• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Caesar tự tay kéo ông Barber đã uống đầy bụng nước lên khỏi hồ nước lạnh lẽo. Nhân tiện, anh cũng đỡ Laura đang ngồi bệt dưới đất ôm lấy xương cụt mà rên rỉ.

Váy của Laura bị rách một chút, phần gấu váy phía sau cũng bị dính bùn đất, tóc hơi rối tung. Mái tóc xoăn màu nâu mật ong được chăm chút kỹ lưỡng, vốn dĩ khiến cô trông như một công chúa nhỏ, bây giờ đã hoàn toàn trở thành một công chúa chạy trốn, nhưng ngoài điều đó ra, cơ thể Laura không hề gặp vấn đề gì.

So với cô, ông Barber, người bị đá trúng một cú chính xác xuống hồ, lại không may mắn như vậy. Hiện tại ông ấy đã nửa tỉnh nửa mê. Ở tuổi của ông, sau khi bị ngã hai lần và lại bị đá một cú vào hồ nước, uống phải nửa bụng nước thì thật sự rất khó khăn.

May thay, đó chỉ là tình trạng ngất tạm thời. Khi được cứu lên, ông Barber vẫn lẩm bẩm: "...Trời ơi, đó là thứ gì vậy..."

Laura im lặng, cô ngoan ngoãn theo sau Caesar, như một chú sóc nhỏ đang ẩn nấp sau gốc cây, cố gắng kéo gấu váy của mình vào giữa để che giấu đi những chỗ bị rách. Arthur cũng bước tới.

Mẹ của anh ta trước đây kết hôn chớp nhoáng với ông Barber, rồi lại nhanh chóng ly hôn, sau đó để Arthur lại cho ông Barber và quyết định rửa sạch dấu ấn, rồi bỏ trốn cùng Alpha thứ ba của mình. Ở một mức độ nào đó, Arthur đã được người cha dượng này nuôi lớn.

Arthur sau khi nhanh chóng nắm bắt tình hình tai nạn dưới nước, nhìn về phía Laura, nói với vẻ thán phục: "Không hổ danh là Omega mà Thượng Tướng thích, không ngờ thân hình mảnh mai của cô lại ẩn chứa một sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy."

Laura khiêm tốn đáp: "Ồ, thật ra cũng không có gì đâu mà..."

Caesar tháo đôi găng tay ướt sũng của mình ra, để lộ mu bàn tay nổi gân xanh.

Anh hỏi Laura: "Cô tự hào lắm sao?"

Sau đó quay sang Arthur nói: "Đừng khen cô ấy nữa."

Arthur nghiêm túc đáp: "Thưa Thượng Tướng, tôi nghĩ Laura xứng đáng với lời khen đó."

Caesar không thể nghe thêm được nữa, anh yêu cầu Arthur chăm sóc cho ông Barber đang bất tỉnh.

Trong tình huống này, hôm nay chắc chắn không thể tiếp tục cuộc gặp mặt với ông Barber. Cái cô gái nhỏ nhắn này vẫn như một chú thỏ hoang vừa thoát khỏi chuồng, nhảy nhót khắp nơi.

Có một điều mà Arthur đã nói đúng.

Bên trong cơ thể mảnh mai đó của cô ấy ẩn chứa một sức mạnh như của một con khỉ đột.

Sau khi xác nhận ông Barber đã an toàn, chỉ cần nghỉ ngơi yên tĩnh, Caesar liền xách váy của cô thỏ hoang này lên, rồi không nói lời nào, đưa cô đến phòng suite đã được chuẩn bị sẵn.

Trước cửa phòng suite có hai người hầu, một nam một nữ, đang chờ đợi. Thấy Caesar đến, họ lập tức tiến tới, giới thiệu tên mình, sử dụng ngôn từ lịch thiệp, hỏi xem có cần đem quần áo mới tới thay không; một người khác quan tâm hỏi Laura có muốn uống chút canh ấm hay không.

Laura cảm thấy mình rất cần.

Đáng tiếc, Caesar đã từ chối.

Anh đơn giản nói với người hầu rằng lát nữa sẽ có người mang quần áo sạch đến.

Trước đó, anh không muốn bị làm phiền.

Laura lần đầu tiên được hưởng thụ sự tiếp đãi ân cần như vậy. Thời gian cô bị giam giữ trong dinh thự quá lâu, bây giờ cô tò mò về mọi thứ trong môi trường mới bên ngoài. Cô chăm chú quan sát phòng suite này, diện tích không quá lớn, có những bức tường phủ giấy dán màu kem với hoa văn nhỏ, rèm cửa màu kem, từ bộ chăn ga đến khăn trải bàn đều là vải lanh dày màu trắng.

Laura rất hứng thú với chiếc đèn bàn hình con cú bằng đồng trên bàn, cô cầm nó lên ngắm nghía, vừa nhìn vừa trầm trồ.

Caesar nói: "Lại đây."

Laura lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn. Cô quay người lại, cảm xúc đã chuẩn bị sẵn, nước mắt cũng sẵn sàng, trông rất đáng thương: "Thượng Tướng~"

Caesar không cho cô cơ hội để làm nũng, không nói một lời, túm lấy chiếc corset của cô và ấn cô xuống chiếc quần quân đội.

Anh thậm chí không nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô.

Caesar vừa bước lên khỏi hồ nước, Laura không chắc độ sâu của nước, nhưng có vẻ như nó không đủ để dìm chết cô. Quần của anh đã bị ướt bởi nước hồ, Laura nằm sấp mặt xuống chiếc quần ẩm, ngửi thấy một mùi nước nhạt nhẽo gần như không thể phát hiện.

Cô dường như có thể thấy rõ ánh trăng và mặt hồ vừa rồi, gợn sóng như lụa mỏng bị gió thổi tung.

Bất ngờ, một cú đánh giáng xuống, phá tan hình ảnh mặt hồ trăng bạc trước mắt cô.

Dù đã cố kìm nén không phát ra âm thanh, không khí trong lồng ngực vẫn bất ngờ bị đẩy ra, miệng cô mở ra, không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên khẽ.

Laura bắt đầu kêu lên: "Thượng Tướng, tôi không cố ý đâu!"

Như ném một viên đá lạnh vào hồ nước, Caesar không thèm quan tâm đến lời biện bạch của cô, mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì.

Laura vùng vẫy nâng chân lên, nhưng lại bị Caesar mạnh mẽ giữ chặt xuống.

Cô giận dữ cắn xuống, nhưng chất liệu của quần quân đội không phải thứ răng cô có thể cắn thủng, cô chỉ cảm nhận được vị nước hồ và hương pheromone sắc lạnh như lưỡi dao của Caesar.

Mùi hương mạnh mẽ của Alpha dường như kích thích pheromone trong cơ thể cô đáp lại. Laura giơ tay đấm Caesar: "Rõ ràng là ngài bảo tôi đi đỡ ông ấy mà!"

Cô tức tối: "Tôi chỉ bị ngã thôi mà."

Về mặt thể lực, Alpha có lợi thế vượt trội bẩm sinh, những cú đấm đá của Laura hoàn toàn không đáng kể trong mắt Caesar, nhưng việc cô hung hăng đánh anh như vậy vẫn khiến anh cau mày. Anh hiểu rõ tính cách của cô, không hạ giọng mắng mỏ hay giảng giải, Caesar thẳng thừng tháo thắt lưng da quanh eo, trói chặt tay cô lại.

Giống như cột trói tội phạm, Caesar không chần chừ mà buộc chặt Laura, không hề quan tâm đến sự phản kháng của cô.

Mặc chiếc váy xinh xắn như tiểu thư, Laura quỳ gối giãy giụa, cố gắng rút tay ra khỏi thắt lưng, nhưng vô ích, càng kéo thì khuỷu tay và cổ tay cô càng đỏ rực lên.

Chiếc váy có phần đỡ khung xương cá, Caesar khó chịu lột nó ra, lòng bàn tay nặng nề giáng xuống.

Cú đánh khiến Laura không kìm được mà kêu lên.

Laura vẫn còn nhắc lại chuyện vừa rồi, cô nhấn mạnh: "...Nếu không phải ngài bảo tôi đi, tôi đã không đỡ ông ấy rồi."

Trái tim Caesar lạnh lùng và cứng rắn như khẩu súng của anh vậy.

Anh không bị những giọt nước mắt của cô làm mềm lòng.

"Thu lại mấy giọt nước mắt giả tạo của cô đi," Caesar nói, "Tôi đã nói với cô điều gì rồi? Đừng làm chuyện ngu ngốc."

Laura nằm sấp, nắm chặt lấy chiếc quần quân đội, móng tay bấu chặt đến trắng bệch.

Một hòn đá nặng hơn rơi xuống hồ, bắn tung lên nhiều bọt nước hơn, gợn sóng xao động lan tỏa không ngừng.

"Không nghe lời," Caesar cúi xuống, hỏi, "Cô có biết vì sao bây giờ cô vẫn có thể nằm ở đây hay không?"

Mũi của Laura đã đỏ ửng.

Ngón chân cô co lại, rồi cố gắng duỗi ra.

Đáng tiếc, ý chí không thể chống lại các dây thần kinh cảm giác.

Laura cắn chặt lấy vải dưới tay, lần này không phải để tấn công, mà là để không để cho không khí trong lồng ngực bị ép ra.

Rèm cửa được kéo kín, ngăn cách ánh trăng bên ngoài, bao gồm cả hồ nước yên tĩnh lúc này, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách thoảng nghe trong gió.

Caesar không vì vẻ dịu dàng của ánh trăng mà thương xót cho cô gái nhỏ xinh đẹp này.

Anh cứng rắn hoàn thành nhiệm vụ, dùng khăn giấy lau đi mồ hôi hoặc những thứ khác trên gương mặt và cơ thể Laura, ngắm nhìn đôi má đầy đặn của cô hồng hào như được phủ lên lớp phấn má hồng.

"Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, đồ ngốc nhỏ," Caesar nói, "Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."

Đầu ngón tay anh cuối cùng cũng chạm vào vết thương, khiến cô rùng mình một cái.

Cảm giác thật mâu thuẫn.

Người đàn ông vừa gây ra vết thương này cho cô, giờ lại bế cô lên, tránh chạm vào chỗ đau, để cô nằm nghiêng một bên.

"Vẻ đẹp của cô, cùng với chút thông minh vặt đó," Giọng Caesar không mang theo chút cảm xúc nào, "Không đủ để cứu mạng cô đâu."

Laura không nói gì, cô úp mặt vào gối, chỉ để lại cho Caesar thấy một cái gáy tròn trĩnh.

Khi Caesar rơi xuống hồ, đã có người đi lấy quần áo để thay.

Giờ thì cũng đã đến lúc.

Năm phút sau khi bài học kết thúc, có người gõ cửa, mang quần áo mới của Caesar đến.

Laura nghĩ rằng Thượng Tướng Caesar thật sự rất kỳ quặc.

Rõ ràng là đàn ông.

Rõ ràng cô đã nhìn thấy và chạm vào mọi chỗ trên người anh rồi.

Vậy mà giờ anh vẫn giữ kẽ, vào một phòng khác để thay quần áo, che chắn kỹ lưỡng, như thể bị người khác nhìn thấy sẽ làm bẩn anh.

Thật là nực cười.

Chẳng lẽ anh nghĩ cô sẽ cố gắng nhìn trộm hay sao?

Vừa nghĩ vậy, Laura bèn vặn vài cái cửa phòng thay đồ của Caesar, phát hiện anh còn khóa trái từ bên trong.

"...Thật không thể tin nổi."

Laura lẩm bẩm, lắc đầu, từ bỏ ý định vào trong.

Laura chưa từng trải qua một bài học sâu sắc như vậy. Bàn tay của Caesar không chỉ làm đỏ lên, mà còn khiến cô không thể ngồi xuống trong một khoảng thời gian dài. Cơn đau rát bỏng ấy, giống hệt như khi cô còn nhỏ cùng với Ollie phá tổ ong, bị ong chích khắp mông khi chỉ đội một cái chậu sắt lên đầu.

Cô rít lên từng hơi khi đi theo Caesar trở về, nhưng Laura vẫn không thể ngồi xuống trong xe, dù ghế da thật đắt tiền cũng không cứu được cái mông của cô. Cô đành phải nửa nằm nửa quỳ trên xe, mặt hướng ra cửa kính, mông hướng về phía Caesar, trong mắt vẫn còn giọt nước mắt bướng bỉnh.

Trái tim của Caesar đúng là đá.

Không, có lẽ là kim cương cứng rắn, thứ được trưng bày một cách kiêu ngạo trong tủ kính chống đạn, không cho phép ai chạm vào.

Laura không có ý định nói chuyện với anh.

Cô đang rất tức giận.

Cái tên Caesar đáng ghét, lạnh lùng, vô tâm này.

Nhưng không thể ngăn được tình huống bất ngờ —

Khi xe đi ngang qua một con phố, Caesar bất ngờ bảo tài xế dừng xe.

Cơ thể Laura bị rung lên một cái, may mà cái mông quý giá của cô không chạm phải thứ gì.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế tức giận, giơ cao mông về phía Caesar.

Giữ nguyên tư thế kỳ quặc nửa nằm nửa quỳ.

Caesar quay đầu lại, liền thấy dáng vẻ như một con ếch của Laura, may mà chiếc váy của cô đủ dài để che đi sự tôn nghiêm của một tiểu thư, dù tư thế hiện tại của cô chẳng liên quan gì đến phong thái tiểu thư cả.

Caesar hỏi: "Buổi tối có muốn ăn heo sữa quay không?"

Sau một phút dài đằng đẵng.

Anh nghe thấy giọng nghẹn ngào của Laura: "Muốn, tôi muốn loại quay có lớp da giòn rụm thơm phức bên ngoài."

___

🥀: đặc sản nhà Đa Lê =)) ngã gì cũng có màn này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK