"Hãy để chiếc nhẫn lại đây, các ông có thể đi được rồi." Ngay lúc chưa kịp tiếp nhận tin tức kia, thì giọng nói Âu Dương Thần lành lạnh truyền tới.
"Thật xin lỗi, . Âu Dương Thần tiên sinh,"chiếc nhẫn này là vật chứng của chúng ta, có trong hồ sơ tử, , , , "
"A, , , , , " Âu Dương Thần chỉ nói một âm đơn giản, lại làm cho không khí của phòng làm việc nhất thời lạnh lẽo rất nhiều.
"Éc. Âu Dương Thần tiên sinh thật xin lỗi, chúng tôi giao cho Ngài chiếc nhẫn này, nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước đây." Vị Đốc sát cao cấp kia lanh trí một chút, biết Âu Dương Thần là người không thể đắc tội, lập tức kéo những đồng nghiệp đi luôn.
"Thưa sếp, đó chính là vật chứng." Một tên không hiểu chuyện nói.
"Thôi đi, còn vật chứng à, đắc tội Âu Dương Thần, cậu sẽ biến thành bằng chứng hy sinh."
"Ặc, , , , , , "
"Tiểu Khả, cố gắng học tập nhiều một chút."
"Dạ, thưa sếp"
Âu Dương Thần cầm chiếc nhẫn lên, nghĩ tới hình ảnh Hân Nhi luôn mang chiếc nhẫn theo bên mình, "Hân Nhi, em nhất định phải bình an, nhất định bình an, đã hứa rồi đấy, chúng ta phải cùng sống với nhau đến đầu bạc, đã hứa rồi mà." Mặc dù chiếc nhẫn kia hiện tại chứng minh Hân Nhi đã chết, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như một tin tưởng, tin tưởng, , , , , lần này không giống với lúc Lăng Phỉ Tuyết chết đi, khi đó Âu Dương Thần chỉ muốn báo thù, phá hủy mọi thứ chỉ để báo thù, nhưng lần này thì không, Âu Dương Thần không như thế. Anh một mực tin chắc Hân Nhi chưa chết, bà xã anh chưa có chết, dù có nhiều chứng cớ hơn nữa đặt ở trước mắt, thì Âu Dương Thần cũng không tin, nói anh lừa mình dối người cũng được, nói anh có con mắt tin tường cũng được, tóm lại, anh cứ ôm lòng tin như thế, một mực tin tưởng như vậy.
Âu Dương Thần kéo bàn làm việc ra, phía sau tường chính một cơ quan, cũng đã lâu rồi, lần đầu tiên anh có dũng khí bước vào nơi này xem một chút, nhìn ngôi nhà sống cùng với Hân Nhi, nhớ lại toàn bộ hình ảnh của Hân Nhi, toàn bộ đều là, , , , , , , ,
Trong nhà một mảnh tối đen như mực, Âu Dương Thần mở đèn, trong nhà tất cả đều quen thuộc như vậy, nhớ lại ngày đó cùng Hân Nhi trang trí ngôi nhà.
"Thần, anh xem cái này để ở chỗ này được không?"
"Được."
"Thần, em cảm thấy để ở chỗ này một chậu hoa, ừm, thật ấm áp nha."
"Được." Lúc Âu Dương Thần định thần nhìn lại, khuôn mặt tươi cười của Hân Nhi lại biến mất.
Âu Dương Thần từng bước từng bước đi tới nhà bếp.
"Thần, anh về rồi, hôm nay em làm rất nhiều món ăn ngon, cho anh ăn món cá dấm đường mà anh thích nhất đây này."
"Được rồi, đừng lộn xộn, đi nào, đi ăn cơm thôi."
Giờ phút này phòng bếp trống rỗng, không có gì cả.
Âu Dương Thần lại từng bước từng bước đi tới phòng ăn, phía trên thật sự có rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều là món mình thích ăn.
"Em mặc kệ, em mặc kệ, hôm nay nhất định phải phạt anh, phạt anh phải ăn hết những thức ăn này. Sau đó giúp em rửa chén."
Âu Dương Thần bước đến gần bàn ăn, thì ra là đêm hôm đó cô đã làm nhiều thức ăn như vậy để chờ mình, nhưng cuối cùng phải nhập viện, các món ăn trên bàn cũng bị hư, còn có một mùi hôi bốc lên, lỗ mũi Âu Dương Thần cảm thấy chua xót, nhìn món rau quen thuộc kia, nhìn lại tất cả nơi này, trong lòng như có dây cung đang kích thích thật sâu, hình như trong phòng này khắp nơi đều là bóng dáng của Hân Nhi.
