Chương 107.3:
Nàng vẫy tay với Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vội vàng tiến lên, đỡ Tần Bồng, nhíu mày nói: “Ngươi không thoải mái thì nằm ở trong cung, tới nơi này làm cái gì?”
“Ta muốn gặp ngươi.”
Nàng bình tĩnh mở miệng, trong lòng Triệu Ngọc lộp bộp một chút, chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, lại có vô số cảm xúc mạnh mẽ đi lên.
Hắn cảm thấy trong lòng chua xót ấm ức, lại cảm thấy vui mừng nhảy nhót, còn mang theo chút sợ hãi nghi hoặc.
Những cảm xúc đó đan chéo ở bên nhau quay cuồng, hắn lại không dám để lộ, chỉ có thể đỡ Tần Bồng, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi… Tú Hà cung đi.”
Tần Bồng nhẹ nhàng ho khan, đây là nơi mà bọn họ ở khi còn nhỏ.
Triệu Ngọc đáp lại, đỡ Tần Bồng đi về phía Tú Hà cung, thân thể Tần Bồng không tốt, đi đi dừng dừng, Triệu Ngọc nhìn nàng, trong lòng giống như bị gai đâm vào, những cơn đau dày đặc.
Trước kia tính tình Tần Bồng phô trương như vậy, lúc nào cũng giống một đóa mẫu đơn diễm lệ nở rộ, làm gì giống dáng vẻ hiện giờ? Mảnh mai tái nhợt như thế.
Hai người đi thẳng đến Tú Hà cung, Tần Bồng phất phất tay với người ở phía sau, thở hổn hển nói: “Đừng theo.”
Sau đó lôi kéo tay Triệu Ngọc, giống như khi còn nhỏ kéo hài tử kia ở phía sau, đi bộ vào.
Trong Tú Hà cung vẫn giống khi xưa, Tần Bồng nhìn ngắm, trong mắt có vui mừng, giọng nói ôn hòa: “Ngày thường ngươi còn tới à?”
“Ừ.” Triệu Ngọc cúi đầu, không thấy rõ thần sắc: “Ngày thường ta sẽ đến nơi này, quét tước một chút.”
“Khi còn nhỏ, đó là ngươi quét tước.”
Tần Bồng nói, trong mắt có sự hoài niệm.
Triệu Ngọc không nói chuyện, hai người kéo cửa ra, đi đến căn phòng trước kia của Tần Bồng.
Tần Bồng và Triệu Ngọc là tách ra ngủ, nhưng khi còn nhỏ, ban đêm Triệu Ngọc ngủ hay sợ hãi, hắn luôn muốn lén tới tìm Tần Bồng.
Tần Bồng nhìn ngăn tủ, bàn trang điểm, giường… trong phòng.
Những thứ kia khi còn nhỏ nhìn, vô cùng cao to, hiện giờ nhìn lại, lại nhỏ đi một chút.
Tần Bồng ngồi vào mép giường, muốn lên giường, Triệu Ngọc nhanh chóng tiến lên, cởi giày cho nàng. Nhìn Tần Bồng giống như khi còn nhỏ leo lên trên giường, dựa vào vách tường, sửa sang lại chăn, đắp ở trên người mình.
Ấm áp từng chút từng chút bao phủ toàn thân, trong lòng Tần Bồng vô cùng yên ổn, nàng ngơ ngác nhìn phía trước, chậm rãi nói: “Ta nhớ khi còn nhỏ, hai chúng ta thường xuyên sưởi ấm như vậy.”
Triệu Ngọc ừ nhẹ, cũng theo lên giường, giống như trước kia, ngồi ở bên người nàng.
Chỉ là khi còn nhỏ là hắn dựa vào nàng, hiện giờ hắn lớn lên cao lớn, chỉ có thể dựa vào bên cạnh nàng, dùng vòng tay vòng qua vai nàng.
Chiếc giường kia, chiếc chăn bông đó tựa như có một loại ma lực vô hình, làm hai người phiêu bạt này, chợt an tâm.
Cho dù bọn họ đang sợ hãi cái gì, lo lắng cái gì, có vẻ đều không quan trọng nữa. Chiếc chăn này vòng ra một phương thiên địa, khiến hai người giống như khi còn nhỏ, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, nhưng bọn họ ở trong chăn, biết được mình sẽ không bị đông chết, bởi vì, rất ấm áp.
“Trước kia đều là ta dựa vào ngươi.” Triệu Ngọc nhớ lại, chậm rãi nói: “Sau đó Tần Thư Hoài tới, ngươi liền dựa vào hắn. Khi đó ta rất hâm mộ hắn, ta luôn muốn, nếu ta cao lớn giống như hắn, ngươi sẽ có thể dựa vào ta.”
Vừa mới dứt lời, đầu Tần Bồng lập tức dựa vào trên vai Triệu Ngọc.
Cơ thể Triệu Ngọc run nhè nhẹ một chút, tựa như là cảnh trong mơ nhiều năm đã trở thành sự thật.
Việc này như là một loại đáp lại không tiếng động, làm Triệu Ngọc kìm không được ướt hốc mắt.
“A Ngọc.” Giọng Tần Bồng nhẹ nhàng: “Ngươi nói xem, vì sao chúng ta lại đi đến hôm nay chứ?”
Triệu Ngọc không nói gì, Tần Bồng chậm rãi nói: “Ta vẫn luôn cho rằng mình cũng là một tỷ tỷ tốt. Ta nỗ lực bảo vệ ngươi, làm bạn với ngươi, nhưng cuối cùng, lại là ngươi giết ta.”
Lời Tần Bồng nói tựa như là lưỡi dao sắc bén, đâm vào trong lòng Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cuống quít giải thích: “Ta không có…”
“Ta biết ngươi không muốn giết ta.”
Tần Bồng dựa vào hắn, giọng nói bình tĩnh. Thái độ bình thản kia làm Triệu Ngọc không cách nào nói ra.
Tần Bồng nắm lấy tay hắn, ôn hòa nói: “Ngươi nghe ta nói, đã lâu rồi, ta không nói chuyện với ngươi như vậy.”
Triệu Ngọc không dám động, Tần Bồng tiếp tục nói.
“A Ngọc, ngươi biết tử vong là cảm giác gì không?”
“Rất lạnh, rất cô đơn, rất tuyệt vọng.”
“Ta đã chết ba lần, khi lần đầu tiên chết, sự tuyệt vọng này khắc vào trong xương cốt. Khi đó ta cảm thấy rất đau, đặc biệt đau. Ta không rõ vì sao ta phải trải qua thống khổ như vậy, ta chỉ là muốn ở bên cạnh người ta yêu, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“Khi lần thứ hai chết, trên người ta trúng rất nhiều kiếm, bản thân ta cũng không đếm được, ta chỉ nhớ rõ mình vẫn luôn giãy giụa, kiếm chọc vào thân, lại bị rút ra.”
“Khi lần thứ ba chết, còn thoải mái một chút. Nhưng khi đó trong lòng cảm thấy như là mênh mông hoang dã, trong lòng ta cái gì cũng không có.”
“Một người trong lòng cái gì cũng không có, đó chính là tuyệt vọng lớn nhất. Khi đó ta cũng nghĩ, ta tồn tại để làm gì chứ? Báo thù sao? Ta không muốn. Một người đã chết ba lần, đã sớm bị chết đến không biết giận. Hưởng lạc sao? Ta cũng không có.”
“Ta không biết mình tồn tại vì cái gì, cũng không rõ vì sao lại chết đi. Đáng sợ nhất chính là, ngươi thậm chí không rõ, quá trình như vậy, khi nào mới có thể kết thúc.”
“Đúng vậy, ta sẽ không chết, nhưng mà A Ngọc, ta đau.”
Trong mắt nàng có nước mắt, âm thanh mỏi mệt mà thê lương: “A Ngọc, ta rất, rất đau.”
Hắn nói không nên lời.
Hắn nghe Tần Bồng nói, chợt phát hiện, lòng người thật là đáng sợ.
Hắn cho rằng có một ngày Tần Bồng trở về, nàng dựa vào ở bên người hắn, là có thể giống như khi còn nhỏ.
Khi đó ở lãnh cung, tuyết lớn, bọn họ chỉ có đối phương.
Nhưng đến khi một nguyện vọng này được thực hiện, đến khi bọn họ ôm nhau giống như khi còn nhỏ, hắn lại chợt phát hiện, thì ra quá khứ trước nay cũng chưa từng về, thì ra mất đi là đã định là mất đi.
Hắn đột nhiên muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
Tần Bồng dựa vào ở trong ngực hắn, chậm rãi nói: “Khi ngươi còn nhỏ, ta luôn muốn xem, ngươi trưởng thành sẽ có dáng vẻ như thế nào. Ta nghĩ ngươi sẽ trưởng thành đến cao lớn, ai bắt nạt, ngươi sẽ bảo vệ ta.”
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc nhịn không được cười, giọng nghẹn ngào nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Nhưng mà A Ngọc……” Tần Bồng khẽ than thở: “Ngươi không có.”
Hắn không có.
Những hạnh phúc mà tay nàng sắp có thể với tới, đều do một tay hắn phá hủy.
Nàng có người nàng yêu, cùng người nàng yêu phải chia xa, muốn đến một thế giới hoàn toàn mới, là hắn giết nàng.
Cho dù đó là ngộ sát, cho dù có lẽ nàng đã định là phải chết.
Nhưng hiện giờ nàng thật sự muốn có được hạnh phúc, thật sự có thân phận hoàn toàn mới, có người nhà, rồi lại là một tay hắn kéo nàng về bên người mình.
Chỉ vì hắn u mê không tỉnh ngộ, đơn giản là, hắn còn ở lại quá khứ, mà nàng đã đi về phía tương lai.
Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn ôm cô nương ở trong lòng, nhớ lại nguyện vọng của mình năm đó khi còn nhỏ.
Điều hắn muốn, điều mà hắn cầu mong, vẫn luôn là hy vọng nàng tốt.
Thời niên thiếu hắn vẫn luôn nghĩ l tỷ tỷ tốt như vậy, ta phải bảo vệ nàng, ta muốn không ai có thể bắt nạt nàng.
Nhưng tình cảm đơn thuần như vậy lại biến chất theo thời gian.
Hắn giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn cố chấp ở lại trong trí nhớ, hồi ức, trong tòa lãnh cung này. Hắn không chịu đi ra, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội bước ra khỏi bóng tối như vậy, rõ ràng hắn đã sớm là đế vương trên đời này, nhưng hắn lại nhốt chính mình lại, chờ nàng.
Nàng không trở lại, hắn sẽ tìm mọi cách kéo nàng trở về.
Hắn sai rồi sao?
Hắn đương nhiên biết, hắn sai rồi. Nhưng hắn không thể nề hà, con đường này hắn đã đi quá dài quá xa, hắn đã sớm không quay đầu được.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi nói với ta những điều đó, là muốn làm gì đây?”
“A Ngọc.” Tần Bồng khẽ than thở: “Dừng tay lại đi, mười sáu châu Yến Nam không thể cho Tề Quốc hết được. Ngươi và ta… cũng không cần đi đến một bước kia. Quá khứ ta có thể không so đo… ngươi đừng ép ta.”
“Ta không phải đang ép ngươi.” Triệu Ngọc nâng tay lên, che lại đôi mắt của mình: “Ta là đang ép chính mình. Con đường này là ta chọn, ta phải đi tiếp.”
Tần Bồng không nói chuyện nữa, đầu Triệu Ngọc dựa vào trên đầu nàng, nhìn ngoài phòng, chậm rãi nói: “Ngươi biết không, thật ra ta đã nghĩ tới rất nhiều lần, dáng vẻ ngươi mặc áo cưới.”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi mặc áo cưới…” Trên mặt Triệu Ngọc lộ ra nụ cười hạnh phúc lại chua xót: “Là lần đầu tiên ta ý thức được, ta thích ngươi.”
“Khi mẫu thân nói với ta, ngươi và ta không phải tỷ đệ ruột, ta còn nhỏ tuổi, khi đó ta không hiểu thích là cái gì. Ta chỉ biết, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, ở bên nhau lâu dài. Nếu ta biết sớm…”
Triệu Ngọc thống khổ nhắm mắt lại: “Ta sẽ không mặc kệ ngươi thích Tần Thư Hoài, cũng sẽ không để ngươi gả cho hắn. Nhưng ta sinh ra quá muộn, hiểu được quá muộn. Rất nhiều năm ta đều nghĩ, vì sao, ta không lớn hơn ngươi vài tuổi. Vì sao, ta không thể ở thời điểm thích hợp, gặp được ngươi, yêu ngươi, làm bạn với ngươi.”
“Ta đã bỏ lỡ một lần.” Hắn run rẩy lên tiếng: “Ta không thể lại sai lần thứ hai. Ta mong nhiều năm như vậy, từ khi ta mười ba tuổi, không có lúc nào là không ngóng trông ngày này. Ngày này tới…” Hắn chợt đề cao giọng nói: “Ngươi lại khuyên ta dừng tay lại?!”
Tần Bồng im lặng, ánh mắt nàng bình tĩnh mà thản nhiên, kết cục này không phải nàng không dự đoán được, nàng có thể tiếp nhận, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Mà Triệu Ngọc rưng rưng nhìn nàng, thân mình run nhè nhẹ.
Tần Bồng giống như chỉ là một tỷ tỷ bình thường, nhìn đứa nhỏ này giống như thanh niên, chậm rãi nói: “A Ngọc, có phải ngươi khổ sở hay không?”
Nghe giọng thăm hỏi như thế, Triệu Ngọc chợt đau khóc thành tiếng, hắn gục ở trong lòng Tần Bồng, ôm lấy nàng thật chặt, giống như một hài tử, gào khóc.
Tần Bồng dịu dàng vỗ về trên lưng hắn.
Nghe hắn nói: “Ta không muốn, tỷ à, ta không muốn.”
“Nhưng ta rất sợ ngươi rời khỏi ta. Trên thế giới này ta không có những người khác, mùa đông năm ấy rất lạnh, ta vẫn luôn đợi ngươi, ta rất sợ ngươi không tới.”
“Ta cảm thấy ta vẫn như khi còn nhỏ, ta mất đi ngươi, ta sẽ không còn gì hết. Mẫu thân nói, một người chỉ có người nhà là lâu dài. Nhưng ngoại trừ ngươi, ta không có người nhà.”
Hắn nói đứt quãng, nói đến những năm nàng không ở bên cạnh hắn.
Dường như là oán giận, lại có vẻ chỉ là trần thuật.
Nàng nhìn, không thấy được những âm u đó.
“Khi ngươi không ở đây, bọn họ ấn đầu ta, ấn ở trong nước. Rất nhiều lần ta cho rằng ta sắp chết, nhưng mà lại tỉnh táo lại.”
“Lần đó trúng độc, thật sự rất đau, ta bò tới chỗ phụ hoàng…”
Những việc này, có việc xảy ra khi hắn thiếu niên, có việc xảy ra khi hắn lớn lên.
Duy nhất không giống chính là, những âm u đó, trước sau luôn ở cùng với hắn.
Khi niên thiếu bị nhục nhã khinh thường, sau khi lớn lên âm mưu ám sát, cuộc đời của hắn gần như không có một khắc chung để dừng lại cảm nhận thế giới này, để cho hắn được ôm ấp và yêu thương.
Không, là có.
Tần Bồng lẳng lặng nghe, nàng chợt hiểu ra, không có bất cứ một phần cố chấp nào là vô duyên vô cớ.
Đối với Triệu Ngọc mà nói, khi thế giới đều vây quanh hắn ác độc với hắn, vậy ấm áp duy nhất kia, hắn sẽ không từ thủ đoạn đi bắt lấy.
Một người thời thơ ấu không có được yêu thương thỏa mãn, sẽ chầm chậm vặn vẹo theo thời gian.
Đáng thương biến thành đáng giận, cũng là khó nhớ lại, nỗi buồn mà hắn đã từng trải qua.
Tần Bồng ngậm nước mắt, ôm hắn vào trong lòng.
“A Ngọc.” Nàng dựa đầu vào hõm vai hắn: “Đừng khóc, tỷ tỷ ở đây.”
“Tỷ tỷ đưa đệ đến một thế giới mới, nhé? Trên thế giới này, có rất nhiều người yêu thương đệ, đừng đem chính mình nhốt lại ở thế giới của mình, ngươi trưởng thành rồi.”
Triệu Ngọc không nói lời nào.
Những đạo lý đó hắn đều hiểu được, Hạ Hầu Nhan, Bách Hoài, Bạch Chỉ, thái y… Bọn họ từng nói rất nhiều lần.
Nhưng mà hiểu được là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.
Hắn rất ít khi yên giấc, ôm Tần Bồng, lại thấy buồn ngủ, tựa như khi còn nhỏ, tỷ tỷ hắn, sẽ bảo vệ hắn khỏi tất cả mọi thứ.
Không hề sợ hãi mùa đông rét lạnh, không hề sợ hãi người khác nhục mạ và ẩu đả.
Tỷ tỷ giống như một con báo của hắn, sẽ vĩnh viễn bảo vệ hắn.
“Tỷ…” Giọng hắn có chút mông lung: “Ta muốn ngủ một giấc. Ngươi ôm ta, đừng đi, có được không?”
Tần Bồng gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Ngủ đi.”
Triệu Ngọc ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy, trời đã gần sáng rồi, là thời gian đại điển thành hôn chuẩn bị bắt đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám kêu hắn dậy chuẩn bị, Triệu Ngọc mở to mắt, thấy Tần Bồng ngồi ở một bên, vẫn luôn ôm hắn không nhúc nhích.
Nàng sợ làm hắn tỉnh, cả một đêm vẫn duy trì tư thế này ngủ.
Thần sắc đen tối trong mắt hắn khó phân biệt, lúc lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng.
Hắn đứng dậy, hắn bế ngang nàng lên, Tần Bồng mê mang mở mắt, Triệu Ngọc ôn hòa nói: “Ngươi ngủ thêm chút nữa đi.”
Trời còn chưa sáng, đêm qua trời mưa một đêm, cũng đã ngừng. Giờ phút này sắc trời còn sớm, đèn cung đình treo ở trên hành lang dài, bị gió thổi lay động trái phải.
Triệu Ngọc nhìn chăm chú vào Tần Bồng đang ngủ, cảm thấy hạnh phúc lớn lao đột nhiên sinh ra, hắn đặt Tần Bồng lên trên giường, cúi đầu hôn nàng, rồi sau đó nói với người khác: “Để cho nàng ngủ thêm một khắc, rồi gọi nàng sau.”
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Đi đến trên hành lang dài, đột nhiên có người gọi Triệu Ngọc: “Bệ hạ.”
Triệu Ngọc quay đầu lại, thấy Hạ Hầu Nhan đứng ở cuối hành lang dài. Hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt bình tĩnh, chỉ giống như ngày thường mỉm cười nói: “Hầu Nhan tới đây làm gì thế?”
“Ta tới trong cung kiểm tra an phòng.” Hạ Hầu Nhan đi lên phía trước, nhìn Triệu Ngọc, rũ mắt xuống: “Có vẻ bệ hạ rất vui vẻ.”
“Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng có thể thực hiện, đúng là ta rất vui vẻ.”
Hắn không dùng “trẫm”, mà dùng “ta”, giống như năm đó khi bọn họ vẫn còn là thiếu niên làm bạn với nhau.
Ánh mắt Hạ Hầu Nhan khẽ nhúc nhích, không tự chủ được siết chặt quyền ở trong tay áo: “Bệ hạ… đại giới quá lớn.”
“Ta biết.” Sắc mặt Triệu Ngọc mềm đi, giơ tay đặt ở trên vai Hạ Hầu Nhan: “Đối xử tốt với Bạch Chỉ, trong lòng nàng có ngươi.”
Hạ Hầu Nhan có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc rất ít khi đề cập với hắn đến những chuyện tình cảm sinh hoạt thường ngày.
Triệu Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói: “Còn có, Bách Hoài là người ngốc, ngươi quan tâm đến hắn nhiều một chút.”
Nói như vậy làm trong lòng Hạ Hầu Nhan khẽ run, không biết có phải Triệu Ngọc phát hiện bố trí của hắn hay không.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại nói: “Ta định nâng vị trí của Bách Hoài, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Nghe được lời này, Hạ Hầu Nhan thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Giữa huynh đệ chúng ta, không cần nói những điều đó.”
Triệu Ngọc gật đầu, hắn cười rồi lại cùng Hạ Hầu Nhan nói vài câu, rồi đi chuẩn bị.
Chờ hắn đi rồi, Hạ Hầu Nhan đứng ở trên hành lang dài, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hừng đông, lễ thành thân bắt đầu, lúc này Tần Bồng cũng đã mặc xong áo cưới, rèm châu đong đưa ở trước mắt nàng, khi nàng tới tế đàn mới thấy Triệu Ngọc.
Trên người hắn mặc miện phục màu đỏ thắm, đứng trên ở tế đàn, lẳng lặng chờ nàng đến.
Trên mặt hắn vẫn luôn duy trì tươi cười, giống như khi niên thiếu, hắn ngồi xổm ở lãnh cung, mỗi một ngày chờ nàng về nhà như vậy.
Ánh mắt trong trẻo như vậy, không chứa nửa điểm tạp chất.
Thân thể nàng không được tốt, đội trang sức phát quan mấy chục cân này, đi đến vô cùng gian nan. Đi vài bước, nàng có chút căng cứng không đi tiếp được, thân thể hơi run lên.
Triệu Ngọc nhìn ra nàng không khoẻ, lập tức từ tế đàn đi xuống.
Lễ quan kinh hô thành tiếng: “Bệ hạ, không thể!”
Nhưng mà Triệu Ngọc cũng không để ý, trực tiếp chạy đến trước mặt Tần Bồng, bế ngang nàng lên, cười nói: “Tỷ, ta ôm ngươi đi.”
Toàn trường một mảnh an tĩnh, trong lòng mọi người đều áp chế tức giận, lại không dám nói lời nào.
Có người âm thầm nhìn về phía Hạ Hầu Nhan, Hạ Hầu Nhan lại là nhắm hai mắt lại.
Hiện giờ làm sao hắn không rõ, Triệu Ngọc đã không thèm để ý ngôi vị hoàng đế này nữa.
Ngàn dặm hồng trang cũng đưa đến, phá hư lễ hiến tế này thì tính là cái gì?
Từ khi Triệu Ngọc ôm Tần Bồng đi lên tế đàn bắt đầu, lẽ thành thân này lập tức rối loạn.
Triệu Ngọc ôm Tần Bồng đi một ngày, qua những lễ nghi, đến sau khi bái đường, Tần Bồng liền hồi tẩm cung chờ.
Nàng đợi trong chốc lát, Triệu Ngọc đã trở lại, uống rượu xong, mang theo mùi rượu đi đến trước người nàng.
Rồi sau đó hắn vén rèm châu của nàng lên, mỉm cười nhìn nàng: “Bồng Bồng.”
Hắn gọi, Tần Bồng giương mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không chút tạp chất.
Triệu Ngọc cười nắm lấy tay nàng: “Bồng Bồng, ta có thứ này, muốn cho ngươi xem.”
“Uống rượu giao bôi trước đã.”
Tần Bồng rũ mắt xuống, Triệu Ngọc lắc đầu: “Chúng ta xem xong sẽ uống rượu giao bôi.”
Tần Bồng mím môi, đồng ý.
Triệu Ngọc kéo Tần Bồng đứng dậy, lấy bầu rượu và chén rượu nhét vào trong tay Tần Bồng, sau đó nửa ngồi xổm xuống, nói với Tần Bồng: “Nào, ta cõng ngươi đi qua.”
Tần Bồng có chút bất an, nàng không biết hành động của Triệu Ngọc có thể thay đổi kế hoạch hay không, nhưng mà nàng cũng sợ Triệu Ngọc phát hiện, chỉ có thể đi theo Triệu Ngọc đến phía trước.
Triệu Ngọc cõng nàng, tránh thoát những người khác, giống như hài tử đi ra ngoài, sau đó đi thẳng về phía Trích Tinh lâu.
Trích Tinh lâu là tòa tháp cao nhất trong cung đình Bắc Yến, có thể nhìn thấy toàn bộ Bắc Yến. Trong lòng Tần Bồng có cảnh giác, trên mặt lại không biểu lộ nửa phần.
Sau khi lên Trích Tinh lâu, Triệu Ngọc kéo nàng, để Tần Bồng ngồi xuống cùng với hắn, nhìn ra nơi xa.
Đêm qua mưa cả một đêm, hôm nay thời tiết vô cùng tốt. Trăng sáng trên cao, chiếu rọi toàn bộ Yến Đô, Triệu Ngọc chỉ vào phương xa, giống như hài tử cùng Tần Bồng ngồi ở trên Trích Tinh lâu, nhìn về phương xa.
“Ngươi có nhớ hay không, khi còn nhỏ hai chúng ta rất thích xem pháo hoa, nhưng khi đó, tầm nhìn tốt nhất đều là của những người khác, hai chúng ta sẽ tìm đến nơi này.”
Nghe được Triệu Ngọc nhắc tới khi còn nhỏ, Tần Bồng rũ xuống đôi mắt: “Ta nhớ rõ.”
“Bò cả đêm đi lên mái nhà, mới có thể thấy phong cảnh đẹp nhất. Sau đó ta đi đến nơi bọn họ gọi là vị trí tốt nhất, ta xem qua…” Nói rồi Triệu Ngọc quay đầu, nhìn Tần Bồng, trong mắt mỉm cười: “Không đẹp bằng ở đây.”
Tần Bồng không nói gì, hiện giờ nàng không mò ra Triệu Ngọc muốn nói cái gì.
“Chờ một lát.” Triệu Ngọc giơ tay, chỉ vào phương xa: “Ta đã chuẩn bị pháo hoa long trọng nhất, giờ khắc này, toàn bộ các châu tỉnh lị của Bắc Yến cùng phóng, tỷ…” Hắn quay đầu đi, ánh mắt bình tĩnh:
“Ngươi xem, có một ngày, cuối cùng chúng ta cũng đứng ở đỉnh quốc gia này.”
“A Ngọc.” Giọng Tần Bồng bình tĩnh: “Làm hoàng đế không phải như vậy.”
“Ta biết, ta biết.”
Triệu Ngọc nắm tay nàng, mỉm cười gật đầu, rồi sau đó hắn tới gần nàng: “Bồng Bồng, chờ khi pháo hoa phóng lên, chúng ta uống rượu giao bôi nhé.”
Tần Bồng cầm bầu rượu và chén rượu, có chút khẩn trương, nàng nói không nên lời, nàng không biết đây là thăm dò, hay là thật lòng.
Nàng không nói lời nào, Triệu Ngọc nói rất nhiều.
Có vẻ như hôm nay hắn rất hưng phấn, vẫn luôn nói chuyện, nói về Hạ Hầu Nhan, Bạch Chỉ, Bách Hoài, những năm đó của bọn họ.
Khi nơi xa vang lên tiếng gõ chuông, Triệu Ngọc đột nhiên ngừng nói, tầm mắt hắn nhìn về nơi phương xa, xung quanh mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có trăng sáng ngàn dặm.
Rồi sau đó một cụm sáng bay lên không trung, chợt nổ tung.
Triệu Ngọc nhìn pháo hoa mẫu đơn kia nở rộ ở trong không trung, quay đầu qua, lấy bầu rượu trong tay Tần Bồng.
Sau khi đóa pháo hoa thứ nhất nổ tung, pháo hoa kéo dài không ngừng một cái lại một cái bay lên phía không trung.
Triệu Ngọc rót rượu, giao chén rượu cho Tần Bồng, bình tĩnh nói: “Tặng nàng ngàn dặm hồng trang, tặng nàng pháo hoa khắp cả nước, tặng nàng thịnh thế này, tặng nàng phồn hoa.”
“Tất cả những thứ ta có thể tặng, không thể tặng, đều tặng ngươi.” Hắn giương mắt, nắm lấy tay Tần Bồng, nhìn chăm chú vào nàng. Trong mắt hắn rưng rưng nước mắt, Tần Bồng nhẹ nhàng run rẩy. Trong mắt hắn đều là hiểu rõ, chậm rãi nói: “Ngươi xem, ta rất yêu ngươi.”
Nói rồi Triệu Ngọc mỉm cười.
Mà Tần Bồng xác định, hắn biết, tất cả hắn đều biết!
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9