Mục lục
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi cùng Lê Tư Thần hợp tác. Kế hoạch Âu Dương Thần theo đuổi vợ có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mặc dù Hân Nhi cũng không nói muốn tha thứ cho Âu Dương Thần, nhưng Âu Dương Thần có thể thuận lợi ra vào phòng bệnh Hân Nhi, không có bi thảm bị xua đuổi, mỗi ngày ba bữa cơm một lòng một dạ vì Hân Nhi chuẩn bị đồ ăn, còn từ ngày lần đầu tiên Âu Dương Thần làm cơm tối cho Hân Nhi, Lê Tư Thần cũng ở đây, vì để cho Hân Nhi có thể nếm thử, tự tay Lê Tư Thần ăn thử, hiệu quả vô cùng tốt, mặc dù Lê Tư Thần không có biểu hiện ra ngoài, nhưng vẻ mặt kia vẫn nhìn ra tài nấu nướng của đầu bếp Âu Dương Thần tương đương rất cao, đây cũng là nguyên nhân vài người Vũ Hạ cùng Dật Phong quyến luyến không quên. Vì thế, Lê Tư Thần cũng rất hảo tâm nói ra ý kiến đồng ý cho Âu Dương Thần, đều nói muốn nắm tim một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt được dạ dày của hắn, phụ nữ cũng giống như thế, vì thế, đường đường là tổng giám đốc Âu thị trở thành một người đầu bếp, vì Hân Nhi một ngày ba bữa chuẩn bị, đương nhiên thuận tiện còn vì Lê Tư Thần, đây cũng là mục đích của Lê Tư Thần nói ra ý kiến đúng trọng tâm kia, chủ yếu là mình cũng có thể thơm lây, đương nhiên điều ấy bé tuyệt đối sẽ không nói với Âu Dương Thần. Nhưng, cũng không đại biểu cho Âu Dương Thần không nhìn ra, đây là lần đầu được làm cha bị con trai bảo bối mình lợi dụng một chút vẫn còn vui lòng, hơn nữa, Âu Dương Thần cũng nói ra một điều kiện, để cho Lê Tư Thần ở cùng một chỗ với anh, trong biệt thự kia là đặc biệt vì Hân Nhi thiết kế, lúc Âu Dương Thần thiết kế biệt thự cũng suy xét đến vấn đề chỗ ở của con cái, cho nên cũng thiết kế phòng trẻ sơ sinh, chẳng qua đó là phòng trẻ sơ sinh, làm Lê Tư Thần nhìn phòng trẻ sơ sinh kia giống nhơ bé giá, nhất thời như bị sét đánh trong khét ngoài sống, đánh chết bé cũng không muốn ở phòng đó, bất đắc dĩ, Âu Dương Thần đành phải một lần nữa vì bé thiết kế một cái phòng, lúc này Lê Tư Thần mới có chút cảm thấy hài lòng.

Từ khi Lê Tư Thần với Âu Dương Thần ở cùng một chỗ hậu, hai cha con cũng không ít cạnh tranh qua, đương nhiên này chỉ là trò chơi, bởi vì Âu Dương Thần thấy Lê Tư Thần có đôi khi chơi loại trò chơi này, vì muồn thân thiết gần gũi với con trai hơn một chút, Âu Dương Thần cũng âm thầm học một chiêu, tràn đầy tự tin pk với con trai, ai biết mới ra tay đã bị Lê Tư Thần giết không còn mảnh giáp, Lê Tư Thần còn rất không nể mặt nói lúc bé ba tuổi cũng không chơi ở trình độ này, vì thế tự tôn của Âu Dương Thần bị đả kích mạnh, lúc ở văn phòng tổng giám đốc Âu thị còn có thể thấy Âu Dương Thần ở đó liều mạng đánh giết, trong lúc nhất thời, mấy thư ký cũng có chút hết chỗ nói rồi, cũng không biết tổng giám đốc nhà mình làm sao vậy. Trong mắt bỏ bê công việc, cả ngày làm việc, vừa lên là chơi game, thời gian họp lại càng ngắn gọn, bởi vì lần trước ảnh chụp Lê Tư Thần với San San xuất hiện, trong lúc này mọi người đều hoài nghi Âu Dương Thần có phải vì bồi đứa bé với bà xã hay không, nhưng có vẻ như San San bây giờ còn ở Pháp quay phim tuyên truyền, vì thế, đối tượng hư hư thực thực nữ chủ nhân bị dời đi.

Mỗi ngày tan tầm Âu Dương Thần cùng Lê Tư Thần đều ở trong phòng bệnh với Hân Nhi, Âu Dương Thần cũng thường xuyên muốn ở với Hân Nhi vào buổi tối, nhưng Hân Nhi kiên quyết không đồng ý, Hân Nhi chỉ ở lúc có Lê Tư Thần sẽ nói đôi lời, bình thường Lê Tư Thần không có ở đó cũng rất trầm mặc. Đối với Hân Nhi mà nói, thấy Âu Dương Thần với Lê Tư Thần rất tốt, cảm giác áy náy trong lòng vẫn rất mãnh liệt, vẫn không thể cho hai đứa bé một người cha, hơn nữa nhìn Âu Dương Thần cũng thích Lê Tư Thần như thế, cho nên Hân Nhi vẫn lo lắng Âu Dương Thần muốn ở với hai đứa một thời gian ngắn hay không, nhưng Âu Dương Thần thật không ngờ vấn đề của cô là, bóng mờ thế thân kia ở trong lòng Hân Nhi thâm căn cố đế, không có cách nào lay động, hơn nữa cô cho rằng Âu Dương Thần là vì đứa bé mới ở đây chăm sóc mình, lại càng không muốn dựa vào đứa bé để duy trì gia đình này, tình yêu như vậy cô khinh thường. Cho nên hôm nay nhân lúc Âu Dương Thần không ở đây, Hân Nhi quyết định nói chuyện với Lê Tư Thần đến cùng.

"Tiểu Thần, con thích cha con sao?" Hân Nhi dịu dàng hỏi.

"Thích, nhưng con càng thích mẹ." Lê Tư Thần mơ hồ có cảm giác bất an, chẳng lẽ mẹ…

"Tiểu Thần, mẹ biết con vẫn là đứa bé hiểu chuyện, mẹ thật xin lỗi từ nhỏ không cho các con một người cha, bây giờ con cũng biết chú đó là cha của con, cho nên nếu con mong muốn có thể ở với cha con một thời gian ngắn, còn có tiểu công chúa."

"Mẹ, mẹ không thích cha sao?" Lê Tư Thần trầm sâu đến, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, bé biết Hân Nhi nhất định rất yêu Âu Dương Thần, nếu không tại sao tên bé là Tư Thần. Vì cái gì tiểu công chúa lại gọi Tư Cầm.

Yêu…. không yêu… thật ra cô cũng không biết, coi như yêu thì như thế nào, cho tới bây giờ cha yêu chỉ là Lăng Phỉ Tuyết không phải sao?

"Đây là chuyện của người lớn, con mặc kệ đi, mẹ chỉ hy vọng các con có thể vui vẻ."

"Mẹ…" Lê Tư Thần ôm chặt Hân Nhi, xem ra con đường cha còn có rất dài, phải sử dùng đòn sát thủ rồi.

Ngoài cửa Âu Dương Thần, nghe đối thoại trong phòng, vẻ mặt rất ảm đạm, bữa tối cầm trong tay đưa cho y tá, vẻ mặt cô đơn rời khỏi bệnh viện. Một mình trở về nhà, trong bóng tối, Âu Dương Thần thậm chí cũng không mở đèn, chỉ một mình yên lặng ngồi, lúc này Trình Tâm lại gọi điện thoại hỏi Âu Dương Thần đến khi nào thì có thể gặp Hân Nhi, Hân Nhi ở đâu, còn chuyện đứa bé trai kia đến cùng điều tra ra chưa, Âu Dương Thần nhất thời không nói gì, trong lòng càng thêm phiền muộn.

"Thần nhi, rốt cuộc con có nghe không, thân thể Hân Nhi thế nào ở bệnh viện nào?"

"Đứa bé kia nói cho cùng có phải của con không?"

"Mẹ, Hân Nhi bị bệnh đang điều dưỡng, còn đứa bé kia là của con với Hân Nhi." Âu Dương Thần có chút mỏi mệt nói ra những lời này.

Trình Tâm… tạm dừng đại khái một phút đồng hồ, sau là tiếng kích động gào thét.

"Thật vậy không? Thật vậy không? Đứa bé là Hân Nhi sinh, thật tốt quá, thật tốt quá, bọn họ ở đâu?" Bên kia điện thoại Trình Tâm kích động có chút không kìm nổi bản thân. Từ khi biết Hân Nhi còn sống, Trình Tâm vẫn rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến đứa bé kia, ngộ nhỡ bởi vì chuyện này Hân Nhi lại không tha thứ cho Âu Dương Thần, vậy con dâu của bà không phải cứ như vậy không có sao? Cho nên Trình Tâm tìm Âu Dương Tường thương lượng nên xử lý chuyện này như thế nào, bây giờ biết rõ đứa bé kia là do Hân Nhi sinh, Trình Tâm cuối cùng là viên mãn, cảm thấy một nhà có thể vui vẻ đoàn tụ, còn có thể ôm cháu trai, loại cảm giác này thật sự rất viên mãn, Trình Tâm cảm thấy mình đến tuổi này cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng Âu Dương Thần có thể hạnh phúc thì tốt rồi, bây giờ biết được tình huống là như vậy, Trình Tâm cảm thấy ông trời đối đãi bà rất tốt, vẫn đắm chìm trong sung sướng của bản thân, không để ý đến vẻ mặt Âu Dương Thần nặng nề kia, Âu Dương Thần nghe tiếng cười vui vẻ của Trình Tâm kia, trong lòng âm thầm chua sót, mẹ, Hân Nhi còn chưa tha thứ cho con? Cùng Trình Tâm lải nhải hai câu thì cúp điện thoại, Âu Dương Thần suy nghĩ mình nên làm thế nào mới để Hân Nhi tha thứ cho mình?

Lúc Lê Tư Thần trở về, thấy toàn bộ đèn phòng khách đều tắt, cho rằng không có ai vừa mở đèn ra, thì thấy Âu Dương Thần một mình ngơ ngác ngồi ở chỗ kia.

"Cha…" Lê Tư Thần không xác định gọi một tiếng. Âu Dương Thần cô đơn như vậy, Lê Tư Thần là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Con đã về."

"Cha, cha đã nghe được." Lê Tư Thần lập tức ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thần, có chút nặng nề nói.

"Ừ…"

"Cha, cha có yêu mẹ không?" Lê Tư Thần vẫn là hỏi nghi vấn trong lòng ra. Năm năm trước bé biết, nhưng ở trong lòng cha cuối cùng là ai quan trọng hơn?

"Rất yêu…" Giọng Âu Dương Thần trầm thấp truyền đến, lộ ra mười phần kiên định.

"Vậy còn Lăng Phỉ Tuyết?"

Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn Lê Tư Thần, nghi vấn trong mắt rất dễ nhận thấy, Tiểu Thần làm sao có thể biết? Làm sao có thể? "Cha có biết kỹ thuật của con, chuyện năm năm trước con đều đã điều tra…" Lê Tư Thần cũng thành thật nói.

Âu Dương Thần cũng không trả lời, bây giờ đối với Lăng Phỉ Tuyết chỉ là một đoạn ký ức thời niên thiếu ngây ngô. Có áy náy càng sâu, cô ấy vì mình mà chết. Anh biết rõ mình yêu là Hân Nhi… người mình ròng rã nhớ năm năm kia, người vì mình sinh con dưỡng cái, cô còn vì cứu mình mà không để ý sinh mạng, nhưng… Hân Nhi không tin, tất cả đều vô dụng.

"Mẹ để ý cũng là như thế này, mẹ không muốn làm thế than nữa."

"Cha biết."

"Tiểu thần, bộ phim《 chờ ngươi về nhà 》mà San San quay kia đưa cho mẹ con xem đi."

"Là vì mẹ mà quay à?"

"Ừ."

"Được…"

"Tiểu thần, nếu mẹ con không muốn tha thứ cho cha, con làm sao bây giờ?" Âu Dương Thần nhìn chằm chằm vào Lê Tư Thần, có một hi vọng ở bên trong.

Lê Tư Thần tự nhiên biết Âu Dương Thần hỏi là cái gì? Lạnh lùng đứng lên đáp lại một câu "Cả bà xã mình cũng không giải quyết được, sao có thể làm cha của Lê Tư Thần con." Rồi sau đó chỉ chừa cho Âu Dương Thần một bóng lưng khốc khốc.

"Ha ha." Âu Dương Thần nở nụ cười, tâm tình u ám dường như có ánh mặt trời chiếu sáng một chút. Đúng vậy, có gì phải cam chịu đây? Bà xã mình cũng không giải quyết được thì sao xứng làm cha của Tiểu Thần, coi như Hân Nhi không tha thứ cho mình, chẳng lẽ muốn mình buông xuôi sao? Đó là không thể nào, bất luận như thế nào, mình phải kiên trì đến cùng, bà xã, anh chờ em về nhà.

Hôm nay phòng bệnh Hân Nhi vô cùng náo nhiệt, bởi vì Lê Cận thật sự không yên lòng cùng với San San đến xem Hân Nhi, lúc Lê Cận mang San San đến, chỉ nói là em gái mình bị thương, tên là Lê Hân Nhi, cũng là mẹ của tiểu công chúa với Tư Thần kia, còn nói em gái là fan ruột của cô, đối với em gái của hắn San San vẫn có chút tò mò, Lê Cận thường xuyên nhắc tới em gái này lại trước giờ chưa từng gặp qua, để cho San San đối với em gái này cũng là vừa mơ hồ vừa chờ mong, người em chồng trong truyền thuyết.

Khi Lê Cận mang theo San San đến phòng bệnh của Hân Nhi, San San với Hân Nhi bốn mắt nhìn nhau, thậm chí San San cầm túi sách trong tay cũng rơi xuống đất, trong miệng gọi Hân Nhi, Lê Cận rất kinh ngạc, theo lý mà nói Hân Nhi mới đúng fan ruột của San San, phải kinh ngạc cũng là Hân Nhi, làm sao có thể là San San? Hơn nữa nhìn vẻ mặt San San còn giống như không phải kinh ngạc.

Đang lúc Lê Cận vô cùng buồn bực, San San tiến lên hung hăng ôm lấy Hân Nhi, nước mắt trong mắt không tự chủ mà rơi xuống: "Nhóc con chết tiệt kia, cậu vậy mà còn sống, cậu rất xấu, cậu rất xấu." San San vừa đấm vừa khóc, cuối cùng chỉ biết ngây ngốc khóc….

"San San…." Hân Nhi cũng không tự chủ được rơi lệ, bạn bè nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ, vốn nghĩ lần này đi công tác đến nhìn San San, nhưng khi đó biết được San San đi Pháp, hai người cứ như vậy bỏ lỡ, lại bởi vì bị thương mà kéo lại. Làm thế nào cũng không nghĩ tới ở dưới tình huống Lê Cận mang đến thăm mình, còn nhớ rõ Lê Cận nói muốn mang bạn gái đến thăm mình, Hân Nhi còn đang tò mò là người phụ nữ gì bắt được tim của anh trai, không nghĩ tới là San San.

"Không cần gọi mình, Lam Hân Nhi, cậu hơi quá đáng, cậu có coi mình là bạn cậu không, cứ như vậy biến mất, cậu có biết không…. Cậu có biết không mình rất nhớ cậu… còn có Tiểu Bàn Tiểu Tề…" San San đã khóc không thành tiếng rồi.

"Thật xin lỗi, xin lỗi, San San, mình thật sự… cũng rất nhớ cậu." Hân Nhi nỉ non giải thích, đối với San San, lúc trước đi không từ giã luôn luôn mang theo áy náy, năm năm này cô không yên lòng nhất chính là San San với Cô Nhi Viện còn có Cầm Vận, cô gái nhỏ kia thật lòng trợ giúp mình, cho đến nay, Hân Nhi thật sự rất hâm mộ Cầm Vận, cô ấy là một đại tiểu thư từ nhỏ ở trong hũ mật lớn lên, bây giờ cũng may mắn đã có cô con gái nhỏ, tình cảm giữa Cầm Vận với Vũ Hạ dường như không có khe hở, là ai cũng không chen vào được, mà mình với Âu Dương Thần? Không, mình với Âu Dương Thần từ đầu đã không phải là tình yêu.

"Nhóc con chết tiệt kia, mình nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám vô duyên vô cớ biến mất, chúng ta sẽ không còn là bạn bè, mình sẽ không bao giờ để ý cậu nữa, trẫm trực tiếp đẩy cậu vào lãnh cung biết không?" San San tức giận uy hiếp cũng đáng yêu, giống như lại trở về năm năm trước ở trong phòng làm việc hai người đùa giỡn.

"Dạ dạ dạ, nô tì tuân mệnh, coi như mình muốn biến mất cũng không biến mất được, cậu là chị dâu của mình, mình biến mất anh trai mình cũng không buông tha mình." Mắt Hân Nhi nhìn Lê Cận trêu ghẹo nói.

"Nói cái gì? Ai là chị dâu ai." San San không khỏi cũng có chút đỏ mặt, mắt hờn dỗi nhìn Lê Cận.

Nghe đối thoại của hai người, Lê Cận mới biết được thì ra Hân Nhi với San San vốn là bạn bè, mình cũng thật là khờ, làm sao không sớm phát hiện một chút?

"Em gái, thì ra các em đã sớm quen biết. Làm sao anh không biết." Lê Cận có chút không hiểu.

"Còn không phải tại anh, quen với anh lâu như vậy, anh thế nào không nói cho em biết em gái anh là Hân Nhi…." San San có chút tức giận nói.

"Anh… anh cũng không biết các em…" Lê Cận cảm thấy thật sự rất oan uổng.

"Không nghe không nghe, tóm lại là anh sai." San San nén giận nói.

Lê Cận: …. quả nhiên có câu nói là chỉ có phụ nữ với tiểu nhân khó chung sống.

"Không phản đối được, còn không ra ngoài, không thấy chị em chúng em có nhiều lời muốn nói sao?" San San hạ lệnh đuổi khách.

"Được được được, anh đi, các em tự ôn chuyện cũ, anh đi tìm Tiểu Thần." Lê Cận cũng thức thời rời khỏi.

"Hân Nhi…. mấy năm nay cậu sống tốt không?"

"Rất tốt, San San cậu cũng gặp qua tiểu công chúa với Tiểu Thần, có bọn họ mình bây giờ rất hạnh phúc." nhắc tới hai đứa con của mình, vẻ mặt Hân Nhi đầy tự hào.

"Đúng, tiểu công chúa thật sự rất đáng yêu, nhưng tiểu thần nhà cậu thật đúng là giống hệt với Âu Dương Thần, khối băng…." San San nói, lập tức ý thức được bản thân dường như đã nói sai.

"Xin lỗi, Hân Nhi…."

"Không sao, San San, chuyện đã qua, với mình mà nói bây giờ anh ấy là cha của Tiểu Thần với tiểu công chúa, không còn gì khác." Hân Nhi nhàn nhạt nói, nghĩ tới bóng dáng vài ngày trước đây vẫn xuất hiện, nhưng hôm nay lại đến bây giờ cũng không có xuất hiện. Chẳng lẽ anh ấy….

"Hân Nhi, nói thật cậu thật sự quên anh ta rồi sao?" San San nhìn chằm chằm vào Hân Nhi.

"Mình không biết, có lẽ vậy." Nếu là lúc còn đang ở Pháp San San hỏi Hân Nhi, Hân Nhi nhất định sẽ trả lời mình thật đã quên, nhưng trải qua chuyện lần này, Hân Nhi biết mình chưa quên được, thậm chí vẫn còn yêu, rất yêu.

"Hân Nhi, mình cũng không phải vì anh ta mà nói chuyện, nhưng, cậu đi rồi Âu Dương Thần thật sự rất hối hận, cậu cũng không biết anh ta mấy năm nay làm thế nào để qua, ngay cả Cô Nhi Viện Yêu Trẻ cũng là một tay anh ta chống đỡ, hơn nữa anh ta vẫn thường xuyên đến thăm Tiểu Bàn Tiểu Tề chính là vì cậu…." nghĩ lại vài năm Âu Dương Thần vì Hân Nhi làm, mặc dù vẫn không đủ để tha thứ cho anh ta, nhưng San San biết Hân Nhi vẫn yêu anh ta, thật sự hi vọng Hân Nhi có thể hạnh phúc, một nhà đoàn tụ.