Âu Dương Thần muốn bắt nhưng bắt không được, tại sao bắt không được, tại sao, , , , , , ,
Âu Dương Thần có chút chán chường ngồi trên sofa phòng khách, bất chợt, , , , lơ đãng đụng phải một cái túi gì đó. Âu Dương Thần lấy cái túi ra, chỉ thấy đó là một cái túi tuyệt đẹp, chẳng lẽ là, , , , , Âu Dương Thần không kịp chờ đợi lấy đồ trong túi ra, quả thật đó là một chiếc khăn quàng cổ.
"Không liên quan đến Thần, nhưng liên quan đến Tuyết Nhi, bà xã tớ nói là lúc gặp Tuyết Nhi nhìn thấy cô ấy đang đan cho Thần chiếc khăn quàng cổ nên mới muốn học, nghiêm chỉnh mà nói Tuyết Nhi còn là sư phụ của Vận Nhi đấy. Các cậu nói tôi có nên cảm tạ cô ấy hay không?" Lời nói của Vũ Hạ đột nhiên vang vọng trong đầu Âu Dương Thần. Nhưng Âu Dương Thần lại nghĩ ngày đó ở quán rượu, lúc Diệp Phi cầm chiếc khăn quàng cổ kia.
Lấy điện thoại di động ra, lần này, Âu Dương Thần muốn hỏi rõ ràng, không muốn ngờ vực nữa.
"Ngày đó ở trong khách sạn, ai tặng cậu chiếc khăn quàng cổ." Điện thoại vừa nối, Âu Dương Thần liền hỏi thẳng vấn đề chính.
"Một cô gái không có tiền, tìm ta, cô ấy đưa cho ta chiếc khăn quàng cổ thế chân, cậu cho là Hân Nhi đưa tôi sao." Diệp Phi hỏi ngược lại.
"Không." Anh không muốn nhiều lời cùng Diệp Phi .
"Âu Dương Thần, cậu đã khinh thường Hân Nhi, người yêu của cậu."
Diệp Phi sau khi nói xong câu đó cũng lập tức cúp điện thoại, Diệp Phi cũng biết chuyện chiếc khăn quàng cổ, ngày đó lúc gặp Hân Nhi, trong giỏ có len sợi và sách hướng dẫn đan khăn quàng cổ, lúc đó Diệp Phi thật sự ghen tỵ, thật sự là ghen tỵ với Âu Dương Thần.
Khinh thường tình yêu của Hân Nhi, ha ha, xem ra chính mình thật sự coi thường cô ấy rồi, Âu Dương Thần nắm thật chặt chiếc khăn quàng cổ kia, hình như có thể cảm thấy hơi ấm của Hân Nhi, giờ khắc này, Âu Dương Thần chắc chắn rằng anh yêu cô ấy, có rất nhiều thứ đợi đến sau khi mất đi mới biết quý trọng, nhưng lần này thật sự là cái giá quá đắt.
"Tôi đã sắp xếp máy bay tư nhân, chúng ta sẽ đi vào buổi tối, thân thể của cô còn rất yếu ớt, nhất định phải chú ý, nếu đau ở đâu thì hãy nói với bác sĩ, bác sĩ sẽ cùng đi với chúng ta."
"Ừ, cám ơn anh."
"Không cần khách sáo với tôi, còn cô hãy hỏi thăm chuyện của cô nhi viện, mọi chuyện giống như đã không sao, nghe nói tập đoàn Âu thị đã trả lại đất cho cô nhi viện rồi, thật ra thì chủ tịch tập đoàn Âu thị là một người rất tốt, dù sao tôi nghe nói vụ án kia rất quan trọng." Lê Cận nhàn nhạt nói, nhân vật Âu Dương Thần này, có nghe qua, nhưng chưa từng giao du, nên cũng muốn khen ngợi Âu Dương Thần.
"Ừ, có lẽ vậy...! ." Nghe tin cô nhi viện bình an, Hân Nhi rốt cuộc thở dài một hơi, Vận Nhi thật được việc, chỉ cần bọn họ thật yên ổn là tốt rồi. Chỉ là San San, hiện tại chỉ sợ không thể liên lạc với San San được, đối với người bạn thân này, Hân Nhi dĩ nhiên là không muốn vậy, nhưng mà, còn đứa trẻ, , , , , San San, thật xin lỗi.