• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Tần đưa Dương Hi Văn về phòng ngủ của anh, trước giờ chưa có nữ nhân nào được đặt lưng lên giường của Mộ Tần.

Tình huống cấp bách, anh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, để Dương Hi Văn nằm lên, anh bắt đầu kiểm tra cho cô.
Bản thân hay bị thương nên anh cũng có kinh nghiệm cứu chữa, một phần Tô Dược cũng chỉ dạy anh.
" Hi Văn, nghe tôi gọi chứ?" Anh vẫn cố gọi cô, chỉ cần đánh thức Dương Hi Văn, chỉ mong cô đáp lại anh một chữ thôi cũng được.
Mộ Tần đánh nhẹ vào mà cô, hi vọng cách này có ích.

Ở trong nhà kho tối đen đấy suốt hai ngày, không ăn không uống, còn nằm dưới đất lạnh lẽo như thế.

Nếu cô bị chứng sợ không gian kín lại càng không may, hôm nay anh mà không trở về liệu đám người đó quên mất Dương Hi Văn thì sao? Cô sẽ mất mạng ở trong đấy mất.
Dương Hi Văn cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, cô hé mắt ra một chút, nghe giọng của Mộ Tần.
" Ông...!Ông chủ sao?".
Cô mấp máy hỏi nhỏ, Mộ Tần cúi sát đầu để lắng nghe, thấy cô đã đáp mình anh thở nhẹ ra.

May quá, ổn rồi.
“ Tôi đây.

Mộ Tần đây".
Dương Hi Văn định nói tiếp nhưng sức lực của cô bây giờ không cho phép cô làm thế, cô lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.

Mộ Tần bắt đầu lo lắng, tên Tô Dược chết tiệt này, sao không đến nhanh hơn đi chứ.
Năm phút sau Tô Dược có mặt, nhận được cuộc điện thoại từ Lưu Ly anh vội đến đây.


Thấy Dương Hi Văn nằm trên giường Mộ Tần, anh bất ngờ nhưng chẳng còn thời gian để ngạc nhiên, quan sát thấy tình hình của cô chẳng ổn tí nào cả.
Kiểm tra xong, Tô Dược truyền nước biển cho Hi Văn rồi ra ngoài.
Mộ Tần ở bên ngoài đợi rất nóng lòng, thấy bạn mình đi ra anh liền đứng lên.
“ Không sao rồi.

Không ăn không uống mấy ngày liền nên mất sức, cô ấy mất nước khá nhiều, hình như đã khóc liên tục trong thời gian dài, có sốt nhưng đã hạ sốt được phần nào rồi".
“Mấy ngày tới nên ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao đâu".
Tô Dược ngồi xuống ghế rồi bảo, anh phải tốn công tốn sức lắm mới chạy nhanh đến đây được.

Bây giờ mới được thở trong yên bình.
“ À mà lúc tôi khám cho cô ấy, thấy cô ấy cứ liên tục nói không lại còn khóc ".
“Có vẻ như đang nhìn thấy ác mộng, một cơn ác mộng đã đi theo cô ấy rất dài rồi“ Tô Dược bảo tiếp.

Đó chính là tâm bệnh.
Mộ Tần nhìn Tô Dược, đó chính là lí do cô đã khóc liên tục trong hai ngày qua sao?
“ Tôi đã truyền nước cho cô ấy, tôi ở đây đợi để rút kim ra, cậu vào trong đó chăm sóc cho con thỏ trắng của mình đi"
Từ trước đến nay Tô Dược chỉ chữa trị cho Mộ Tần, bây giờ cô gái này lại được anh khám cho, xem ra Mộ Tần đã sớm xem trọng Dương Hi Văn này rồi.
Nghĩ cũng lạ, chỉ mới gặp nhau, được cô gái nhỏ này giúp chuyện nhỏ nhặt Mộ Tần lại động lòng.

Cái logic yêu đương gì đây không biết? Hay lâu quá không có tình cảm với ai nên Mộ Tần bắt đầu dễ dãi? Hay anh nên xem đây chính là định mệnh trời cho Mộ Tần, không yêu cũng phải yêu sao?
Mộ Tần vào trong, thấy Dương Hi Văn nằm trên giường, mặt vẫn không tí sắc nào, anh thở dài ngồi xuống.
Anh đã quá ỷ y chuyện Mộ gia chính là nơi an toàn nhất, Dương Hi Văn ở cạnh anh thế này sẽ không sao.

Nhưng anh đã lầm với thân phận này, cô bị ức hiếp trong chính căn nhà của anh, anh lại không bảo vệ được cô còn hại cô gặp chuyện thế này.

Đúng là đáng trách.
“Tôi xin lỗi "
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt Hi Văn, gò má hốc hác quá.

Sao bây giờ anh mới thấy rằng cô rất gầy, ngày ngày chỉ chú ý đến nụ cười trên môi Dương Hi Văn chứ không chú tâm đến những chuyện khác.
Dương Hi Văn ngủ mãi vẫn chưa tỉnh dậy.

Mộ Tần thì sốt ruột ở bên cạnh giường, cô đã không ăn không uống gì suốt hai ngày liền.

Bây giờ cứ ngủ li bì như vậy liệu có ổn không?
Đến tận chiều hôm sau cô mới hoàn toàn tỉnh lại, thấy Dương Hi Văn mở mắt nhìn mình Mộ Tần thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Ly và quản gia cũng thấy nhẹ lòng, nếu cô còn ngủ thì Mộ Tần sẽ biến nơi đây thành nơi lạnh lẽo nhất mất.


“Ông...!ông chủ " Cô nhìn anh, muốn đưa tay kéo áo anh cũng không còn sức nữa.
" Tôi xin lỗi.” Dương Hi Văn bảo, cô được cứu ra rồi, nhưng có lẽ đã gây phiền phức cho anh.
Mộ Tần đưa tay lên trán cô, anh nói:” Việc gì cô phải xin lỗi chứ?".
" Tôi lại gây phiền phức cho anh rồi “ Cô biết Mộ Tần lén bảo vệ mình, nhưng họ đã ghét cô, cho dù có sợ anh thì vẫn làm những chuyện thế này mà thôi.

Vì cô mà anh lại hao tâm tổn sức, cô cũng chỉ là người xa lạ, thân phận nhỏ bé, không đáng cho người như anh bận tâm nhiều như vậy.
“Ngốc" Mộ Tần nhìn cô.
“ Người xin lỗi là tôi mới đúng" Mộ Tần lầm bầm.
“ Ông chủ?".
Lưu Ly đem cháo lên cho Hi Văn, Mộ Tần nhận lấy, anh bảo:" Được rồi, cô đi ra đi"
"Vâng" Lưu Ly cúi đầu rồi đưa tay đóng cửa lại, còn anh bưng tô cháo trên tay đi đến bên giường.
Mùi cháo rất thơm khiến Dương Hi Văn thấy đói, cũng đúng thôi, cô đã không ăn không uống gì suốt hai ngày trời rồi mà.

Còn ngủ li bì thêm nửa ngày trời như này nữa, bụng cô chắc chắn đói rồi.
Anh đỡ cô ngồi lên, đưa cho cô ly nước." Uống nước đi, có lẽ cô đã khát rồi "
Tô Dược nói cơ thể cô mất nước rất nhiều, vì thế anh mới nhắc nhở như thế này.

Khóc đến sưng cả mắt, ở một mình trong tối như thế cô phải sợ lắm mới không kiềm chế cảm xúc của mình được.
Dương Hi Văn uống hết ly nước, đúng là vừa đói còn vừa khát nữa.

Bộ dạng bây giờ của cô còn thảm hơn lúc trước, cái hồi bị bọn nhỏ trong xóm vây lại bắt nạt.
Cô còn nghĩ mình sắp đi đời rồi chứ, còn tưởng được gặp bà ngoại sớm thôi.

Mà Mộ Tần đúng là vị cứu tinh của cô, lúc cô chìm sâu vào tuyệt vọng nhất anh lại xuất hiện, khi ấy cô cảm nhận được cái ôm của anh, nghe rõ anh gọi mình nhưng lại không thể mở miệng đáp lại được.
Anh thổi nguội cháo rồi chuẩn bị đúc cho cô, thấy thế, cô liền nói:" Để...!để tôi tự ăn ".
Mộ Tần liền không vui, anh nói:" Cô bây giờ nâng ly nước còn run rẩy hai tay như thế, còn đòi bưng tô cháo như này, có phải định làm bẩn giường của tôi không?”.
Bị anh nói trúng cô cắn môi d/ưới, đúng thật là vậy...cô hoàn toàn không còn sức nữa, cứ như ai vừa rút hết sức sống đi vậy.


Cầm được ly nước trên tay cũng khó khăn lắm rồi.
“Ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, tôi là ông chủ của cô mà "Anh bảo.
Dương Hi Văn đành làm theo, để anh đút cháo cho mình ăn.

Tuy trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng cả hai hình như đang rất vui.
Dùng bữa xong thì Dương Hi Văn lại ngủ thiếp đi, anh cũng không dám làm phiền, Tô Dược nói cô thiếu ngủ trầm trọng.

Thời gian anh đi công tác, đám người này lại to gan tăng công việc của cô lên gấp đôi sao?
Anh bỏ tay Dương Hi Văn vào mền, chắc chắn cô đã ngủ say, anh tắt đèn đi ra khỏi phòng.

Mộ Tần đi đến nhà kho, bóng đèn đã được thay, anh nhìn bốn nữ giúp việc hại cô sống không bằng chết trong hai ngày qua.

Nhìn bọn họ nằm lê dưới đất, tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt lại bằng vải trắng, họ sợ hãi, lắc đầu muốn xin anh tha mạng nhưng lại không thể.
Mộ Tần rút súng ra, anh nhắm vào bốn cô gái đó.

Bốn viên đạn bất chợt được bắn ra, tiếng súng vang lên ai cũng nghe rõ, trừ phòng của Mộ Tần vì được cách âm rất tốt.
Nhìn bốn xác chết trước mặt, máu đỏ chảy loang ra đất.

Anh ném súng xuống đất, lấy khăn tay ra lau, quay người nhìn đàn em của mình." Dọn dẹp cho sạch sẽ "
Anh liếc mắt một cái, rồi nói." Đây chính là kết cục khi các người động vào cô gái tôi đã chọn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK