• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người người nhà nhà ai ai cũng đã chìm vào hạnh phúc, trở lại một cuộc sống yên bình làm sao, không sóng gió không có đấu tranh.
Nhưng riêng một người lại không có thứ đó, chẳng ai khác chính là Tần phu nhân.

Bà tuyệt vọng ngồi ở trong phòng, ngày ngày lấy rượu làm bạn cho mình.

Tần Chí Khương đã đến tìm bà hỏi cho ra lẽ, cuối cùng bà cũng không thể che giấu được nữa.

Bây giờ bà trong mắt con trai mình chẳng khác gì một người xấu, đứa con này cũng không muốn nhìn thấy bà hay nhận bà làm mẹ nữa rồi.
Tần phu nhân đưa tay vò đầu bức tóc, bà không muốn...bao năm qua bà cố hết sức để che giấu chuyện này không cho ai biết, vì cớ gì hôm nay mọi thứ đều bại lộ thành ra thế này?
Tất cả đều do Dương Thiên Bác, đứa con năm đó bà không nên sinh nó ra.

Đáng ra lúc mang thai bà nên bỏ đứa nhỏ đi, để có một cuộc sống bình yên hơn, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà.
Tần phu nhân tuyệt vọng, bà òa khóc rồi nổi điên lên, đứng dậy không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng.
Người làm đã quen với việc này, mấy hôm nay Tần phu nhân đều như thế, tâm trạng không tốt một chút liền làm loạn lên.

Bà làm ra những việc động trời, cuối cùng bây giờ thì hai đứa con trai một chút cũng không muốn nhìn mặt bà, Tần phu nhân đến lúc nhận lấy quả báo rồi.
Người phụ nữ này về già lại không có con cái, hai đứa con trai cũng sinh hận với mình.

Đúng là đáng thương thật, những việc gây ra bà phải chịu thôi.


Ác giả ác báo, chẳng ai tránh được, không sớm thì muộn ông trời cũng phải cho gánh chịu mọi hậu quả do bản thân mình làm ra mà thôi.
Tần phu nhân nhìn bản thân mình trong gương, công sức của bà cố gắng bao năm qua đều đổ sông đổ biển, tất cả đều do Dương Thiên Bác làm ra.
Không...bà không chấp nhận nổi chuyện này, bà nhất định phải đưa mọi chuyện về hiện trạng như cũ, bà không muốn có cuộc sống như vậy.

Bà muốn Chí Khương vẫn gọi mình là mẹ, bà không muốn con trai mình ghét bỏ mình, trong mắt xem bà là người xấu.
Không...bà không muốn!
“Không...không..."
Buổi tối, Dương Thiên Bác mua đồ đến nhà Lạc Linh Lung.

Anh không nỡ để cô một mình nên lại chạy đến đây ăn nhờ ở đậu, Lạc Linh Lung thấy anh đến liền cười tươi như hoa.
Dương Thiên Bác những nhẽo như một đứa con nít, anh đi đến ôm cô rồi dụi đầu mình vào lòng Lạc Linh Lung.
“Cho anh sạc pin một chút nào” Dương Thiên Bác nói.

Lạc Linh Lung bật cười, cô đưa tay xoa xoa đầu anh: “Rồi rồi, em để cho anh sạc pin đó”.
Dương Thiên Bác như đứa trẻ, được nằm trong lòng cô thế này thật sự mọi mệt mỏi đều bị đánh tan hết rồi, cô đúng là liều thuốc bổ tốt cho anh, giúp anh vui vẻ, giúp anh không còn mệt mỏi với cuộc sống này nữa.
Ở bên cạnh cô thật là thích làm sao.
Dương Thiên Bác cứ dụi đầu vào lòng cô làm cho Lạc Linh Lung bật cười, cô đẩy anh ra: "Anh làm em nhột đó".
“Linh Lung”.
“Sao em nỡ...”.
“Đẩy anh ra thế này”.
Phía bên này Tần Chí Khương cũng đã trở về cuộc sống bình yên trước kia, anh và Yên Tâm Li cùng nhau sống chung từ sau việc cô bị đâm.
Cô cũng đã nghe anh nói hết mọi việc, Yên Tâm Li thở phào nhẹ nhõm khi Tần Chí Khương đã không vì mình mà gây ra chuyện lớn.

Chỉ một chút nữa người đàn ông này đã xuống tay với anh trai của mình rồi.
Yên Tâm Li đứng trong bếp nấu ăn, cô đang rửa rau củ thì anh bước vào.

Tần Chí Khương vừa đi làm về, thấy cô trong bếp liền bỏ đồ đạc xuống chạy vào bếp với cô.
Anh lấy tạp dề treo bên cạnh đó mang vào, Yên Tâm Li quay đầu lại nói: "Anh mới về nghỉ ngơi đi, việc này cứ để cho em".

“Anh muốn phụ em một tay mà" Tần Chí Khương mỉm cười nói.
Yên Tâm Li bật cười, mặc dù công việc ngoài kia vất vả thế nào nhưng khi về đến nhà, anh chỉ cần thấy cô động tay động chân làm việc gì đó liền chạy đến giúp cô, dường như về đến nhà Tần Chí Khương cũng không biết mệt nữa, hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh Yên Tâm Li mà thôi.
"Được rồi, coi như anh giỏi đấy" Yên Tâm Li nói.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết và làm rõ Tần Chí Khương không nhắc đến mẹ của mình nữa, mấy hôm nay bà ấy cũng gọi đến.

Trong đêm khuya cô nghe thấy anh nói qua điện thoại muốn cắt đứt toàn bộ cách thức liên lạc với bà, người mẹ này anh cũng không muốn phải mặt đối mặt nữa.
Anh hận bà cô không có quyền nói gì hay khuyên anh,cô cũng không phải thánh mẫu.


Những chuyện bà gây ra cho cô, đổ hết lên người anh trai Tần Chí Khương chịu tội thay mình, những chuyện đó bà có thể gây ra được thì bây giờ bản thân cũng phải chịu được kết cục xứng đáng cho mình.

Trời cao có mắt, cuộc sống này có nhân quả, người tốt sẽ gặp lành, kẻ ác sẽ gặp quả báo mà thôi.
Yên Tâm Li đứng nếm thử nồi súp mình đang nấu, mấy nay mọi thứ cũng êm đềm trở lại, cô và anh cũng đã sống chung.

Tần Chí Khương không cho cô đi làm nữa, hiện tại cô chỉ có thể ở nhà làm nội trợ như thế này.

Cô bây giờ trông giống như một người vợ đảm đang thực thụ rồi.
Tần Chí Khương đứng nhìn cô, anh him lặng không nói gì.

Ở bên cạnh cô anh mới cảm nhận được bình yên làm sao, dù gì...
Anh cũng đã quyết gửi gắm cuộc đời mình cho cô gái nhỏ này rồi mà.
“ Tâm Li".
“Tự dưng...anh thấy yêu em hơn".
Nói xong Tần Chí Khương đứng cạnh cô, tiện tay vòng qua eo ôm lấy Yên Tâm Li.
“Tần Chí Khương...anh..."
“Thôi nào...để anh yêu em nhiều hơn đi" Tần Chí Khương nói.

Yên Tâm Li nhìn anh, người đàn ông này lại bắt đầu, đến khi nào anh mới...
“Anh không thấy..."
“Tâm Li...".
Yên Tâm Li bất lực, cô đậy nắp nồi súp lại, xoay người ôm lấy anh: "Anh không muốn dùng bữa tối nữa sao?”.
“Có chứ”.
“Em làm bữa tối cho anh đi?".
............

Tại nhà hàng sang trọng, mọi người ngồi nhìn nhau.

Riêng Mộ Thiên Sơ nằm trong xe đẩy thì cười tươi như hoa.
Hôm nay đông đủ tất cả, ai cũng có mặt.

Mộ Tần ngồi cạnh Dương Hi Văn, Dương Thiên Bác hôm nay cũng ra mắt Lạc Linh Lung với mọi người, và dĩ nhiên Tần Chí Khương cũng không thể để bản thân mình cô đơn được, anh phải dẫn theo Yên Tâm Li đi cùng mình rồi.
Tần Chí Khiêm nhìn các con của mình đông đủ, ông mỉm cười.
Đây là bữa cơm đoàn viên đầu tiên sau khi mọi người gặp nhiều sóng gió, trải qua cuộc sống khắc nghiệt như vậy bây giờ mới có thể ngồi yên ở đó, cùng nhau hưởng thụ khoảng thời gian êm ắng này.
Tần Chí Khiêm cầm li rượu vang lên, ông nói: "Chúc mừng các con".
"Hi vọng tất cả sau này luôn hạnh phúc, có một cuộc sống vui vẻ và ấm áp" Tần Chí Khiêm nói.
Tất cả cầm li lên cùng chung vui với ông, đây đúng là khoảng thời gian mà ai cũng mong muốn có được.

Cùng nhau ngồi chung
một mâm cơm, cùng nhau nâng li chúc mừng thưởng thức vị ngon của rượu.

Đây chính là cuộc sống, đây chính là giây phút đoàn viên của một đại gia đình.
Mộ Tần ngồi im lặng bóc vỏ tôm cho Dương Hi Văn, còn cô thì quay sang nhìn con trai mình trên xe đẩy.

Mộ Thiên Sơ hôm nay cũng rất ngoan, thằng bé không khóc cũng không đòi mẹ, miệng thì cười không ngừng, hình như đang rất muốn chung vui với mọi người đây mà.
Nhưng mà bé con à, con phải đợi thêm đi, bây giờ còn quá bé mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK