Giờ phút này Âu Dương Thần dường như chẳng nghe được bất cứ điều gì nữa, điềm tĩnh khác thường, ngay cả đi bộ cũng có vẻ trầm ổn như thế.
"Đều là tại anh, đều là tại anh, tại sao lại đối xử với Hân Nhi như vậy, tại sao phải trưng dụng cô nhi viện, tại sao? Anh biết rất rõ Hân Nhi đặc biệt quan tâm đến nơi đó mà, có nhiều đứa trẻ dễ thương như vậy, làm sao anh lại nỡ dỡ bỏ nơi đó để bọn chúng không có nhà. Sao anh làm thế được chứ?" San San giống như nổi điên xông tới chất vấn Âu Dương Thần. San San có hành vi kịch liệt như vậy, làm cho những người ở đây đều sợ hết hồn, vì San San mà họ toát mồ hôi dầm dề, ngay cả Cầm Vận to gan nhất cũng chưa bao giờ dám đối xử như thế Âu Dương Thần. Nhưng San San lại dám, giờ phút này San San đã hoàn toàn mất hết lý trí, Hân Nhi chết đi đối với San San mà nói thật sự là một đả kích quá lớn.
Nhưng Âu Dương Thần không có phản ứng nào. Không có phản kháng, , , không có giải thích, , , , cứ như một người ngơ ngác, ngây ngô, sững sờ như vậy, có lẽ trước kia nếu có người dám nói như vậy với Âu Dương Thần, thì dù đối phương là nam hay là nữ cũng sẽ bị chết không toàn thây, nhưng bây giờ là San San, bạn thân nhất của Hân Nhi, Âu Dương Thần hình như cam tâm tình nguyện để mặc cô làm vậy.
Âu Dương Thần tiếp tục đi về phía trước , vẫn đi, , , , , ,
"Thần, , , , , " Vũ Hạ lo lắng nhìn Thần, có lẽ người khác không biết, nhưng cùng là đàn ông, Vũ Hạ biết trong lòng Thần hiện tại nhất định rất khó chịu. Nếu như Âu Dương Thần bộc phát cũng còn đỡ, thế nhưng giờ đây Âu Dương Thần lại tỉnh táo khác thường làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
"Cô ấy chưa chết." Bằng thái độ kiên định khác thường, Âu Dương Thần mở miệng nói với Vũ Hạ. Không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bởi vì câu nói này, tất cả mọi người dừng ngay động tác lại, ngay cả San San đang đau thương căm giận, cũng kinh ngạc mà nhìn Âu Dương Thần, Âu Dương Thần chỉ nói mấy chữ ngắn ngủn, mà như có ma lực, khiến San San cũng có chút tin tưởng.
Đúng, tin tưởng, , , , không có chứng cớ xác thật chứng minh Hân Nhi đã chết, như vậy nghĩa là cô ấy vẫn chưa chết, cô ấy. Nhất định còn sống.
Âu Dương Thần một mình lái xe tới chỗ Hân Nhi xảy ra chuyện, chung quanh nơi này đã hoàn thành xong tuyến phòng bị. Nhìn những mảnh vụn kia ở hiện trường, trong đầu Âu Dương Thần hiện lên hình ảnh Hân Nhi đang ở trong xe giãy giụa khủng hoảng, ngay sau đó ý nghĩ kia nhanh chóng biến mất, sẽ không, cô ấy nhất định không có việc gì, chúng mình còn có bản chứng nhận kết hôn, còn tới một trăm năm, , , , , , , cô ấy nhất định không thể đi. Không thể.
"Tại sao cậu đến đây?" Đang lúc Âu Dương Thần tìm cách phá bỏ ý nghĩ kia, nghe được âm thanh quen thuộc.
Diệp Phi tức giận đùng đùng chạy tới, ở phía sau Palace, Diệp Phi tới đây tìm người, chủ yếu là hắn không muốn cùng Âu Dương Thần ở cùng một phòng để chờ đợi tin tức của Hân Nhi. Thực ra hắn mới ra ngoài không bao lâu, liền nhận được tin tức San San báo Hân Nhi bị nổ tung bên trong xe, nghe được tin này Diệp Phi khiếp sợ không thôi, lập tức lái xe chạy tới, nhưng không ngờ Âu Dương Thần còn sớm hơn một bước, tại sao lúc nào cũng vậy, đến nỗi chỉ có mỗi việc nhìn thấy Hân Nhi lần cuối, Âu Dương Thần vẫn đến trước hắn một bước.
"Không liên quan gì đến cậu." Thấy Diệp Phi, Âu Dương Thần cũng nổi giận.
"Tại sao cậu lại muốn hại Hân Nhi, cô ấy thiện lương như vậy, cô ấy yêu cậu như vậy, tại sao?"
"Chính là cậu, là cậu lừa gạt tôi."
"Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cậu có yêu cô ấy hay không thôi, , , , "
"Cậu, , , " Mâu thuẫn giữa hai người đàn ông này không phải chỉ dùng ngôn ngữ là có thể giải quyết được, rất nhanh hai người cứ như vậy mà đánh nhau, Âu Dương Thần không dùng bất kỳ võ công nào, chỉ dùng thế mạnh của mình đánh nhau với Diệp Phi, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ mà lại đang vì người phụ nữ kia đánh nhau . Cứ như vậy anh một quyền, tôi một quyền, thật ra nếu nói về dùng vũ lực, Diệp Phi không phải là đối thủ của Âu Dương Thần, nhưng Âu Dương Thần cũng cam chịu bị đánh, mặc dù trong lòng tin chắc Hân Nhi chưa chết, truyencuaDd&LQd^*nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia trong bệnh viện, Âu Dương Thần không cầm được đau lòng, anh vẫn luôn nâng niu, chìu chuộng cô trong lòng bàn tay, khi đó làm sao lại nỡ tổn thương nàng, làm thế nào làm vậy được? Nghĩ tới đây, hình như mỗi một quyền Diệp Phi đánh ra giống như là Hân Nhi đang đánh mình, khiến Âu Dương Thần cảm thấy có chút thoải mái, nhưng mặt khác nghĩ đến việc Diệp Phi lừa gạt, Âu Dương Thần cũng nổi giận, cho nên cũng hung hăng từng quyền từng quyền đánh lại Diệp Phi, sau một thời gian ngắn, trên mặt hai người đều chảy máu, một quyền cuối cùng của Diệp Phi hung hăng đánh vào mặt Âu Dương Thần, máu đỏ tươi từ khóe miệng Âu Dương Thần tràn ra, đẹp như thế, dễ thấy như thế, , , , , , , nhưng Âu Dương Thần cũng không quan tâm, nhiều năm qua, Âu Dương Thần không có bị thương gì, sau khi sống với Hân Nhi, đặc biệt chú ý không để cho người khác làm tổn thương mình, vì nếu cô ấy biết nhất định sẽ rất lo lắng, vì sự lo lắng của cô ấy thể hiện sự quan tâm, nên anh luyến tiếc, không nhẫn tâm chỉ vì việc riêng của mình mà để cho cô ấy lo lắng. Lần này anh và Diệp Phi đánh nhau nghiêm trọng nhất là vết thương trên mặt, chí ít thì ngày mai tất cả mọi người đều biết Âu Dương Thần bị thương.
Diệp Phi thấy vết thương trên mặt của Âu Dương Thần, hình như cũng cảm thấy thoải mái một chút, nhặt áo khoác từ dưới đất lên, phủi bụi một cái, chuẩn bị rời đi.
"Cô ấy tên là Hân Nhi?" Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau Âu Dương Thần, trong giọng nói này còn bí mật mang theo tia ẩn nhẫn.
"Dạ, ngày đó, lúc từ bệnh viện ra ngoài, cô ấy nói, cô ấy nói không thích người khác gọi là Tuyết Nhi, bởi vì cô ấy không phải, , , , , "
Âu Dương Thần nhớ lại cái ngày đứng ở bên đường, Diệp Phi bảo Âu Dương Thần đưa Hân Nhi đi bệnh viện, bởi vì câu cuối cùng của Diệp Phi là “tôi không yên lòng”, nên Âu Dương Thần giận dữ ngút trời, hung hăng nói một câu"Cậu không xứng."
Còn có ngày đó lúc ở bệnh viện, Âu Dương Thần nói câu"Tôi vẫn yêu Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối đều là, , , , , " hình ảnh hai người thoáng qua trong đầu Âu Dương Thần, lòng Âu Dương Thần đau đớn, tại sao anh lại có thể, , , , , , , , tại sao có thể, , , , , , , ,
"Thật ra bây giờ cậu đã yêu Hân Nhi rồi." Diệp Phi trước khi đi để lại những lời này, nói xong hắn nhẹ nhàng đi đến chiếc xe BMW màu bạc phía trước, nổ máy xe rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Âu Dương Thần, có như vậy lúc Hân Nhi trở lại anh mới quý trọng cô ấy. Trong tiềm thức của Diệp Phi, chỉ có Âu Dương Thần mới tin tưởng Hân Nhi chưa chết, nhất định chưa chết.
"Thật ra bây giờ cậu đã yêu Hân Nhi rồi." Trong đầu Âu Dương Thần luôn luôn lẩn quẩn những lời này, đã là Hân Nhi rồi sao? Từ trước tới nay, vấn đề này thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong đầu Âu Dương Thần, nhưng mà chưa có đáp án, lời hứa với Tuyết Nhi giống như một cây gai ở trong lòng Âu Dương Thần, khiến Âu Dương Thần dù yêu Hân Nhi nhưng cũng không chịu thừa nhận lại càng không muốn phủ nhận, vẫn mâu thuẫn, có lẽ thật đã yêu, ngay cả chính anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ ban đầu ngộ nhận đến bây giờ, nếu như không phải là những ghen tức lộn xộn, anh cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy, chỉ cần cô ấy trở lại, dù có làm trái với cam kết cũng không sao, chỉ cần có thể yêu, dù xuống Địa ngục thì cũng có việc gì chứ ?
"Ưmh. Chiếc nhẫn, , , , , " Hân Nhi nhẹ nhàng nỉ non. Trong đầu thoáng qua hình ảnh lần đó Âu Dương Thần đem chiếc nhẫn đặt vào tay mình, thời điểm ở trong giáo đường, nhớ lại lúc ở trong xe làm thất lạc chiếc nhẫn.
"Cô đã tỉnh." Hân Nhi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông dịu dàng, có chút quen lại có chút xa lạ, đúng rồi, là người đàn ông này cứu mình, Hân Nhi cử động muốn đến gần Lê Cận nói cám ơn.
"Cô muốn làm gì? Hiện tại thân thể cô còn rất yếu ớt, chưa thể cử động được đâu, cô cứ yên tâm rằng đứa trẻ không có chuyện gì, chỉ là động thai, đứa nhỏ này nhất định rất ngoan cường." Lê Cận dịu dàng nói với Hân Nhi.
Ầm
Cái gì?
Đứa trẻ ư?
Hân Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, thận trọng lấy tay vuốt ve bụng mình, chính là nơi này đã hình thành một sinh mạng, thì ra mình đã làm mẹ, nhưng mình không biết, thực sự không biết, thiếu chút nữa hại chết con, mẹ nhất định là một người mẹ tồi tệ nhất thế giới, không xứng đáng làm mẹ. Thậm chí ngay cả đứa con yêu quý của mình tồn tại cũng không biết, con à, con có tha thứ mẹ không?
"E hèm, bởi vì cô không có điện thoại di động, nên tôi không có cách nào liên lạc với người nhà của cô, cô có muốn tôi đưa cô trở về không? Để cô tìm người nhà?" Lê Cận thấy Hân Nhi dịu dàng vuốt ve bụng của mình, vô thức nhớ lại mẹ mình vẫn còn bệnh, bà cũng thương yêu con của mình như vậy. Vô thức khuôn mặt của Hân Nhi dần dần hợp lại thành khuôn mặt của mẹ anh ta.
Người nhà, , , , , ,
Hai từ này lại một lần nữa làm tổn thương lòng của Hân Nhi, cô là Lam Hân Nhi, đến giờ vẫn không có người thân nào, cho tới bây giờ người nhà của cô cũng chỉ có những người bạn nhỏ ở cô nhi viện, cho tới bây giờ cô chỉ có mẹ là viện trưởng, trên luật pháp ngay cả người đàn ông thân cận cô nhất cũng không còn là người nhà của cô nữa rồi, không phải rồi. Nhưng cô vẫn giữ được nhà của mình, hi vọng Cầm Vận có thể giúp đỡ các bạn nhỏ ở cô nhi viện.