• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107.2:


“Ngươi nói với hắn.” Tần Thư Hoài nghe được bước chân, biết là Vệ Diễn tới, hắn đề cao thanh âm: “Nếu tướng lĩnh của Vệ gia ra mà ngay cả đánh giặc cũng không dám, vậy không bằng rút kiếm ra, ta thay Vệ gia của hắn chém hắn trước!”





Vệ Diễn xuất hiện ở cuối hành lang dài, hắn nhìn Tần Thư Hoài đứng ở nơi xa, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình như là về tới một hồi chiến năm đó có rất nhiều người Vệ gia chết trận kia.





Phụ thân hắn, huynh trưởng hắn, trong tay khiêng cờ của Nam Tề, liều mạng múa may.





Hét lớn một tiếng, chiến! Chiến! Chiến!





Hắn nhịn không được siết chặt nắm tay, từng câu từng chữ thành tiếng.





“Bệ hạ muốn chiến.” Sự mãnh liệt trong lòng hắn cuồn cuộn mênh mông: “Vậy thần nhận mệnh, chiến!”





Tần Thư Hoài không nói chuyện.





Liễu Thư Ngạn nghe được một tiếng “bệ hạ” kia, trong lòng cả kinh.





Có lẽ là ý chí của Tần Minh kiên quyết muốn chiến, có lẽ là phần khuất nhục đã sớm đọng lại nhiều năm, lại có lẽ là trận cung biến dày đặc huyết khí này kích khởi cảm xúc dâng trào.





Liễu Thư Ngạn cảm nhận rõ ràng, cho dù là Tần Thư Hoài hay Vệ Diễn, gần như đều có một loại tín nhiệm khác với quốc gia này.





Nếu nói Nam Tề là một quân tử vẫn luôn có ý muốn tận thiện tận mỹ, dĩ hòa vi quý.





Vậy vào giờ khắc này, đó là quân tử rút kiếm, tức giận chỉ về phía đối phương.





Tần Thư Hoài nhìn sự kiên định trong mắt Vệ Diễn, Vệ Diễn mang theo kiếm, từng bước một đi đến trước mặt hắn, quỳ gối trước Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn mím môi, cũng quỳ xuống.





Tần Thư Hoài nhẹ nhàng thở ra.





“Nam Tề giao cho các ngươi.” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Ta đi đây.”





Nói xong, Tần Thư Hoài xoay người rời đi.





Giang Xuân đã sớm chuẩn bị ngựa xong, sau khi Tần Thư Hoài lên xe, Giang Xuân đuổi kịp nói: “Triệu Nhất đi Bắc Yến trước để tìm Hạ Hầu Nhan, vương gia, nếu Hạ Hầu Nhan không phản phải làm sao bây giờ?”





“Hắn sẽ phản.”





Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng, buông mành.





Tề Quốc nội loạn lấy phương thức cực kỳ nhanh chóng bình định, Liễu Thư Ngạn tạm thời nhận mệnh làm thừa tướng, chấp chưởng nội chính. Vệ Diễn nhanh chóng tới biên cảnh phương nam, đem Tần Minh giao cho Vu Lễ xong thì di chuyển tới chiến tuyến phương bắc. Đối ngoại, Tần Thư Hoài cho thế thân tiếp tục làm vai trò Nhiếp Chính Vương của hắn, ngầm đuổi theo Tần Bồng tiến về phía Bắc Yến.





Chỉ là những chuyện lén lút này trong chốc lát không truyền đến Triệu Ngọc, cũng chỉ là truyền tới trong tay Triệu Ngọc chuyện bình định cung loạn thôi, mà lúc này hắn mới đến biên cảnh Bắc Yến.





Cơ thể Tần Bồng không tốt, cả dọc đường gần như đều hôn mê. Khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Triệu Ngọc nắm tờ giấy, cau mày.





Nàng nhẹ giọng ho khan, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”





“Ngươi tỉnh rồi.” Triệu Ngọc phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiến lên: “Uống nước không?”





Tần Bồng không nói chuyện, nhấp một ngụm nước ở chén nước trong tay Triệu Ngọc.





Triệu Ngọc đặt đầu nàng dựa ở trên đùi mình, Tần Bồng không có sức lực giãy giụa, nên bình tĩnh dựa vào.





Tần Bồng không phản kháng chuyện này làm Triệu Ngọc gần như kích động đến sắp khóc, tâm trạng của hắn nháy mắt cũng tốt lên rất nhiều, tờ giấy trong tay cũng biến thành râu ria. Hắn ôn hòa nói: “Tỷ, nội loạn Tề quốc bình định rồi, ngươi có thể yên tâm.”





Nghe được lời này, trong lòng Tần Bồng thở ra một hơi. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ngọc: “A Ngọc, ngươi còn tìm Tề Quốc gây phiền toái không?”





“Tỷ tỷ ở bên cạnh ta, tỷ tỷ nói cái gì là cái đó.”





Triệu Ngọc rũ mắt xuống, nắm lấy tay Tần Bồng.





Hắn cảm thấy nội tâm đặc biệt yên ổn, chỉ cần người này ở bên cạnh mình, hắn sẽ cảm thấy yên tĩnh trong lòng.





Cho dù trong lòng hắn có mơ hồ sợ hãi, khi nàng nhíu mày, khi nàng áp chế những bi thương đó, cũng có một bản thân nho nhỏ, sợ hãi lại khổ sở.





Nghe được Triệu Ngọc nói, Tần Bồng thở dài, nhắm mắt lại.





“A Ngọc…” Nàng muốn nói gì đó, lại vẫn không nói ra. Triệu Ngọc cũng không hỏi, giơ tay xoa huyệt thái dương cho nàng. Hiện giờ nàng ngủ đã lâu, dễ bị đau đầu, Triệu Ngọc cũng tìm mọi cách, muốn để nàng thoải mái một chút.





Xe ngựa đi trong chốc lát, sau đó ngừng lại. Bên ngoài truyền đến những âm thanh người khác nói chuyện với nhau, Bách Hoài cuốn mành lên, cung kính nói: “Bệ hạ, đội ngũ tiếp giá tới.”





“Ừ.”





Triệu Ngọc gật đầu, cúi đầu cùng Tần Bồng nói: “Tỷ, đến Bắc Yến rồi.”





Tần Bồng đáp lại, Triệu Ngọc thấy nàng không có sức lực, lập tức bế ngang nàng lên, đi ra khỏi xe ngựa.





Vừa ra khỏi xe ngựa, Tần Bồng thấy một thảm dài màu đỏ trải dài phía trước, trên những cái cây cạnh thảm dài nở đầy hoa tươi đỏ rực.





Tần Bồng không nhìn ra những hoa đó là loại gì, chỉ thấy một mảnh màu đỏ rực trải dài, tựa như là lửa bỏng cháy tròng mắt người.





Hai bên đường cứ cách một khoảng sẽ có một cái rương phủ vải đỏ, theo một đường bày ra.





Tần Bồng nhíu mày, ở trong lòng Triệu Ngọc giương mắt, ho khan nói: “Những thứ đó… là cái gì?”





“Sính lễ của ngươi.”





Triệu Ngọc nói rồi đặt nàng vào trong ngự liễn. Người bên cạnh thấy Triệu Ngọc đặt một nữ tử vào ngự liễn của mình, đều nhịn không được giương mắt đánh giá.





Lễ quan nhịn không được mở miệng: “Bệ hạ, chuyện này là…”





“Về sau, đây là hoàng hậu của trẫm.” Biết lễ quan muốn nói gì, Triệu Ngọc mỉm cười quay đầu lại, nụ cười kia lạnh lẽo, bị ánh mắt kia nhìn chăm chú vào, lễ quan lập tức cảm thấy như rơi vào hầm chứa đá.





Vị đế vương này có thủ đoạn và ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh như thế nào, không phải lễ quan không biết, khi hắn nhìn thần tử như vậy, như có nửa câu không ổn, đó chính là đầu phải rơi xuống đất.





Lễ quan vội vàng quỳ xuống, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, Triệu Ngọc nhìn đối phương, ôn hòa nói: “Sau này trẫm còn định cùng hoàng hậu cùng ngồi ở trên kim toạ, ngươi nói, hợp lễ tiết hay không hợp lễ tiết?”





“Lễ là do con người định, bệ hạ nói hợp lễ, đó chính là hợp lễ!”





Lễ quan hốt hoảng mở miệng, Triệu Ngọc bật cười, vỗ vỗ vai đối phương, lên ngự liễn.





Tần Bồng bàng quan hết thảy, trong mắt đều là lạnh lẽo, chờ ngự liễn một lần nữa động lên, Tần Bồng nói thẳng: “Những sính lễ đó là cái gì?”





“Thuế bạc năm nay.”





“Có ý gì?”





“Tỷ, những thứ có trên đời này, ta đều muốn cho ngươi thứ tốt nhất.”





Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng, trong mắt đều là dịu dàng: “Ta phải bày ra ngàn dặm hồng trang vì ngươi, ta phải cử hành hôn lễ long trọng nhất cho ngươi, ta muốn cho ngươi cùng ngồi cùng ăn với ta, đem giang sơn Bắc Yến này chia sẻ cùng ngươi. Ngươi xem…” Hắn cuốn mành lên, để Tần Bồng nhìn thấy những đóa hoa tươi đẹp hai bên đường, ôn hòa nói:


“Ta cố ý để cho bọn họ chuẩn bị mộc phù dung, ghép vào trên cây ven đường chúng ta đi, đẹp không?”





“Ngươi điên rồi!”





Nghe được lời này, Tần Bồng chợt cao giọng.





Dọc đường này của bọn họ cũng khoảng một ngàn dặm lộ trình, nếu thật sự dựa theo lời Triệu Ngọc nói, hắn để các châu phủ trên đường đều ghép mộc phù dung vào tất cả cây cối hai bên đường, cũng biết đó phải dùng bao nhiêu tâm huyết?





Càng không cần đề cập đến từng rương “của hồi môn” thuế bạc cho nàng ở trên đường, sợ là muốn đào rỗng tất cả những châu phủ.





“Những thuế bạc đó thu được đến cuối cùng sẽ đi về đâu?”





Tần Bồng tận lực làm giọng của mình bình tĩnh, Triệu Ngọc hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là tư khố của ngươi.”





“Ngươi điên rồi…”





Lúc này đây, Tần Bồng thật sự cảm thấy Triệu Ngọc điên rồi.





Bất cứ quân chủ của một quốc gia nào, chỉ cần có lý trí, làm sao có thể làm ra chuyện đem toàn bộ thuế thu nhập một năm của quốc gia giao cho một công chúa của địch quốc gả tới chứ?





Không cần bất cứ phép thử nào, Tần Bồng cũng biết, giờ phút này ở Bắc Yến tất nhiên là sự oán giận của dân nổi lên bốn phía.





Nàng nôn nóng nắm lấy tay áo Triệu Ngọc, cuống quít nói: “A Ngọc, ta không cần những thứ đó. Những thuế bạc đó ta không cần, ngươi để cho bọn họ thu hồi đi. Ngươi như vậy sẽ hại chết ngươi đó!”





Sắc mặt Triệu Ngọc bình tĩnh, hắn nhìn biểu cảm nôn nóng của Tần Bồng, một lúc sau, chua xót cười lên: “Đã lâu rồi ta không thấy ngươi quan tâm ta như vậy.”





Tần Bồng ngẩn người, nàng không nghĩ tới Triệu Ngọc lại nói như vậy.





Nói như vậy tựa như là một loại chỉ trích không tiếng động, nhưng mà nói xong, Triệu Ngọc cũng phát hiện lời này không ổn, vội nói: “Ta không phải nói ngươi không quan tâm ta…”





Nói tới đây, hắn lại không biết nên nói cái gì.





Tần Bồng nhìn vẻ mặt của hắn, nhớ tới trước kia.





Sau khi nàng gả cho Tần Thư Hoài, đối với chỉ trích của Tần Thư Hoài không phải không thèm để ý, hoặc nhiều hoặc ít, luôn là xa cách Triệu Ngọc.





Lúc đầu Triệu Ngọc còn sẽ nghĩ biện pháp gây chuyện, nhưng hắn càng lớn sẽ càng ít gây chuyện.





Tần Thư Hoài chỉ trích Triệu Ngọc tâm cơ làm khó dễ là thật, nhưng nàng xa cách hắn cũng là thật.





Tần Bồng cũng nói không nên lời là đúng hay sai, đặc biệt là dưới tiền đề Triệu Ngọc không phải đệ đệ ruột của nàng, nàng càng không biết là đúng hay sai.





Hai người trầm mặc một lát, Tần Bồng chủ động vươn tay, giữ chặt hắn: “A Ngọc, trả lại thuế bạc ngươi lấy đi.”





Triệu Ngọc nhìn Tần Bồng kéo tay hắn, rũ xuống đôi mắt, đáp lại: “Được…”





Thuế bạc có thể trả về, nhưng mà dọc đường mộc phù dung kia lại đã trang trí xong, vì thế dọc đường Tần Bồng đi qua, trong tầm mắt đều là màu đỏ diễm lệ.





Ngàn dặm hồng trang, đúng là như thế.





Đi khoảng chừng nửa tháng lộ trình, cuối cùng Tần Bồng cũng tới Yến Đô.





Yến Đô cũng không khác biệt nhiều lắm so với khi nàng đến vào bảy năm trước, khi cửa thành chậm rãi mở ra, Tần Bồng thấy màu sắc của quê hương hiện lên trong mắt mình từng chút từng chút một.





Khi nàng là Khương Y, là Đổng Uyển Di, thậm chí thời điểm ban đầu là Tần Bồng, nàng cũng từng nghĩ đến vô số lần, bản thân mình có một ngày trở về.





Khi đó nàng sẽ như thế nào nhỉ? Mọi người sẽ hoan hô sao, sẽ vui mừng sao, nàng lấy thân phận gì để trở về đây?





Nàng không biết.





Nhưng nàng biết một điều duy nhất, có lẽ là khi đó, đệ đệ nàng vẫn sẽ giống như năm đó, nhào vào trong lòng nàng, rưng rưng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.





Khi đó nàng có thể nói, A Ngọc, tỷ tỷ đã trở lại, đệ sống có tốt không?





Nhưng hôm nay đứng ở trước thành trì, nàng phát hiện chuyện mà nàng khẳng định nhất, cũng không suy đoán chuẩn.





Nàng che ngực, nhẹ nhàng ho khan.





Nàng đã bị bệnh suốt dọc đường, Triệu Ngọc gấp đến độ không được, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, hắn giơ tay nắm lấy tay Tần Bồng, ôn hòa nói: “Bồng Bồng, chậm một chút.”





Hiện giờ đã tới địa giới Yến Đô, Triệu Ngọc không thể gọi nàng là tỷ tỷ ở trước mặt mọi người. Tiếng Bồng Bồng kia phát ra, tay Tần Bồng nhịn không được run run, mà tim Triệu Ngọc cũng là run.





Hắn nghĩ muốn gọi nàng như vậy, đã suy nghĩ rất nhiều năm.





Hai người trầm mặc tới nơi Tần Bồng ở lại, Tần Bồng đã mệt mỏi, nàng vẫy vẫy tay, nói với Triệu Ngọc: “Ta mệt mỏi.”





Triệu Ngọc có chút hoảng hốt, hiện giờ thời gian Tần Bồng ngủ càng ngày càng dài, phong hàn chậm chạp không tốt lên, thấy thế nào đều không phải dáng vẻ sẽ tốt.





Triệu Ngọc miễn cưỡng cười nói: “Tỷ tỷ ngủ trước đi, thái y sẽ tới nhanh thôi.”





Khi hai người nói chuyện, đoàn người mang theo hòm thuốc đi đến, bọn họ thay phiên đi lên xem bệnh cho Tần Bồng, Tần Bồng nằm ở trên giường, mơ màng sắp ngủ.





Chờ sau khi xem xong, thái y đi một phòng khác hội chẩn. Triệu Ngọc nhìn Tần Bồng ngủ rồi mới đến trắc điện, chờ kết quả cuối cùng của thái y. Đợi một hồi, một thanh niên đi đến, hắn là đại phu mà Triệu Ngọc mang đến từ hương dã, tên là Trương Thanh, vì y thuật vượt trội, rất được Triệu Ngọc tán thưởng.





Trương Thanh hành lễ, Triệu Ngọc xua xua tay nói: “Nói thẳng chuyện gì xảy ra đi.”





“Phong hàn lâu rồi, tà khí nhập thể.” Trương Thanh lời ít mà ý nhiều: “Nhưng mà thần cho rằng, phong hàn chỉ là thứ hai, tâm bệnh mới là nặng.”





“Tâm bệnh?” Triệu Ngọc ngẩng đầu, nhíu mày: “Tâm bệnh không trị, sẽ như thế nào?”





“Tâm bệnh không trị, lâu không thể chữa, sợ là…”





Lời còn lại Trương Thanh không nói tiếp, Triệu Ngọc cũng hiểu được.





Trong lòng hắn có chút cay đắng, tuy rằng Tần Bồng đã đồng ý tới Bắc Yến, nhưng sao hắn lại không biết nàng vướng bận ai nhớ ai chứ?





“Còn có một việc…”





Trương Thanh có chút lo lắng, Triệu Ngọc ngẩng đầu, thấy Trương Thanh có vẻ chần chờ, trong lòng có chút bất an: “Làm sao vậy?”





“Hình như công chúa… đã có thai.”





Trương Thanh đánh giá vẻ mặt của Triệu Ngọc, nói ra lời này.





Sắc mặt Triệu Ngọc đột ngột thay đổi, Trương Thanh lập tức quỳ xuống, không nói một lời.





Công chúa chưa lập gia đình đã hoài hài tử, mà công chúa này còn sắp trở thành hoàng hậu Bắc Yến, bí mật lớn như vậy, Trương Thanh cảm thấy, hắn có mấy cái đầu cũng không đủ để chém!





Nhưng mà điều Triệu Ngọc để ý lại không phải hài tử này, mà là sau khi Tần Bồng thụ thai, sẽ không còn cơ hội chuyển sinh.





Mạng của nàng cũng chỉ còn lại lúc này đây, mà lúc này trong lòng nàng tích tụ, để lâu không thể chữa.





Triệu Ngọc không dám nghĩ sâu, trong lòng hắn sợ hãi gì đó, làm bàn tay hắn cầm ly cũng nhịn không được run rẩy.





Hắn miễn cưỡng khống chế lại cảm xúc của mình, mới ngẩng đầu lên nói: “Trước đó đại phu cũng chưa từng nói với ta chuyện này.”





“Công chúa mới thụ thai không lâu, mạch tượng không hiện, chỉ là thần rành việc này, mới vừa khám ra.”





Nghe xong lời giải thích, Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy việc này không cần lộ ra.”





“Thần đã rõ.”





Trương Thanh cung kính mở miệng. Triệu Ngọc phất phất tay, để Trương Thanh lui xuống.





Rồi sau đó hắn lại về bên cạnh Tần Bồng, Tần Bồng nhắm mắt lại, hình như bị vây trong ác mộng.





Nàng mơ thấy trận tuyết lớn khi niên thiếu, đặc biệt lạnh. Nàng và Triệu Ngọc dựa vào trên ván giường, dùng một chiếc chăn bông che bọn họ lại, Triệu Ngọc và nàng tụm lại bên nhau, hai đứa nhỏ run bần bật. Triệu Ngọc ngẩng đầu hỏi nàng: “Tỷ, mẫu phi đâu?”





“Bà ấy… ta không biết.”





Thật ra Tần Bồng biết.





Mẫu thân của bọn họ, giờ phút này đã sớm quên mất bọn họ, bà ta đã đi đến bên Dịch Hồ, chờ vị quân vương sẽ không gặp mặt kia. Bởi vì bà ta biết quân vương nhất định sẽ đi ngắm Dịch Hồ vào ngày tuyết rơi, cho nên bà ta đã hoàn toàn quên mất hai hài tử của mình, khổ cực đợi quân vương.





Buổi tối kia đặc biệt lạnh, Tần Bồng nhịn không được nghĩ, nếu mẫu phi trở về thì tốt rồi.





Bà ta có mang đến trang phục mùa đông từ trong cung của mình, áo bông kia đẹp lại ấm áp. Chỉ khi bà ta có suy nghĩ gặp hoàng đế, mới có thể lấy ra vào mùa đông.





Nàng rất muốn mẫu thân nàng trở về, lấy áo bông tới, ba người bọn họ ở cùng nhau, sẽ không lạnh như vậy nữa.





Khi nàng đang nghĩ như vậy, bỗng nghe được tiếng gõ cửa.





Tần Bồng từ trên giường nhảy xuống, mở cửa sổ ra, thấy Tần Thư Hoài đứng ở cửa.





Vì thời gian để tang chưa hết, trên đầu hắn cột đai buộc trán màu trắng ngà, mặc đồ màu trắng, nhìn qua tựa như là thiếu niên điêu khắc lên từ băng tuyết.





Trong tay hắn cầm áo khoác bạch hồ, vì rét lạnh mà làm sắc mặt mang theo chút màu xanh lá. Hắn đem áo khoác bạch hồ đưa cho nàng, giọng nói run run: “Ngươi cầm đi.”





Tần Bồng ngẩn người, khó hiểu nói: “Ngươi cũng lạnh thành như vậy rồi, lấy cái này cho ta làm cái gì?”





Tần Thư Hoài mím môi, đưa cho nàng nói: “Ta không sao, ngươi cầm đi.”





Tần Bồng nhịn không được cười, nàng kéo hắn vào trong phòng, đóng cửa lớn lại rồi kéo về trên giường nói: “Áo khoác này của ngươi lớn như vậy, ba người chúng ta tụm lại một chỗ, đủ dùng.”





“Ai tụm lại cùng ngươi…”





Tần Thư Hoài nhịn không được mở miệng, nhưng mà nơi đôi tay của hai người giao nhau mang đến ấm áp, lại làm hắn không đành lòng rời đi.





Hắn ỡm ờ bị Tần Bồng kéo lên giường, cùng Tần Bồng tụm lại ở bên nhau. Tần Bồng ôm Triệu Ngọc vào trong ngực, cùng Tần Thư Hoài dựa vào tường, khoác áo khoác chụm lại ở bên nhau.





Tần Thư Hoài cứng cả người, mắt nhìn thẳng, Tần Bồng kỳ quái liếc hắn: “Ngươi khẩn trương cái gì?”





“Mẫu thân nói, nam nữ bảy tuổi không thể ngồi cùng nhau…”





“Vậy những người cùng nằm ở trên giường thì sao?”





Mắt Tần Bồng trợn trắng, Tần Thư Hoài đỏ mặt nói: “Sao giống nhau được? Bọn họ là phu thê.”





“Ồ!” Tần Bồng gật đầu nói: “Vậy ngươi đừng lo lắng, sau này ta gả cho ngươi là được.”





Nói rồi nàng vỗ vai Tần Thư Hoài nói: “Ta dựa vào ngươi chút được không?”





Tần Thư Hoài muốn nói không được, Tần Bồng đã dựa vào.





Dựa vào trên vai người nọ, cảm giác được độ ấm mà người nọ mang đến, nhưng mà Tần Bồng không biết vì sao, lại cảm thấy vô cùng chua xót, chỉ có thể là lặp đi lặp lại gọi tên người kia.





Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài.





Nàng đã sốt cao cả một đêm, Triệu Ngọc ngồi ở bên cạnh, nghe nàng gọi một đêm.





Hắn không nói gì, yên tĩnh dùng rượu xoa bàn tay, cánh tay để giảm nhiệt độ cho Tần Bồng.





Nghe nàng gọi đến nghẹn ngào, hắn còn đút cho nàng miếng nước để giải khát.





Đến khi Tần Bồng tỉnh lại, nhìn thấy Triệu Ngọc đã đỏ bừng mắt.





Hắn thức cả một đêm, lập tức phải thượng triều, hắn cũng có chút mệt mỏi.





Nhưng hắn không để lộ nửa phần, ngược lại khi Tần Bồng tỉnh lại đã tiến lên hỏi nàng trước: “Đỡ hơn chưa? Muốn ăn gì không?”





Tần Bồng lẳng lặng nhìn Triệu Ngọc, một lúc sau, rốt cuộc nói: “Thật ra ngươi không cần đối xử với ta tốt như vậy.”





Nói rồi nàng cười khổ: “Ta đã tới Bắc Yến rồi, không phải sao?”





Nghe được lời này, động tác đang chuẩn bị đút nước cho Tần Bồng của Triệu Ngọc dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Bồng.





“Ngươi cho rằng…” Hắn cong khóe miệng, trong mắt như là muốn khóc ra tới: “Ta làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì?”





“Nếu chỉ là muốn ngươi trở về.” Hắn gian nan lên tiếng: “Ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cho rằng, ta muốn cái gì?”





“Triệu Bồng.” Hắn buông ly nước, rũ xuống đôi mắt: “Ta cầu xin ngươi một chuyện.”





“Ngươi có thể…” Hắn giương mắt nhìn nàng, trong giọng nói dường như mang theo cầu xin: “Sống tốt một chút được không.”





Tần Bồng không nói chuyện, nàng giương mắt nhìn đầu giường, ánh mắt có chút tan rã.





“A Ngọc…” Nàng khẽ than thở: “Ai lại không muốn sống tốt một chút chứ? Ta chỉ là, không làm được.”





“Ta vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới hắn.”





Giọng của Tần Bồng rất nhẹ, dừng ở trong lòng Triệu Ngọc, lại vang rền như sấm chớp.





Triệu Ngọc nắm chặt vạt áo của mình, trên mặt bình tĩnh bất động, Tần Bồng không phát hiện cảm xúc của hắn, chậm rãi nói: “Có đôi khi ta suy nghĩ, đời trước của ta, nhất định là người rất xấu xa. Cho nên đời này mới gặp phải những điều đó.”


“Rõ ràng ta đã rất nỗ lực, hắn cũng đã rất nỗ lực, nhưng bọn ta vẫn không thể ở bên nhau. Ngươi xem, hiện giờ rõ ràng bọn ta yêu nhau, nhưng vẫn phải tách ra. Mà tất cả những điều này, lại là đệ đệ mà ta yêu thương nhất tạo thành.”





Triệu Ngọc nghe được lời này, hắn giương mắt một chút, ánh mắt dừng ở trên mặt Tần Bồng.





“Ngươi trách ta?”





“Ta không biết.”





Tần Bồng có chút mờ mịt: “Ta nên trách ngươi, nhưng mà ta lại không trách nổi. Chỉ là ta cảm thấy, nếu có một ngày ta có thể trở lại quá khứ, ta hy vọng…” Nàng nói lời này, lại dừng lại một chút, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, chỉ như trần thuật một chuyện nàng cho rằng là sự thật: “Ta chưa bao giờ gặp ngươi.”





Triệu Ngọc không nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục hắn thượng triều.





Hắn đứng dậy, thân mình lại hơi hơi run lên, nhưng hắn vẫn đứng thẳng sống lưng đi ra ngoài, như thể cái gì cũng không thể đánh ngã hắn.





Tần Bồng ngủ chốc lát, bên ngoài truyền đến một âm thanh quen thuộc. Tần Bồng quay đầu lại đi thấy một nữ tử mặc cung trang cuốn mành đi đến.





Nàng có chút kinh ngạc, chống mình ngồi dậy: “Bạch Chỉ?”





“Công chúa.” Bạch Chỉ cười, Tần Bồng nhất thời có chút trầm mặc: “Ngươi gọi ta là… công chúa nào?”





“Chuyện của người.” Bạch Chỉ mím môi, có vẻ vẫn chưa chấp nhận được: “Bệ hạ đã nói với ta.”





Nhất thời Tần Bồng không biết nên nói tiếp như thế nào, Bạch Chỉ lại cười nói: “Ta vẫn luôn… không thể tin. Chỉ là bệ hạ luôn nói với ta, ta cũng tra xét rất nhiều điển tịch, lúc này mới tin đây là sự thật. Ta chưa từng nghĩ tới… có một ngày, người thật sự sẽ trở về.”





Trong mắt Bạch Chỉ mang theo nước mắt, ngồi ở trước mặt Tần Bồng, nàng nhìn Tần Bồng nằm ở trên giường bệnh, hít hít mũi, lại cười: “Gầy rồi.”





“Ừm.” Tần Bồng cũng cười rộ lên, nàng cười ôn hòa hơn rất nhiều, nhìn Bạch Chỉ nói: “Sau khi trở về, có tốt không?”





“Khá tốt.” Bạch Chỉ vội vàng cầm cái hộp ở bên cạnh tới: “Ta mang theo chút điểm tâm ngươi thích ăn khi còn nhỏ, ngươi nhìn xem.”





Nói rồi nàng duỗi tay đỡ Tần Bồng ngồi dậy.





Đều là điểm tâm mà rất nhiều năm trước nàng thích ăn, Tần Bồng nhìn, nhịn không được cười lên.





“Nhiều năm như vậy, vẫn còn mở nhỉ?”





“Có một vài cái mở, có một vài cái không.” Bạch Chỉ cầm một miếng bánh hoa mai cho nàng, trong giọng nói mang theo hoài niệm: “Đóng cửa những cái đó, ta sẽ đi tìm ông chủ, đi theo học tay nghề, không nói đến giống nhau như đúc, nhưng cũng được bảy tám phần khẩu vị, người nếm thử đi.”





Tần Bồng đáp lại, cắn bánh hoa mai từng miếng từng miếng nhỏ.





Bạch Chỉ nhìn dáng vẻ Tần Bồng yên tĩnh cẩn thận, trong lòng không nhịn được đau lên, nàng muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng quay đầu đi, lại nói: “Công chúa, nội loạn Nam Tề đã bình định rồi, người biết không?”





“Ừm.”





Tần Bồng cúi đầu ăn bánh hoa mai, không nói một lời.





Bạch Chỉ tiếp tục nói: “Có vẻ như Tần Minh bị thương, đem vị trí truyền cho Tần Thư Hoài, hiện giờ Tần Thư Hoài đã là hoàng đế, người biết không?”





Nghe được lời này, động tác của Tần Bồng dừng lại một chút.





Cái tên kia làm ánh mắt nàng tan rã đi, nhưng mà nàng lại đột nhiên nhớ tới, thật ra chuyện này đã không còn liên quan đến mình.





Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ồ.”





“Công chúa.” Bạch Chỉ hít sâu một hơi: “Hiện giờ Tề Quốc bắt đầu điều binh, hoả lực tập trung ở biên cảnh, người nói xem bọn họ muốn làm gì?”





Nghe được lời này, Tần Bồng đột nhiên ngẩng đầu!





Bạch Chỉ sát lại, đè thấp giọng nói: “Hiện giờ người trong triều đều bất mãn với bệ hạ, chuyện cắt nhường mười sáu châu Yến Nam khơi dậy trong triều công phẫn, công chúa, người phải cẩn thận.”





Cẩn thận cái gì, đương nhiên là Tần Bồng biết đến.





Thần tử Bắc Yến không muốn cắt nhường mười sáu châu Yến Nam, phương thức trực tiếp nhất chính là phá hư hôn sự này.





Bọn họ sẽ làm gì, Tần Bồng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.





Hô hấp của nàng không khỏi nặng một chút.





Nếu thần tử Bắc Yến định đưa nàng rời đi…





Nàng ổn định tinh thần, trên mặt không hiện, nhìn Bạch Chỉ nói: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?”





Nghe được lời này, Bạch Chỉ không nói gì, nàng mím môi, lại nói: “Ta biết ngươi không tin ta, nhưng mà công chúa, Bạch Chỉ vẫn luôn là Bạch Chỉ.”





“Ngươi thích Triệu Ngọc.”





Tần Bồng một châm thấy máu, một câu nói trúng, vẻ mặ Bạch Chỉ tái nhợt rồi cười: “Ta có thể vì người ta thích mà rơi đầu chảy máu, nhưng không nên liên lụy đến người khác.”





Tần Bồng trầm mặc không nói gì. Bạch Chỉ nói hai ba câu nữa với Tần Bồng rồi đứng dậy rời đi.





Chờ Bạch Chỉ đi rồi, Tần Bồng nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ hàm nghĩa trong lời Bạch Chỉ nói.





Hiện giờ Bạch Chỉ không chỉ là Bạch Chỉ, nàng còn là phu nhân của Hạ Hầu Nhan. Mà Hạ Hầu Nhan hiện giờ cũng không chỉ là thế tử hầu phủ, còn là đại nguyên soái của binh mã Bắc Yến.





Triệu Ngọc đem vị trí này giao cho Hạ Hầu Nhan, đó là bởi vì Hạ Hầu Nhan là người mà hắn tín nhiệm nhất. Năm đó Triệu Ngọc đã từng cứu Hạ Hầu Nhan, cho dù là ân cứu mạng, hay là giao tình cùng lớn lên sau này, đều làm Triệu Ngọc tín nhiệm Hạ Hầu Nhan vô điều kiện.





Nhưng hiện giờ Bạch Chỉ lại tới nói với Tần Bồng những điều này, đây là vì cái gì?





Mà cùng thời gian, trong triều đình, sắc mặt Triệu Ngọc đã càng ngày càng khó coi.





Một đám lão thần cãi cọ ầm ĩ, trong đó một vị đi ra, phẫn nộ nói: “Bệ hạ, mười sáu châu Yến Nam quan trọng như thế nào, người vì một nữ nhân mà một câu liền tặng, người cảm thấy có lỗi tổ liệt tông Triệu thị hay không?!”





“Vậy Dương đại nhân có ý gì?” Triệu Ngọc cười lạnh thành tiếng: “Không tặng, vậy lại đánh lấy về?”





Hiện giờ mười sáu châu Yến Nam đã bắt đầu giao tiếp. Đám người Vệ Diễn vốn không phải là đèn cạn dầu, hắn dừng lại ở đoạn đường giữa Tề Yến mấy ngày, đó là để Vệ Diễn phái tới người tiếp quản mười sáu châu Yến Nam.





Hiện giờ mười sáu châu Yến Nam đã có tám châu bị khống chế hoàn toàn, cho dù có đánh lại nói dễ hơn là làm ư?





Sắc mặt Dương đại nhân rất là khó coi, hắn đè lại tức giận nói: “Hiện giờ trưởng công chúa và bệ hạ còn chưa thành hôn, nếu hôn sự này không thành, đương nhiên hứa hẹn của bệ hạ không nên thực hiện, như vậy chúng ta có thể chờ bàn lại với Tề Quốc…”





“Câm miệng!”





Triệu Ngọc đột nhiên đề cao giọng nói, giơ tay ném cái chặn giấy trong tay qua.





Cái chặn giấy kia xẹt qua mũ quan của Dương đại nhân, rơi trên mặt đất, Triệu Ngọc đứng ở trên đài cao, bình tĩnh nói: “Nếu ta đã đem người trở về, thì không có đạo lý đưa trở lại. Cũng giống vậy, đồ vật ta đã đưa đi, thì cũng như vậy. Hiện giờ chuyện lớn nhất là cái gì? Không phải tranh luận cái gì mà mười sáu châu Yến Nam, là hôn sự của trẫm!”





“Lễ Bộ thượng thư.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Lễ Bộ thượng thư, trong mắt mang theo lạnh lẽo: “Hôn sự đã chuẩn bị như thế nào rồi?”





Lễ Bộ thượng thư sợ tới mức lập tức quỳ gối trên mặt đất. Hắn không dám ngẩng đầu, cũng không dám trả lời.





Hiện giờ nếu hôn sự chưa chuẩn bị tốt, vậy tất nhiên là phải đắc tội Triệu Ngọc. Nếu đã chuẩn bị tốt, lại là đắc tội các đại thần trong triều.





Triệu Ngọc nhìn ra Lễ Bộ thượng thư do dự, ôn hòa nói: “Lễ Bộ thượng thư, nếu chuyện như vậy ngươi cũng làm không tốt, ngươi nói mệnh này của ngươi giữ lại, còn có ích lợi gì?”





“Bệ hạ thứ tội!”





Lễ Bộ thượng thư nhìn ra sát ý từ trong mắt Triệu Ngọc, cuống quít nói: “Có thể, bệ hạ, hôn sự đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”





“Được.” Triệu Ngọc gật đầu, nhẹ nói: “Vậy dựa theo kế hoạch cũ, mùng mười tháng sau, đúng hạn cử hành.”





“Bệ hạ!”





Dương đại nhân giương cao giọng nói, mang theo bi thống nói: “Người hãy suy nghĩ lại đi!”





“Không cần suy nghĩ lại.” Triệu Ngọc ngồi trở lại kim toạ, bình tĩnh nói: “Chuyện này trẫm đã suy nghĩ gần mười năm. Hôm nay ai cản trẫm, thì đừng trách trẫm không khách khí!”





Lời này mang theo sát ý, tất cả mọi người nghe xong, trong khoảng thời gian ngắn, người ở đây đều giận mà không dám nói gì, yên lặng dị thường.





Đến sau khi hạ triều, Hạ Hầu Nhan đi ra ngoài đầu tiên. Dương đại nhân đuổi theo, nôn nóng nói: “Hạ nguyên soái!”





Hạ Hầu Nhan dừng bước chân, thấy Dương đại nhân đi đến trước mặt mình, bình tĩnh nói: “Dương đại nhân, có chuyện gì?”





“Hạ nguyên soái.” Dương đại nhân thở hổn hển: “Việc hôm nay, nguyên soái cứ vậy mà bỏ qua sao?!”





“Nếu không thì sao nữa?”





Hạ Hầu Nhan rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, nhìn không ra vui buồn tức giận.





Dương đại nhân cắn chặt răng: “Mười sáu châu Yến Nam là nơi quan trọng như thế nào, Hạ nguyên soái mặc cho bệ hạ bán nước như thế sao?”





Hạ Hầu Nhan không nói lời nào, Dương đại nhân còn muốn nói gì nữa, hắn đột nhiên giơ tay, vỗ vỗ vai Dương đại nhân, bình tĩnh nói: “Chuyện này ngươi không nên quản.”





Nói xong, Hạ Hầu nhan đi ra ngoài.





Hắn ngồi ở trong xe ngựa, rung lắc trở về nhà, mới vừa vào trong nhà, Bạch Chỉ vội vàng tiến lên, nôn nóng nói: “Phu quân!”





Nhìn thấy Bạch Chỉ, Hạ Hầu Nhan nhịn không được cười, nhưng mà hắn phát hiện vẻ mặt Bạch Chỉ không đúng, thu lại tươi cười: “Làm sao vậy?”





“Có người muốn gặp chàng.”





Bạch Chỉ đè thấp giọng, chỉ chỉ hậu viện. Hạ Hầu Nhan giương mắt nhìn qua, một lúc sau gật đầu.





Bạch Chỉ thay Hạ Hầu Nhan đuổi hết hạ nhân ra ngoài, Hạ Hầu Nhan một mình vào hậu viện. Tới trong sân, Hạ Hầu Nhan nhìn thấy một công tử mặc đồ trắng, ngồi trên mặt đất, đối diện với bàn cờ tự đánh cờ với bản thân.





Phía sau hắn có hai thị vệ đang đứng, một người lớn lên vô cùng anh tuấn, một người khác rất là thanh tú, nhưng chỉ cần liếc mắt, Hạ Hầu Nhan liền biết hai vị này là cao thủ đứng đầu.





Công tử mặc đồ trắng kia còn đưa lưng về phía hắn, Hạ Hầu Nhan lại đã đoán ra thân phận của đối phương. Hắn hít sâu một hơi, cung kính chắp tay: “Nam Đế.”





Công tử mặc đồ trắng không quay đầu lại, hắn đặt quân cờ xuống bàn cờ.





“Lần này ta tới, là muốn làm giao dịch với Hạ đại nhân.”





Nói rồi đối phương đứng lên, xoay người lại.





Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ập vào trong mắt Hạ Hầu Nhan, nhiều năm không gặp, nhan sắc của đối phương càng thêm tuấn lãng xuất trần.





Ánh mắt Hạ Hầu Nhan dừng ở trên người hắn, vẻ mặt bình tĩnh lại thong dong.





Giọng điệu của hắn rất nhạt, nhưng cũng rất trịnh trọng.





Hắn nói: “Ta muốn đưa thê tử về nhà.”





Khi Triệu Ngọc trở về mang theo hỏa khí, rõ ràng Tần Bồng đã nhận ra.





Chỉ là hắn khắc chế rất khá, Tần Bồng cũng không vạch trần.





Thái độ Tần Bồng ngoan ngoãn làm Triệu Ngọc thoải mái rất nhiều, hắn chậm rãi nói: “Hôn lễ của chúng ta quyết định vào tháng sau, ngươi có yêu cầu gì không?”





“Không có.” Giọng của Tần Bồng rất nhẹ, nhìn bể cá, chán đến chết.





Trong lòng Triệu Ngọc có chút khó chịu, hắn chậm rãi nói: “Ta chuẩn bị hôn lễ này, đã chuẩn bị rất nhiều năm.”





“Ừm.”





Tần Bồng tùy ý có lệ.





Dáng vẻ không quan tâm như vậy làm Triệu Ngọc có chút khó chịu, hắn cảm thấy ngực khó chịu, hắn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại biết rõ ràng, người này giờ phút này ở chỗ này, vốn chính là cưỡng cầu, nàng làm cái gì, hắn sớm nên đoán trước được.





Hắn gian nan cười, thay đổi đề tài nói: “Được, không nói những cái đó. Sáng nay đi vội vàng, cũng quên nói với ngươi, tỷ…” Hắn nắm lấy tay nàng, ôn hòa nói: “Ngươi có hài tử.”





Nghe được lời này, Tần Bồng đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Ngọc nhìn Tần Bồng cuối cùng cũng có chút cảm xúc trong mắt, trong lòng thoải mái chút, ôn hòa nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ coi hài tử này như con của mình, ngươi đừng sợ.”





Tần Bồng hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.





Nàng và Tần Thư Hoài đã từng chờ đợi thật lâu, chờ đợi có một hài tử.





Mãi không có, hiện giờ lại là có.





Nàng không dám nói lời nào, ngây ngốc, yên lặng không tiếng động.





Triệu Ngọc ở bên nàng trong chốc lát rồi đi phê sổ con.





Chờ tới ngày hôm sau, cung nhân đem y phục mà tân hôn cần phải mặc đều cầm lại đây, để Tần Bồng bắt đầu thử.





Tần Bồng cần phải thử lễ phục rất nhiều, nhất thời trong cung có rất nhiều gương mặt mới tiến vào tới tấp, khi Bạch Chỉ tiếp đón Tần Bồng thử áo cưới, cố ý đuổi người ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Bạch Chỉ, thợ may, nàng, cùng với một tiểu cung nữ.





Thợ may này rất cao lớn, trang điểm rất đậm, khuôn mặt tú lệ.





Có vẻ như là vì lần đầu tiên vào cung, lá gan của nàng ta còn nhỏ, vẫn luôn không dám ngẩng đầu.





Tần Bồng cũng không thấy lạ, tùy ý để nàng ta giúp nàng mặc áo cưới, cẩn thận ghi lại số liệu của mỗi vị trí, bản thân liền trò chuyện cùng với Bạch Chỉ.





“Một thần tử của quốc gia, nào có đạo lý không yêu hắn?”





Bạch Chỉ dựa vào một bên trên giường, dáng vẻ lười biếng, tựa như chỉ là quan gia thái thái nhà ai.





Hiện giờ mỗi một câu Bạch Chỉ nói Tần Bồng cũng không dám bỏ qua, sau khi nàng biết Hạ Hầu Nhan đã tính toán động thủ, đối với tất cả mọi thứ đều rất mẫn cảm.





Hiện giờ Bạch Chỉ trò chuyện với Tần Bồng, Tần Bồng đã biết đại khái vị trị hiện giờ của Triệu Ngọc ở Bắc Yến.





Mấy năm nay Triệu Ngọc gần như khống chế hoàn chỉnh Bắc Yến ở trong tay, trở thành một vị quân chủ có danh vọng cao nhất, quyền thế lớn nhất ở Bắc Yến, điểm này không thể nghi ngờ.





Đối mặt với một quân chủ như vậy, Hạ Hầu Nhan mà phản kháng không thể nghi ngờ là phải cố hết sức, nhưng mà chuyện cắt nhường mười sáu châu Yến Nam rồi hao phí quốc lực để chuẩn bị một hôn lễ, hành vi này cũng đã vô cùng chọc giận trên dưới Bắc Yến, lúc này đây Hạ Hầu Nhan cũng chỉ là đánh cuộc mà thôi.





Nhưng mà nếu là thua cuộc thì sao?





Tần Bồng không dám hỏi ngoài sáng, Bạch Chỉ lười biếng nói tình huống trên dưới hiện giờ của Bắc Yến cho Tần Bồng, đột nhiên ngáp một cái, nói với thị nữ bên cạnh: “Ngươi đi nấu cho ta chén canh nấm tuyết đi.”





Thị nữ đáp lại rồi đi ra ngoài.





Mới vừa đi khỏi, Tần Bồng đang định nói chuyện, lập tức thấy thợ may kia đột nhiên giơ tay, che lại miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Bồng Bồng.”





Giọng nói kia phát ra, Tần Bồng chợt mở to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm dáng vẻ của người thợ may này, rốt cuộc từ trong ánh mắt kia nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của người nọ.





Tần Bồng kiềm chế không được đôi mắt trở nên mơ hồ, giọng của Tần Thư Hoài vừa nhanh vừa vững vàng: “Ngày mai khi đại hội pháo hoa bắt đầu, Hạ Hầu Nhan sẽ phát động cung biến. Ở đây có hai túi dược…” Tần Thư Hoài nói tới đây, có chút do dự, hắn nói rõ chi tiết tác dụng của hai túi dược rồi mím môi nói: “Nàng chọn đi.”





Tần Bồng gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng người, Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng mang theo hơi nước mắt, buông cái tay che môi nàng xuống, hôn lên thật mạnh.





Bạch Chỉ chợt trợn mắt, không dám tin Tần Thư Hoài lại làm như vậy trước mặt mình!





Nhưng mà Tần Thư Hoài cũng không quan tâm, ngay trước khi nha hoàn của đối phương vào phòng, hắn mới buông Tần Bồng ra, lập tức lại quỳ xuống, sửa sang lại đai lưng cho Tần Bồng.





Tất cả vừa nhanh vừa vội, Tần Bồng giơ tay che môi lại, mà Bạch Chỉ ngơ ngác đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm.





“Phu nhân.” Nha hoàn bên cạnh đã mở miệng, bình tĩnh nói: “Canh nấm tuyết.”





“Ừ.” Bạch Chỉ khôi phục lại khí chất đoan trang của phu nhân thế gia vốn có, nhận lấy canh nấm tuyết.





Mặc áo cưới xong, xác nhận xong áo cưới không có chỗ cần phải sửa chữa, Bạch Chỉ lập tức đưa Tần Thư Hoài lui xuống.





Mà Tần Bồng lại thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, đứng ở trước gương để người khác loay hoay.





Triệu Ngọc tuân theo cổ lễ không tới gặp nàng, chỉ ở trong cung điện của mình, vừa làm quen với lưu trình ngày mai, một mặt cho người tới hội báo nhất cử nhất động của Tần Bồng.





Nhưng mà hắn càng nghe càng nhíu mày.





Bởi vì Tần Bồng… không có dáng vẻ vui vẻ đến nửa phần.





Hắn biết chính mình mạnh mẽ cướp đoạt Tần Bồng, đương nhiên nàng sẽ không vui vẻ, nhưng trong lòng hắn lại luôn có vài phần chờ đợi, hy vọng Tần Bồng có thể có nửa phần vui mừng.





Con người đều là như thế này, có được một chút, lại muốn càng nhiều.





Hắn nghe nhất cử nhất động của Tần Bồng đến thất thần. Mà Tần Bồng nắm thuốc trong tay, cũng không thể yên tam.





Nàng đoán được đại khái kế hoạch của Hạ Hầu Nhan, bọn họ cũng không phải nhất định phải phản. Quan hệ của Hạ Hầu Nhan và Triệu Ngọc, nếu không phải Triệu Ngọc khăng khăng cố chấp, cũng tuyệt đối không đi đến một bước này.





Nàng thật sự phải giết hắn sao?





Tần Bồng suy tư, nắm thuốc trong tay mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Ta muốn gặp bệ hạ.”





Bọn thị nữ hai mặt nhìn nhau, không dám trả lời. Nhưng mà lời này trước tiên được chuyển đạt tới Triệu Ngọc nơi đó. Đây là lần đầu tiên Tần Bồng chủ động yêu cầu gặp Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vội nói: “Mời công chúa quabđây!”





Nhưng mà sau khi nói xong, Triệu Ngọc lại cảm thấy có chút hoảng loạn, người thành hôn gặp nhau trước hôn lễ sẽ không may mắn, nhưng hắn lại không bằng lòng cự tuyệt yêu cầu muốn gặp hắn của Tần Bồng. Sau một hồi, cuối cùng hắn nghĩ ra một biện pháp, tránh ở sau bình phong để gặp Tần Bồng.





Khi Tần Bồng tới trong cung của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đang ngồi ở sau bình phong tiếp kiến Tần Bồng, cơ thể Tần Bồng có chút mệt, thị nữ bên cạnh muốn đỡ nàng ngồi xuống, nàng lại phất người ra, nhìn bóng người phía sau bình phong: “A Ngọc, ngươi đi ra đi, ta muốn đi dạo với ngươi một chút.”





Triệu Ngọc có chút do dự, nhưng mà Tần Bồng nói hắn không có cách nào để từ chối, hắn sợ bất cứ lần nào từ chối, đều sẽ chọc giận đối phương.





Tần Bồng thấy Triệu Ngọc bất động, tự mình đi ra phía sau bình phong, thái giám bên cạnh muốn ngăn lại, Tần Bồng lại ý chí kiên định, đi thẳng đến phía trong, đi tới trước mặt Triệu Ngọc.





Đến khi Triệu Ngọc phản ứng lại, cũng đã gặp nhau.





Tần Bồng đã trang điểm, khí sắc nhìn qua tốt hơn rất nhiều. Nhưng có vẻ nàng vẫn rất dễ dàng mệt mỏi, dựa vào bên cạnh, hơi thở dốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK