• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi sáng hôm sau.
Dương Hi Văn ngồi lên, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mọi thứ xung quanh mình.

Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dậy lại thấy bản thân nằm trên giường trong một căn phòng kì lạ thế này làm cô không kịp hiểu tình hình.
Chuyện đêm qua dần dần ập đến đầu cô, cô đưa tay ôm lấy đầu mình rồi lắc mấy cái.

Hình như là Mộ Tần hẹn cô ra ngoài, sau đó anh ôm lấy cô, và rồi...
“ Anh ấy đánh ngất mình " Cô thốt lên, bây giờ mới cảm thấy bên dưới của mình lạnh lạnh, cô cúi xuống thì Dương Hi Văn ngượng đỏ mặt, cô vội đưa tay ôm lấy mình.

Sao...sao trên người lại không còn mảnh vải nào che thân thế này?
Cô quay ngang quay dọc thì không thấy Mộ Tần đâu, vừa định xuống giường thì toàn thân ê ẩm, muốn bước đi cũng khó.

Tiếng leng keng dưới chân vang lên, cô nhìn cổ chân mình.
Mộ Tần đã xích cô lại rồi.
Dương Hi Văn đưa tay lên trán, đêm qua...anh đã bỏ thuốc cô sao?
“ Mộ Tần...!Từ khi nào anh đã trở thành một con người như thế này chứ?"
Hứa Thành nằm trên sofa, anh đợi Hi Văn trở về, nhưng đợi cả đêm vẫn chưa thấy người đâu.
“ Hi Văn bỏ mình đi thật rồi sao?” Anh lẩm bẩm.

Hứa Thành trở người, bắt đầu cảm thấy không đúng.


Dương Hi Văn không phải người như thế, ở bên cạnh cô hơn một năm trời ít nhiều gì anh cũng quá hiểu cô rồi.

Có khi nào Mộ Tần lén lút giở trò đưa cô đi rồi không?
Hứa Thành ngồi bật lên, không được, con người Mộ Tần bây giờ sớm đã thay đổi rất nhiều.

Nếu như anh ta phát điên hay không kiềm chế được bản thân mình làm hại đến Hi Văn thì chết.
Anh hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi nhà, nhanh chóng cho người đi tìm cô.
"Mau tìm Dương Hi Văn cho tôi, mang cô ấy trở về càng sớm càng tốt."
Chiều.
Mộ Tần quay lại căn nhà nhỏ trên núi, trên tay cầm theo đồ ăn cho Dương Hi Văn.

Đây là căn nhà bí mật của anh, một năm qua mỗi khi nhớ cô anh đều chạy đến đây, bầu không khí trong lành và quan cảnh nơi này khiến anh bình tĩnh trở lại.
Và bây giờ nó trở thành nơi giam giữ Dương Hi Văn.
Nhìn thấy Mộ Tần cô liền tức giận, Hi Văn cầm cái gối lên ném thẳng đến chỗ anh.

Mộ Tần phản xạ nhanh đưa tay chụp lấy, ném cái gối qua một bên.
“ Đồ khốn, sao anh dám làm vậy với tôi “ Cô quát lên.
Mộ Tần anh tỉnh táo lại có được không?
Mộ Tần đặt đồ ăn xuống, anh bảo:" Anh làm vậy cũng vì em, anh sẽ giữ em ở lại đây cho đến khi em chịu thừa nhận mình chính là Hi Văn".

“ Em vốn không phải là Lina, người con gái tên Lina gì đó mà Hứa Thành nói là không có thật "
“ Một năm qua Hứa Thành liên tục sang Pháp, không biết anh ta làm gì.

Chỉ biết được Hứa Thành thường xuyên lui tới đến biệt thư riêng của mình ".
Dương Hi Văn nghe xong cắn môi dưới, Mộ Tần đã tra ra hết rồi sao.

Hứa Thành này cũng thật tình, nhất cử nhất động của bản thân sao lại để cho người khác tra ra chứ?
“ Tôi không phải là Hi Văn, anh bị điên rồi hay sao?" Dương Hi Văn to tiếng với anh.

Mộ Tần ngồi xuống:” Em chính là Hi Văn"
“ Dương Hi Văn, em biết tôi ghét nhất là ai lừa dối mình.

Nhưng vì yêu em, tôi đã phá lệ rất nhiều lần, vì yêu em tôi khiến bản thân trở thành cái dạng gì tôi cũng không biết nữa rồi“ Mộ Tần nói.
Bầu không khí trở nên u ám.

Dương Hi Văn thì thấy lạnh sống lưng, tình cảnh bây giờ giống như lúc cô và Mộ Tần gặp nhau ở con hẻm trong đêm tối đó vậy, anh rất đáng sợ khiến người ta run rẩy, mặt cũng muốn biến sắc không còn giọt máu nào.
“ Anh bớt nói nhảm đi, thả tôi ra " Dương Hi Văn nói.


Mộ Tần giả vờ như không nghe cô nói, anh đứng dậy rời khỏi.
“ Mộ Tần, anh là thằng khốn, anh gạt tôi “ Dương Hi Văn vẫn chưa nguôi giận, cô tiếp tục mắng anh, ở bên ngoài Mộ Tần nghe thấy, anh lấy trong túi ra một điều thuốc.
Đứng một hồi lâu, Mộ Tần trở lại phòng, anh đi đến chỗ cô, xông vào một cách kì lạ.

Dương Hi Văn thấy có điềm không lành liền đẩy anh ra, nhưng sức của cô bây giờ làm gì chống lại được Mộ Tần.

Anh ép cô nằm xuống giường, mạnh bạo chiếm lấy cô.
" Mộ Tần...!dừng lại...dừng lại...Khốn nạn...anh dừng lại cho tôi.”
“ Mộ Tần...tôi có chết cũng không tha thứ cho anh...".
Tám giờ tối.
Mộ Tần cầm chai rượu vang đắt tiền rót vào lỵ, anh nâng ly lên thưởng thức.

Xoay người nhìn Dương Hi Văn nằm trên giường đôi mắt vô hồn không có cái nhìn nhất định, cô cứ nằm đó bất động không nhúc nhích gì.
Mộ Tần đi đến, ngồi xuống ghế" Mau dậy thay đồ đi".

Cô im lặng không đáp, nhắm mắt lại, hai hàng lệ cũng rơi xuống gò má, cả gương mặt thoáng chốc chỉ toàn là nước mắt.
Mộ Tần quay mặt, anh cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân mình.

“ Tôi ra ngoài mua gì cho em ăn, mau mặc đồ vào đi, kẻo lại bị bệnh".
Mộ Tần bước xuống xe, anh định đi vào siêu thị thì bất ngờ chạm mặt Hứa Thành.

Thấy anh, Hứa Thành chẳng bình tĩnh nổi liền kích động lao đến nắm lấy cổ áo Mộ Tần.
“ Cô ấy đâu?” Hứa Thành hỏi.
“ Hứa tổng, anh hỏi ai?” Mộ Tần bình tĩnh hỏi lại.
“Lina, mày đem bạn gái tao đi đâu rồi?” Hứa Thành chẳng thể lịch sự nổi nữa, cứ nghĩ đến Dương Hi Văn trong tay Mộ Tần anh muốn phát điên lên mà thôi.
Mộ Tần nhẹ nhàng đẩy Hứa Thành ra" Bạn gái Hứa tổng sao hỏi tôi? Tôi làm sao biết Lina của cậu chạy đi đâu chứ?".
" Mày tốt nhất đừng động vào cô ấy, nếu không mày hối hận đấy" Hứa Thành nói.

Mộ Tần nghe vậy cười lớn, không hỏi được gì Hứa Thành chỉ đành quay người rời đi.

Anh siết chặt tay thành đấm, nhìn bộ dạng của Mộ Tần anh đoán rằng Hi Văn đang ở trong tay anh ta, chỉ là Mộ Tần giấu người quá kĩ, làm sao biết cô ấy ở đâu đây?
Mộ Tần chỉnh lại quần áo, anh vào siêu thị mua đồ rồi nhanh chóng ra xe, trên đường về nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, anh liền tấp xe vào lề rồi vào trong mua bánh cho cô.
Tâm trạng Hi Văn mỗi khi không tốt chỉ muốn ăn bánh, đồ ngọt sẽ giúp cô tốt hơn.

Cũng hi vọng cách này cô sẽ nguôi giận anh, chỉ do Mộ Tần mất bình tĩnh, cứ nghĩ đến những ngày tháng cô ở cạnh Hứa Thành trong thời gian qua khiến anh tức điên lên.

Rõ ràng Hứa Thành bắt cô đi, tại sao bây giờ cô lại chọn anh ta còn anh thì quay lưng tuyệt tình như vậy chứ? Cuối cùng Hứa Thành đã tẩy não cô bằng cách nào, Mộ Tần anh đã làm gì sai?
Mộ Tần đi gần hai giờ đồng hồ mới trở về, anh biết cô đang không ổn nên cũng không trở về sớm, cho cô ổn định lại rồi mới xuất hiện.

Nhưng vừa mở cửa đi vào, anh thấy Hi Văn vẫn nằm trên giường, cô vẫn chưa thay đồ, cô đã nằm im như vậy từ lúc anh đi đến giờ sao?
Mộ Tần vội chạy lại, vừa chạm tay vào người Hi Văn thì vội rụt tay lại, cô nóng quá...
Cả người Hi Văn nóng như lửa đốt vậy!
Mộ Tần ôm cô ngồi lên, để Hi Văn dựa vào lòng mình, anh lay nhẹ người cô.” Hi Văn, em nghe anh gọi không?”.
Dương Hi Văn đã chìm vào mê man, bây giờ cô nửa tỉnh nửa mê, chẳng nghe thấy giọng của Mộ Tần gọi mình.
Mộ Tần vội lấy mền quần kín người cô, anh nhanh chóng chạy đi một chậu nước ấm và khăn bông, lau người cho cô thật sạch sẽ rồi mới mặc quần áo giúp Hi Văn.
Mộ Tần liền lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô.

“ Chết tiệt, cô ấy sốt cao quá rồi ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK