàn mỹ...lúc này đang hơi nhếch lên, nhìn nàng cười.
“Nam Cung Lưu Vân?” Tô Lạc quả thực không thể tin nổi.
Sự tình biến đổi quá nhanh, nàng quả thực không kịp phản ứng.
Nam Cung Lưu Vân không phải đã bị Dao Trì tiên tử bố trí nhốt vào Hợp Hoan Thất rồi hay sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Nhất định là do phơi nắng quá lâu nên đầu váng mắt hoa, cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Tô Lạc theo bản năng muốn giơ tay dụi mắt, nhưng lại chán nản nhận ra, lúc này nàng cũng giống như xác ướp, căn bản không thể động đậy.
Nam Cung Lưu Vân nhếch khóe miệng nở một nụ cười vô lại, lại còn dùng ngón tay búng lớp băng, vui mừng khôn xiết đánh giá một câu: “Chất lượng cũng không tệ lắm!”
Dưới ánh dương tà, trong giọng nói bá đạo của hắn còn mang theo chút vị lười biếng.
Còn có nụ cười đáng ăn đòn trên mặt hắn, cho dù có hóa thành tro Tô Lạc cũng không nhớ nhầm.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK