Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Bóng đêm u mê, phong tình dào dạt.
Trong cung điện tạm trú của Vọng Thiên Nhai, truyền ra từng đợt thanh âm rên rỉ triền miên, ủ đầy tình ý.
“Ưm…”
“Bích Dao… Bích Dao… Thật giỏi…”
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm cho cả phòng ánh lên từng tia sáng dịu nhẹ, cũng đem tình cảnh trong phòng chiếu rọi rõ ràng rành mạch.
Trên giường nhỏ, có hai người đang phiên vân phúc vũ*(mây mưa thất thường).
Tứ chi giao triền, nùng tình mật ý.
Ánh trăng chiếu lên hai người đang nằm trên giường, rõ ràng chiếu ra một nam tử tục tằng, mà người phía dưới, chính là Liễu Bích Dao.
Nóng bỏng dây dưa, tư thái phóng đãng, khiến nguyệt nhi cũng phải xấu hổ mà trốn sau đám mây.
Mà đang lúc có hai kẻ nhiệt tình, một đám thương lữ đang tụ tập lại cùng nhau đi về hướng này.
Những người này chính là các thương lữ liên kết cùng Bích Dao đến Vọng Thiên Nhai.
“Nghe nói Liễu nữ vương đã vì chúng ta mà đàm phán được điều kiện tốt rồi, Đông Thiên vương của Hỏa Ma không nhúng tay vào giao dịch của thương đạo chúng ta.”
“Đúng vậy a, hôm nay ta nghe người bên cạnh của Đông Thiên vương nói như vậy.”
“Nha, đúng vậy a, Liễu nữ vương cùng bọn họ thương nghị một ngày rồi, nghe nói vì kết quả này mà cao hứng uống đến say rồi.”
“Đúng vậy, là do Vọng Thiên Vương phi sai người đưa nàng trở về.”
“Ha ha, vậy thì thật tốt quá, chúng ta cũng không uổng công đi một chuyến đến Vọng Thên Nhai, đi, trước cùng Liễu nữ vương xác nhận thông tin này.”
“Đó là dĩ nhiên, ta nghe được tin này cũng không ngủ được, phải đi xác nhận thông tin này đã.”
“Ha ha, đi, đi.”
Một đám thương lữ khuôn mặt vui cười, bước nhanh đến nơi ở tạm thời của Liễu Bích Dao trong cung.
Đây thực sự là tin tốt, bọn họ tiếp tục độc bá một con đường kinh thương mà nói…, hiệu quả cùng lợi nhuận cũng không phải là bình thường.
Chuyện như vậy bảo bọn họ làm sao mà ngủ được, trước hết phải đi xác nhận ngay.
Bóng đêm u mê, có vài tia tình dục lẫn ở trong đó.
“Liễu nữ vương đang nghỉ ngơi sao, ha ha, bọn ta kiềm nén không được tâm tình kích động mà đến đây…”
Cửa cung điện không có người thủ vệ, một đám thương lữ cười lớn đẩy cửa mà vào, một cái quét mắt thấy rõ tình cảnh trước mắt, lời nói đến miệng rốt cuộc không nói ra nổi.
Giống như dùng một dao chặt đứt, lập tức không một tiếng động.
Đám người trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.
Trước mắt, trên giường lớn, hai bóng người đang dây dưa với nhau, trên người bọc tạm thời là áo ngủ bằng gấm bị xé rách.
Mặc dù bị che khuất bảy tám phần, nhưng dưới chăn là loại tình huống gì, mọi người ai ai cũng biết.
“Đi ra ngoài.” Nam tử tục tằng kia ôm thật chặt Liễu Bích Dao vào trong ngực, sắc mặt đen thui mà quát lên.
Một đám thương lữ đang trố mắt đứng, nghe tiếng quát mà hoàn hồn lại.
Nhất thời, đám người hai mặt nhìn nhau, nhất tề cười lớn, nói: “Chúc mừng, chúc mừng Phong trang chủ, rốt cuộc đã tu thành chính quả.”
“Ha ha, chúc mừng hai vị, chúc mừng…”
“Chúc mừng…”
Phong trang chủ chính là một đại thương lữ khác của bọn họ, trong tay nắm một khối lượng cửa hàng không kém gì so với Liễu nữ vương, cũng ái mộ Liễu nữ vương nhiều năm.
Nhưng là vẫn không có tiển triển gì.
Không ngờ hôm nay, ha ha, lại để cho bọn họ nhìn thấy cảnh nóng bỏng thế này.
Gió đêm phất qua, đám người hỉ hả cười ta, thanh âm chúc mừng vang lên không dứt.
Nhức đầu, choáng váng, Liễu Bích Dao từ trong hỗn loạn tỉnh lại khẽ nhíu mày, bên tai thật ầm ỹ, dường như là có rất nhiều người.
Mà trên người nàng lại càng nặng trịch, có gì đó đè ép ở trên người nàng.
Đè ép trên người nàng? Đêm?
Liễu Bích Dao còn đang mờ mịt đột nhiên giật mình một cái, mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là Phong trang chủ tục tằng đang đặt ở trên người nàng, da thịt tướng kề, cả hai đều xích lỏa.
Mà tư thế của hai người cùng biến hóa của thân thể là như vậy rõ ràng.
Hắn và nàng.. hắn và nàng…
Liễu Bích Dao hít vào một hơi, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
“Tỉnh?” Phong trang chủ che ở trên người nàng thấy Liễu Bích Dao mở mắt thì nở nụ cười, nhẹ giọng nói một câu.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, hoàn toàn không để ý đang trước mặt nhiều người, đặt xuống môi Liễu Bích Dao một nụ hôn.
Hắn thích nàng đã rất nhiều năm.
Mà hôm nay, nàng lại là vạt áo khép hờ mà ngủ ở trên giường của hắn.
Liễu Bích Dao chưa bao giờ uống say, uống rượu say cũng không ngủ trên giường của người khác.
Mặc dù hai người bọn họ ở chung trong một cái cung điện, nhưng là cũng chia làm ngoại điện cùng nội điện, cách nhau rất xa, vậy mà hôm nay, ý này…
Cực đại vui mừng quét qua lồng ngực của Phong trang chủ.
Tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đã được như ý.
“Ha ha, chúc mừng a…”
“Đi, ngày mai, Phong trang chủ và Liễu nữ vương nhất định phải khao chúng ta a…”
“Ha ha, đúng vậy, đi, đi…”
Liễu Bích Dao mở to mắt nhìn Phong trang chủ đang cười ở trên đỉnh đầu mình.
Bên tai vang lên thanh âm chúc mừng của đám thương lữ, giống như những thanh đao nhọn đâm vào tận xương nàng, làm cho nàng nghe thấy không phải vui sướng, mà chỉ có vô cùng rùng mình.
Nhiều người như vậy nhìn thấy nàng ngủ ở nơi này.
Nhiều người như vậy nhìn thấy trong sạch của nàng bị hủy ở nơi này.
Nhiều người như vậy đang cười, đang cười…
Không, đây không phải là cười, là diễu cợt, là diệu cợt nàng sau này đừng mơ tưởng tới vị trí vương phi của Vọng Thiên Nhai, cũng đừng mơ tưởng gả được vào Vân gia.
Giễu cợt nàng hết thảy chỉ là hi vọng xa vời…
Tất cả yêu cùng hận, tại nơi này đều hóa thành nước chảy đi.
Nắm chặt tay, năm ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đau không? Không đau, so ra còn kém bỏng rát trên mặt và đáy lòng thật sâu oán hận.
Bóng đêm mông lung, một đám thương lữ cười hỉ hả rời đi, gió đêm thổi qua mang theo cả tiếng cười của bọn họ.
Liễu Bích Dao và Phong trang chủ ở cùng một chỗ, hai người thật nóng bỏng a…
Sách sách, da của Liễu nữ vương thật là tốt, trắng mịn bóng loáng a…
Ha ha, hai người vừa rồi thật là kịch liệt…
Các loại lời nói theo gió truyền vào trong tai Liễu Bích Dao, giống như có ngọn lửa thiêu đốt ngũ tạng của nàng.
“Quân… Lạc… Vũ… Ta giết ngươi…”
Gió đêm thổi qua đem theo một tiếng gào thét điên cuồng phá không, bắn thẳng lên hư không, hàn chứa tuyệt đỉnh tức giận.
Oanh… Kèm theo tiếng rống giận, trong khách cung vang lên một tiếng ầm ầm rất lớn, ngay sau đó, Liễu Bích Dao một thân quần áo xốc xếch cùng một thân sát khí nồng đậm từ trong khách cung vọt ra.
“Di, này…” Phía trước là một đám thương lữ còn chưa đi ra khỏi khách cung, thấy vậy không khỏi sửng sốt.
“Bích Dao, Bích Dao…” Ngay sau đó, Phong trang chủ cũng mang quần áo xộc xệch mà vọt ra, đuổi theo.
“Liễu nữ vương của chúng ta thẹn thùng, ha ha…”
Mà Phong trang chủ cũng đã đuổi tới rồi.
Thẹn thùng, theo như bọn họ giải thích, đem một cặp vợ chồng son vất vả lắm mới có thể ở chung một chỗ náo cho như vậy, thì phải ứng như thế cũng đúng thôi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, gió mùa thu nhẹ nhàng phơ phất.
Nhanh chóng lao đi, Liễu Bích Dao giống như một con mãnh thú, điên cuồng phóng tới Đông cung- chỗ ở của Lạc Vũ ở Vọng Thiên Nhai.
Sắc mặt dữ tợn, cực kỳ quỷ mị.
Nhất định là Quân Lạc Vũ, nhất định là do nàng ta dở trò quỷ.
Nàng căn bản là không uống rượu, chỉ nhấp có một chút, làm sao có thể say.
Mà Quân Lạc Vũ nghe nói là có một thân bản lĩnh đan dược, so ra còn hơn cả thánh dược sư, tất nhiên là do nàng ta dở trò quỷ, tất nhiên là như thế…
Điên cuồng mà lao đến, thân thể Liễu Bích Dao ở trong bóng đem giống như một con thiêu thân đang thiêu đốt không ngừng lửa giận trong lòng.
Mà dọc đường nơi nàng đi qua cũng không bắt gặp một tên thủ vệ đêm nào của Vọng Thiên Nhai.
Đình viện giống như trống không vô chủ.
Mà Phong trang chủ vốn đi theo phía sau nàng thì sau vài đợt truy kích của đám thị vệ đã không còn thấy tung tích.
Đêm càng lúc càng trầm.
Liễu Bích Dao chỉ cảm thấy cơn tức đang chặn ngang ngực, cơ hồ muốn nổ tung.
Lửa giận phát ra từ đáy lòng, thiêu đốt toàn bộ thần trí, trong đầu chỉ hiện lên phải tìm Quân Lạc Vũ báo thù, báo thù.
“Phanh…”
Liễu Bích Dao hung hăng xông vào phía sau Mẫn cung- nơi thảo luận chính sự của Vọng Thiên Nhai, nơi này tập hợp tất cả tấu chương cùng thư tín quan trọng.
Mà Liễu Bích Dao vừa xông vào, mới tiến vào Mẫn cung một bước thì ‘phanh’ một tiếng đạp rách một khối thủy cầu chứa đấu khí.
Bên ngoài Mẫn cung xếp ngổn ngang thủy cầu đấu khí, ngay khi Liễu Bích Dao đụng vào lập tức vỡ tung ra.
Từ trong thủy cầu, những dòng nước màu đen chảy ra.
Thứ gì đây? Liễu Bích Dao kinh hãi.
Năm ngón tay vẽ ra một đường cung, một hỏa cầu chứa lam sắc đấu khí bay về phía hắc thủy.
“Bích Dao.” Cùng lúc này, Phong trang chủ lúc này đã đuổi đến phía sau, hét lên từ đằng xa.
Mà ngay khi thanh âm của Phong trang chủ vừa kết thúc, Liễu Bích Dao đã mượn ánh lửa mà thấy rõ hắc thủy kia.
Không phải là nước, mà là dầu hỏa.
Lửa giận mãnh liệt lập tức cũng bị đông lại, sắc mặt Liễu Bích Dao phút chốc đại biến.
Trước mắt chính là dầu hỏa, mà nàng ném xuống chính là hỏa cầu để chiếu sáng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Hỏa cầu màu lam mang theo tuyệt đỉnh tức giận của Liễu Bích Dao không kịp chờ nàng đổi ý đã oanh một tiếng đập vào trên mặt hắc thủy ở phía ngoài Mẫn cung.
‘Oanh.’ Nháy mắt, ngọn lửa mày lam gào thét dựng lên, lan ra bốn phía.
Tốc đội kia, trận thế kia…
Bao trùm hết thảy, cắn nuốt hết thảy, chớp mắt đã bao quanh cả tòa Mẫn cung.
Nhanh đến mức làm cho người ta không kịp ngăn cản, không kịp làm một động tác, bốn phía hoàn toàn bị bao phủ trong biển lửa.
Ánh lửa màu xanh yêu dị nháy mắt chiếu sáng cả một phương trời.
“Bích Dao, ngươi… ngươi làm gì vậy?” Phong trang chủ đuổi theo đến nơi thấy vậy thì kinh hãi, ngốc lăng tại chỗ.
Liễu Bích Dao, Liễu Bích Dao đốt cháy Mẫn cung của Vọng Thiên Nhai?
Trời ạ, đây chính là nơi trọng yếu nhất của Vọng Thiên Nhai a.
“Trời ạ…”
“Này… này…”
Theo sát phía sau Phong trang chủ, đám thương lữ cũng đuổi tới, nhìn rõ cảnh đang diễn ra trước mắt thì không khỏi hoảng sợ ngây người.
Liễu nữ vương của bọn họ đốt Mẫn cung của Vọng Thiên Nhai.
Gió rít gào, đêm lạnh như nước.
“Mau cứu hỏa.” Phong trang chủ hồi thần, lập tức điên cuồng hét lên, hướng phía Mẫn cung mà vọt tới.
Mẫn cung của Vọng Thiên Nhai nếu bị đốt.
Tất cả đám thương lữ bọn họ cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi này.
“Ngươi đi mau, nhanh lên chút…”
“Có thích khách, có thích khách phóng hỏa đốt cháy Mẫn cung…”
“Có ai không, bao vậy nơi này lại, mau đuổi bắt thích khách…”
Phong trang chủ còn chưa nói hết lời với Liễu Bích Dao, xung quanh vốn là bóng đêm yên ắng bỗng nhiên lao ra rất nhiều thị vệ.
Nháy mắt, vô số thị vệ giống như chui ra từ dưới lòng đất, từ bốn phương tám hướng hiện ra, cao giọng gào thét.
Lửa, màu lam yêu dị, hung mãnh kinh người.
Người đến người đi hết lượt này đến lượt khác.
“Cứu hỏa a, mau cứu hỏa…”
“Đuổi bắt thích khách…”
Khói nóng bốc lên xám cả một vùng trời, thanh âm gào thét dưới bóng đêm không ngừng vang lên thấu tận trời xanh.
Một đám thương lữ giống như không muốn sống, thi nhau xông lên mà dập tắt lửa.
Song, lửa kia giống như thiêu đốt đến vô cùng vô tận, chỉ bằng sức của bọn họ không cách nào có thể dập tắt được.
Mà xung quanh, đám thị vệ của Vọng Thiên Nhai đang khí thế bức người mà xông đi đuổi bắt thích khách.
Mặc dù cũng có người cứu hỏa, nhưng là thái độ kia…
Gió đêm mát mẻ vi vu thổi qua.
Gió trợ thế lửa, hỏa thế giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Ánh lửa màu lam bay lên cao, hỏa thế hung mãnh, dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người không ngừng bao phủ cả tòa Mẫn cung.
Ngọn lửa đẹp đẽ, mà hỏa thế cũng là không thể đỡ.
Liễu Bích Dao đứng ở phía ngoài Mẫn cung, nhìn đám thương lữ đang hoảng sợ cực kỳ mà xông vào cứu hỏa, nhìn đám thị vệ Vọng Thiên Nhai đang bao vậy ở phía sau nàng.
Lúc này, tâm tình muốn liều mạng cùng Quân Lạc Vũ đột nhiên trở nên trầm tĩnh.
Nhìn ánh lửa đẹp đẽ trước mắt đang không ngừng cắn nuốt Mẫn cung.
Nhìn xung quanh đang không ngừng vọt tới ngày càng nhiều quần thần của Vọng Thiên Nhai.
Liễu Bích Dao nắm chặt quả đấm, nháy mắt cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, cũng nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Nàng bị tính kế rồi, nàng vốn không phải là người dễ xúc động như vậy, hơn nữa theo tính tình cẩn thận của nàng, càng không thể nào vọng động như vậy.
Là do rượu kia, trong rượu kia có vấn đề, không chỉ có làm cho người ta say, còn làm cho người ta trở nên táo bạo hơn.
Khi nổi giận, không chút suy nghĩ liền vọt tới nơi này, lại rơi vào cạm bẫy đang chờ sẵn nàng ở trong đó.
Nàng đốt Mẫn cung, trong đó chứa hết thảy tin tình báo quan trọng, đây chính là muốn nàng chết một vạn lần cũng không đủ.
Nàng đem cơ hội giết mình đích thân đặt lên tay của Quân Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.
Xong, hết thảy đều xong rồi.
Đêm, lạnh như băng, rõ ràng mới là đầu thu nhưng lại làm cho người ta lạnh thấu tâm can.
Một đêm đại hỏa, một đêm hỗn loạn.
Đợi đến lúc mặt trời lên cao, hết thảy cũng chấm dứt.
Mẫn cung bị đốt thành một đám tro bụi, không còn dư lại chút gì.
Ánh mặt trời lóe lên, thay thế bóng đêm xinh đẹp mà thống trị cả vùng đất.
Vọng Thiên Nhai.
Nghị chính cung chưa từng có lúc nào nghiêm túc cùng đằng đằng sát khí như vậy.
“Hết thảy tiền căn hậu quả của chuyện này là như thế, xin Quân vương và Vương phi định đoạt.”
Trong Nghị chính cung sâm nghiêm, Liễu Bích Dao bị trói chặt lại, đứng ở một góc của đại điện, đứng phía sau nàng là đám thương lữ bị thị vệ bắt được tối ngày hôm qua.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, hầu hết mọi người ở đây đều có mặt chứng kiến.
Hết thảy mọi người đều nhìn thấy rõ ràng
Lúc này căn bản là không có bất kỳ sự giấu diếm hay nghi ngờ nào.
Lạc Vũ ngồi ở ghế dựa lớn trên cao lạnh lùng nhìn Liễu Bích Dao ở phía dưới.
Mà Vân Thí Thiên thì nhắm hai mắt, căn bản là không để ý đến những chuyện ở phía dưới, đem hết toàn quyền giao cho Lạc Vũ.
“Vọng Thiên Vương phi ta hao phí sức lực cho các ngươi, các ngươi không hồi báo không nói, ngược lại còn nổi lên ác ý, mưu sát Vọng Thiên Vương phi ta không được, lại đốt Mẫn cung, tội ác tày trời.”
Phong Vô Tâm đứng ở bên cạnh Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn Liễu Bích Dao đang run sợ ở phía dưới.
“Quân vương, Vương phi, không phải, chúng ta không có ý nghĩ này, chúng ta cảm kích Vương phi người còn không kịp, làm sao lại có gan mưu hại Vương phi.
Hết thảy đều là do Liễu Bích Dao tự chủ trương, khẩn cầu Quân vương và Vương phi phán đoán sáng suốt, phán đoán sáng suốt a.”
Phong Vô Tâm vừa nói dứt lời, đám thương lữ giật mình quỳ xuống, luôn miệng phân bua.
“Đúng vậy a, Liễu Bích Dao hận Phong trang chủ hủy đi trong sạch của nàng, vì vậy giận chó đánh mèo, đốt Mẫn cung.
Chuyện này cùng chúng ta không có liên quan, xin Quân vương cùng Vương phi phán đoán sáng suốt a.”
“Khẩn cầu Quân vương và Vương phi phán đoán sáng suốt.”
Chuyện phát triển, trải qua, kết quả là đại náo khiến cho Vọng Thiên Nhai mọi người đều biết.
Liễu Bích Dao uống rượu say, Lạc Vũ sai người đưa nàng trở lại Khách cung.
Còn việc đưa đến trên giường của Phong trang chủ, coi như đây là hiểu lầm, vậy là xong.
Chuyện này trách ai?
Dù sao cũng sẽ không trách đến trên người Lạc Vũ.
Đem ngươi trở về Khách cung đã là đủ nể tình rồi, ai biết ngươi ở cái giường nào. Mà nam nhân kia định lực không tốt, còn trách ai.
Lại không ai hạ độc hắn, buộc hắn làm như vậy.
Chuyện tình chân chính là trong sạch là không có thể tại trong sạch, cũng sạch sẽ là không có thể ở sạch sẽ .*(ý tương tự như câu thanh giả tự thanh)
Lạc Vũ lạnh lùng ngồi ở phía trên, chậm rãi quét mắt xung quanh đại điện sau đó dừng lại tại ánh mắt của Liễu Bích Dao đang quỳ ở phía dưới.
“Thiêu hủy Mẫn cung, phải chịu tội gì?”
“Giết.” Phong Vô Tâm lạnh giọng nói: “Mẫn cung là trọng địa của Vọng Thiên Nhai chúng ta, trong đó chứa rất nhiều thứ quan trọng.
Hôm nay, Mẫn cung bị thiêu hủy gây ra tổn thất to lớn đối với Vọng Thiên Nhai ta, không thể tránh được tội chết.”
Lạc Vũ nghe thế thì lạnh lùng gật đầu, nhìn lướt qua Liễu Bích Dao, trầm giọng nói: “Việc ngươi đắc tội với ta, ta có thể không suy xét, dù sao cũng là sai lầm do người của ta gây ra.
Nhưng là, đốt cháy Mẫn cung, tội này không thể tha thứ được. Người đâu, chiếu theo pháp luật mà hành xử.”
“Rõ.” Lập tức có đại thần chấp chưởng hình quyền tiến lên một bước cao giọng đáp ứng, vung tay lên, mấy tên thị vệ tiến lên túm Liễu Bích Dao giải về đại lao.
Liễu Bích Dao từ đầu đến cuối không nói nửa chữ, chỉ lạnh lùng mà nhìn Lạc Vũ, trong ánh mắt chứa đầy oán độc và hận ý.
Lúc trước vẫn còn mù mờ không rõ, nhưng là từ hôm qua đến giờ, còn có cái gì chưa sáng tỏ hay sao.
Lạc Vũ không truy cứu nàng vì sao xuất hiện ở trên giường của Minh Trần Dạ.
Cũng không có lần theo các đầu mối mà tra xét.
Mà là trực tiếp dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.*(câu này đã giải thích ở chương 135)
Hơn nữa càng thêm ngoan, trực tiếp gài tang vật cho nàng dưới ánh mắt của mọi người, khiến cho nàng hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Xuất hiện ở trên giường nam nhân, chẳng qua là phá hỏng thanh danh của nàng.
Mà đốt Mẫn cung, chính là muốn nàng một tấc đất cắm dùi cũng không có.
Thật ác độc.
Liễu Bích Dao nàng đã đánh giá thấp lòng dạ độc ác của Quân Lạc Vũ, nàng biết nàng ta không phải tiểu bạch thỏ, nhưng cũng không hề nghĩ đến nàng ta chính là một con sói hung ác như vậy.
Nàng vẫn cho rằng bằng vào thân phận của mình, cho dù là Vân Thí Thiên muốn động đến nàng cũng không phải chuyện dễ.
Nàng cho rằng Quân Lạc Vũ dù có nghi ngờ mình, cũng nhất định phải đưa ra được một chứng cớ xác thực, một chứng cớ chứng minh được nàng đã hại Quân Lạc Vũ, một chứng cớ khiến cho mọi người đều phải tin phục.
Mà nàng chắc chắn rằng Quân Lạc Vũ không có loại chứng cớ này trong tay.
Nhưng là, không có, Quân Lạc Vũ không chỉ ra chỗ sai của nàng , mà còn dùng thủ đoạn trực tiếp gài tang vật đưa nàng vào chỗ chết.
Quân Lạc Vũ… Quân Lạc Vũ…
“Quân Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, các ngươi không chết tử tế được…” Lời nói oán độc vạn phần phun ra từ trong miệng của Liễu Bích Dao, hận ý thấu xương.
Lạc Vũ cao cao tại thượng, cười lạnh.
Mắt thấy Liễu Bích Dao bị đè xuống, Lạc Vũ lãnh đạm nhìn xuống đám thương lữ đang nơm nớp lo sợ ở phía dưới.
“Về phần các ngươi…”
“Vương phi tha mạng, tha mạng…”
Lạc Vũ thấy vậy thì ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Vọng Thiên Nhai ta ân oán rõ ràng, công là công, phạt là phạt.
Các ngươi không liên quan đến việc đốt cháy Mẫn cung, tội chết có thể miễn.
Nhưng là, Liễu Bích Dao cùng với các ngươi là một phá, nếu lại tiếp tục làm ăn với các ngươi, thì ta không an lòng.” Nói đến đây, Lạc Vũ dừng lại.
Đám thương lữ phía dưới lập tức hiểu ra, trăm miệng một lời, nói: “Kính xin Quân vương cùng Vương phi chọn ra một người cùng chúng ta hợp tác, chúng ta nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực mà hợp tác cùng.”
Có thể bảo vệ tính mạng, không chết là tốt rồi, về phần người nào làm đầu lĩnh của bọn họ, vô phương, vô phương.
Gió thu phất qua, thổi vào trong đại điện.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Minh Trần Dạ đang hai tay ôm ngực đứng ở ngoài cửa nở nụ cười xảo trá, mỉm cười nhướn mày.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Nếu người phạm ta, ta tất trả gấp trăm lần.
Gió thu như nước, triền miên ôn nhu.
Trước phế tích Mẫn cung, Minh Trần Dạ hai tay ôm ngực nhìn Lạc Vũ ở bên cạnh, tựa tiếu phi tiếu mà nói một câu: “Ngoan độc.”
Gài tang vật đúng chỗ, trực tiếp đốt một tòa cung điện.
Lạc Vũ chắp hai tay ở phía sau lưng, nghe vậy nhướn mày, nhàn nhạt cười, nói: “Nếu đã hạ thủ, sẽ không có đạo lý chỉ đánh gần chết.”
Loại người như Liễu Bích Dao, hôm nay nếu nàng còn dùng đồng dạng cách làm của nàng ta, nhât đinh sẽ chỉ làm oán thù sâu sắc hơn mà thôi, tạo ra tai họa ngầm cho tương lai.
Thay vì không biết lúc nào bị Liễu Bích Dao hại chết, còn không bằng làm luôn một lần, vĩnh tuyệt hậu họa.
“Ta không thích loại chuyện như vậy, trong nội bộ chúng ta không thể tồn tại bất kỳ tai họa ngần nào cả.” Lạc Vũ đưa tay ôm lấy cánh tay của Vân Thí Thiên đang đứng ở bên cạnh.
Con đê ngàn dặm, bị hủy chỉ vì một tổ kiến, huống chi là hậu họa như Liễu Bích Dao.
Nàng ta có thể ra tay với nàng một lần, tất sẽ có lần thứ hai.
“Hơn nữa, đây đang là ở trên địa bàn của ta, ở trên địa bàn của ta mà muốn cùng ta đấu, ta để nàng ta chết như vậy đã là may rồi, coi như hôm nay tâm tình của ta tốt đi.”
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, ở trên địa bàn của nàng mà dám động vào nàng.
Không phải là Liễu Bích Dao đầu óc là bã đậu, vậy chính là vì nàng có điều để cậy vào.
Đã có điều để cậy vào, vậy thì tốt nhất nên diệt trừ sớm đi thì hơn.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói thế, lập tức đưa tay vuốt ve tóc của Lạc Vũ, vẻ mặt dung túng.
Nói rất đúng, ở trên địa bàn của hắn, chỉ có Quân Lạc Vũ nàng có thể lớn lối, những người khác, dám động vào tâm can của hắn, giết không tha.
“Xem ra sau này ta tình nguyện đắc tội với Vân Thí Thiên cũng không tình nguyện đắc tội với ngươi rồi.” Minh Trần Dạ cười tà đứng lên nháy mắt với Lạc Vũ, đưa mắt nhìn thoáng qua Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì nhất thời cười to, cũng nháy mắt lại với Minh Trần Dạ, tuyệt không khách khsi mà noi: “Biết là tốt rồi.”
Dứt lời, quay đầu dựa vào trong lồng ngực của Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên nghe nói thế thì lạnh lùng liếc nhìn Minh Trần Dạ một cái, tựa như uy hiếp tựa như không mà nói: “Ngươi có thể thử xem sao.”
Giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn là một bộ đối địch như thường ngày.
Minh Trần Dạ, người này hắn phải để mắt.
Gió thu thổi qua, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở phía xa mới tỉnh rượu, bay vọt tới.
Xuân hoa thu nguyệt, phế tích lặng im, hết thảy đều vạn phần viên mãn.
Đại lao của Vọng Thiên Nhai.
Liễu Bích Dao bị đặt ở trong đại lao, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào thăm.
Lúc này, Phong Vô Tâm bưng một khay thức ăn đặt trước mặt Liễu Bích Dao, trầm giọng nói: “Ta từng nói với ngươi, không nên có dị tâm, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả, bây giờ thế này xem ra ngươi không nghe lọt lời ta nói ngày đó.
Bữa tiệc này là bữa cuối cùng của ngươi, ngươi tự ăn đi.”
Liễu Bích Dao bị trói chặt, thấy vậy thì cười dữ tợn, nói: “Nghĩ giết ta dễ dàng như vậy, hừ, làm như Liễu Bích Dao ta dễ khi dễ vậy sao, thủ hạ của ta nhiều như vậy…”
“Nếu chúng ta dám động vào ngươi, Liễu Bích Dao, vậy thì thủ hạ của ngươi sẽ hoàn toàn không phải là vấn đề đáng lo đối với chúng ta.” Phong Vô Tâm không nghe Liễu Bích Dao nói, trực tiếp lạnh lùng cắt đứt.
“Sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu, Liễu Bích Dao, ngươi cũng đã biết rất nhiều chuyện, không thể thành tâm hợp tác, vậy chỉ còn có con đường chết mà thôi.”
Phong Vô Tâm lạnh lùng nhìn Liễu Bích Dao một cái, sau đó xoay người rời đi.
Liễu Bích Dao biết Vọng Thiên Nhai có mưu đồ với lục tông, người này nếu không thể là bằng hữu, vậy thì chỉ có đường chết.
Bóng đêm trầm mê. Thế giới này chính là thế giới của cường giả.
Trong đại lao, sau khi Phong Vô Tâm rời đi.
Liễu Bích Dao cơ hồ đã sắp cắn nát môi, Quân Lạc Vũ, Vân Thí Thiêm, đời này kiếp này cả kiếp sau kiếp sau nữa, chúng ta bất cộng đái thiên.
Đừng tưởng rằng hôm nay nàng thua, thì hết thảy chính là điểm cuối, hết thảy đã kết thúc…
“Muốn báo thù sao?”
Đang lúc Liễu Bích Dao tràn ngập oán niệm, một đạo thanh âm ôn nhuận vang lên, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Liễu Bích Dao.
Toàn thân hắn bị bao vây ở trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ lộ ra một bên mặt, ôn nhuận mà ưu nhã.
“Ngươi…” Liễu Bích Dao cả kinh, ngươi này làm thế nào có thể xuất hiện ở trong này được.
“Nói xem muốn hay không muốn?” Giọng nói của người nọ nhàn nhạt, cực kỳ quỷ dị, âm u như bóng đêm nhưng lại cực kỳ ưu nhã.
Nhưng lại cao cao tại thượng, không tiếng động mà uy hiếp người khác.