Bị bao vây rồi, sao có thể như thế được? Sao lại như thế đựoc?
“Chúng ta… Chúng ta… Bị…” Môn nhân hộ viện cấp bách đùng đùng chạy vọt vào, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lạc Vũ, lời nói run rẩy đến bên mép lại không nói nên lời.
Ngón tay run run chỉ vào bóng lưng Lạc Vũ.
Nhất thời, sáu đại đương gia lấy lại tinh thần liếc nhau, sắc mặt cũng thay đổi.
Hôm nay bọn họ gom lại cùng nhau thương nghị, tuyệt đối là chuyện cơ mật.
Bọn họ vì tỏ vẻ tín nhiệm lẫn nhau nên cũng không có bất cứ hành động gây rối nào, đều tự mình tiến đến đây, chỉ dẫn theo một người tùy tùng, bây giờ còn đứng ở bên ngoài canh cửa.
Tại sao người của Trung Võ Môn lại biết?
Ngay lúc này lại bị bao vây rồi? Bọn họ còn chưa kịp ra tay, thêm vào đó khi đến đây cũng không mang theo số đông nhân mã, bây giờ bị Trung Võ Môn bao vây, này…
“Cao Hồng Thiên.” Nhất thời, sáu đại đương gia mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Cao Lý Tông tông chủ, quát lên.
“Không có, không phải ta.” Cao Lý Tông tông chủ lấy lại tinh thần sau một lúc khiếp sợ, sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, liên tục nói.
Hắn hoàn toàn không có truyền tin tức ra ngoài, Trung Võ Môn làm sao mà biết được?
Sao lại đúng dịp như thế, nhanh như vậy đã bao vây nơi này rồi.
Tiếng bước chân thong thả, nhẹ nhàng mà chậm chạp, Lạc Vũ không để ý đến không khí chuyển biến trong đại sảnh, chậm rãi tiến tới chủ vị, đứng trước mặt Cao Lý Tông tông chủ.
Tay áo bào vung lên, Cao Lý Tông tông chủ chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ kéo tới, cả thân hình không thể khống chế được bị đánh bay ra ngoài.
Nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp ngưng tụ đấu khí, chưa kịp có bất cứ hành động phòng bị nào.
Đã bị “ầm” một tiếng đánh lên cây cột phía sau.
Trong nháy mắt Cao Lý Tông tông chủ xanh mét cả mặt mày, chụp bàn tay vịn cây cột, giữ vững thân mình.
Vẫn nghe nói võ công Trung Võ Môn quái dị, lại không ngờ rằng nó quái dị đến mức này, mạnh mẽ như vầy.
Mặc dù hắn chưa đến trình độ tím tôn vương giả, nhưng cũng sắp đạt đến cấp bậc đó rồi, hắn cư nhiên dễ dàng như vậy đã bị đánh bay đi, người này…
Phất tay áo một cái đánh bay Cao Lý Tông tông chủ, Lạc Vũ cũng không thèm nhìn sắc mặt đã trở nên xanh mét của hắn, nàng xoay người lạnh lùng ngồi xuống.
Ánh mắt lạnh băng đảo qua nhìn sáu đại đương gia, mà từ lúc nàng bước chân vào đến giờ vẫn giữ im lặng.
Mấy đại đương gia nhất tề hít vào một hơi lãnh khí, khí thế thật lớn, phái đoàn đến đây cũng thật lớn, thật tự tin kiêu ngạo.
Ánh mắt lạnh băng đảo qua nhìn, Lạc Vũ chậm rãi nói: “Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, các ngươi đã muốn chết, ta cần gì phải khách khí.”
Lời vừa hạ xuống, Cao Lý Tông Môn vốn đang tĩnh lặng đột nhiên nổi lên tiếng kêu thét thảm thiết khắp bốn phía, trong nháy mắt phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Cao Lý Tông tông chủ quát chói tai lên tiếng.
“Ta muốn làm gì? Chuyện mà ta đang làm chính là chuyện mà các ngươi muốn làm với Trung Võ Môn ta.” Lạc Vũ thong thả tựa người ra phía sau ghế dựa, vuốt ve đầu của Tiểu Ngân.
Tư thái này rất là nhàn nhã.
Mà trong bóng đêm khôn cùng, lại vang lên tiếng chém giết kịch liệt, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.
Trong bóng đêm, tư thái nhàn nhã thong dong của Lạc Vũ không nổi bật lên vẻ êm đềm, ngược lại càng lộ vẻ sát phạt.
“Trung Võ Môn môn chủ, đừng nghĩ là ta sợ các ngươi, với bảy đại thế lực chúng ta đây, chỉ bằng một Trung Võ Môn vừa đặt chân đến đây, đứng còn chưa vững đã muốn tiêu diệt chúng ta, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Bao vây chúng ta đã nghĩ là thắng được chúng ta rồi sao, khặc khặc, chúng ta phái cao thủ tụ tập lại đây, chỉ bằng một Trung Võ Môn nho nhỏ của ngươi…Hừ “
Nương theo thanh âm dữ tợn của Phong Thủy Môn môn chủ, mấy đại đương gia khác lập tức vung tay lên.
Tín hiệu giấu trong tay áo hướng về phía ngoài cửa, bắn nhanh lên bầu trời đêm.
Bầu trời đen nhánh, trong nháy mắt liền sáng lạn lên bởi pháo hoa, làm chói mắt mọi người.
Nhìn tín hiệu được phát đi, mấy đại đương gia liền âm trầm nở nụ cười, bộ dạng đắc ý dào dạt không chút sợ hãi.
Bọn họ đúng là bị bao vây ở chỗ này, vậy hì sao chứ.
Chỉ cần bọn họ phát ra tín hiệu, các cao thủ trong phái sẽ chạy đến ngay lập tức.
Đến lúc đó, muốn tiêu diệt bảy thế lực lớn của bọn họ, quả thực là đang nằm mơ.
Trong lúc mấy đại đương gia đang đắc ý cười cợt, Lạc Vũ vẫn giữ vẻ tươi cười nhàn nhã.
Đôi tay vươi lên, ôm lấy Tiểu Ngân đang đứng trên vai vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Có biết tại sao ta biết các ngươi đang ở đây bàn tính mưu đồ đánh Trung Võ Môn ta không?”