"San San, đừng nói nữa, cậu có biết, anh ấy vẫn yêu là Tuyết Nhi." Lời San San nói không phải Hân Nhi không hề động dung, thật ra cô không trách Âu Dương Thần, thật sự không trách, cho đến giờ Âu Dương Thần đối với cô rất tốt, coi như biết mình không phải là Tuyết Nhi, mắc bệnh vẫn là Âu Dương Thần chăm sóc, chỉ là chuyện thế thân Hân Nhi vẫn luôn để ý, đây là một cây kim trong lòng cô.

"Hân Nhi, người anh ta yêu là ai tự anh ta biết? Tại sao cậu nhất định phải cho rằng như vậy? Thôi, thôi, đừng nói nữa. Tự cậu cẩn thận suy nghĩ đi."

"Ừ, biết, San San, gần đây bận rộn gì vậy? Buổi sáng Tiểu Thần đến đưa cho mình bộ phim《 chờ em về nhà 》 của cậu, mình còn chưa kịp xem? San San, không ngờ chỉ từng nói đùa, thật sự trở thành hiện thực, bây giờ còn là Đại Minh Tinh, đợi lát nữa phải xin chữ kí." Hân Nhi trêu đùa.

"Nhóc con chết tiệt kia, cậu chỉ biết cười mình, nói thật chuyện này là thật không tốt, ban đầu Hoàng thái hậu với người nhà của mình thiếu chút nữa giết mình, nhưng vẫn phải cố gắng, bây giờ về nhà mình đã trở thành Hoàng thái hậu, ha ha." San San cười nói, con đường giới diễn viên nghệ sĩ này cũng không phải một câu hai câu có thể nói rõ rang được, cũng làm phiền Âu Dương Thần, mình mới có thể thuận lợi như vậy.

"A a a, vậy cậu đến nhà mình cũng không phải là Hoàng thái hậu rồi."

"Ách… Hân Nhi, ba mẹ cậu là người như thế nào? Lê Cận nói muốn dẫn mình đi gặp? Nhưng mình thật là có chút sợ?" Nghĩ vậy, San San vẫn rất buồn rầu, mình ở nhà trở thành công chúa bị cưng chiều thành quen, nhưng khi làm con dâu nhà người ta lại là chuyện khác, vậy phải làm sao bây giờ?

"Nhớ ngày đó không phải có người nói con dâu xấu gặp cha mẹ chồng sao?" Hân Nhi dùng khẩu khí trước kia San San nói.

"Cậu được đấy, cậu cứ ở đây chờ đấy? Nếu như mình có mệnh tốt giống cậu, có bà mẹ chồng cậu ở chung vui vẻ như thế thì tốt rồi." San San cảm thán nói.

"San San, thật ra ba mẹ mình rất tốt, cậu yên tâm, còn có anh trai với mình mà? Dù sao sẽ không ăn cậu, đừng lo lắng. Mẹ chồng mình… ách, mẹ anh ấy thế nào rồi." Đối với Trình Tâm, vẫn giống như mẹ yêu thương mình như vậy, đã từng làm cho Hân Nhi rất cảm động.

"Lúc trước tất cả mọi người cho rằng cậu đã chết, đều rất khổ sở, bà ấy cũng vậy, còn giúp cậu mắng Âu Dương Thần, về sau Âu Dương Thần vì cậu không ăn không uống, dì ấy vẫn chăm sóc Âu Dương Thần, rất vất vả. Có rảnh đi thăm bà ấy, bà ấy rất thương cậu." San San thành thật nói ra.

"Ừ, sẽ." San San đi rồi, Hân Nhi lâm vào trong trầm tư, trong đầu nhớ lại San San nói câu nói kia 《 chờ em về nhà 》là Âu Dương Thần vì mình mà quay, trong lòng phức tạp, Thần, anh thật là đang đợi em về nhà, hay là Tuyết Nhi? Nén nghi vấn trong lòng lại, Hân Nhi quyết định lấy ra tự mình xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK