"Cảm ơn."
"Thiếu gia, người đã trở về." Một người đàn ông trung niên mặc tây trang sớm nghênh đón ở cửa. Nhìn hắn đối với Lê Cận cung kính lại không mất hèn mọn, Hân Nhi đoán rằng đây là quản gia. Chỉ thấy người đàn ông kia đưa ánh mắt nhìn trên người mình. Trong mắt khó có thể che dấu kinh ngạc cùng vui sướng.
"Vị này là tiểu thư, tiểu thư hoan nghênh về nhà." Người đàn ông kia cũng tránh không được cung kính với Hân Nhi.
Tiểu thư.
Tình huống này là sao.
"Xin chào, tôi tên là Hân Nhi."
"A..., Hân Nhi tiểu thư, xin chào." Người đàn ông kia lại một lần hơi hơi khom người với Hân Nhi.
"Xin chào." Hân Nhi cũng hơi cười với quản gia nói.
"Vào đi thôi." Lê Cận cũng không có giải thích cái gì, trực tiếp mang theo Hân Nhi đi vào, nhìn thấy một người đều phải giải thích một lần, quá mệt mỏi, lúc đi vào vẫn thống nhất nói một chút.
"Tiểu Tuyết Nhi, con rốt cục đã trở về, mẹ rất nhớ con, thật xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, mẹ không có chăm sóc tốt cho con." Còn chưa bước vào cửa, Hân Nhi đã bị một vòng tay ấm áp cho ôm lấy, Hân Nhi thậm chí còn chưa kịp thấy người ôm mình là ai? Chỉ cảm thấy vòng tay ôm ấp này thật sự rất ấm áp, dường như có thể làm ấm áp tim Hân Nhi 23 năm này, chỉ là Tiểu Tuyết Nhi, xem ra lại là nhận sai người, đời này cô Lam Hân Nhi nhất định phải làm thế thân cho Tuyết Nhi sao? Trong long Hân Nhi một trận bi ai. Nhìn vẻ mặt Lê Cận trước mắt cùng có vài phần tương tự, chỉ thấy vẻ mặt anh ta cũng là từ ái nhìn mình.
"Khụ khụ khụ" đột nhiên người ôm lấy mình kia ho khan kịch liệt.
"Vãn Tình "
"Mẹ."
Lê Thịnh cùng Lê Cận hai người đều rất nhanh qua đỡ lấy Vãn Tình, Hân Nhi rất nhanh chóng đỡ bà, lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt một cái, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là vẫn khó có thể che dấu sắc mặt trắng xanh kia.
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là quá kích động, thấy Tiểu Tuyết Nhi rốt cục trở về, thì để cho em chết cũng bằng lòng." Vãn Tình khó nhọc nói, hai mắt sớm đã ươn ướt.
"Vãn Tình, nói cái gì ngu ngốc vậy? Con gái vừa trở về, em cứ như vậy rời bỏ chúng ta sao? Người một nhà chúng ta mới vừa đoàn tụ cùng một chỗ."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết Nhi. Quá đây, để cho mẹ nhìn con xem. Con gái của mẹ thật sự rất đẹp". Vãn Tình nhìn khuôn mặt Hân Nhi vui mừng.
"Gọi tôi là Hân Nhi." Một miệng một câu Tiểu Tuyết Nhi, làm cho Hân Nhi thật sự không cách nào tiếp nhận, tại sao luôn luôn ngộ nhận mình là là Tuyết Nhi, đã trải qua một lần thê thảm rồi, Hân Nhi thật sự không muốn trở lại một lần nữa. Thật sự không muốn….
Cái gì
Vãn Tình cùng Lê Thắng liếc nhau một cái, không biết chuyện gì xảy ra?
"Ngạch, mẹ, cha, tên bây giờ của em gái không phải Tiểu Tuyết Nhi, gọi là Hân Nhi, cha mẹ vẫn gọi em ấy là Hân Nhi đi, nếu không em gái sẽ không quen." Lê Cận thâm sâu nhìn mắt Hân Nhi, trong mắt kia rõ ràng có khẩn cầu, Hân Nhi tự nhiên nhìn đã hiểu, đối với Hân Nhi mà nói Lê Cận là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa đối với vợ chồng này cũng cho mình cảm giác rất thân thiết, nhìn sắc mặt mẹ Lê Cận trắng xanh như thế, nói vậy thân thể cũng không tốt, Hân Nhi vẫn nên cùng Lê Cận phối hợp.
"Vâng, có phần không quen." Không quen, không phải không quen, mà là vì quá quen, trong hai năm qua vẫn bị người khác gọi Tuyết Nhi, dường như đã từ từ quen, vừa nghe đến người ta gọi Tuyết Nhi liền cho rằng là gọi mình, nhưng, dù sao không phải, mình chỉ là Hân Nhi, nhưng cho đến bây giờ, toàn bộ chân tướng, toàn bộ cũng phải trở về quỹ đạo vốn có.
"A... A..., là mẹ sơ sót, về sau mẹ sẽ gọi con là Hân Nhi." Vãn Tình hiền hòa nói.
"Đúng, Hân Nhi cũng rất dễ nghe." Lê Thắng cũng nói, đối với đứa con gái này, hai vợ chồng thật sự hận không thể đem tất cả tình yêu chưa cho Hân Nhi 20 năm qua này đều có thể cho Hân Nhi.
"Mẹ, cha, Hân Nhi mới trở về rất mệt, trước con mang em ấy trở về phòng nghỉ ngơi đã, lát nữa xuống ăn cơm. Mẹ cũng cần nghỉ ngơi." Lê Cận lo lắng cho thân thể Hân Nhi, dù sao cũng là thân thể người, hơn nữa ngày hôm qua lại, kém chút nữa đẻ non. Tự nhiên là phải cẩn thận.
"A... A..., cũng đúng, Cận nhi, con mang em gái con về phòng nghỉ ngơi trước, chăm sóc tốt cho em gái con, xem còn thiếu cái gì, lập tức bảo người đi đặt mua, một lúc nữa mẹ để cho chhus Vương gọi các con." Vãn Tình vội vàng nói, sợ Hân Nhi không thoải mái.
"Được, mẹ." Lê Cận mang Hân Nhi lên lầu, Hân Nhi cũng mỉm cười với Vãn Tình cùng Lê Thắng, đi theo sau Lê Cận.
"Ông xã, con gái chúng ta rốt cục đã trở về." Vãn Tình nhìn Lê Thắng, nước mắt trong mắt không tự chủ được rớt xuống. Trông mong con gái trọn vẹn 20 năm, rốt cục đợi con gái trở về, cảm giác này thật sự chỉ có người làm ba mẹ mới có thể hiểu.
"Đúng, Vãn Tình, con gái đã trở về, em cũng phải kiên cường mới được, chúng ta thiếu tình yêu con bé nhiều năm như vậy, mẹ nhất định phải trả, nếu khôg thì một mình anh làm thế nào." Lê Thắng nói với vợ yêu của mình.
"Dạ dạ."
"Chỉ là ông xã, Hân Nhi giống như không phải rất quen thuộc với chúng ta, trước đây Tiểu Tuyết Nhi rất đáng yêu." Vãn Tình nói đến.
"Bà xã, Hân Nhi chỉ là vừa trở về mà thôi, tóm lại con bé là con gái của chúng ta. Chúng ta sẽ yêu thương con bé, con bé sẽ giống như trước đây, yên tâm đi."
"Vâng vâng."
Hai vợ chồng nhìn nhau, có một tình càm gọi là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
"Phòng của cô là ở đây." Lê Cận đưa Hân Nhi vào phòng.
"Có thể nói rồi chứ?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Lê Cận, chuyện này quả thật Lê Cận thiếu Hân Nhi một lời giải thích.
"Ngồi xuống trước đã, tôi từ từ nói với cô." Lúc này, Lê Cận vẫn quan tâm thân thể của Hân Nhi. Cũng biết, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với Hân Nhi, thật ra Lê Cận cũng không nghĩ tới tình huống này, nhưng nhìn mẹ vui mừng như vậy, Lê Cận thật sự không đành lòng nói ra chân tướng, nhất là nhìn gương mặt mẹ trắng xanh như vậy.
"Cảm ơn."
"Thật ra tôi lần này đến thành phố A chính là vì tìm kiếm em gái của tôi, em gái tôi lúc ba tuổi liền đi mất, cha mẹ vì tìm kiếm em gái mà hao phí hết tâm tư, nhưng về sau biết được em gái đã chết, mẹ đau lòng muốn chết, sau cùng cha tôi quyết định việc làm ăn trong nhà dời đến nước Pháp, cũng vì mẹ có thể rời xa nơi đau lòng, nhưng khoảng thời gian trước tìm được người năm đó đưa em gái đi, biết để em gái tôi lại ở một Cô Nhi Viện ở thành phố A, cho nên tôi đi tìm em ấy, nhưng, chừng hai năm trước em gái tôi đã chết, cô cũng thấy đấy tình hình thân thể mẹ bây giờ rất tệ, tháng sau phải mổ, thấy cô đến, mẹ nghĩ cô là em gái tôi. Cho nên…"
Thì ra là như vậy, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi rất hạnh phúc, bởi vì cô ấy còn có người nhà, còn có người nhà yêu thương cô ấy như thế, nhưng mình? Mình cũng là cô nhi, nhưng, mình đã không có người thân, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng không biết.
"Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, tôi cũng không nghĩ tới cục diện như vậy, tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với mẹ, chỉ là hi vọng cô có thể tạm thời thay thế em gái tôi một tháng này." Lê Cận biết yêu cầu này thật sự rất quá phận, anh cũng không dám khẳng định Hân Nhi có thể đáp ứng hay không.
Tạm thời thay thế… lại là vật thay thế. Nhưng nghĩ đến người mẹ ôn nhu mà lại ốm yếu kia, nghĩ đến khuôn mặt của Lê Thắng kia, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng.
"Được." Như là hạ một quyết tâm rất lớn, Hân Nhi nói chữ được, còn Tiểu Tuyết Nhi đã chết kia, thật xin lỗi, để cho tôi tạm thời thay thế cô, tôi sẽ tận lực làm một người con gái ngoan, chăm sóc của cha mẹ cô thật tốt. Đợi cho thân thể mẹ cô tốt hơn, tôi sẽ rời khỏi. Lam Hân Nhi, không muốn cả đời đều làm vật thay thế, cô muốn cuộc sống của bản thân.
"Cảm ơn." Lê Cận thật lòng nói lời cảm tạ, thật ra ở trong lòng Lê Cận cũng đem Hân Nhi này trở thành em gái Hân Nhi của mình, cảm giác khó hiểu từ lần gặp mặt đầu tiên, sau này biết cô là Hân Nhi, đến bây giờ…. trong lòng Lê Cận âm thầm nhớ lại, bắt đầu từ giờ phú này, Hân Nhi là em gái của mình, về sau anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho em gái của mình, nhất định….