Sự đau đớn trong kỳ dịch cảm khiến Caesar rơi vào trạng thái bức bối không thể xả, và sự từ chối của Laura như thêm dầu vào lửa.
Cô vừa mới thức dậy, vẫn mặc bộ đồ ngủ trắng tinh, trên chiếc cổ trắng ngần là dấu vết mà Caesar để lại ngày hôm qua, giờ đã đóng vảy. Caesar không biết cô đã dùng loại sản phẩm chăm sóc nào, nhưng giờ mùi hương trên người cô giống như hoa nhài phun nước bạc hà – hơi gắt nhưng cũng tươi mới lạ thường.
Caesar lạnh nhạt nói, "Ngủ với tôi một lần, sau giờ học tôi sẽ đưa cô đi ăn tối."
Laura không mảy may dao động, "Lý do này ngài đã dùng rồi."
Caesar muốn gõ vào đầu cô gái này, xem bên trong bộ óc nhỏ xíu không lớn hơn óc sóc kia chứa những ý nghĩ kỳ lạ gì.
"Không được ép buộc Omega" – đây là nguyên tắc mà mọi Alpha đều phải học, ngay cả khi người đó là người của tộc Asti.
Caesar hôm nay còn phải tiếp tục điều tra đám liều mạng hôm trước và tổ chức người Asti đứng sau chúng. Những việc này đòi hỏi anh phải giữ sự tỉnh táo.
... Nhưng cô gái này, sản phẩm nhân tạo được cố tình đưa đến bên anh, vẫn không biết xấu hổ mà toả ra mùi hương ngọt ngào và quyến rũ.
"Ai bảo ngài hôm qua không làm?", Laura thở dài, nói với vẻ tiếc nuối, "Ngài không biết sao? Những chuyện thế này giống như gà rán trong căng tin vậy. Ngài không lấy thì người khác sẽ cướp mất. Hôm qua không ăn, giờ hối hận cũng muộn rồi. Đùi gà không đợi người, tôi cũng không đợi người đâu. Chần chừ một chút, hối hận cả đời... Ưm!!!"
Caesar bịt miệng cô lại, kéo cổ tay cô sát vào người mình. Laura không phản kháng quá quyết liệt, nhưng rõ ràng không quen với sự tiếp xúc đột ngột của anh–hay nói đúng hơn, cô không thoải mái với sự thân mật quá mức từ người khác.
Caesar cúi người, đến gần cổ cô. Trên làn da mềm mại ở cổ và vai còn vương lại mùi kem dưỡng thơm tho mà cô thoa tối qua. Caesar biết cô đã dành nửa tiếng để phủ kín cơ thể mình bằng loại kem dưỡng này. Khi mũi anh chạm vào cổ cô, cơ thể nhỏ bé dưới bàn tay anh khẽ run lên.
Hương nhài, hoa huệ, hoa quỳnh... Những mùi hương thanh nhã như đóa hoa trắng nhỏ xíu toả ra cùng hơi ấm của làn da cô, kết hợp với hơi thở từ đôi môi hé mở của cô, khiến Caesar cảm giác như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng đùa trên mũi chú mèo con trong một buổi chiều đầy nắng. Caesar phớt lờ sự run rẩy của Laura, chính xác tìm đến nơi anh đã cắn đêm qua.
Anh không tạo thêm vết thương mới trên cơ thể cô.
Tại vị trí vết thương đã đóng vảy, răng nanh của Caesar lại lần nữa xuyên qua, anh nếm được mùi máu của cô – thoang thoảng vị sắt, hơi mặn. Caesar tự hỏi liệu máu trong mạch của cô có phải là dung dịch hương nhài ngâm qua không. Sự thu hút mãnh liệt toả ra khiến Caesar vô thức kéo cô sát vào lồng ngực mình.
Lồng ngực bị ép chặt, Laura phát ra một tiếng rên nhỏ, giống như tiếng thở dài bất lực.
Dù bị cắn vào tuyến thể, toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng Laura không phản kháng. Dù quá trình này khiến cô đau đớn và khó chịu, cô vẫn ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay của Caesar, để anh thoả mãn trong kỳ dịch cảm.
Thời gian không đủ để Caesar đánh dấu sâu hơn, anh chỉ có thể dùng cách tạm thời này để kiềm chế cơn khát.
Laura nằm im lặng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đôi môi bị bàn tay Caesar bịt chặt. Cô không kêu ca, cũng không phản kháng. Đã quen với sự náo loạn của cô, giờ sự im lặng lại khiến anh cảm thấy đáng thương.
Một lúc sau, Caesar cảm nhận được cô đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh qua lớp áo sơ mi.
Không hiểu vì sao, khi răng anh rời khỏi cô, Caesar bất giác cúi đầu, đầu lưỡi chạm vào vết thương đang rỉ máu, dùng nhiệt độ cơ thể mình để xoa dịu.
Anh hôn nhẹ lên vết máu đó.
Cuối cùng, Caesar buông Laura ra.
Anh vẫn giữ vẻ ngoài lý trí của một Thượng Tướng – mái tóc bạc chải gọn gàng, bộ quân phục phẳng phiu, dây thắt lưng kim loại ghì chặt thân hình quy củ.
Bằng giọng lạnh lùng, Caesar nói, "Dọn dẹp bản thân đi. Emilia sẽ đưa cô đến trường."
Nhận được tiếng đáp mơ hồ của Laura, anh quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại.
Laura ngồi trên bệ rửa mặt, tay chống xuống, cảm nhận hơi lạnh từ nước thấm vào lòng bàn tay.
Cô nghỉ ngơi một phút, triệu chứng hoa mắt mới giảm bớt.
Đây chính là điểm bất ổn trong công nghệ kỹ thuật gen.
Dù trên lý thuyết, tất cả gen được lựa chọn đều ưu việt, biểu hiện tính trạng cũng nên hoàn mỹ... nhưng sự sống không thể đo bằng công thức chính xác. Những sản phẩm nhân tạo có thể có những thiếu sót bất ngờ, không thể khắc phục.
Laura mắc chứng thiếu máu. Nếu không bị thương, không chảy máu thì không sao, nhưng chỉ cần có một vết xước nhỏ, cô sẽ chóng mặt. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nó vẫn gây khó chịu.
Laura ngồi trên bệ sứ lạnh lẽo, hai chân dạng ra, cúi nhìn những dấu vết Caesar để lại khi mất kiểm soát. May mắn là không có vết thương. Cô nhắm mắt, cầu nguyện bữa sáng hôm nay sẽ có phần dư dả, đủ bù lại năng lượng đã mất vì chảy máu.
Thực tế đúng như cô mong muốn, bữa sáng hôm nay nhiều hơn thường lệ. Có thêm một miếng bánh kem, một lát bánh mì baguette phủ sốt cà chua, thịt bò cắt hạt lựu, phô mai cheddar bào sợi, cùng một phần mì Ý được nêm nếm bằng lá húng quế, phô mai parmesan, và hạt thông.
Laura dành mười phút để ăn hết phần ăn sáng của mình. Cô không có cặp sách, không có sách vở, thậm chí cũng không có tiền – cứ thế tay không mà đi.
Nhìn quanh phòng một lượt, để buổi đến trường thêm phần trang trọng, cô gọi điện cho bếp, nhờ họ gói một chiếc đùi heo nướng để cô mang theo làm đồ ăn vặt ở trường.
Vừa nhét xong chiếc đùi vào túi, Emilia đã gõ cửa. Trông cô ấy giống như vừa cưỡi ngựa suốt cả đêm – mái tóc bạc óng ả thường ngày giờ đây rối bù, như những cành liễu bị rút hết sức sống, xõa xuống trông thật đáng thương.
Ngôi trường mà Laura và Emilia theo học dù gọi là trung học nhưng thực tế tương đương với một lớp dự bị đại học, nơi chỉ cần đạt được thành tích là có thể nộp đơn xin vào đại học.
Đồng phục của trường mang màu xanh đậm truyền thống với váy ngắn cùng màu. Emilia cao hơn Laura 7cm. Trong điều kiện phát triển đầy đủ, mặc dù là một Omega, cô vẫn sở hữu chiều cao tương đương với các Alpha nữ.
Rõ ràng Emilia vẫn còn dè dặt trước việc phải học chung với người tộc Asti. Cô không trò chuyện nhiều với Laura. Emilia không cần tự cầm cặp sách của mình, bởi Angus đã làm việc đó thay cô.
Hiện tại, tình hình đặc biệt căng thẳng. Vì Caesar đã xử tử một số phần tử cực đoan thuộc tộc Asti, anh trở thành mục tiêu báo thù của nhiều người. Gia đình anh, bao gồm Emilia – người vẫn đang đi học, cũng phải được tăng cường an ninh.
Số lượng vệ sĩ đi theo Emilia tăng lên. Để tránh những tình huống bất ngờ, Caesar đặc biệt yêu cầu Angus ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế của Emilia.
Angus đeo một chiếc rọ sắt có chức năng ngăn anh ta cắn người. Loại dụng cụ giống như dành cho thú dữ này từng bị ngừng sản xuất do sự phản đối của các Alpha. Hiện tại, chỉ những Alpha kiểm soát kém mới sử dụng nó.
Dù nhiều Alpha xem đây là nỗi nhục, Angus trông chẳng hề bận tâm. Chiếc rọ bằng thép bền chắc siết chặt trên mặt anh ta, cổ đeo vòng điện tử, và bộ điều khiển được đặt trong một chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón tay của Emilia.
Nếu Angus dám làm gì quá đáng, Emilia chỉ cần nhấn nút, chiếc vòng điện tử trên cổ anh ta sẽ phóng ra dòng điện đủ mạnh để làm anh bất tỉnh.
Angus lúc này mặc áo sơ mi trắng mới tinh, bộ vest đen, im lặng và trân trọng ôm lấy cặp sách của Emilia.
Laura ngồi cùng hàng ghế sau với Emilia, tay áp sát cửa kính xe, mắt không rời khung cảnh bên ngoài, liên tục thốt lên những lời trầm trồ, "...Wow, bầu trời đẹp quá."
Emilia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng hối hận vì không mang theo nút tai chống ồn. Cô buộc phải nghe những lời cảm thán của Laura.
"Đám mây đẹp quá."
"Tòa nhà cao thật."
"Con đường rộng ghê."
...
"Wow, chiếc xe kia cao quá."
Từ "cao" khi dùng để miêu tả xe đã thu hút sự chú ý của Emilia. Cô mở mắt, nhìn lướt ra ngoài rồi ngắn gọn đáp lời cô gái xinh đẹp nhưng ngốc nghếch này, "Ngốc, đó là xe tăng."
Laura dán mặt vào cửa kính, chẳng mảy may bận tâm đến lời nói của Emilia, vẫn tiếp tục cảm thán, "Tuyệt thật, lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Nhìn từ phía sau, Laura trông mảnh mai và nhỏ bé. Không mặc đồng phục, cô khoác lên người bộ quần áo do Caesar chọn. Emilia rất khó đồng tình với gu thẩm mỹ của anh trai mình, vốn là một người đàn ông nghiêm nghị, bảo thủ và gần như chẳng tiếp xúc với phái nữ trong nhiều năm.
Dẫu thường phàn nàn rằng những bộ đồ Caesar chọn cho Laura đều quá bảo thủ và mang phong cách tiểu thư khuôn mẫu, Emilia phải thừa nhận rằng chính Laura đã khiến những bộ trang phục ấy trở nên dịu dàng và đẹp mắt hơn.
Emilia nhìn chăm chú vào bóng lưng Laura một lúc lâu rồi quay mặt đi.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy cô gái ngốc nghếch đến từ tộc Asti này thật đáng thương.
Tuy nhiên, cảm giác thương hại này không hề ảnh hưởng đến việc khi vừa xuống xe, Emilia mạnh tay tát một cái vào mặt Angus.
Có thể là vì Angus vô tình chạm vào cổ tay trần của cô, hoặc cũng có thể vì tối hôm qua anh ta hoàn toàn không nghe theo chỉ thị của cô, chẳng chịu dừng lại, giống hệt một Alpha khỏe mạnh trong thời kỳ dịch cảm chưa từng biết đến phụ nữ.
Emilia vẫn còn giận vì anh ta dám vượt quyền và làm mình đau.
Angus vừa mới tháo chiếc rọ thép không lâu. Làn da sẫm màu của anh không lộ ra dấu đỏ. Khi bị Emilia tát, anh không hề nhúc nhích, thậm chí sau đó còn nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu thư, tay cô có đau không?"
Emilia không thèm nhìn anh, lạnh lùng ra lệnh cho Laura xuống xe.
Laura ôm chiếc túi đầy ắp thịt đùi heo và hạt thông, nhảy xuống xe.
Cô vừa chứng kiến cảnh tượng trước đó, nhìn thấy Emilia mạnh tay dạy dỗ Angus – một người thuộc tộc Asti giống cô.
Thoạt nhìn, Emilia chẳng khác gì một tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, đầy căm ghét tộc Asti.
Nhưng khi ở trên xe, Laura ngửi rõ được hương Alpha của Angus phảng phất khắp người Emilia.
Cơ thể Emilia từ đầu đến chân toàn mùi của Angus.
*
Caesar có một ngày làm việc suôn sẻ.
Những kẻ thuộc tộc Asti định ám sát anh hôm đó, ngoài vài tên đã chết, còn lại ba kẻ sống sót.
Không cần sử dụng những hình phạt quá tàn nhẫn, những kẻ đó nhanh chóng khai ra tổ chức và kế hoạch. Đáng tiếc rằng tổ chức cực đoan này đã kịp giải tán trước đó. May mắn thay, hiện trường vẫn còn nhiều vật liệu nổ và nguyên liệu phá hoại chưa được sử dụng, ngăn chặn được một vụ đánh bom liều chết khác.
Đúng như bất kỳ cuộc cách mạng nào, nội bộ của tộc Asti cũng phân chia thành nhiều phe phái. Tổ chức này – kẻ chuyên gây ra các vụ tấn công khủng bố và biểu tình – thuộc về phe cực đoan, là loại gây ảnh hưởng nghiêm trọng nhất đến an ninh xã hội.
*
Hôm nay là ngày đầu tiên Laura đi học.
Caesar không nghĩ cô nhóc này có gì đáng lo ngại. Sự lanh lợi chẳng đáng kể của cô, nếu bị ném vào hoang mạc, chắc chắn cô có thể dùng trí thông minh và tài ăn nói để kết bạn với báo châu Phi.
Anh thực sự cũng không để tâm nhiều đến cô gái ngốc nghếch nhưng xinh đẹp này.
Chỉ là sau khi thẩm vấn xong, anh nhớ ra không biết cô đã ăn sáng đàng hoàng chưa; sau bài phát biểu, anh đoán cô có quen được với bữa trưa trong căng tin hay không; liệu cô có hòa hợp với bạn cùng lớp, giáo viên đánh giá cô ra sao, thân phận của cô có bị lộ không, cô có thích nghi được với việc học, và liệu cô có hiểu bài không.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng điều bất ngờ vẫn xảy ra.
Sau khi kết thúc công việc, chưa kịp rời đi, Caesar đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên của trường.
Hai đứa con nhà Salieri đã đánh nhau với người khác.
Từ giọng nói căng thẳng và nghiêm trọng của giáo viên, Caesar có thể đoán được mức độ khốc liệt của cuộc chiến này.
"...Hiện tại cả hai đã được đưa đến bệnh viện của trường, Thượng tướng Caesar," Đối phương nói, "Mong ngài hãy đến ngay."
Caesar không chậm trễ.
Anh biết rõ vấn đề thiếu máu của Laura, không thể tưởng tượng nổi cảnh cô bị thương và chảy máu. Chỉ một vết thương nhỏ cũng đủ khiến cô nhóc lanh lợi này nằm vật như cá chết.
Nhưng khi đến trường, Caesar không hề thấy một Laura xanh xao tội nghiệp nào cả.
Phụ huynh của đối phương và Caesar gần như đến cùng lúc.
Anh nhìn thấy hai nam sinh đang ôm hạ bộ, đau đớn run rẩy nằm trên giường bệnh. Emilia thì vẫn điềm tĩnh đứng đó.
Bên cạnh cô là Laura, gương mặt trông vô cùng vô tội.
Hai nam sinh trên giường bệnh, nước mắt giàn giụa, vừa nghe thấy tiếng động đã ngẩng lên, khó khăn bước xuống giường, ôm chầm lấy chân bố mẹ họ, vừa khóc vừa kêu:
"Bố ơi!"
"Mẹ ơi!"
Emilia là người đầu tiên nhìn thấy Caesar bước vào. Cô lên tiếng, giọng lạnh lùng và điềm tĩnh, "Anh."
Laura vốn đã sắp ngủ gật, nghe thấy tiếng động liền mơ màng đứng lên.
Caesar thề rằng, trong khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy mắt cô sáng rực lên.
Laura mở miệng gọi, "Anh—"
Caesar tháo găng tay, lạnh lùng cảnh báo, "Không được gọi anh."
Laura sững người.
Laura bối rối.
Rồi Laura hiểu ra.
Mười giây sau, cô òa khóc như mưa, nhào tới ôm lấy chân Caesar, nghẹn ngào mà thốt lên:
"Bố!"