Giống như những sợi mì chín, mềm oặt, ngập trong nước nóng, xương cốt như bị ngâm đến tan rã.
Sau khi được đánh dấu tạm thời, chu kỳ phát tình của cô cuối cùng đã được ức chế trong thời gian ngắn.
Tạm thời.
Do thể trạng yếu, Laura sẽ có một khoảng thời gian tạm nghỉ ngắn sau khi được Caesar đánh dấu. Sự hiện diện của pheromone khiến cơ thể cô tiết ra hormone bình thường, nhưng khi pheromone phai dần và được cơ thể chuyển hóa hết, chu kỳ phát tình sẽ tiếp tục – và nếu không có sự trợ giúp của một Alpha, giai đoạn sau sẽ còn khó chịu hơn lúc bắt đầu.
Nhưng, ít nhất trong hai ngày tới, tình trạng hôm qua sẽ không tái diễn. Chu kỳ phát tình của một Omega thường kéo dài bảy ngày, Laura không chắc mình có chịu đựng nổi đến lúc đó hay không.
Cô hy vọng mình có thể chịu đựng được lâu hơn, vì rõ ràng Caesar là một người khó đối phó.
Caesar không có ý định dùng cách tàn nhẫn đó để đối xử với Laura.
Cô không thích hợp.
Anh đã thẩm vấn quá nhiều tội phạm và rất hiểu rõ phải dùng biện pháp nào để xử lý từng người.
Những kẻ kiêu căng, phá vỡ lòng tự trọng của chúng; những kẻ nhút nhát, tấn công vào tâm lý của chúng.
Những kẻ xảo trá nhất cũng đều có gia đình hoặc người thân. Nắm được điểm yếu của con người cũng chính là nắm được chiếc chìa khóa vạn năng để khiến họ mở miệng.
Sau nhiều năm đắm chìm trong thế giới tối tăm này, con người trở thành những chương trình cơ khí, bị phân loại thành các con số trong kho dữ liệu thẩm vấn của Caesar.
Anh nắm rõ từng bước về cách giáo dục và thẩm vấn họ.
Ngón tay của Caesar ấn nhẹ lên tuyến thể của Laura, cảm nhận nhịp đập rõ ràng lan dần qua đầu ngón tay anh, giống như một loài cây đang cố hút nước và dinh dưỡng. Cơ thể cô tỏa ra hương hoa nhài sạch sẽ theo từng nhịp tim.
Nhiệt độ cơ thể, hơi thở, mùi hương và nhịp đập của cô.
Pheromone.
Tất cả những thứ này đều đang lôi kéo người muốn tháo bỏ găng tay mà chạm vào cô.
Cô giống như một cây anh túc non nớt.
Caesar cúi mắt nhìn cô, hỏi: "Sau 9 giờ tối hôm qua, cô đã đi đâu?"
Laura đáp, "Tôi đã ngủ trong phòng giam."
Cô rõ ràng đã thành thật hơn nhiều, không còn liếc ngang liếc dọc, cũng không nói những lời vô nghĩa như con nít nữa.
"Dậy lúc mấy giờ?"
"..."
Laura lảng tránh ánh mắt, có vẻ do dự.
"Sau khi dậy đã làm gì?"
"..."
Sự im lặng này khiến anh không hài lòng.
Caesar ấn nhẹ lên tuyến thể của cô, trong tiếng hít đau của Laura, nhắc nhở: "Tôi không muốn đánh đập một Omega."
Lời anh nói không có cảm xúc gì.
Câu nói chỉ như một lời tuyên bố, không nhanh không chậm, nhưng đủ lạnh lẽo.
Hàng mi của Laura khẽ rung, cô nhìn thấy rõ vệt máu trên sàn, kéo dài, uốn lượn đến chỗ cô.
Ánh mắt cô rơi vào bình hoa hồng cạnh bên, trên cánh hoa hồng màu hồng nhạt đọng lại một giọt máu lớn.
Sệt, bám chặt trên đó, trông như một giọt sáp đỏ.
Laura nhắm mắt lại.
Cổ tay cô đau rát vì bị còng xiết.
Laura nói, "Thưa ngài, tôi không nhớ rõ lắm, trong phòng giam không có đồng hồ."
Caesar biết cô không nói dối.
Những đứa trẻ như Laura, khi phạm lỗi, sẽ không bị phạt về thể xác.
Hình phạt thể xác dễ để lại vết tích, mà chúng lại thường xuất hiện trước công chúng, không thể để các tổ chức nhân quyền quốc tế nắm được bằng chứng.
Vì vậy, hình phạt phổ biến nhất khi chúng phạm lỗi là nhốt vào phòng giam.
Trong những phòng giam đặc biệt dành cho chúng không có khái niệm thời gian, vì tiếng tích tắc của kim giây sẽ tạo cho người ta một chút hy vọng, không đạt được hiệu quả trừng phạt.
Chỉ có tuyệt vọng mới có thể giáo dục đám trẻ không nghe lời này.
"Vậy thì hãy cố gắng miêu tả lại những gì cô đã thấy," Caesar nói, "Nghĩ gì nói đó."
Laura buông chiếc ly giấy bị bóp méo ra.
Cô hít một hơi sâu.
"...Tôi thực sự đã ngủ trong phòng giam," Laura nói, "Sau đó tôi lén trèo ra từ cửa sổ phía sau."
Giọng cô nhỏ lại, rõ ràng nhận thức được mình đã làm sai.
Phía sau phòng giam có một vùng khuất không bị giám sát, điều này tất cả những đứa trẻ từng bị nhốt trong phòng giam đều biết.
Chúng đã học cách khéo léo tránh những nguy cơ tiềm ẩn này.
Bao gồm cả chip định vị trên mắt cá chân của Laura.
Những đứa trẻ bị quản lý chặt chẽ này biết cách sử dụng dòng điện nhẹ để làm nhiễu chip, tạo ra một khoảng thời gian ngắn che giấu hành tung thực sự – nhưng sai lệch này sẽ không vượt quá một trăm mét vuông.
Bản tính con người không thể bị dập tắt, sinh ra đã khao khát tự do.
Đó là bản năng.
Caesar hiểu điều này, anh giữ cùng thái độ như Thủ tướng, mắt nhắm mắt mở với đám trẻ này.
Khi trả lời câu hỏi, Laura không dám nhìn thẳng vào mắt Caesar, cô có vẻ vẫn còn hoảng sợ vì cảnh tượng vừa rồi.
Caesar thấy rõ nhiều lần cô cố kiềm chế để không nôn mửa.
Những đứa trẻ lớn lên bị cách ly, bị tẩy não trong dinh thự Thủ tướng, những gì đẫm máu nhất mà chúng từng thấy có lẽ chỉ là hình minh họa màu trong sách lịch sử – cảnh thảm sát người dân vô tội của Đế quốc Liên bang hai thế kỷ trước bởi người Asti.
Caesar nhìn đồng hồ, bình thản nói.
"Cô còn hai phút nữa."
Hai phút.
Laura nắm lấy cổ tay mình, chiếc còng lạnh buốt, đau đớn như vết thương va vào đá.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, khẽ nhíu mày, nhớ lại: "Sau khi trèo qua cửa sổ, tôi gặp đội tuần tra, nên đã trốn ở đằng sau một lúc–"
Nói đến đây, Laura khẽ "à" một tiếng, rồi chủ động kéo váy mình lên: "Ngài xem này–"
Khi cô cầm lấy gấu váy, Caesar lập tức quay người lại.
Anh không nhìn vào dấu vết trên làn da trắng muốt của cô mà khó chịu lên tiếng: "Cô có biết mình là phụ nữ không?"
Đằng sau vang lên tiếng cọ nhẹ của vải vóc và tiếng ngơ ngác của Laura.
"...Có vấn đề gì sao?"
Tiếng cành hoa chạm nhẹ vào bình hoa vang lên, và cô hỏi như thế.
Dù không nhìn thấy gì, Caesar cũng có thể hình dung ra tình cảnh đằng sau.
Một kẻ xinh đẹp vô dụng, đần độn và ngây ngốc.
Khi kéo váy lên, cô có lẽ vô tình đụng phải bình hoa.
Caesar nói: "Tôi nghĩ não cô không được tỉnh táo cho lắm."
Thật là phiền phức.
Đây là lần đầu tiên Caesar cảm thấy khó chịu trong một cuộc thẩm vấn.
Một Omega đang trong thời kỳ phát tình, một phụ nữ, trong tình huống này lại kéo váy trước mặt một Alpha nam đang ở thời kỳ dịch cảm?
Cô nghĩ mình chịu đựng chưa đủ khổ sao?
Cô đã quên mình hôm qua khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem rồi sao?
...Thậm chí còn bôi hết lên quân phục và huy hiệu của anh nữa.
Trách mắng đã xong, nghĩ đến việc "bị cô làm bẩn," Caesar nghiêm giọng: "Quyến rũ tôi không có tác dụng gì đâu, dẹp cái trò của cô đi."
Anh đã tiêm đủ liều thuốc ức chế rồi.
Sẽ không còn bị thu hút bởi pheromone của cô nữa.
Ngay sau đó, Caesar nghe thấy giọng nói mơ màng và e dè của Laura: "Hả? Nhưng tôi chỉ muốn cho ngài xem bằng chứng thôi mà."
Cô dè dặt hỏi: "Ngài hiểu nhầm rồi sao?"
Caesar quay lại.
Laura không trực tiếp kéo váy lên; cô chỉ khéo léo gấp váy lại, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, để lộ vết xước do gai hoa hồng cào – ngay dưới dấu vết của Caesar mà anh chưa nhìn rõ tối qua.
Bao gồm cả những vết bầm tím do xương va chạm trong cơn nhạy cảm.
Đôi mắt nâu sẫm của Laura nhìn Caesar với vẻ tò mò, gương mặt ngây thơ vô tội: "Tại sao ngài lại quay đi vậy? Có phải ngài nghĩ tôi sẽ cho ngài xem thứ gì đó xấu xí không? Thứ gì không thể cho ai thấy? Hay là một suy nghĩ gì đó bẩn thỉu?"
Cô lặp lại: "Ngài đang nghĩ gì vậy?"
Caesar lạnh lùng trả lời: "Đang nghĩ cách giết cô."