Thanh âm rõ ràng lãnh đạm, không mang theo một tia đe dọa.
Nhưng là nghe vào trong tai mấy vị đương gia ở đây, lại giống như một hồi trống đinh tai nhức óc nổ mạnh trong đầu bọn họ.
Hôm nay bọn họ bí mật tụ tập ở đây, ngay cả một chút tiếng gió cũng không để lọt ra ngoài.
Cái tên môn chủ Trung Võ Môn này làm sao mà biết được? Sao hắn lại có thể tới đây?
Ngay lập tức, sắc mặt mấy vị đương gia liền đen xuống.
Trong môn phái của bọn họ có gian tế.
“Con mẹ nó, ngươi dám sắp đặt gian tế vào…”
Lực Lôi Môn môn chủ đứng bật dậy, gương mặt có vết sẹo dự tợn càng thêm khủng bố, cơ hồ muốn ăn thịt người.
“Bịch.” Tiếng mắng giận dữ vừa mới lên tiếng, Tiểu Ngân vẫn nằm im trong lòng Lạc Vũ, ánh mắt lóe ra tàn nhẫn, vương móng vuốt đánh về phái Lực Lôi Môn môn chủ.
Trong nháy mắt, Lực Lôi môn chủ bị Tiểu Ngân trực tiếp đánh bay ra khỏi đại điện Cao Lý Tông Môn, té mạnh xuống khoảng sân rộng tối như mực ngoài cửa điện.
Trên người có ba đường cào ngang dọc, huyết nhục mơ hồ, cơ hồ làm cho người ta nhìn không thấy nguyên lai diện mạo, máu tươi chảy ra vô cùng thê thảm.
Nhưng nhất thời không chết được, thanh âm quay cuồng rên rỉ trên mặt đất, nghe vào trong tai mấy vị đương gia khác, làm cho bọn họ không rét mà run.
“Ngươi dám… Ngươi…” Phong Thủy môn chủ thấy vậy tiến lên trước vài bước, muốn động thủ.
Tiểu Ngân nhất thời đứng bật dậy, đôi mắt be bé lạnh sát cực kỳ, nhìn chằm chằm Phong Thủy môn chủ, ngay cả ý tứ muốn chết cũng muốn nổi lên.
Ai dám mắng Lạc Vũ nhà ta, giết.
Thân thể tuy nhỏ, nhưng khí tức bao phủ cả đại điện trong nháy mắt, sát khí dày đặc.
Phong Thủy môn chủ bị khí thế của Tiểu Ngân hù sợ, chỉ mới tiến lên một bước, rốt cuộc cũng không dám tiến lên bước thứ hai.
Đừng thấy con ma thú này nhỏ mà khinh thường, ngày đó lúc huyết tẩy Thiên Khôi Tông Môn, trình độ hung tàn của nó, tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Dưới móng vuốt của nó, không người nào có thể địch lại sự lợi hại và tàn nhẫn đó.
Gió đêm nổi lên, trong đại điện là một mảnh áp lực, vắng ngắt.
Chỉ nghe tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía, thanh âm làm người ta sợ hãi này vẫn liên tiếp vang lên.
Làm cho màn đêm giống như được phủ thêm hơi thở âm trầm mang mùi tanh của máu.
Ngồi trên chủ vị, Lạc Vũ nhìn các sắc mặt khác nhau của vài đại môn chủ, thanh âm sắc bén mà âm trầm lại vang lên: “Không phải muốn tiêu diệt Trung Võ Môn ta sao? Không phải sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao? Không phải muốn trảm thảo trừ căn sao?
Bây giờ ta đang ở chỗ này, sao rồi, không có bãn lĩnh làm được sao?”
Lời nói vừa rơi xuống, trong đại điện vốn đầy áp lực, nhất thời càng thêm tĩnh mịch cơ hồ ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe được.
“Môn chủ, ngươi cần phải phân biệt trắng đen a, Thiên Huyền Tông ta vẫn không tán thành chuyện này, Trung Võ Môn có trái tim nhân hậu như vậy, có thể nói là làm gương trong khắp Ngân Hồng trấn này, Thiên Huyền Tông chúng ta rất là trung tâm thần phục a.
Chúng ta là bị ép bức mới đến đây, nếu chúng ta không đến, bọn Cao Lý Tông sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta, chúng ta đây là hoàn toàn không có cách nào khác a.
Môn chủ, Thiên Huyền Tông chúng ta đối với ngươi là một mảnh trung tâm, ngươi phải ngàn vạn lần minh giám nha.”
Từ lúc Lạc Vũ vừa tiến vào trong điện, Thiên Huyền tông chủ vẫn ẩn nhẫn đứng đằng sau mấy đại đương gia, đột nhiên nhảy vọt lên, quỳ xuống trước mặt Lạc Vũ kể lể.
Vẻ mặt thành khẩn, uất ức cơ hồ giống như không còn con đường lựa chọn nào khác mới làm vậy, hắn đây là đau đớn hành động trái ngược với lương tâm “trung thành” với Trung Võ Môn.
“Lập Vũ, ngươi đây là có ý gì hả, con mẹ nó, chúng ta ép bức ngươi sao, ngươi…”
“Bịch.”
Lý Cao Tông chủ còn chưa nói hết cơn phẫn nộ, Thiên Huyền tông chủ đột nhiên đánh tới.
Đấu khí màu lam pha lẫn một chút sắc tím chợt lóe quanh thân, ngưng tụ ra một thanh trường kiếm, bây giờ thanh kiếm đang đâm sâu vào trong thân thể Cao Lý tông chủ.
“Ngươi… Phốc…”
Trợn tròn hai mắt, Cao Lý Tông chủ không dám tin sự tình đang diễn ra trước mắt, pha lẫn phẫn nộ tuyệt đối và không cam lòng, “bịch” một tiếng ngã về phía sau.
Máu tươi văng khắp nơi, giống như đóa hoa màu đỏ nở rộ trên mặt đất.
Trong đại sảnh là một mảnh tĩnh lặng.
Đầu lĩnh đã chết trước mặt, sắc mặt sáu đại đương gia khác cũng không có biến đổi.
“Môn chủ, Thiên Huyền Tông ta là thật sự thần phục ngươi.” Thiên Huyền tông chủ Lập Vũ nhìn Lạc Vũ, vẻ mặt hiện lên nụ cười lấy lòng.
Mà ở phía sau hắn, mấy người đương gia còn lại, nhìn nhau liếc mắt một cái.
Nhưng cư nhiên cũng thật sâu kiềm chế xúc động, im lặng đứng một chỗ, giống như đang quan sát tình huống biến hóa mà có hành động thích hợp tiếp theo.
“Trung Võ môn chủ, bất quá chúng ta chỉ là bị Cao Lý tông chủ mê hoặc cho nên mới…”
Đợi qua cửa ải hung hiểm hôm nay, ngày khác bọn họ nổi lên trở lại, nhất định trảm thảo trừ căn đối với Trung Võ Môn.
Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân, nhìn thi thể Cao Lý tông chủ trước mắt, lại nhìn một đám “gió chiều nào xoay theo chiều nấy”, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, chậm rãi đứng lên.
“Ta đến, là tới xem các ngươi sẽ đối phó ta như thế nào, không phải đến xem các ngươi đấu tranh nội bộ.” Lạc Vũ vuốt ve Tiểu Ngân chậm rãi lên tiếng.
“Ta cho các ngươi cơ hội thi triển đấu khí, các ngươi đây là buông tha cho cơ hội của chính mình, như vậy cũng đừng trách ta.”
Thanh âm lạnh nhạt vừa hạ xuống, Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân nâng bước đi về phía ngoài điện.
Cứ nghĩ rằng mấy thế lực mạnh mẽ này sẽ có chút tàn nhẫn, khát máu.
Nguyên lai bất quá chỉ là nạo loại chuyên cậy mạnh hiếp yếu, không đáng cho nàng ở lại đây.
“Trung Võ môn chủ, ngươi có ý tứ gì?” Sắc mặt Thiên Huyền tông chủ đã biến đổi rồi.
“Một con chó chỉ biết cắn chủ nhân, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nuôi dưỡng nó sao?” Lạc Vũ đưa lưng về phía Thiên Huyền tông chủ, thanh âm sắc bén băng lạnh, trong đó pha lẫn chán ghét đến tận xương.
Cao Lý tông chủ tuy có chút khát máu nhưng cũng được xem như một nam tử hán, nếu quy hàng, nàng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Mà Thiên Huyền tông chủ tâm cơ xảo trá, ra tay ác độc.
Giữ một người như vậy bên người, chính là đang ôm một viên boom nổ chậm, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm hại đến nàng.
Mà mấy người còn lại tĩnh lặng quan sát, tâm cơ cũng có nhưng không sâu.
Muốn xem sắc mặt, tính cách của nàng sau đó sẽ tìm cách ứng phó, hừ, bọn họ xảo trá, Lạc Vũ nàng cũng không phải kẻ ngu.
Thả bọn họ đi, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Chậm rãi mà đi, trong mắt Lạc Vũ là một mảnh lạnh như băng.
Thanh âm lạnh lùng vừa hạ xuống, cả đám đại đương gia tĩnh lặng xem tình huống diễn biến, sắc mặt cũng trầm xuống.
Nàng nói ra những lời này có ý là, bọn họ vốn không có con đường sống đi ra khỏi đây rồi?
“Con mẹ nó…”
Trong nháy mắt, mấy đại đương gia nhất thời dỡ bỏ vẻ giả tạo bên ngoài, lộ ra tâm tính chân thật dữ tợn, đấu khí lóe ra khắp toàn thân, nhào về hướng Lạc Vũ.
Muốn bọn họ chết, không dễ như vậy đâu.
Đấu khí bay lên, sát khí lãnh liệt.
Sáu thế lực lớn đương gia từ bốn phương tám hướng đánh về phía sau lưng Lạc Vũ, vũ khí từ đấu khí ngưng tụ thành, sắc bén nhảy lên không bay đi, âm tàn mà lãnh liệt.
Không có quay đầu lại, khóe miệng Lạc Vũ mơ hồ giương lên một cái lãnh khốc mỉm cười, thong thả nhấc tay.
Sợi dây màu đỏ trong suốt như tơ tằm lấy ra từ linh huyệt, hiện lên ngân quang bay nhanh ra.
Ánh sáng lóe ra, nhanh như kinh hồng.
Chỉ một cái chớp mắt sợi dây lại vòng trở về quấn quanh lòng bàn tay của Lạc Vũ.
Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân, vẫn không nhanh không chậm tiến về phía trước, chậm rãi dung nhập vào trong bóng đêm, không hề ngừng lại nghỉ ngơi một chút nào.
Mà ở phía sau, sáu đại đương gia nhảy tới từ sáu phương hướng khác nhau, thân thể đột nhiên giống như bị dính tại không trung, trong nháy mắt tất cả đều ngừng công kích với các tư thái đang tấn công.
Ngay sau đó, sáu người “bịch” một tiếng rợi xuống từ giữa không trung, thân thể mạnh mẽ va đập trên mặt đất.
Hai mắt trợn tròn, sáu người nhìn không chuyển mắt bóng lưng của Lạc Vũ, thân thể không ngừng co quắp, khóe miệng chảy máu, đầy mặt không cam lòng.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Nhất kích tất sát, dứt khoát lưu loát.
Chỉ một chiêu, sáu người đồng diệt.
Bóng đêm nồng nặc, gió thu thanh lương vù vù thổi qua, lạnh đến tận xương.
Ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy, trước ngực bọn họ có một lằn vết thương mỏng manh như tơ tằm, nhắm ngay điểm yếu của bọn họ.
Lúc này máu tươi mới chậm rãi chảy ra.
Có thể trói chặt Tiểu Hồng, là tơ tằm sinh ra từ tinh hoa của linh huyệt, có thể hoành hành trong thiên địa, là vũ khí bén nhọn nhất.
Gió bất chợt nổi lên, mái tóc đen của Lạc Vũ lắc lư trong gió.
Bốn phía, tiếng chém giết khắp bốn phía Cao Lý Tông vẫn còn đang tiếp tục.
Xa xa, vài thế lực lớn cũng đang tiến hành một màn huyết tẩy sạch sẽ.
Những người có bản lĩnh thấp kém đã phản bội mấy đại đương gia đầu nhập vào trong hàng ngũ môn phái của Lạc Vũ, đang vì chính mình và cũng vì Lạc Vũ dọn sạch chướng ngại.
Không phải nàng không cho bọn họ một con đường sống, mà là không thể lưu lại bọn người đó.
Nếu giữa lại, tương lai bọn họ có thể hãm hại đến nàng, như vậy không bằng một lần quét sạch sẽ bọn họ.
Nàng đã cho bọn họ cơ hội, tuyệt không cho cơ hội lần thứ hai. (*nếu chịu an phận thủ thường thì đâu có chết, ai biểu tham quá chi)
Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng trên bầu trời chậm rãi trốn vào trong mây đen.
Trên mặt đất tại Ngân Hồng trấn, vài thế lực lớn đang bị nhổ sạch sẽ.
Người mạnh vốn nên đứng trên đỉnh, người yếu là phải phục tùng ở tầng dưới chót.
Nhưng là, một khi có người đối xử bình đẳng tử tế với tầng lớp dưới chót, như vậy một màn đánh ngất trời này cũng không phải không có khả năng đánh nổi.
Lạc Vũ đối xử công bình với những người có thực lực yếu kém, làm cho bọn họ tìm thấy hy vọng, cũng nhờ đó mà nàng biết được tin tức cả đám đại đương gia tụ tập ở đây.
Lấy thất bại của địch nhân, củng cố chính mình.
Từ nay về sau, Ngân Hồng trấn không còn bị phân chia bởi các thế lực khác nhau, chỉ còn một môn phái là Trung Võ Môn của nàng.
Ngày mùa thu ấm áp, ánh mặt trời lóe ra.
Vài đại thế lực tại Ngân Hồng trấn bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, mà những người còn lại thì hoàn toàn đầu phục vào Trung Võ Môn.
Thay đổi như vậy chẳng những không xảy ra bất cứ dao động nào tại Ngân Hồng trấn, ngược lại người dân ở đây lại càng ủng hộ Trung Võ Môn.
Những người bị diệt toàn là một đám cặn bã, diệt trừ bọn họ xem như làm sạch trấn, ở tại Ngân Hồng trấn này chỉ cần một thế lực, thì phải là Trung Võ Môn, như vậy là đủ rồi, quá đủ rồi.
Quét sạch các phương thế lực tại Ngân Hồng trấn, ổn định thế lực của mình chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Với sự thay đổi rung trời này, thế lực Trung Võ Môn càng thêm phát triển cuồn cuộn.
Giống như ánh nắng mùa thu xinh đẹp ngoài kia.
Lá rụng bay bay, nương theo ngày trôi qua càng ngày càng lạnh, trôi lơ lửng rồi rơi xuống mặt đất.
“Kềm chế lại tốc độ phát triển, như vầy là quá nhanh rồi.” Bên trong Trung Võ Môn, Lạc Vũ đứng trong một gian phòng yên tĩnh, nhìn lá vàng bay rơi bên ngoài, trầm giọng nói.
“Dục tốc bất đạt, ta hiểu.” Hoàng Vũ ngồi trên cái ghế dài bằng đá bên cạnh, gật đầu nói.
Trung Võ Môn phát triển quá nhanh, bởi vì có Thiên Hồng Đan tiền bạc cứ vào cửa nườm nượp, tài sản nhiều vô số kể, tiền tài đạt đến quá dễ dàng.
Thêm vào đó là bởi vì có Lạc Vũ, Tiểu Ngân, Tỳ Hưu và Tiểu Hồng tồn tại, bọn họ đã dẹp yên các thế lực khác nhau trong Ngân Hồng trấn, độc bá nơi đây.
Tất cả những đều này đều phát triển quá nhanh rồi.
Mà kết quả của sự phát triển quá nhanh, không hề phí chút sức lực nào rất dễ sụp đỗ.
Điểm này, hắn rất rõ ràng.
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói vậy, gật đầu xoay người lại, đi đến trước cái bàn bằng đá ngồi xuống, sau khi uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ta muốn đi ra thế giới bên ngoài một chút.”
“Lạc Vũ, ngươi…” Hoàng Vũ nghe vậy, trong mắt chợt lóe mà qua kinh ngạc.
Lạc Vũ phất phất tay, nói: “Không phải ta đi ra ngoài để giải buồn đâu, mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, ta cảm thấy cứ để Trung Võ Môn phát triển theo kiểu này cũng không phải là chuyện tốt, ta muốn đi một chuyến đến Đông Thiên.”
Lời vừa nói hạ xuống, Lạc Vũ quay đầu nhìn Hoàng Vũ: “Ý của ta ngươi hẳn là hiểu rõ rồi.”
Hoàng Vũ nghe Lạc Vũ nói như thế, cúi đầu trầm tư, ngón tay gõ gõ trên bàn đá.
Phát triển bất lợi, hắn biết rất rõ.
Dược hiệu của Thiên Hồng Đan rất tốt, danh tiếng của nó không chỉ bó hẹp trong cái trấn nhỏ này, mà đã sớm lan danh khắp các trấn nhỏ xung quanh.
Một khi lan tràn đến mức độ tất cả mọi người ở Hỏa Ma đều biết, như vậy hậu quả…
Mà ở Hỏa Ma này, những thế lực cao cường hơn Thiên Khôi Tông rất nhiều, cao hơn nhiều lắm.
Mà những thế lực có khả năng dẹp luôn Trung Võ Môn cũng nhiều lắm.
Đến lúc đó, đừng nói phát triển có lợi hay bất lợi, cho dù chỉ muốn bảo vệ một cái mạng nhỏ cũng có thể là chuyện khó, mà ở Hỏa Ma muốn giết người, cướp bóc đều không cần phải mượn cớ này nọ, muốn giết cứ giết.
“Điểm này ta biết rõ, nhưng là đi Đông Thiên, Đông Thiên…” Hoàng Vũ cau mày, trên mặt hiện lên rối rắm nồng đậm.
Mà Hỏa Ma có hàng ngàn các loại thế lực, mà các thế lực lớn nhất lấy bốn phương hướng tọa trấn tại Hỏa Ma.
Đông Thiên, vốn là thế lực tuyệt đỉnh ở phương hướng này của bọn họ.
Đây cũng là thế lực nguy hiểm nhất.
Nghe nói, người cầm quyền Đông Thiên tính tình cổ quái, giết người như ngóe, năm đó chỉ trong một đêm giận dữ mà diệt sạch một thành trấn tương đương với một cái trấn Ngân Hồng này, một người cũng không chừa lại.
Đi Đông Thiên, thật sự là rất nguy hiểm rồi.
“Về tốc độ phát triển, chúng ta có thể áp chế xuống một chút, còn về thực lực chúng ta cũng có thể từ từ tích lũy, một chuyến đi Đông Thiên này, ngươi cần phải suy nghĩ lại cẩn thận, nơi đó rất…”
Hoàng Vũ cẩn thận tìm cách dùng từ, cau mày nhìn Lạc Vũ.
Mà lời còn chưa nói hết, Lạc Vũ nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản những lời nói tiếp theo của hắn.
Nàng chậm rãi nói: “Ta muốn tìm một đối tượng hợp tác có thực lực cường lực, ta muốn nắm giữ các thế lực nơi đây, ta cần phải có một bàn đạp để mượn lực nhảy lên.”
Ba câu nói ngắn gọn, mặc dù không phải câu hỏi, nhưng cũng làm cho Hoàng Vũ á khẩu không biết phản bác như thế nào được.
Đối với hướng đi tương lai của Trung Võ Môn, đừng thấy Lạc Vũ nhỏ tuổi mà khinh thường nàng, lòng của nàng tính toán so với bọn hắn càng thêm tỉ mĩ, đều suy tính sâu xa hơn bọn họ nhiều.
“Chúng ta có thể tìm trước thế lực nhỏ hơn một chút…”
Hoàng Vũ vẫn không cam lòng, tiếp tục khuyên Lạc Vũ, Đông Thiên rất nguy hiểm, cường đại đến khó mà hòa hợp được với bọn người đó, nàng nạo muội đi vào đó hắn thật sự rất lo lắng.
“Không, cái ta muốn tìm là thế lực cực mạnh.” Lạc Vũ nâng chén, nước trà trong chén đã nguội lạnh, chỉ trong nháy mắt đã sôi trào lên.
Chuyện gì càng nguy hiểm, lợi ích nó mang đến sẽ càng nhiều.
Quân Lạc Vũ nàng không ra tay thì thôi, đã làm sẽ làm đến cùng.
Một khi ra tay sẽ là một chuyến khuấy đục Hỏa Ma.
An phận ở Ngân Hồng trấn này, mục tiêu như vậy là quá nhỏ rồi.
Cho dù độc bá Ngân Hồng trấn, cũng bất quả là một thổ bá vương, thậm chí muốn làm một thổ bá vương cũng chưa chắc gì được. (*tên ác bá nho nhỏ)
Đây không phải là mục tiêu của nàng, cũng tuyệt đối không phải là điểm cuối mà nàng cần phải đi đến.
Đồng thời, nàng muốn ra đi là vì muốn tìm Vân Gian Hoa, Kỳ Lân Quả để bào chế đan dược cho Vân Thí Thiên.
Nước tắm của Tiểu Hồng chỉ có thể tạm thời áp chế nội thương của Vân Thí Thiên không phát tác.
Một thân bị nội thương của Vân Thí Thiên không thể lại kéo dài thêm nữa, hắn chờ không nổi nữa rồi.
Mà nàng, cũng không dám kéo dài thời gian hơn nữa.
Hoàng Vũ thấy rõ quyết tâm của Lạc Vũ, hắn biết hắn cũng khuyên không được nàng rồi.
“Ta đây theo ngươi…”
“Ngươi cùng Vương Hầu lưu lại đây phát triển Trung Võ Môn, nơi này cần các ngươi.” Không để cho Hoàng Vũ nói hết lời, Lạc Vũ nói một câu, giơ chén trà lên uống cạn nước trà nóng hôi hổi.
Gió thu lạnh rung, mùa đông sắp đến.
Trong những ngày gần đến mùa đông, Quân Phi dẫn theo thủ hạ của hắn rời đi.
Tổ chức sát thủ, cần nhất chính là ma luyện, muốn nhất chính là sát phạt, là danh khí.
Muốn đạt tới những mục tiêu này, ở tại cái trấn nhỏ này là không có khả năng đạt được, hắn muốn đi đến một nơi càng rộng lớn cường đại để rèn luyện, vì Lạc Vũ tạo ra một “vũ khí” sắc bén.
Lạc Vũ mặc một thân nam trang, mang theo ba con ma thú cùng đi.
Phía trước đang chờ đợi nàng là khiêu chiến, đồng dạng cũng là một mảnh thiên địa mới tinh.
Gió bất chợt nổi lên, mang theo tất cả lên trời cao.
Lá thu vô tâm, cây cỏ vô tình, phóng ngựa rong ruổi mà đi, Hỏa Ma chính thức bắt đầu mở ra tấm khăn che mặt của một thế lực trung tâm chân chính.
Bầu trời màu lam, cao cao tuyệt đỉnh.
Đông Thiên, nằm phía đông Hỏa Ma, phạm vi thế lực cơ hồ lớn bằng một nửa Vọng Thiên Nhai, là bá chủ phía đông Hỏa Ma.
Độ phồn hoa, tuy không cao hơn Vọng Thiên Nhai, nhưng cũng tuyệt đối không kém chút nào.
Cao thủ nhiều như mây, binh mã tề bị, cái đó thì khỏi phải nói rồi. (*luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu)
Đông Thiên có thể chiếm cứ thế lực lớn như vậy ở Hỏa Ma, điểm xuất sắc nhất là kỵ binh của bọn hắn, đúng vậy là kỵ binh, đều thống nhất dùng chín cấp ma thú Thiên Mã.
Chín cấp Thiên Mã, mặc dù không phải tuyệt đỉnh siêu cấp ma thú, nhưng cũng tuyệt đối không phải vật phàm.
Chín cấp Thiên Mã so với Giác Mã không chỉ hơn có một hai điểm, tốc độ trên mặt đất có thể được so với lưu tinh truy nguyệt, cho dù là mười cấp ma thú cũng đuổi không kịp.
Hơn nữa nó có thể bay, một ma thú vừa có thể chạy trốn vừa có thể bay, dùng trong chinh chiến, đánh cướp thì cơ hồ có thể vô địch khắp thiên hạ.
Thêm vào đó, Đông Thiên có người tài giỏi huấn luyện chúng nó về khả năng tiến công, phòng thủ, bày trận, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn giống như loài người.
Có đội kỵ binh như vậy, một khi dùng tới, với hơn mười ngàn con Thiên Mã, thế như chẻ tre, những nơi đi qua sẽ không gì cản nổi.
Đây chính là vũ khí tuyệt sát của Đông Thiên.
Mà với mười ngàn con Thiên Mã cấp chín này, có thể ngay cả Vọng Thiên Nhai cũng không cản nổi, càng không cần phải nói kiến tạo thành kỵ binh.
Đây chính là điểm phú quý của Hỏa Ma.
Gió thu nhộn nhạo, bất chợt ấm rồi lại lạnh.
Biên giới Đông Thiên là một mảnh phồn hoa thịnh thế.
Ngọn núi cao vút trong mây, những căn lầu trang nghiêm mà khí phái, không khí đầy màu sắc.
Không giống như Vọng Thiên Nhai lạnh băng cùng nguy nga, cũng không như Ẩn Tộc hắc ám cùng âm trầm.
Đô thành Đông Thiên, mang một loại đại khí ẩn dấu cuồng ngạo.
Trong vẻ trang nghiêm triển lộ kiêu hùng, màu sắc rực rỡ lại lộ vẻ trang nhã cùng khí tức tùy tâm sở dục. (*muốn làm gì thì làm, mặc kệ cái nhìn của người khác ra sao)
Nơi này là một thế giới hoa lệ mà kiêu ngạo cùng tồn tại.
Tiểu Ngân thu lại thân hình nhỏ bằng bàn tay, đứng trên đầu vai Lạc Vũ, trong tay nàng ôm Tiểu Hồng đang mở to một đôi mắt to tròn trịa, hết nhìn đông tới nhìn tây xem náo nhiệt.
Phía sau đi theo Thôn Vân Tỳ Hưu đã thu lại thân hình bằng một chú chó, cùng Tiểu Tam tử sóng vai chậm rãi đi trên đường đô thành Đông Thiên.
“Oa, thật xinh đẹp.” Bị Hoàng Vũ bắt ép, Lạc Vũ phải mang theo Tiểu Tam Tử, hắn đang xoa hai tròng mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Hắn chưa bao giờ được đi tới thế lực Đông Thiên, càng thêm đừng nói tới đô thành Đông Thiên.
Đây là đô thành Đông Thiên, sao lại có thể không tốt cho được, Lạc Vũ cười cười.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà lầu với kiến trúc vững vàng trước mắt, trang nghiêm hòa giản dị cùng tồn tại, đây là hai loại phong cách hoàn toàn không thể cùng tồn tại, pha lẫn cùng một chỗ.
Rõ ràng vốn là không hợp quy cách như thế, nhưng lại tồn tại hết lần này tới lần khác như chuyện đương nhiên.
Xem ra, thủ lĩnh Đông Thiên thật đúng là một người tùy tâm sở dục, Lạc Vũ vuốt ve Tiểu Hồng, trong lòng thầm nghĩ.
Có thịt nướng, Lạc Vũ đang cho ra kết luận như vậy trong đầu, Tiểu Ngân đột nhiên đứng bật lên, cầm lấy tóc nàng giật giật, có thịt nướng, ăn thịt nướng, ăn thịt nướng.
Ngu ngốc, chỉ biết ăn, Tiểu Hồng khinh bỉ ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân cúi đầu nhìn Tiểu Hồng, giơ lên một “nắm móng vuốt”, ngươi có giỏi thì đừng có ăn nha.
Lạc Vũ thấy vậy lắc đầu mỉm cười, vừa đi về hướng phát ra mùi thịt nướng, vừa nói: “Tiểu Tam Tử, đi đặt hai gian phòng.”
“Vâng, ca ca yên tâm.” Xuất môn ra bên ngoài, không xưng hô nàng là môn chủ, Tiểu Tam Tử tự động đem kêu Lạc Vũ là đại ca.
Lạc Vũ cũng không thèm để ý.
Từ khi tới Trung Võ Môn, nàng đều xuất hiện với một thân nam trang, chỉ có một vài người cầm quyền trong Trung Võ Môn mới biết nàng vốn là nữ nhi, những người khác cũng không biết.
Bất quá cũng không sao cả, kêu nàng là nam hay nữ nàng đều không ngại.
Tửu lâu màu đỏ sậm, màu sắc tối tăm mịt mờ cùng màu sắc tiên diễm đỏ tươi pha trộn với nhau, nơi này là tửu lâu mà còn hơn kỹ viện, mang theo ba phần yêu dã.
Bất quá, mùi thịt nướng rất được.
Nhìn Tiểu Ngân cơ hồ đem đầu chôn xuống dĩa thịt nướng, xử lý hết dĩa này tới dĩa khác.
Mà Tiểu Hồng đó giờ cũng không ăn mấy thứ này, nhìn Tiểu Ngân ăn đến vui sướng như vậy.
Sau khi ăn thử một miếng, nó cũng nhảy vào tranh giành với Tiểu Ngân.
Hai tên tiểu gia hỏa này ngươi đoạt của ta, ta cướp của ngươi, cơ hồ đánh luôn ở trên bàn.
“Cứ từ từ, không đủ ăn gọi thêm là được rồi.” Lạc Vũ đối với hai cái tên suốt ngày không vừa mắt nhau, luôn gây cãi ầm ĩ, thật sự là bất đắc dĩ a.
Nếu như không vừa mắt thì hai đứa ngươi cũng đừng trêu chọc nhau nha.
Càng không ngờ là, hai tên này cứ hay nhảy vào nhau, ta chọc ngươi một chút (*Tiểu Hồng hay châm chọc Tiểu Ngân), ngươi lại giận ta một hồi (*Tiểu Ngân nổi điên phản kích), thật là không an phận mà, không biết có phải ma thú nhìn nhau không vừa mắt sẽ có biểu hiện như vậy hay không nha.
