• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8:​



Trên đường đến phủ của Tần Thư Hoài, sau khi thông báo, Tần Thư Hoài ở thư phòng gặp nàng.


Tần Thư Hoài đang phê tấu sớ, dường như đã thay y phục trước đó, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen có viền hoa văn mây màu vàng ánh kim, đầu đội mão vàng, trông có vẻ rất nghiêm chỉnh, không có vẻ biếng nhát lúc ở nhà.


Tần Bồng đứng trước cửa, hành lễ: “Vương gia.”


Tần Thư Hoài không ngẩng đầu, chẳng thèm cho nàng chút mặt mũi lúc ở bên ngoài, nói thẳng: “Chuyện gì, nói đi.”


Tần Bồng thấy hắn không cho nàng chút sĩ diện, nàng cũng không thèm giữ lại chút tôn trọng dành cho hắn, nàng không trả lời, bước vào bên trong phòng, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Tần Thư Hoài, cười nói: “Lần này ta đến là muốn hỏi thăm chuyện đại điển đăng cơ của Vương gia.”


Tần Thư Hoài tạm ngưng bút, ngước mắt nhìn Tần Bồng, Tần Bồng cười cười ngồi ngay ngắn trở lại, dường như không để tâm đến chuyện thất lễ không xin đã vào lúc nãy.


Tần Thư Hoài không cho nàng mặt mũi, là bởi vì trong mắt hắn, con rối như Tần Bồng không đáng để hắn cho. Theo những gì Tần Hoài Thư biết, người này nên do dự đứng trước cửa nói chuyện với hắn, nhưng không ngờ nàng lại đi thẳng vào, xem ra gan còn to hơn các đại thần bình thường.


Ánh mắt Tần Thư Hoài có phần lạnh lẽo nhưng Tần Bồng hoàn toàn không để ý, dường như không hề biết chuyện gì, cười nói: “Vương gia?”


“Đại điển đăng cơ đã có Lễ bộ lo liệu, ngươi không cần quản.” Tần Thư Hoài lại nhìn tấu chương: “Về đi.”


“Thiếp thân phải nói rõ ràng với Vương gia…”


“Giang Xuân.” Tần Thư Hoài ngẩng đầu gọi người vào, nói: “Đưa Công chúa đến chỗ của Lễ bộ Thượng thư.”


Nói xong, Tần Thư Hoài lại vùi đầu vào bản sớ.


Tần Bồng: “…”


Cũng không để lại lý do.


Tần Bồng bị Giang Xuân đưa đến chỗ của Lễ bộ Thượng thư hỏi chuyện đại điển đăng cơ, thật ra nàng không có hứng thú với chuyện này, nàng nói được một lát thì bỏ về.


Giang Xuân trở về, bẩm báo với Tần Thư Hoài hành động của Tần Bồng, Tần Thư Hoài cầm bút nghĩ một lát bèn nói: “Để mắt tới nàng ta.”


Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Bồng lại đến phủ của Tần Thư Hoài, nàng nhờ người đưa thiệp vào, không lâu sau, gác cổng đã quay trở ra, ngại ngùng nói: “Công chúa, Vương gia nói, hôm nay Công chúa đến, trước tiên phải điền tên vào danh sách đến thăm, Vương gia xem xong sẽ phải xem xét thời gian mới gặp.”


Nghe ngữ khí này, Tần Bồng vô cùng tức.


Lần đầu tiên nàng biết, hóa ra gặp Tần Thư Hoài lại là chuyện khó làm đến như vậy, trước đây gặp Tần Thư Hoài đều là nàng muốn hay không, chưa từng có chuyện nàng có thể hay không.


May mà Tần Bồng khống chế cảm xúc rất tốt, rất nhanh nàng đã biết, trước không giống nay, bây giờ Tần Thư Hoài cũng không có chuyện gì nhờ nàng, nàng khó mà gặp được hắn cũng là chuyện bình thường.


Nàng nguôi giận, cầm giấy bút, lần này nàng nghĩ một lý do thẳng thắn hơn, chính là hỏi Tần Thư Hoài hắn có muốn vị trí Nhiếp chính vương hay không.


Vị trí này tất nhiên Tần Thư Hoài sẽ muốn, có điều hắn dường như đang chờ Vệ Diễn nên luôn không vào cung tìm Lý Thục, nàng và Lý Thục cũng đang chờ Tần Thư Hoài mở lời, đây là một chuyện lớn, nàng không tin Tần Thư Hoài sẽ không để ý đến nàng.


Ai mà ngờ, sau khi chờ hơn một canh giờ, người gác cổng cầm thư quay lại, trên mặt viết bốn chữ không cần nàng lo.


Tần Bồng: “…”


Trong phút chốc, nàng tức đến mức vò trang giấy thành cục, ném thẳng đi.


Sau khi ném xong nàng cũng hiểu ra, Tần Thư Hoài làm như vậy là đang có ý cảnh giác với nàng, nàng muốn gặp Tần Thư Hoài nếu như với lý do không bình thường e rằng không được.


Nhưng mà nếu như hôm nay không gặp được Tần Thư Hoài, sau này làm sao nàng nói dối với Tần Thư Hoài rằng nàng biết tin tức từ miệng của hắn? Càng quan trọng hơn là, làm sao vào hôm Tần Thư Hoài giết Vệ Diễn giữ hắn ở trong Tuyên Kinh, tạo cơ hội cho Lục Hữu?


Theo tính khí của Tần Thư Hoài, chỉ cần hắn còn, e rằng Lục Hữu không thể cựa quậy, vả lại đến lúc đó e rằng độ khó của việc cứu Vệ Diễn sẽ tăng lên không ít.


Nghĩ một lát sau, Tần Bồng quyết định, nàng sẽ đứng chờ ở trước cửa nhà Tần Hoài, không lâu sau đó, nàng nhìn thấy một đại thần đến cửa, nàng vội vàng chạy đến, mấy ngày nay nàng đã ghi nhớ dáng vẻ của các đại thần trong triều, lập tức nhận ra đó là Thôi Khánh của Đại Lý Tự Khanh, bèn chạy qua nói: “Thôi đại nhân!”


Thôi Khánh hơi ngây người, lát sau mới nhớ ra, đã gặp nàng ở yến tiệc trong cung, Trưởng công chúa Tần Bồng.


Mặc dù bây giờ đại điển đăng cơ vẫn chưa tiến hành, thánh chỉ sắc phong vẫn chưa ban xuống, nhưng trên dưới đều biết thân phận của Tần Bồng, Thôi Khánh vội vàng hành lễ nói: “Điện hạ.”


“Thôi đại nhân là đến tìm Hoài An Vương?” Tần Bồng sốt sắng nói, nhất thời trong lòng Thôi Khánh có chút hoài nghi, nữ nhân trước mặt và Tần Bồng “nhu mì yếu đuối” trong lời đồn không hề giống nhau, nhưng ông ta kìm nén hoài nghi trong lòng, gật đầu nói: “Đúng vậy, Công chúa người…”


“Bổn cung cũng là đến tìm Vương gia.” Tần Bồng cười cười đi phía trước: “Cùng vào đi.”


“Kìa…”


Mặc dù trong lòng Thôi Khánh có rất nhiều sự nghi ngờ, nhưng Tần Bồng là Công chúa, ông ta cũng không nói nhiều, ông ta đưa thư đến thăm, gác cổng thấy người đến là ông ta, liền để cho ông ta vào, Tần Bồng liền đi phía sau ông ta, đi vào cùng.


Mặc dù người gác cổng trong lòng cảm thấy kỳ quái, người vừa mới bị từ chối vừa nãy sao lại đi theo phía sau Thôi Khánh, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sai hạ nhân dẫn Thôi Khánh vào.


Nhìn thấy sắp đến phòng của Tần Thư Hoài, Tần Bồng đột nhiên nói: “Thôi đại nhân lần này đến là nói chuyện công vụ với Vương gia?”


“Đúng vậy, không biết Công chúa…”


“Ta đến vì vài chuyện nhỏ của lễ đại điển đăng cơ, Thôi đại nhân cứ bàn luận với Vương gia trước đi, đợi hai người bàn xong, ta sẽ đến tìm Vương huynh. Đi đi.”


Tần Bồng cười vẫy tay với Thôi Khánh, quẹo vào đường bên cạnh một cách quen thuộc, nói với thị nữ bên cạnh: “Ta muốn ăn bánh dừa, bảo phòng bếp làm một phần mang lại đây, phải rắc thêm hoa quế đó.”


Thị nữ đó hơi ngây người, không hiểu vì sao Tần Bồng lại biết đầu bếp trong phủ giỏi nhất là làm bánh dừa, nhưng nhìn thái độ lễ độ cung kính của vị quan viên đối với nàng, nàng ta cũng không dám thất lễ, chỉ có thể nói: “Vâng.”


Nhưng Thôi Khánh nhìn Tần Bồng không hề lạ lẫm với nơi này, nói chuyện với thị nữ cũng vô cùng hiểu rõ tình hình trong phủ, trong lòng không khỏi hồi hộp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tần Bồng, e rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp này. Ông ta nghĩ đến chuyện Tần Thư Hoài khống chế cả Tuyên Kinh nhưng không xưng đế, lại phò tá Thập lục hoàng tử đăng cơ, mà tỷ tỷ của Thập lục hoàng tử chính là vị Trưởng công chúa này.


Nguy rồi!


Thôi Khánh lập tức cảm thấy bản thân dường như đã gặp phải chuyện gì khủng khiếp, vội vàng nghĩ, lát nữa tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này với Tần Thư Hoài, tránh làm hắn ngại ngùng.


Tần Bồng đoán trúng phản ứng của tất cả mọi người, vui vẻ đi đến phòng ăn, gọi những món mà nàng nhớ nhung, sau đó ngồi trong phòng ăn vui vẻ ăn.


Dáng vẻ vô cùng thân thiết với Tần Thư Hoài của cô, cộng thêm thân phận công chúa tôn quý, làm cho tất cả hạ nhân đều nghi ngờ về thân phận của cô.


Cô nương này… chẳng lẽ là… người tình bé nhỏ của Vương gia ở bên ngoài?


Nhìn vẻ mặt của Tần Bồng, mọi người đều chắc chắn thêm vài phần.


Mà Tần Bồng cũng biết suy đoán của ông ta, liền nhân cơ hội này, điên cuồng nghe ngóng sở thích và hành tung của Tần Thư Hoài.


Nàng biết những lời này cuối cùng cũng sẽ truyền đến tai của Tần Thư Hoài, nàng ở trong Tần phủ càng lâu, nghe ngóng sẽ càng nhiều, chờ nàng nói với Tần Thư Hoài tất cả đều là nàng suy đoán, hắn sẽ càng dễ dàng tin.


Mà Tần Bồng cũng biết, lần này chui vào, muốn vào thêm lần nữa là rất khó. Cho nên nàng sẽ nắm chắc cơ hội này, vui vẻ ăn uống, hỏi thêm nhiều chuyện.





Phủ đệ của Tần Thư Hoài có hai người làm Tần Bồng rất hài lòng. Người thứ nhất là đầu bếp, đầu bếp này là lúc nàng bồi giá dẫn theo, những món hắn làm đều là món nàng thích ăn, đặc biệt là bánh dừa, ngon đến mức làm Tần Bồng phải chặc lưỡi. Người thứ hai là thị nữ xoa bóp, cũng là người mà nàng năm đó dẫn đến chỉ dạy.


Để đáng lần chui vào này, ăn xong, Tần Bồng nói một cách thành thục: “Tối hôm nay ta ngủ ở đây, Thư Hoài nói với ta trong phủ có mấy nô tì xoa bóp rất tốt, tìm một nô tì đến đây xoa bóp cho ta đi.”


Vừa nói, Tần Bồng vừa đứng dậy. Lúc này những thị nữ đã bị Tần Bồng lừa gạt hoàn toàn, bọn họ đều nghĩ người này chính là người tình bé nhỏ của Tần Thư Hoài, nói không chừng sau này sẽ là nữ chủ nhân, liền quét dọn sạch sẽ hậu viện của Tần Thư Hoài, sau đó rót nước cho Tần Bồng, dẫn Tần Bồng đi tắm rửa. Tần Bồng tắm xong, thị nữ xoa bóp cũng đã đến, Tần Bồng nằm dài ra giường để cho thị nữ đấm lưng, nàng cảm thấy thoải mái nhất của đời người không có gì qua cái này.


Mà lúc này, Tần Thư Hoài vẫn còn đang bàn luận chính sự với Thôi Khánh. Hắn hoàn toàn không biết đã có một kẻ chui vào trong phủ, hắn ở trong phòng bàn bạc với Thôi Khánh một đống chuyện liên quan đến người bị bỏ ngục trong vụ cung biến lần này đến nửa đêm mới cho người tiễn Thôi Khánh, tắm rửa rồi mới đến phòng ăn.


Lúc hắn ở phòng ăn ăn cơm, quản gia tiến lên nói: “Vương gia, nàng ấy… đêm nay ngủ ở Tây viện hay Đông viện?”


Đông viện là phòng ngủ của Tần Thư Hoài, Tây viện bình thường sẽ dành cho nữ nhân hậu viện, nhưng Tần Thư Hoài từ trước đến nay không có thê thiếp, trước đây để cho Khương Y và Đổng Uyển Di ở. Bây giờ hai người họ đều đã mất, trong viện không có người ở. Quản gia đột nhiên hỏi vấn đề này, Tần Thư Hoài không nhịn được cau mày: “Sao lại hỏi như thế?”


Quản gia nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tần Thư Hoài, ngây người nói: “Vương gia không biết hôm nay Công chúa đến?”


Tần Thư Hoài nắm chặt đũa dừng động tác, sắc mặt đột nhiên lạnh lại: “Công chúa nào?”


Quản gia vừa nhìn nét mặt này của Tần Thư Hoài đã biết có chuyện không hay, sợ đến mức quỳ rạp xuống, vội vàng nói: “Là, hôm nay Tứ công chúa đến phủ… đêm nay ngủ ở Tây viện…”


Tần Thư Hoài không nói gì, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng hắn vẫn giữ vững vẻ lý trí, thậm chí đến động tác bỏ đũa xuống cũng vô vùng chậm rãi.


“Sao để nàng ta ngủ ở trong phủ lại không nói với ta?”


Quản gia quỳ rạp xuống đất, mồ hôi dầm dìa.


Tại sao?


Bởi vì mọi người đều cho rằng, nàng tình nhân bé nhỏ của người!


Vì sao mọi người đều cho rằng?


Chuyện này, quản gia không trả lời được.


Tần Bồng không hề nói mình và Tần Thư Hoài có quan hệ gì, nhưng dựa vào vẻ mặt, cách xưng hô, mọi người đều cho rằng, nàng là tình nhân bé nhỏ của Tần Thư Hoài.


Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như vị công chúa này không hề nói điều gì.


Tần Thư Hoài nhìn dáng vẻ của quản gia, nói với Giang Xuân: “Dẫn hắn với tất cả nô bộc đã nói chuyện với Tần Bồng đi lấy khẩu cung, tất cả những lời nói hành động của Tần Bồng đều không được để lộ ra, lấy xong khẩu cung thì đi chịu phạt.”


Nói xong, Tần Thư Hoài đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh: “Thắp đèn, đi Tây viện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK