Mục lục
Tà vương truy thê: phế tài nghịch thiên tiểu thư Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lạc từ trong không gian lấy ra một chén thiên linh thủy, chậm rãi đút vào trong miệng Nam Cung Lưu Vân: “Nào, uống cái này đi.”

Lúc này, biểu hiện của Nam Cung Lưu Vân vô cùng ngoan ngoãn. Hắn nằm trong lòng của Tô Lạc, theo tay của Tô Lạc uống từng ngụm từng ngụm hết chén nước.

Sau khi uống Thiên Linh Thủy, sắc mặt hắn có phần chuyển biến tốt hơn, mí mắt ngày càng trĩu xuống, rất nhanh liền rơi vào một giấc ngủ sâu.

Cho đến lúc đó, Tô Lạc mới có cơ hội để quan sát Nam Cung Lưu Vân thật kĩ.

Sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này thật đáng sợ, quần áo trên người cũng trở nên nhếch nhác, hai tay ngâm nước biển có hơi sưng phù, hoàn toàn là một người khác so với Tấn Vương điện hạ cao quý ngạo mạn trước đây.

Thật ra Tô Lạc rất muốn hỏi, trong Hợp Hoan Thất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Nhưng đối mặt với một Nam Cung Lưu Vân như vậy, nàng nghĩ, hỏi câu đó sẽ là sự sỉ nhục đối với hắn.

Cứ như vậy chăm sóc hắn, suốt một đêm không chợp mắt.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh nắng ban mai mới chiếu rọi, hai người từ từ tỉnh dậy.

Sau khi uống một chén thiên linh thủy, tinh thần của Nam Cung Lưu Vân đã có chuyển biến tốt hơn, nhưng thần sắc vẫn trắng nhợt đáng sợ như cũ, có vẻ cực kì mệt mỏi.

Khi Tô Lạc mở mắt, thấy hắn nghiêng người, một tay đỡ trán, ánh mắt chăm chú quan sát nàng, lúc này hắn giống như một ngọn lửa dịu dàng vậy.

Tô Lạc dụi mắt, lẩm bẩm một câu: “Làm gì vậy?”

Nam Cung Lưu Vân dường như có chút không vui, giận hờn nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Tô Lạc càng không hiểu nổi. Mới sáng sớm, người nam nhân này lại giống như một đứa trẻ vậy, lại giận dỗi cái gì rồi?

Nhưng thấy hắn bị thương nặng, Tô Lạc ngược lại không so đó với hắn, chỉ hỏi hắn một câu: “Rốt cuộc ngươi đang giận cái gì?”

Nam Cung Lưu Vân không nói gì, xụ miệng, vẫn không nói gì, chỉ dựa vào ánh mắt để truyền đạt sự hờn giận của hắn.

Tô Lạc vẫn không hiểu có chuyện gì, hỏi thì hắn không nói, còn biết phải làm sao?

Tô Lạc đưa tay siết ngang eo, xoa xoa bụng: “Đói quá!”

Nam Cung Lưu Vân có phần hung dữ nói: “Tô Lạc, sau này không được phép nói ngươi đói với nam nhân khác.”

“Hở?” Tô Lạc có chút không hiểu nhìn hắn.

“Chỉ được phép nói với bổn vương!” Nam Cung Lưu Vân đầu ngạo kiều.

“Vô lí.” Tô Lạc tức giận lầm bầm.

So với tình trạng bị nhốt trong bức tượng băng như một xác ướp trước đây, cảm giác được tự do trở lại mà giẫm chân trên mặt đất hiện nay thật thích. Tô Lạc hít một hơi thật sâu làn không khí trong lành, quay người hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Cơ thể đã đỡ hơn nhiều chưa?”

“Giờ đã biết quan tâm tới bổn vương rồi sao? Hừ! Muộn rồi!” Nam Cung Lưu Vân liếc mắt.

Tô Lạc vẫn bị sự ấu trĩ của hắn chọc cười.

Chẳng lẽ buổi sớm hắn giận hờn, chính là vì mình không quan tâm đến hắn? Nhưng hôm qua rõ ràng mình đã canh chừng hắn cả đêm, cuối cùng không chịu nổi mới ngủ thiếp đi mà!

Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn: “Ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi đó có biết không? Đừng có không có lương tâm như vậy.”

Dịu dàng dỗ hắn, hắn vẫn giận dỗi, giờ Tô Lạc trừng mắt với hắn, nhưng lại giành được hiệu quả hoàn toàn khác. Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân lập tức ngồi xuống, mặt mũi hớn hở, tràn đầy kiêu ngạo: “Nói, ngươi quan tâm đến bổn vương như thế nào?”

“Tìm đồ ăn cho ngươi, có tính không?” Tô Lạc không thèm tranh cao thấp với nam nhân ấu trĩ này.

Hôm qua vẫn còn bộ dạng hôn mê bất tỉnh sắp ngỏm, hôm nay đã lập tức dồi dào tinh thần rồi?

Tô Lạc tức giận lườm hắn một cái, lại chỉ ra xung quanh: “Tấn Vương điện hạ yêu quý, làm phiền ngươi mở to đôi mắt cao quý ra mà xem đây là chỗ nào, còn đòi cháo gà xé, ngươi có cách gì biến ra gạo không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK