• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9:​



Tần Thư Hoài mang theo người hùng hổ đi tới Tây viện, mới vừa tới cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng hít thở của Tần Bồng: “Đợi một chút… Đúng rồi, chính là chỗ đó… Dùng sức một chút… A…”


Giọng nói của Tần Bồng đáng yêu lại mềm mại, lại nói nàng rõ ràng là đang đau, cũng không có cảm xúc gì khác, nhưng bị giọng nói mềm mại của nàng kêu như vậy, mặt của nam nữ ở chỗ này lập tức đỏ đến tận mang tai. Chỉ có một mình Tần Thư Hoài là vẻ mặt bình tĩnh, giống như cây già cắm rễ, rất ổn định.


Tần Thư Hoài đứng ở cửa, nhìn quản gia bên cạnh một cái, quản gia lập tức bước tới, gõ cửa nói: “Điện hạ, người ngủ chưa?”


“A… Chờ một chút.” Tần Bồng đang được ấn rất thoải mái, nghe thấy giọng nói của quản gia, cũng biết Tần Thư Hoài đã tìm tới cửa, nàng cũng không lo lắng, nói với nha hoàn đằng sau: “Đi xuống đi.” Sau đó đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.


Đợi sau khi nàng mặc quần áo tử tế, nàng lười biếng nói ra bên ngoài: “Vào đi.”


Người ở bên ngoài đã sớm không đợi được nữa, Tần Thư Hoài đứng ở trên hành lang, mặc dù hắn không nói gì nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh run.


Lại để cho một cô nương không cần tốn nhiều sức chui vào như vậy, có lẽ lòng cảnh giác của bọn họ cũng để cho chó ăn rồi.


Trong lòng của một đám người vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhất là quản gia bị lừa gạt, nghe thấy âm thanh ở bên trong quả thật đã dùng sức lớn đẩy cánh cửa ra, sau khi đẩy ra thì thấy Tần Bồng lười biếng nằm trên giường, liếc mắt nhìn hắn ta.


Cái nhìn làm cho lòng của người khác ngứa ngáy, đám nam nhân xông vào cũng theo bản năng lui xuống một bước, rõ ràng Tần Bồng ăn mặc rất chỉnh tề, kiểu ngồi cũng… không tính là khác người, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy cảnh tượng này có một vẻ phi lễ chớ nhìn. Ánh mắt của Tần Bồng rơi vào khuôn mặt bình tĩnh của Tần Thư Hoài, ẩn chứa ý cười nói: “Vương gia tới rồi? Tới đây.” Tần Bồng vỗ đệm cói bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta tâm sự chút chuyện chính sự.”


“Tứ công chúa.” Tần Thư Hoài hờ hững lên tiếng: “E là ngươi đã quên thân phận của ngươi.”


“Thân phận của ta?” Tần Bồng cười lên: “Chưa quên. Ta tìm Vương gia, Vương gia từ chối không gặp, ta đây cũng là không còn cách nào khác có đúng không?”


Tần Thư Hoài không nói lời nào, nhìn nữ nhân dù mặc áo bào trắng cũng có thể làm cho nàng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, không hiểu sao lại nhớ tới Triệu Bồng.


Triệu Bồng cũng như vậy, nếu như không phải là trường hợp quá nghiêm túc thì luông là bộ dạng không đứng đắn. Rõ ràng trông rất xinh đẹp lạnh lùng, nhưng mà có thể dùng nụ cười hồ ly và hơi thở lười biếng kia làm cho mình trở thành hồ ly tinh chuyển thế trong miệng của người ta.


Mọi người nhắc tới đều khinh thường, trong lòng lại thầm muốn tới gần.


Mà Triệu Bồng lại hoàn toàn thích nhìn dáng vẻ người khác ngoài miệng nói không cần không cần, nhưng nàng ngoắc tay thì lại chạy tới như thiêu thân.


Trước kia nàng sẽ nói với hắn, Tần Thư Hoài, thứ ta nhìn không được nhất chính là người ta tốt. Ngươi càng nghiêm túc, ta càng muốn nhìn thấy ngươi không nghiêm túc, ngươi càng làm ra vẻ thong thả, ta càng muốn nhìn thấy ngươi không thong thả.


Hôm nay lúc Tần Bồng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc mà hắn quen thuộc, chợt làm cho hắn có ảo giác, giống như hồn của cố nhân trở về.


Nhưng mà…


Tần Thư Hoài đè lại suy nghĩ lung tung muốn xông lên, tự nói với mình làm sao có thể có chuyện đó được?


Người kia cũng đã chết được sáu năm, nếu như muốn trở về thì đã nên trở về từ sớm rồi, nàng thích hắn như vậy, thương hắn như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn ôm thi thể của nàng khóc rống mà chẳng quan tâm, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn một mình cô đơn lẻ bóng nhiều năm như vậy mà im lặng không lên tiếng, lại làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn huỷ hoại mình như vậy, từng bước từng bước biến thành bộ dạng như hôm nay.


Nàng chết rồi, hoàn toàn chết rồi, nếu như quả thật nàng đã trở về, nhất định sẽ nói cho hắn biết trước, sau đó mới hỏi hắn một câu, Thư Hoài, chàng sống có tốt hay không?


Nhưng mà người trước mặt chỉ suy nghĩ phải tranh quyền đoạt lợi với hắn như thế nào, bảo vệ vị vua ngây thơ chín tuổi, làm sao có thể là Bồng Bồng của hắn?


Tần Thư Hoài từ từ thu hồi tâm trạng rối loạn, nhưng cũng bởi vì như vậy nên sự tức giận lúc đầu từ từ tiêu tan, cũng không có ý định nhiều lời với Tần Bồng, lạnh nhạt nói: “Công chúa, ầm ĩ đủ rồi thì đi về thôi.”


“Vậy sao được?” Tần Bồng cười: “Lỡ đâu ta đi ra ngoài, Vương gia liền không gặp ta, vậy phải làm sao mới được?”


“Ngươi muốn bắt đền?” Vẻ mặt của Tần Thư Hoài bình tĩnh, không tức giận chút nào, điều này cũng làm cho Tần Bồng có hơi ngoài ý muốn, nàng được đà lấn tới: “Vương gia muốn để cho ta bắt đền?”


“Kéo ra, ném đi.”


Tần Thư Hoài để lại một câu như vậy, xoay người rời đi. Tần Bồng ngẩn người, hai phụ nhân cao lớn thô kệch đã tới bên cạnh nàng, một trái một phải nâng cánh tay của nàng, Tần Bồng có hơi luống cuống, lo lắng nói: “Đợi một chút, Tần Thư Hoài, ta là công chúa! Ngươi lại đối xử với ta như vậy sao? Buông ra! Các ngươi thả ta ra!”


Tần Bồng nôn nóng lên tiếng, hai phụ nhân một trái một phải. Sức mạnh của hai phụ nhân rất mạnh, nhấc Tần Bồng lên trên không trung, đi ra ngoài cửa lớn.


Xuân Tố chạy chậm ở phía sau bọn họ, lớn tiếng nói: “Các ngươi thật to gan! Thả công chúa xuống! Các ngươi quả thật là quá làm càn rồi…”


Một lát sau, cửa phủ Hoài An Vương mở ra, Tần Bồng bị ném thẳng ra ngoài, sau đó cửa Vương phủ “ầm” môt tiếng đã đóng lại. Xuân Tố đi tới đỡ Tần Bồng, bộ dạng như sắp khóc nói: “Chủ tử, người đã làm những gì vậy!”


Tần Bồng hít sâu, đè ép sự tức giận trong lòng.


Vốn dĩ nàng còn cho là Tần Thư Hoài sẽ cho nàng một chút mặt mũi, không nghĩ tới mấy năm không gặp, tính tình của Tần Thư Hoài càng to gan, một công chúa lại thật sự… Nói ném là ném!


Đuổi ra ngoài là được rồi, đến mức phải ném người sao?


Tần Bồng luôn cảm thấy, người kia không biết xấu hổ đến mức không gì sánh được, nhưng hôm nay cuối cùng cũng biết, ở chỗ của Tần Thư Hoài, ngươi không biết xấu hổ, hắn có thể hoàn toàn không cho ngươi mặt mũi.


Nhưng mà không sao… Mục đích đã đạt được rồi.


Tần Bồng được Xuân Tố đỡ dậy, nói thầm nhiều lần: “Không sao, ta rất đại lượng, ta không tức giận, chỉ có chút chuyện mà thôi…”


Xuân Tố bị bộ dạng thần bí của Tần Bồng doạ đến chỉ biết khóc, Tần Bồng suy nghĩ một lúc, thật sự không nhịn được, hất Xuân Tố ra, vọt tới cửa phủ Hoài An Vương, hung hăng đạp lên cửa hai cái, hét lên: “Tần Thư Hoài, cái đồ khốn khiếp nhà ngươi!”


Hét xong, cuối cùng Tần Bồng coi như đã tiêu tan rất nhiều sự tức giận, nàng xoay người, nhìn Xuân Tố sững sờ, hấp tấp nói: “Về phủ!”


Trở về trong phủ, đợi sáng ngày thứ hai, Tần Bồng đã bị Vệ lão thái quân gọi tới.


Vệ lão thái quân dùng bữa sáng chung với nàng, không ngừng nhìn Tần Bồng, Tần Bồng thật sự không chịu được cái nhìn sâu xa của Vệ lão thái quân, để bát đũa xuống nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”


“Chính là… Ta nghe nói, hôm qua con ở phủ Hoài An Vương đến tối?”


Tần Bồng nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ, dịu dàng cười nói: “Mẫu thân nghe ai nói vậy? Là tin tức từ người của chúng ta hay là bên ngoài?”


“Đương nhiên là người trong nhà.” Vệ lão thái quân vội vàng nói: “Danh tiếng của con không sao, con yên tâm.”


Tần Bồng gật đầu, Vệ lão thái quân vội vàng bổ sung: “Nhưng mà danh tiếng xảy ra chuyện cũng không sao cả, ta không ngại, chỉ cần con vui vẻ. Đại tức phụ con cũng thủ tiết nhiều năm như vậy, muốn lập gia đình lần nữa thì ta cũng sẽ ủng hộ, tiểu tử Tần Thư Hoài cũng không tệ, con gả cho hắn là sự kết hợp mạnh mẽ, hắn cũng không muốn đối phó với Diễn Nhi, ta cảm thấy rất tốt.”


Tần Bồng: “…”


Quả nhiên suy nghĩ của Vệ lão thái quân quá trong sáng, nàng rất muốn nhắc nhở Vệ lão thái quân, bà là nhà chồng của nàng, không phải là nhà mẹ của nàng. Nếu như Tần Thư Hoài thật sự cưới nàng, cho dù không ngại Vệ gia, cũng tuyệt đối không thích được, cũng đừng nói vì nàng mà để yên cho Vệ Diễn.


Nhưng mà nàng cảm thấy lời này đả thương người, Vệ lão thái quân rõ ràng coi nàng là khuê nữ, cho nên nàng liền giải thích: “Mẫu thân đừng suy nghĩ lung tung, con đi phủ Hoài An Vương để thám thính tin tức.”


“Thám thính tin tức?” Vệ Lão Thái Quân ngẩn người, Tần Bồng gật đầu nói: “Phải cứu tiểu thúc, có thêm chút tin tức sẽ trợ giúp thêm một ít, mẫu thân ngàn vạn lần đừng nghe người khác nói bậy, con cũng là vì chuẩn bị để cứu tiểu thúc.”


“Như vậy à…” Giọng nói của Vệ lão thái quân có hơi thất vọng, Tần Bồng liếc mắt nhìn Vệ lão thái quân thật sự rất muốn lắc cho vị lão thái thái này tỉnh lại, ngươi thất vọng là cái tinh thần gì vậy!


Sau khi ăn xong điểm tâm, Tần Bồng lại đi nằm vùng ở nhà của Tần Thư Hoài.


Lần này nàng không vào được nữa, nàng trốn trong xe ngựa, nhìn chằm chằm phủ Hoài An Vương.


Ngày mai sẽ là lúc Tần Thư Hoài muốn động thủ, nàng cố gắng nhịn một ngày thì sẽ thắng lợi rồi.


Hai nha hoàn Xuân Tố và Thu Tố hoàn toàn không hiểu Tần Bồng đang làm cái gì, các nàng chỉ cảm thấy chủ tử của mình điên rồi, phụng mệnh nghe theo phân phó của Tần Bồng, mua đủ loại thứ ăn đưa lên xe ngựa của nàng để ăn.


Dĩ nhiên tất cả động tác của Tần Bồng đều được thu vào trong mắt của Tần Thư Hoài, từ khi Tần Bồng xuất hiện ở phủ Hoài An Vương, thám tử của Tần Thư Hoài đã tới báo cáo.


“Vương gia, Tứ công chúa lại tới nữa.”


“Vương gia, Tứ công chúa còn chưa đi.”


“Vương gia, Tứ công chúa còn đang kiên trì…”


Tần Thư Hoài xử lý xong chuyện chính, cuối cùng cũng có thời gian để ý tới Tần Bồng, hắn đã lấy khẩu cung của hạ nhân vào hôm qua, xem từng cái một.


“Nàng rất quen thuộc với Vương phủ.” Vẻ mặt của Tần Thư Hoài bình tĩnh, nhìn khẩu cung của hạ nhân nói: “Nàng luôn hỏi thăm hành tung của ta.”


Giang Xuân đứng ở một bên nghe vậy, hơi không yên lòng, Tần Thư Hoài nhìn khẩu cung, ngẩng đầu lên.


“Giang Xuân.”


“Ti chức ở đây.”


“Ngươi cảm thấy, bây giờ Tứ công chúa quấn lấy ta như vậy là muốn làm gì?”


“Ti chức cảm thấy có hai khả năng, thứ nhất, Tứ công chúa đang có một âm mưu!”


“Nói như không nói.”


“Thứ hai!” Giang Xuân ngẩng đầu lên: “Ti chức cảm thấy, Tứ công chúa có thể đang theo đuổi người!”


Bàn tay đang lật của Tần Thư Hoài dừng lại một chút, một lúc sau, hắn đập thẳng khẩu cung trong tay lên mặt của Giang Xuân.


“Ít đọc tiểu thoại bản* lại.”


(*) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK