“Chúc mừng cái gì?” Ánh mắt Tô Tử An vừa lạnh lùng vừa tràn ngập tức giận.
“Tiểu nữ nhà ngươi đã trở thành đệ tử quan môn của Dung Vân đại sư rồi. Từ giờ trở đi, địa vị của Tô phủ chắc chắn rất cao. Ở đế đô này, ngoại trừ hoàng tộc, ai có thể so với ngươi chứ?”
Người nói lời này là một vị thượng thư thuộc phe phái của Nam Cung Lưu Vân.
Tô Tử An nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, đen thui như đít nồi vậy.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thì một vị đại nhân khác đã cười hì hì tiếp lời: “Trời ơi, Vương đại nhân à, ngươi không biết gì thật sao? Lúc trước, Tô Đại tướng quân đã trục xuất Tô Lạc ra khỏi nhà rồi.”
“A, là thật sao?” Mặt Vương thượng thư đầy kinh ngạc, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật. Lúc đó, Tô Đại tướng quân còn làm trò ở trước mặt mọi người chúng ta, tự tay xóa tên Tô cô nương trên gia phả mà. Tô tướng quân, ta nói không sai chứ?”
Nghe đến đó, sắc mặt Tô Tử An biến đổi lúc xanh, lúc đỏ, nhìn cực kì đáng thương.
“Cút ngay!” Tô Tử An oán hận mà trợn mắt liếc Tô Lạc một cái, nghiến răng nghiến lợi mà ném lại một câu, rồi bỏ đi.
Đồ nha đầu thúi! Nàng làm thế nào lại sống sót? Lại làm thế nào trở thành đệ tử quan môn của Dung Vân đại sư?
Sự tồn tại của nàng chẳng phải là cái tát dành cho hắn sao? Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng Tô Tử An càng tăng thêm.
Nhưng Tô Tử An lại không thể chạy dễ dàng như vậy.
Người có thể đứng trên điện Kim Loan, thì không có ai ngu ngốc cả.
Trong đó càng có nhiều kẻ gió chiều nào theo chiều đó, bọn họ vừa nhận ra thân phận của Tô Lạc hiện tại, thì chỉ hận không thể đeo theo nàng mà nịnh hót.
Lúc mọi người ồ ạt kéo đến chỗ nàng, lại vô tình xô Tô Tử An ngã xuống đất.
So với vị tiểu đệ tử quan môn của Dung Vân đại sư, thì thân phận Đại tướng quân của Tô Tử An hiển nhiên là quá nhỏ bé.
Vì thế, lúc Tô Tử An thở phì phì mà gấp rút chạy ra ngoài, bỗng nhiên vướng phải bàn chân của ai đó.
“Xoạt.” Tô Tử An đang ngẩng đầu ưỡn ngực nên không chú ý, vấp một cái lập tức lảo đảo suýt té.
“Tô tướng quân, cẩn thận!” Bắc Thần Ảnh đứng rất gần Tô Tử An, hắn hô to một tiếng, rồi vươn tay túm lấy Tô Tử An.
Nhưng mà, hắn không giúp còn đỡ, hắn vươn tay tới như vậy, khiến Tô Tử An vốn đã đứng thẳng bình thường, lại đột nhiên bị đẩy một cái.
“Rầm.”
Tô Tử An trực tiếp đáp mông xuống sàn nhà.
Đường đường là Hộ Quốc Đại tướng quân, giữa bá quan văn võ trong triều lại bị xô ngã, thật sự là trò cười lớn cho thiên hạ.
Nhưng mà có rất nhiều người chỉ trộm liếc rồi quay mặt đi, không ai lại đỡ Tô Tử An dậy.
Rốt cuộc, đưa than ngày tuyết thiếu, bỏ đá xuống giếng nhiều (1).
Lúc này, Cảnh Đế ngồi trên long ỷ phải một tay xoa bóp thái dướng, một tay đập mạnh lên tay vịn: “Làm trò gì vậy! Còn không mau đỡ Tô Đại tướng quân dậy!”
Đường đường một Đại tướng quân lại bị người khác xô đẩy đến té ngã thành như vậy, đừng nói là làm mất mặt Tô Tử An, còn làm mất mặt hoàng đế đương triều nữa.
Trong lòng Cảnh Đế lúc này cực kì phức tạp.
Cũng giống như Tô Tử An, hắn cũng không thể tưởng tượng được cuối cùng Tô Lạc lại là hắc mã trong cuộc đua này.
Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì trước đây hắn không nhất thời bị chạm mạch mà mang sính lễ cưới tới chỗ Dao Trì Lý gia.
Bằng không, tình cảnh của hắn hiện tại có thể còn khốn đốn hơn cả Tô Tử An.
Thái giám đang nhanh chóng chạy tới đỡ Tô Tử An.
Nhưng Tô Lạc lại giơ tay ngăn hắn lại.
Nàng chầm chậm đi đến trước mặt Tô Tử An đang ngã ngồi trên đất, nhìn từ trên cao xuống, khóe miệng nàng chậm rãi giơ lên một nụ cười châm chọc.
“Tô Tử An, nghe nói, ngươi đã xóa tên ta khỏi gia phả đúng không?”
Sắc mặt Tô Tử An khổ sở đến cực điểm.
Tô Lạc cười tươi như hoa nở, nàng từ từ ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang với Tô Tử An.
***
(1): Ít người giúp đỡ lúc khó khăn, mà kẻ thừa cơ hội hãm hại thì nhiều.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK