Vân Thí Thiên cùng Đế Phạm Thiên ở phía dưới ánh mắt cực sâu, đem theo hàm ý không hiểu nhìn Đông Thiên vương.
Đông Thiên vương cảm giác được hai đạo ánh mắt mang hàm ý bất đồng đang nhìn về phía mình, cúi đầu, ánh mắt yêu tà đảo qua, chống lại ánh mắt của Đế Phạm Thiên cùng Vân Thí Thiên.
Phật Tiên Nhất Thủy, Hỏa Ma, Tam vương hô phong hoán vũ, ba ánh mắt nhìn nhau.
Ám triều mãnh liệt, khí tức run run
Lạc Vũ đảo qua nhìn Vân Thí Thiên rồi phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhướng mày, hướng Đông Thiên vương nói: “Đến rồi.”
Đông Thiên vương ánh mắt nhẹ nâng, quét mắt liếc hai người phía dưới một cái, chậm rãi cười. Nhìn kĩ hai đạo ánh mắt bất đồng phía dưới.
Đông Thiên vương một tay duỗi ra, đặt trên vai Lạc Vũ, cười nhẹ, tà khí vạn phần đến bên tai Lạc Vũ nói: “Đem binh mã của ta đến cứu người tình hả, ta cũng phải nhận được đền đáp gì chứ?”
Lạc Vũ nghe Đông Thiên vương nói thì liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Chẳng nhẽ ta để cho ngươi có công mà không có hưởng sao, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi đem Vương cung của Phạm Thiên Các vét sạch, một thứ cũng không để lại.”
Đông Thiên vương nghe vậy thì nhất thời cười ha ha, thần sắc là vạn phần sủng nịnh cùng không đứng đắn nói: “Đều là của Quân phu nhân nàng cho ta.”
Lạc Vũ đã sớm quen với Đông Thiên vương như vậy, trực tiếp mặc kệ lời nói của hắn, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Đế Phạm Thiên.
Mà trong mắt mọi người, nàng cùng Đông Thiên vương nói chuyện lại mang một ý nghĩa khác.
Thân mật như vậy, quen thuộc như vậy, sủng nịnh như vậy…
Lập tức, Vân Thí Thiên trầm mắt xuống, gió bão trong lòng ào ào mà đến.
Quân phu nhân, chính là cách để gọi chính cung Vương phi.
Tên nam nhân yêu mị đến tận cùng kia gọi Lạc Vũ của hắn là Quân phu nhân?
Mà cùng lúc, Đế Phạm Thiên trong vòng vây ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên cười ra tiếng: “Khó trách binh mã lại mạnh mẽ như thế, nguyên lai là binh mã từ Hỏa Ma mà đến. Lạc Vũ a, Lạc Vũ, ta thật sự bội phục ngươi, ngươi cư nhiên có thể khiến cho một trong Tứ đại Thiên vương của Hỏa Ma xuất binh tương trợ, xem ra là tình ý giữa các ngươi là không tầm thường.”
Lạc Vũ sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Đế Phạm Thiên, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tuy nhiên, không đợi Lạc Vũ trả lời, Đông Thiên vương ở bên cạnh nàng đã cười tà gật đầu nói: “Ngươi quả thật đáng để bội phục.”
Câu này, hắn chính là đem chứng thực giao tình giữa hắn và Lạc Vũ. Mà ở phía dưới, Vân Thí Thiên mặt càng ngày càng đen lại, một cỗ áp lực bắt đầu nổi lên trên hoang nguyên.
Phía sau, đám người Yến Phi hai mặt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên sắc mặt khó coi, mà Đế Phạm Thiên cũng không tốt hơn gì. Chỉ có phong độ là vẫn thế, nho nhã khó tả.
Nghe Đông Thiên vương nói vậy, Đế Phạm Thiên ưu nhã cười: “Đúng vậy, quả thật rất đáng bội phục, bất quá, người mà bổn Các chủ ta bội phục nhất chính là Đông Thiên vương ngươi. Vì tình nhân của Quân phu nhân nhà mình mà xuất binh giúp hắn chống lại địch nhân. Thiên vương, cái này so với tác phong của Hỏa Ma các ngươi hình như là không giống lắm.”
Lời này vừa nói ra, binh mã của Đông Thiên vương đang bao vây quân của Đế Phạm Thiên nhất thời hỗn loạn.
Đùa phải không, đem Đông Thiên vương của bọn họ ra làm trò đùa vui sao?
Lạc Vũ vừa nghe sắc mặt lập tức lạnh xuống, miệng định quát ra thành tiếng.
Mà nàng nhanh, Đông Thiên vương bên người nàng còn nhanh hơn. Một cánh tay duỗi ra đặt lên đầu vai Lạc Vũ, ngăn cản Lạc Vũ nói chuyện, tà mị dị thường nói: “Đó là phong độ quân tử.”
Một từ ‘phong độ quân tử’ vừa được Đông Thiên vương nói ra khỏi miệng, làm cho Lạc Vũ thiếu chút nữa thì sặc nước miếng mà chết.
Đông Thiên vương có phong độ quân tử sao?
Không có, đây là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Đông Thiên vương thấy Lạc Vũ mãnh liệt mà ho thành tiếng, không khỏi tươi cười đầy mặt vỗ vỗ lưng Lạc Vũ nói: “Ta thật sự là một người rất rộng lượng.”
“Biến.”
Lạc Vũ đẩy tay của Đông Thiên vương, hung hăng liếc hắn một cái: “Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm, mà ngươi nếu nói linh tinh, ta liền bảo Tiểu Ngân đem đám tiểu đệ của nó diệt Đông Thiên ngươi.”
Đông Thiên vương nghe Lạc Vũ nói thì bỏ tay xuống, nói: “Được rồi, được rồi.” Trên khuôn mặt vẫn là duy trì tươi cười cùng vạn phần sủng nịnh.
Tình cảnh này, trong mắt của đám binh mã Vọng Thiên Nhai, tuyệt đối chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, là ‘liếc mắt đưa tình’.
Năm ngón tay của Vân Thí Thiên bao phủ trong áo bào gắt gao nắm chặt.
Mà Đế Phạm Thiên thì ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì phát lạnh.
Lúc này có thể thong dong tự tại như thế, chỉ có một khả năng đó là bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Hỏa Ma, con bà nó, đám binh lính không rõ nguồn gốc kia cư nhiên là từ Hỏa Ma tới, cư nhiên chính là một trong Tứ Đại Thiên vương của Hỏa Ma. Hắn thực sự là đã coi thường Lạc Vũ, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể đem đến cho Vân Thí Thiên viện binh cường hãn như thế. Xem ra hắn hôm nay…
Lạc Vũ ngăn cản Đông Thiên vương nói tiếp, sắc mặt nghiêm lại, lạnh lùng nhìn Đế Phạm Thiên ở phía dưới, trầm giọng nói to: “Đế Phạm Thiên, ngươi ít nghĩ kế li gián đi cho ta. Ta hôm nay đến đây không phải vì giúp người khác mà để đòi lại công đạo cho chính mình. Ngươi khiến cho cha nương ta phạm phải sai lầm, tính kế với Vọng Thiên Nhai, làm cho ta mắc phải hiểu lầm lớn, không thể không đi khỏi Vọng Thiên Nhai. Hiểu lầm này không có cách nào nói rõ được, vì vậy để tự mọi người hiểu. Nhưng hôm nay ta nếu không cùng ngươi tính toán rõ ràng mọi ân oán sẽ khó mà tiêu được mối hận ở trong lòng ta.”
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng tung bay trong gió, truyền đến tai của tất cả mọi người nơi đây. Mà trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng là tràn ngập lửa hận cực kì thâm sâu.
Đám người Yến Phi nghe vậy tức thời nhíu mi, nhìn về phía Lạc Vũ, thật là như vậy sao?
Mà Đế Phạm Thiên ở phía dưới, con ngươi vừa động, đang định mở miệng nói gì đó. Vân Thí Thiên ở phía sau đột nhiên quát to: “Không cần nói nhiều, chúng ta hôm nay ở đây sẽ tính toán toàn bộ ân oán, đến, toàn quân tiến lên…”
“Rõ.”
Nương theo một tiếng hiệu lệnh của Vân Thí Thiên, bính lính của Vọng Thiên Nhai vốn đang chặn lại đường lui của binh mã Phạm Thiên các lúc này nhất tề hướng binh mã cuả Phạm Thiên các mà tấn công, trống trận ầm ầm nổi lên.
Nói với hắn nhiều như vậy, tuyệt đối không cấp cho Đế Phạm Thiên cơ hội chạy thoát.
Mà Lạc Vũ chặn ở phía trước của Đế Phạm Thiên, thấy tình thế này cũng vung tay lên trầm giọng quát: “Tiến lên.”
Đại tướng quân đi theo Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Đông Thiên vương.
Đông Thiên Vương đứng sừng sững mà mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Lập tức, chỉ nghe thấy một tiếng hô to như sấm dậy, mười mấy vạn binh mã trong tay Lạc Vũ nhất tề hướng binh mã của Đế Phạm Thiên ở phía dưới mà đánh đến.
Sát khí vọt đến, tiếng kêu vang trời.
Một bên ra mệnh lệnh, Lạc Vũ nắm chặt ngân hồng ti tuyến trong tay, trong nháy mắt, thân hình chợt lóe mà ẩn vào trong đám người đang đánh đến hướng Đế Phạm Thiên.
Nàng muốn Đế Phạm Thiên hôm nay không chết không thôi.
Cùng khắc, Vân Thí Thiên cũng phóng ngựa mà đến, đã sắp đến gần phía sau lưng của Đế Phạm Thiên.
Phong vân di chuyển, mãnh mẽ không thôi.
Trên sườn núi, Đông Thiên vương đem toàn bộ tình cảnh này mà thu vào mắt, vuốt nhẹ cằm, hướng phía binh mã của Vân Thí Thiên mà cười. Mặc Hiên vẫn đi theo phía sau hắn thấy vậy, lập tức không tiếng động xoay người rời đi. Mà ở phía sau, mấy chục vạn binh mã Đông Thiên vương đưa tới cũng yên lặng mà di chuyển.
Phong độ quân tử là cái gì, Đông Thiên vương hắn không cần biết.
Hỗ trợ cho tình nhân của người mà hắn nhìn trúng sao, điểm này sao có thể.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu.
Hoang nguyên gió lạnh, nhưng nhiệt huyết lại ngập trời.
Ngay lúc này, khi Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đang vây công Đế Phạm Thiên, tại một nơi khác, Tiểu Ngân cùng Phong Vô Tâm tạo thành ma thú liên quân, hướng hai phía cửa thành đông nam mà đi đến.
Viện binh của Phong Vô Tâm đưa đến vốn là không có bao nhiêu. Đối với hai cửa thành vốn là không có nhiều trợ giúp. Nhưng là, viện binh hắn đưa đến là liên quân cùng với Ma thú quân đoàn của Tiểu Ngân.
Đó là Ma thú quân đoàn đã ngoài thập cấp, khí thế ngút trời.
Đó là mãnh liệt mênh mông sát khí, là đường hoàng kiêu ngạo khí chất, là khí tức không gì cản nổi, quả thực là trên đời không gì có thể sánh bằng.
Hai cửa thành đông nam của Vọng Thiên Nhai, nháy mắt như có thần trợ giúp. Nào có còn chật vật chống đỡ, liều mạng tử thủ. Cửa thành vừa mở, thập cấp, mười một cấp, mười hai cấp ma thú phi thân mà ra.
Chiến trường trong nháy mắt chuyển hướng, trở thành một phương giết chóc.
Cửa thành nam của Vọng Thiên Nhai có Thôn vân tỳ hưu phụ trách. Lúc này, Thôn vân tỳ hưu suất lĩnh rất nhiều siêu cấp ma thú, có cừu tất báo, có oán tất trả.
Ẩn tộc năm đó nhân lúc nó đang chuẩn bị lên cấp, không có khả năng phân tâm để đi đối phó với bọn hắn, vì thế đã bị bọn hắn bắt lại, nhốt ở vương cung của Ẩn tộc dưới lòng đất. Trở thành thú thủ hộ cho bọn chúng.
Bây giờ, oán hận này đã muốn báo rồi.
Chỉ thấy, mười bốn cấp Thôn vân tỳ hưu dẫn theo một đám đại ma thú, khí thế hung hăng mà sáp nhập phe cánh của Ẩn tộc.
Ẩn tộc lão đầu, mau đi ra nhận lấy cái chết.
Oán khí tận trời, sát khí bức người.
Đám người Ẩn tộc tộc trưởng mấy phút trước còn đang mơ thấy mộng đẹp, mấy phút sau đã bị khí thế hung hăng của đám ma thú do Thôn vân tỳ hưu dẫn đến dọa sợ đến tè cả ra quần.
Bảy quốc liên quân, chín mươi vạn binh mã toàn quân bị diệt, mà bọn họ bây giờ còn chưa có đến chín mươi vạn binh mã đâu.
Nhất thời, cái gì gọi là vứt giáp mà chạy, trốn chui trốn lủi như chuột, chính là đây.
Binh mã của Ẩn tộc cùng Phùng thành quốc, bị Thôn vân tỳ hưu truy đuổi khắp nơi trốn chui trốn lủi, hận mình tại sao không mọc ra thêm hai cái đùi.
Thôn vân tỳ hưu ở bên này đại khai sát giới, mà Tiểu Ngân ở bên cửa thành nam cũng là uy phong lẫm lẫm.
Không đáng để nhắc tới, chính xác là không đáng để nhắc tới.
Đối với binh mã bình thường của liên quân các nước mà nói, ma thú binh đoàn là tuyệt đối uy hiếp. Ma thú quân đoàn bọn chúng vừa tới gần chính là chạy trối chết mà thôi.
Quả thực là vô vị, chẳng có chút kích thích nào.
Tiểu Ngân oai phong đứng trên tường thành, nhìn chiến trường phía dưới không mang một chút tính chất chiến đấu, hèn mọn mà miết miệng.
Trận thế này, căn bản là không phải đối thủ của Ma thú quân đoàn, vô dụng, vô dụng.
‘Đúng là vô dụng.’ Ngân bạch phi hổ vương ở một bên xen vào một câu.
Tiểu Ngân nghe khẩu khí của ngân bạch phi hổ vương, con ngươi vừa động, tròng mắt xoay tròn, tiểu móng vuốt cực kì phong độ vuốt ve lông mao trên đầu.
Ma thú quân đoàn của ta không gì cản nổi, đương thời vô địch.
Chuyện này thật là tốt a, đợi Lạc Vũ quay trở về, ta nói cho nàng biết.
Hắc, hắc, chúng ta đi đánh khắp thiên hạ, đem cả Phật Tiên Nhất Thủy, không, cả Hỏa Ma, không, không, là cả Vong Xuyên đại lục, chúng ta đánh khắp Vong Xuyên đại lục.
Ai dám không đồng ý, ta đánh chết kẻ đó, nha, tiêu diệt, thống khoái mà tiêu diệt.
Đến lúc đó, ta là Vương, Lạc Vũ cũng là Vương.
Ha ha, chúng ta đều là Vương, ha ha
Tiểu Ngân đắc ý nghiến răng ken két, đem cả đại lục dẫm nát dưới chân, tư vị này…
Oa oa, sảng khoái a…
‘Không được.’
Mà ngay lúc Tiểu Ngân đang cực kì đắc ý, Ngân bạch phi hổ vương đột nhiên trầm giọng nói.
‘Vì sao? Chẳng nhẽ còn có cái gì so với Ma thú quân đoàn của ta mạnh mẽ hơn sao? Tại sao lại không được?’
Ngân bạch phi hổ vương nhìn Tiểu Ngân, liếc mắt một cái, ánh mắt thâm trầm mà lão luyện.
‘Mỗi phương mỗi hướng đều có chủ nhân riêng của nó, đây là qui luật phân chia từ xa xưa của Vong Xuyên đại lục. Ma thú có địa giới của Ma thú, mà người có địa giới của người. Nếu không năm đó cha ngươi mạnh mẽ như vậy, chúng ta làm sao lại không thống nhất được Vong Xuyên đại lục.’
Nghe Ngân bạch phi hổ vương nói, Tiểu Ngân cau mày.
Nó rất muốn nói là vì lão cha nó vô dụng, nhưng mà từ này chính là không thể nói ra lời, lão cha nó có vẻ là còn mạnh hơn nó một chút, một chút. Tiểu Ngân lúc này phiết miệng, phân chia? Quản người nào trông nom việc phân chia này, chỉ cần Lạc Vũ muốn, nó sẽ giúp nàng đánh.
Ngân bạch phi hổ vương nghe Tiểu Ngân nói, quay đầu, trong mắt là lão luyện cùng tuyệt đối trầm ổn.
‘Ngươi có biết lúc này đây ta đồng ý mang quân đi hỗ trợ mà không gặp phải bất kì trở ngại nào hay không? Chính là việc này căn bản chỉ là việc rất nhỏ, căn bản không đáng để quan tâm, bởi vậy cho nên không sao cả. Nếu là chúng ta có ý muốn thống nhất đại lục, vậy thì đám tông tộc ẩn mình tuyệt đối sẽ ra tay ngăn trở. Tại Vong Xuyên đại lục, Phật Tiên Nhất Thủy được coi là có quyền lực tối cao. Nhưng mà thực ra, quyền lực tối thượng duy trì bố cục của Vong Xuyên đại lục căn bản không phải là ở nơi này. Ngươi còn nhỏ, có rất nhiều việc còn chưa biết, trở về ta sẽ từ từ dạy ngươi.’
Ngân bạch phi hổ vương vừa nói xong, Tiểu Ngân căn bản là từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy những điều này, hơi ngẩn người ra.
Còn có cái mạnh hơn bọn chúng sao?
‘Cái gì cũng phải có chừng mực’. Ngân bạch phi hổ vương thản nhiên nói.
‘Võ học vốn là không có điểm cuổi, có người tài giỏi tất có người tài giỏi hơn.’
Tiểu Ngân giương tiểu móng vuốt xoa xoa đầu, nháy mắt, đảo con ngươi nói.
‘Ta đây có tính là rất mạnh không?’
Ngân bạch phi hổ vương nhìn Tiểu Ngân, rất muốn đánh nó một cái, nói.
‘Thú vương năm đó cũng không được tính là cực mạnh.’
‘Dựa vào, dựa vào, dựa vào.’ Tiểu Ngân vừa nghe thì mắng ra mấy câu.
Lão cha nó cũng không tính là cực mạnh, vậy nó thì càng không đáng nhắc tới rồi, ha ha, đả kích, tuyệt đối là đả kích.
Ngân bạch phi hổ vương nhìn Tiểu Ngân phát điên, rất nghiêm túc, ‘cho nên ngươi muốn… Di…’
Một lời còn chưa nói hết, Ngân bạch phi hổ vương ngẩng đầu nhìn khoảng không phía xa, trên mặt chợt lóe qua một tia kinh dị, tuyệt đối nghiêm túc.
Chuyện gì? Tiểu Ngân lập tức nhìn theo.
Chỉ thấy ở khoảng không phía xa cái gì cũng không có.
Trời xanh mây trắng, không có bất cứ điều gì dị thường.
Tiểu Ngân quay đầu nhìn lại Ngân bạch phi hổ vương.
‘Có thế lực lớn can thiệp rồi.’ Ngân bạch phi hổ vương thanh âm rất trầm nói với Tiểu Ngân.
‘Có ý gì?’ Tiểu Ngân chớp chớp đôi mắt, đầu óc rất nhanh mà chuyển động.
Trong mắt Ngân bạch phi hổ, thế lực của Phạm Thiên các cũng không tính là cái gì, vậy thì còn có thế lực nào khác? Chẳng nhẽ là các Tông tộc ẩn mình?
Tiểu Ngân trầm xuống hai mắt, phương hướng Ngân bạch phi hổ vương đang xem chính là hướng Phạm Thiên các. Lão cha nó cũng không tính là cao thủ gì, vậy thì Lạc Vũ càng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tiểu Ngân trong nháy mắt khẩn trương, ‘nơi này giao cho ngươi.’
Tiểu Ngân toàn thân lông mao dựng lên, nhảy một cái, nhanh như tia chớp hướng phía Lạc Vũ mà phóng đi.
“Tiểu Ngân.”
Trên tường thành, Phong Vô Tâm ở một bên quan sát Tiểu Ngân cùng Ngân bạch phi hổ vương nói chuyện với nhau bằng thú ngữ xong, đội nhiên Tiểu Ngân thần sắc biến đổi, bạch quang chợt lóe mà chạy không khỏi kinh ngạc mà hô lên một tiếng.
Gió qua ngọn cây, thân ảnh của Tiểu Ngân đã không thể nhìn thấy.
Mà Ngân bạch phi hổ vương thấy như vậy thì nhíu mày, móng vuốt vung lên, rống to một tiếng ‘Ngao ô’.
Thanh âm xuyên vân phá nguyệt, truyền đi rất xa.
Lập tức, vạn thú ở phía dưới sớm đã thắng trận, đột nhiên rút lui, tập kết.
Đại thắng mà về, Vọng Thiên Nhai cửa thành nam, đại thắng.
Gió qua thiên hạ, đây là tốt hay là xấu.
Mà lúc này, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đang vây diệt Đế Phạm Thiên cũng là chiếm được thế thượng phong.
Trăm binh vạn mã của Đế Phạm Thiên bị ngăn cách thành hai nửa, trước sau không thể chi viện cho nhau, mặc dù là binh lực trăm vạn cũng hoàn toàn bị binh mã của Vân Thí Thiên và Đông Thiên vương đánh bại.
Yến Phi cùng binh mã của Vọng Thiên Nhai đối với binh mã của Phạm Thiên các chỉ có hai chữ là hận thấu xương.
Bây giờ được trả thù, làm sao lại có chuyện ra tay nhẹ nhàng cho được.
Trong nhất thời, chỉ thấy tiếng giết chóc vang khắp trời, này một phương thập phần hung tợn.
Mà ở trung tâm chiến trường nơi ba người Đế Phạm Thiên, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ cũng không có ngừng lại.
“Bịch”. Một chưởng đánh tới, Đế Phạm Thiên xoay người trên không lùi lại mấy bước, khóe miệng hiện ra ẩn ẩn vết máu.
Đối diện Lạc Vũ cũng thân hình chợt lóe, lắc lư hai cái nhưng mà vẫn đứng lại không hề di chuyển.
Cao thấp lập phán. (được hiểu là cao thấp phân biệt)
Vân Thí Thiên đứng ở phía sau Lạc Vũ, thấy vậy giơ mi lên, tiến vào trong trận.
“Hư vô thần công?” Giữa sân, Đế Phạm Thiên nhíu mày nhìn hai tay Lạc Vũ, thân thủ lau đi vết máu ở khóe miệng.
Hư vô thần công của Lạc Vũ so với hắn là khác nhau, nhưng mà so với hắn lại càng thêm thâm ảo, hoặc là nói còn muốn toàn diện hơn.
Làm sao có thể? Sư phụ của hắn năm đó chỉ nhận một mình hắn, không nhận đệ tử thứ hai.
“Ngươi cùng Già diệp tháp có quan hệ gì?” Đế Phạm Thiên cau mày.
“Già diệp tháp? Chưa từng nghe nói qua.” Lạc Vũ thân thủ giương lên, nội lực gào thét mà ra.
Hư vô thần công, không phải, cái của nàng chính là nội công. Vừa nghe Lạc Vũ trảm đinh tiệt thiết trả lời, Đế Phạm Thiên ngưng dừng trong nháy mắt, trong mắt chợt lóe qua dứt khoát, năm ngón tay ngưng tại không trung.
Một thanh xích hồng sắc trường kiếm hiện ra, nằm gọn trong tay Đế Phạm Thiên.
Lộng lẫy chói mắt, cơ hồ là không thấy được chân diện mục của nó, trên thân kiếm loáng thoáng hiện ra ngọn lửa đỏ. Rồi lại không giống như là ngọn lửa, yêu diễm kinh người.
“Trảm yêu kiếm, Lạc Vũ, cẩn thận một chút.” Lạc Vũ hai tay giương lên, đang định đến gần Đế Phạm Thiên, Vân Thí Thiên đứng bên cạnh trầm giọng quát.
Lạc Vũ giương lên mi, Trảm yêu kiếm? Vật gì vậy?
“Binh khí đứng hàng thứ bảy trong bảng phổ thượng binh khí, theo truyền thuyết, một kiếm chém ra, trảm trăm hồn phách.”
Ngay lúc Lạc Vũ giương lên mi, Đông Thiên vương đứng bên người Lạc Vũ giống như đang ngắm phong cảnh lành lạnh nói.
So với kì lân la sát đao Vân Thí Thiên lấy được ở Phiêu Miểu bộ tộc thì thế nào?
Đế Phạm Thiên này coi như cũng có chút bản lĩnh, cư nhiên có cái này.
Bất quá, có nó thì thế nào.
“Vậy thì sao?” lời nói lạnh như băng, Lạc Vũ thân hình chợt lóe, hướng phía Đế Phạm Thiên mà áp sát.
Cùng khắc, Vân Thí Thiên sờ tay vào trong ngực lấy ra Kì lân la sát đao, gặp gió liền biến hóa, vung tay ném về phía Lạc Vũ. “Dùng cái này.”
“Không cần, ta tự có chủ kiến, ngươi bảo vệ tốt chính ngươi đi.” Lạc Vũ ngay cả đầu cũng không quay lại, ngân hồng ti trong tay chợt lóe đem kì lân la sát đao quay về phía Vân Thí Thiên, cũng không hề dừng lại mà tiến đến phía Đế Phạm Thiên.
“Như thế nào lại đều có thứ tốt?” Đông Thiên vương giơ lên mi, nói thầm.
Vừa thấy Lạc Vũ không tiếp kì lân la sát đao của Vân Thí Thiên mà cứ vậy đánh tới, Đế Phạm Thiên khẽ quat: “Đây là do ngươi tự tìn đến.”
Một âm hạ xuống, Đế Pham Thiên giương kiếm ngang trời, dựng thẳng, một kiếm vẽ ngang trời lập tức làm gợi lên nhộn nhạo sóng lửa hồng hướng phía Lạc Vũ mà tấn công tới.
Không có khí thế cực mạnh, hoàn toàn không thể so với kì lân la sát đao của Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ trong lòng vừa động, Trảm yêu kiếm này là hữu danh vô thực sao?
Thân hình lại chợt động, tránh đi Trảm yêu kiếm, tiếp tục hướng phía Đế Phạm Thiên mà tới.
Tuy nhiên, lúc nàng thân hình chợt lóe mà tránh ra, hỏa hồng kiếm khí giống như có tính mạng mà đuổi theo Lạc Vũ.
Tốc độ cũng là không nhanh không chậm, nhưng mà càng đến gần, kiếm khí làm cho linh hồn lạnh như băng mà run rầy, hoàn toàn thẩm thấu làm lòng người lạnh run.
Kiếm khí bao phủ quanh thân, cơ hồ đem toàn thân đóng băng không nhúc nhích nổi.
Lạc Vũ cả kinh, trảm yêu kiếm này, cổ quái.
Mà trong lòng cả kinh, động tác cũng tự nhiên mà chậm lại.
Mà ở dưới trảm yếu kiếm- một trong số binh khí xếp trong bảng binh khí phổ thượng, chỉ cần ngừng lại một chút đều có thể chết.
Lập tức, hồng lãng (sóng lửa màu hồng) ập đến, hướng phía Lạc Vũ bao bị bao trụ mà tấn công.
“Vũ nhi.”