Mặc dù hiện nay các quy định đối với Omega không còn khắt khe như trước, nhưng trong các tiêu chuẩn tuyển sinh của một số đội quân đặc biệt, các yêu cầu thể chất vẫn nghiêm ngặt đến mức chỉ có một số ít Alpha mới đáp ứng được.
Rất hiếm, rất ít Omega có thể vượt qua.
Điều này khiến Emilia vô cùng thất vọng, thậm chí còn hơn cả sự không thoải mái vì bị Angus đánh dấu tạm thời.
Sau khi trở về nhà ngày hôm đó, Emilia cẩn thận tắm rửa, cố gắng kỳ cọ thật mạnh để rửa sạch mùi hương của đối phương trên người. Cô dùng một lượng lớn chất ức chế và nước hoa để che đi khí tức của mình. Việc bị đánh dấu tạm thời giống như một bí mật chung giữa hai người, cảm giác như đang cùng phạm tội khiến Emilia không thể ăn ngon ngủ yên.
Nhắm mắt lại, Emilia cố gắng điều hòa nhịp thở, tự nhủ mình không được nghĩ ngợi thêm.
Đây chỉ đơn thuần là việc cô thực thi quyền lợi của một chủ nhân.
Nhưng vào chiều hôm sau, sau buổi học cưỡi ngựa, Angus đưa cho Emilia cây roi da mềm.
Emilia đang bực bội vì chuyện phân hóa quay sang nhìn Angus. Người đã chăm sóc cô chu đáo từ nhỏ, dù lớn hơn cô năm tuổi, nhưng lại đặc biệt chín chắn. Ít nhất, Emilia biết chắc rằng, ở tuổi đó, cô không thể nào chăm sóc nổi một cô tiểu thư kiêu kỳ, đỏng đảnh và mắc bệnh công chúa nghiêm trọng như chính mình.
Mái tóc bạc của Emilia được tết gọn và búi lên cao. Cô nhìn cây roi da trong tay Angus và hỏi, "Để làm gì?"
"Xin tiểu thư trách phạt tôi vì sự lỗ mãng," Angus nói, "Xin lỗi vì đã đánh dấu tạm thời lên người cô—"
"Im ngay!" Emilia lớn tiếng quát, sự khó chịu khiến giọng cô trở nên gay gắt. "Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa."
Thể hình của cô nhỏ nhắn hơn Angus, đầu cô chỉ cao đến vai anh. Trông có vẻ yếu thế hơn, điều này khiến Emilia rất không hài lòng. Cô leo lên ngựa, không thèm nhận lấy cây roi từ tay Angus.
Emilia cảnh cáo, "Lần sau mà còn nhắc lại chuyện đó, tôi sẽ đánh gãy xương anh."
Angus ngẩng lên, gương mặt thanh tú của anh lộ vẻ bối rối sau khi bị quở trách. Emilia lạnh lùng quay mặt đi, kiêu hãnh điều khiển ngựa rời đi, giống hệt những chủ nhân tàn nhẫn không bao giờ muốn chịu trách nhiệm với người hầu của mình.
Đó thực sự là một sự sỉ nhục.
Các bạn học của Emilia cũng đã lần lượt hoàn thành phân hóa. Bất kể giới tính, phần lớn Omega đều sử dụng chất ức chế, hoặc lựa chọn một người bạn Alpha để thỏa thuận giúp đỡ nhau vượt qua kỳ dịch cảm hoặc phát tình. Phần lớn những thỏa thuận này xảy ra giữa bạn bè cùng giới, chỉ một số ít là bạn khác giới chọn cách đánh dấu tạm thời mang tính thân mật hơn, hoặc thậm chí là đánh dấu vĩnh viễn.
Dù vậy, trong giới quý tộc, nhiều nam giới đã phẫu thuật khóa gen, nên không lo lắng về việc có con ngoài ý muốn.
Emilia cũng nhận được một vài lời mời đánh dấu từ bạn bè, cả nam lẫn nữ. Nhưng cô nổi tiếng là người kiêu kỳ và kén chọn. Cô soi xét từ nhiệt độ nước tắm, mùi hương của cánh hoa, cho đến nguồn gốc thực phẩm. Vì thế, việc cô không chấp nhận một pheromone nào xâm nhập cơ thể mình là điều hiển nhiên.
Không có bất kỳ mùi hương nào khiến cô rung động. Đối với cô, hầu hết các pheromone chỉ là những mùi hương bình thường. Emilia nghĩ, có lẽ mình giống cha và anh trai, đều cực kỳ khó tính khi đánh giá pheromone.
Cha cô yêu thích mùi hương của thực vật. Còn anh trai Caesar vẫn chưa chọn bạn đời, nhưng Emilia nghĩ rằng anh chắc hẳn thích mùi hoa nhài, bởi trong mùa hoa nhài nở, anh thường dùng loại hoa này để trang trí tháp của mình.
Còn với Emilia, cô vẫn chưa thể xác định mình yêu thích mùi hương nào. Không phải tuyết tùng, cũng không phải cỏ lúa mạch, càng không phải hoa hồng. Nếu phải nói, có lẽ hạt cà phê cũng là thực vật... Không, cô không thể nghĩ thêm nữa.
Emilia lắc đầu mạnh để xua tan ý nghĩ đáng sợ ấy.
Việc đánh dấu tạm thời chỉ là một sự cố. Cô tuyệt đối không cho phép người đàn ông đáng ghét đó tiếp cận mình thêm nữa. Angus trong mắt cô chỉ là một con quỷ với những suy nghĩ bẩn thỉu.
Cuộc sống sau khi phân hóa không phải hoàn toàn tiêu cực. Omega không thể có cơ bắp và tốc độ như Alpha, nhưng những thứ đó có thể được rèn luyện. Emilia nỗ lực hơn bất kỳ ai khác, tham gia huấn luyện chăm chỉ, luyện cưỡi ngựa, bắn súng, và học sử dụng các loại vũ khí từ giáo viên riêng.
Emilia không cam chịu thất bại. Cô luôn giành chiến thắng trong các cuộc thi bắn súng, thường xuyên đánh bại nhiều Alpha để giành hạng nhất. Trong các cuộc đua chạy, cô là Omega duy nhất lọt vào top 10.
Đáng tiếc, trong lần tuyển chọn đầu tiên của quân đội, Emilia lại không trúng tuyển.
Hôm đó trùng với kỳ phát tình của cô. Thêm vào đó, một gen di truyền trong gia đình Salieri khiến chất ức chế không thể phát huy tác dụng hoàn toàn. Trong cuộc thi chạy, Emilia chỉ kém 0,1 giây so với mức đủ điều kiện.
Chỉ thiếu 0,1 giây.
Gia đình Salieri với quyền lực của mình hoàn toàn có thể giúp Emilia vượt qua. Nhưng cô từ chối đề nghị của cha. Là một người kiêu hãnh, Emilia không cho phép mình dựa vào thế lực gia đình để đạt được mục tiêu.
Thế nhưng, khi rời xa tầm mắt của cha mẹ và anh trai, Emilia lại lén đến nhà Angus để khóc một trận.
Hiện tại, Angus sống trong một căn nhà gỗ nhỏ gần bãi cỏ nuôi ngựa của Emilia. Khoảng cách từ đó đến tháp của cô chỉ khoảng ba phút đi bộ. Ngôi nhà có một gác xép ấm cúng với sàn gỗ trải thảm mềm mại và hai bức tường đầy ắp sách.
Angus bị Emilia cấm lên gác. Dưới tầng, chiếc TV đang phát bản tin về những đứa trẻ trong dinh Thủ tướng. Cha của chúng từng gây tổn hại cho cựu Thủ tướng và một số người dân. Nhưng đất nước khoan dung đã tha thứ, nuôi dưỡng và giáo dục chúng thật chu đáo, để những đứa trẻ ấy lớn lên đầy đủ, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Emilia không thích xem những tin tức như vậy. Cô chỉ nghe thấy giọng phóng viên từ xa, người kể rất chi tiết về việc tại sao hai đứa trẻ lại vắng mặt. Đó là vì hai cô bé này bị khuyết tật trí tuệ, và theo Hiệp ước Quyền Con người dành cho Người Khuyết tật Trí tuệ, các em không được xuất hiện trước công chúng hay tham gia những buổi phỏng vấn như vậy.
Emilia bất chợt nhớ lại cô bé khờ khạo ngày xưa mà cô đã từng đưa chiếc bánh ngọt. Nhưng giờ đây, lòng trắc ẩn trong cô đã không còn. Emilia nằm sấp trên ghế sofa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô nghe thấy giọng nói của Angus, "Tiểu thư."
Emilia bật dậy, đầy giận dữ, tát mạnh vào mặt anh và nghiêm khắc quát lớn, "Ai cho phép anh vào đây?"
Angus vẫn đứng yên bất động. Dấu tay đỏ hằn rõ từng đường nét trên má anh. Bầy tôi luôn trung thành nghe lời này lần đầu tiên nhẹ nhàng nói, "Thưa tiểu thư, phải chăng cô đang gặp rắc rối với việc sử dụng thuốc ức chế?"
Emilia lạnh lùng quay mặt đi, "Chuyện đó thì liên quan gì đến anh."
"Dĩ nhiên là liên quan." Angus chăm chú nhìn cô. "Cô đã cứu mạng tôi. Tôi có trách nhiệm giúp cô vượt qua những khó khăn này."
"Thế anh có thể làm được gì?" Emilia giận dữ đến mức lớn tiếng. "Anh chỉ là một Asti thấp hèn, vô dụng! Anh có thể làm gì chứ? Giúp tôi cắm hoa sao? Hay chăm sóc vườn? Những việc đó có thể giải quyết vấn đề thuốc ức chế sao?"
"Không." Angus đáp. "Xin lỗi cô, vì lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư, tôi đã tự ý điều tra nguyên nhân thất bại của cô lần này—"
"Đừng nói nữa." Emilia bối rối quay mặt đi. "Câm miệng."
Angus không dừng lại, anh khẽ nói, "Thật ra, chuyện này rất dễ giải quyết, thưa tiểu thư."
Emilia không trả lời, cũng không ngăn cản tiếp.
Angus quỳ một gối xuống trước tấm váy lụa mềm mại của cô. Anh ngẩng đầu lên, khẽ nói, "Tôi đã đọc một số sách y học. Tôi nghĩ rằng tiểu thư cũng biết, việc quan hệ tình cảm có thể giúp Omega giảm bớt sự khó chịu về thể chất."
"Anh muốn chết à?" Emilia lớn tiếng chửi.
Angus cúi đầu, "Tôi chỉ muốn đề nghị, thưa tiểu thư. Có lẽ cô cần một Alpha."
Emilia giận dữ giơ tay lên, cô nhất định phải đánh chết kẻ hỗn xược này—gã khốn nạn, cầm thú, súc sinh dám thốt ra những lời bẩn thỉu như vậy!
"Tôi sẽ giữ bí mật cho tiểu thư và Alpha của cô." Angus cúi đầu thấp hơn, giọng nói trầm ấm pha lẫn nén chịu. "Cô không cần lo lắng sẽ xảy ra rắc rối khác."
Emilia sững sờ. Không phải anh? Anh đang gợi ý cô nên tìm một Alpha khác sao?
Cô mất năm giây để suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói của Angus. Ngụ ý ẩn giấu kia khiến ngọn lửa trong ngực Emilia bùng cháy, không chút do dự, cô cầm quyển sách bên cạnh và ném mạnh vào vai anh.
Cú ném nặng hơn mọi lần trước, Emilia mắng anh, "Kẻ thấp hèn! Anh nghĩ mình là ai? Ai cho phép anh can thiệp vào chuyện riêng của tôi?"
Angus vẫn đứng yên không trốn tránh. Thái độ đó khiến Emilia càng cảm thấy khó chịu, và cô quy kết nỗi đau trong lòng mình là do sự tự ý hành động của anh. Trong cơn tức giận, Emilia cầm roi quất mạnh vào lưng Angus trước khi rời đi.
Emilia ghét Angus nhất.
Ghét sự sắp đặt như thế này, ghét anh dễ dàng đưa ra một đề xuất ngu xuẩn như vậy. Tìm một Alpha sao... Omega thì sao chứ? Chẳng lẽ Omega nhất định phải dựa vào Alpha để giải tỏa ư? Cô không cần.
Emilia im lặng không nói chuyện với Angus suốt một tháng, coi anh như người vô hình, hoàn toàn phớt lờ. Angus không nói gì, nhưng sự chăm sóc của anh vẫn chu đáo như mọi khi.
Sự căng thẳng và tâm trạng khó chịu này kéo dài cho đến khi đợt phát tình tiếp theo của cô lại ập đến.
Thuốc ức chế thực sự không thể giúp cô vượt qua nỗi bất an. Lòng kiêu hãnh khiến Emilia không thể nói với gia đình về chuyện này.
Đêm đó, trong cơn mê man vì đợt phát tình dữ dội, Emilia cuối cùng không chịu nổi. Cô ngồi dậy, bình tĩnh mang giày, lặng lẽ rời khỏi tòa tháp, tiến đến căn nhà gỗ nhỏ của Angus bên bờ hồ.
Angus không nói gì. Anh để Emilia ngồi trên chiếc ghế sofa ấm áp đã được xông hương, mang nước ấm sạch sẽ tới rửa chân cho cô.
Đôi chân cô đặt trên vai anh, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt thanh tú, sạch sẽ của Angus. Người đàn ông cao lớn, đẹp trai, đã chăm sóc cô từ bé, người mà cô từng dùng tiền tiêu vặt để cứu mạng, và đã thề trung thành với cô.
Ngoài xuất thân thấp hèn và những suy nghĩ không nên có trong đầu, dường như anh không có khuyết điểm nào.
Angus quả thật là một lựa chọn tốt. Nhưng Emilia cần xác nhận thêm một số điều quan trọng.
"Nghe này, Angus. Anh chưa từng hôn ai, đúng không?"
"Đúng vậy, thưa tiểu thư."
Emilia hài lòng với câu trả lời đó. Giống như tất cả các quý tộc kiêu ngạo, cô thản nhiên nói với Angus, "Tốt lắm. Tôi ra lệnh, anh có thể phục vụ tôi vào những thời điểm cố định. Nhưng chỉ được phép dùng lưỡi."
"Hôm nay là thử việc. Phải làm tôi hài lòng."