“Người là người ở nơi khác đến?” Lời nói vừa mới rơi xuống, bà chủ tửu lâu mặc một thân da thú, buộc vòng quanh vóc người lồi lõm trước sau, nghiêng đầu duy nghĩ, bưng chén đĩa nhìn Lạc Vũ hỏi.
“Đúng vậy.” Lạc Vũ giương mắt.
“Tiền, trả gấp đôi.” Bà chủ lạnh lùng ném một câu như vậy.
“Tại sao?” Tiểu Tam Tử nhướng mắt lên hỏi.
“Tại sao? Vì hôm nay lão nương cảm thấy mất hứng, nhanh lên một chút, trả tiền đi rồi ăn tiếp.” Bà chủ quán giống như không còn nhẫn nhịn được nữa, thúc giục bọn họ trả tiền.
Mà khách nhân chung quanh, không một ai tỏ vẻ khác thường, giống như trường hợp này vẫn thường hay xảy ra, đã nhìn quen mắt rồi.
Lạc Vũ đưa tay ngăn lại Tiểu Tam Tử đang muốn cãi cọ, nàng không hề tức giận, dứt khoát trả tiền, cười cười nói: “Ta cứ nghĩ rằng đô thành Đông Thiên không có hẹp hòi và ác liệt như vầy chứ.”
Bà chủ vừa nghe, nhướng mi lên, hừ lạnh nói: “Ít nói lời châm chọc, hôm nay thủ lĩnh Đông Thiên chúng ta mất hứng, chúng ta đương nhiên cũng mất hứng theo.
Tiểu tử, ta khuyên ngươi cẩn thận một chút, Đông Thiên mà vui vẻ thì cái gì cũng tốt, mà một khi mất hứng, ngươi có bị đánh chết cũng đừng oán.”
Lạc Vũ vừa nghe, mi mắt có chút động đậy: “Có thể nói cho ta biết, tại sao thủ lĩnh của các ngươi mất hứng không?”
Vừa nói, một tay vừa gõ nhẹ đầu Tiểu Ngân một cái.
Tiểu Ngân vạn phần không tình nguyện ngẩng đầu lên từ dĩa thịt nướng, lộ ra một bộ dáng đáng yêu cực kỳ, túm lấy ống tay áo bà chủ quán, chớp chớp đôi mắt be bé của nó, phóng thích mị lực vô địch. (*sức hấp dẫn)
Bên cạnh, Tiểu Hồng thấy vậy, hất mặt lên trời, bĩu môi khinh bỉ Tiểu Ngân.
Giả bộ đáng yêu, xời, thật là làm cho ta thấy mất mặt quá đi a.
Tiểu Ngân quay đầu sang trừng nó, lão tử giả bộ thôi, ta làm mất mặt ngươi, có liên quan gì đến ngươi a.
Tỳ Hưu ở trung gian không thèm nhìn hai đứa tụi nó, cúi đầu tự ăn thịt nướng của mình.
Nữ nhân đều yêu thích những tên dễ thương như vậy, hơn nữa Tiểu Ngân lại thu nhỏ thành bộ dáng nhỏ bé ban đầu, trình độ đáng yêu như vậy không cần phải bàn cãi nữa rồi…
Bà chủ bị Tiểu Ngân thành công bắt làm “tù binh” bởi vì sự đáng yêu của nó.
“Tiểu gia hỏa này thật thông minh, được rồi, xem như ta nể mặt nó nói cho các ngươi, các ngươi tự mình đi thành đông xem đi.” Bà chủ hôn Tiểu Ngân một cái, xoay người đi đến bàn khác.
Lạc Vũ vừa nghe, nắm lên Tiểu Ngân, Tỳ Hưu và Tiểu Hồng bước đi.
Ba con ma thú còn chưa ăn no, nhất thời giương nanh múa vuốt, giận mà không dám nói gì.
Tại thành đông của đô thành Đông Thiên, cao cao trên tường thành, có dán một hoàng bảng màu xanh nước biển, phía dưới đứng một nhóm binh lính, tương đương uy vũ.
Lạc Vũ đứng trong đám người nhìn lên hoàng bảng.
“Nay thân thể Đông vương vướng bệnh nhẹ, đặc biệt phát bảng chiêu cáo đến tất cả các cấp dược sư trong nước, nếu có ai chữa khỏi bệnh của Vương, sẽ có trọng thưởng.”
Đông Thiên Vương bị bệnh? Đôi mắt Lạc Vũ sáng lên, đây xem như là một cơ hội tốt.
Đối với mấy cái bệnh khó trị, nàng vốn nghiên cứu rất kỹ.
“Ha ha…”
“Hắc hắc…”
Ngay khi Lạc Vũ đang đắc ý trong lòng, dân chúng đô thành Đông Thiên đứng xung quanh xem hoàng bảng vừa cười nhìn vừa cười hì hì hỏi: “Hắc hắc, lại muốn xem bệnh cho Vương hả, còn chưa từ bỏ ý định đây mà.”
“Ha ha, nếu ta là phụ mẫu của Vương, ta cũng sẽ tìm người xem bệnh cho hắn nha…”
“Ha hả, kỳ thật đây cũng không phải là bị bệnh, cùng lắm là có chút khuyết điểm thôi…”
“Đúng vậy, đúng vậy, quả thật không nghiêm trọng, ha ha…”
Bọn họ cũng không cố ý đè thấp thanh âm, mà đàng hoàng đứng đó bàn tán, trong giọng nói đầy ý cười, giống như bọn họ biết được Vương của bọn họ là có khuyết điểm gì.
Bọn họ không vội cũng không kinh hoảng, ngược lại vui vẻ ra mặt, này…
Lạc Vũ nhìn dân chúng Đông Thiên đang bàn tán xung quanh, trong lòng cảm thấy khó hiểu, Đông Thiên Vương rốt cuộc là có khuyết điểm gì đây?
“Đại thúc, cho ta hỏi một chút, Đông Thiên Vương gặp phải quái bệnh gì hả?” Tiểu Tam Tử nhanh trí lôi kéo một người đang nói chuyện bên cạnh.
Nam nhân trung niên với bộ râu quai nón, quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Tam Tử, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác: “Ngươi từ vùng đất bên ngoài đến? Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ác, đại ca của ta vốn là dược sư, chúng ta muốn hỏi một chút…”
“Là muốn đến chữa bệnh cho Vương đúng không?” Tiểu Tam Tử còn chưa nói hết, nam nhân trung niên vốn đang cảnh giác đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Tam Tử gật đầu liên tục: “Cho nên, chúng ta muốn biết…”
“Thôi nào, thôi nào, tiểu tử đi vào trong đó báo danh đi, chữa khỏi bệnh của Vương sẽ được trọng thưởng.”
Nam nhân trung niên không đợi Tiểu Tam Tử nói xong, liền thúc giục Lạc Vũ đi về hướng một cái bàn đặt dưới tường thành, nhìn qua đúng là nơi ghi danh.
“Là dược sư từ vùng đất bên ngoài đến hả, ha ha, nhanh đi, nếu chúng ta biết Vương bị bệnh gì thì đã sớm trị rồi, còn chiêu mộ các ngươi đến làm quái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Thanh âm trào phúng, cười cợt bay lãng đãng dưới tường thành.
Lạc Vũ vừa nghe đã biết trong chuyện này có vấn đề gì đó không bình thường rồi.
Chẳng lẽ chứng bệnh Đông Thiên Vương mắc phải, tất cả dân chúng đều biết, nhưng không ai tiết lộ cho người bên ngoài biết, thật là một đất nước quá mức bài xích các phần tử bên ngoài.
Hảo cho một Đông Thiên Vương, nhìn cách hắn thống trị dân chúng trong thành trì này, đã biết hắn là người có thủ đoạn phi thường.
Lạc Vũ suy nghĩ trong lòng, nhưng bản thân lại không phản kháng bị đẩy tới trước bàn.
Đông Thiên Vương rốt cuộc gặp phải chứng bệnh gì, sớm hay muộn đều sẽ biết, đối với nàng mà nói cũng không có quá nhiều khác biệt.
Dù sao mặc kệ là bị bệnh gì, hôm nay có cơ hội đến Đông Thiên Vương, nàng sẽ nhân cơ hội này đi thử một lần.
Có thể mượn cơ hội này gặp được Đông Thiên Vương, sao nàng lại có thể bỏ qua cho được.
“Ngươi là dược sư cấp bậc gì?” Một thuộc hạ Đông Thiên Vương ở chỗ báo danh hỏi.
“Trung cấp dược sư.”
Trung cấp hả, những người vây xem chung quanh rõ ràng hiện lên thất vọng.
“Người ở nơi nào tới?”
“Phi Vũ quốc.”
Phi Vũ quốc, chưa từng nghe nói qua, chắc là một quốc gia nằm trong cái xó xỉnh hẻo lánh nào đó đi.
“Đây là số thẻ bài của ngươi, ngươi nhận lấy đi, ngày mốt đến đấu trường chuẩn bị, đến trễ cũng không cần phải vào nữa.” Thuộc hạ làm công tác đăng ký tỏ thái độ xa cách, hiển nhiên là bởi vì cấp bậc dược sư của Lạc Vũ quá thấp.
Số thẻ bài? Lạc Vũ nắm trong tay cái thẻ bằng trúc, ở trên viết số 341.
Chẳng lẽ có nhiều dược sư đến ghi danh trị bệnh cho Đông Thiên Vương như vậy? Hơn 300 số, Lạc Vũ đùa với tấm thẻ bài trong tay, đến đấu trường chuẩn bị, chuẩn bị cái gì mới được?
Chẳng lẽ muốn tổ chức thi đấu, đánh bại các dược sư khác?
“Nhìn kìa, lại có một tên ngu ngốc đang ký tên, thật là nghĩ Đông Thiên Vương của chúng ta có thể dễ dàng gặp được như vậy sao, nghĩ muốn trị là trị, dễ dàng như vậy à.”
“Ha hả, mặc kệ hắn, ta còn tưởng rằng cấp bậc hắn cao lắm, ai dè chỉ mới trung cấp, ngày mốt thi luyện đan, hắn ta nhất định sẽ bị loại, không có gì đâu mà để ý chi.”
“Đúng rồi, tên này rất bình thường, ta nói các ngươi nghe nè…”
Bọn họ không chút nào che giấu thái độ, những lời châm chọc theo gió truyền đến trong tai Lạc Vũ.
“Đại ca, người coi bọn họ kìa…” Tiểu Tam Tử cau mày, những người này nói chuyện rất là…
Lạc Vũ cũng biết được bọn họ châm chọc mình, khẽ lắv đầu, nàng căn bản không thèm cùng mấy người này so đo, liền xoay người chậm rãi đi về hướng khách điếm.
Thì ra cần phải trải qua vòng đấu loại, đánh bại đối thủ, thể hiện bản lĩnh, mới có thể được xếp vào danh sách những người chữa bệnh cho Đông Thiên Vương.
Tổ chức thi tuyển này cũng không có gì là quá đáng cả.
Bất quá, có thi đấu luyện đan dược nữa sao? Nàng cũng không mang theo dược liệu bên mình rồi.
Lạc Vũ nhíu nhíu mày, nàng cần phải đi chuẩn bị cho tốt rồi.
Hai ngày thời gian thoáng một cái mà qua, nhanh cơ hồ giống như một cái chớp mắt đã đến ngày thi đấu rồi.
Ngày hôm nay, ánh mặt trời lóe ra, ánh nắng tươi đẹp chiếu khắp nơi, một cuộc sống tốt đẹp khó mà thấy được tại đây.
Bên trong đấu trường ở thành đông của đô thành Đông Thiên, người ta ra vào tấp nập, dù rãnh rỗi hay không, tất cả mọi người đều chen chúc nhau đến đây xem náo nhiệt.
Đấu trường to lớn giống như đấu trường La Mã cổ đại, dựng thành hình tròn đứng sừng sững ở một phương này.
Lúc này, bên trong đấu trường hình tròn đã không còn chỗ ngồi, trên khán đài ngồi đầy người.
Mà ở chính giữa đấu trường là một cái tháp cao hình xoắn ốc, bên trên có hơn 300 cái bục cao.
Đó là nơi dành cho hơn 300 vị dược sư đứng luyện chế đan dược.
Ngay lúc này, các dược sư đã sắp xếp chỉnh tề, đều tự dựa theo số trên thẻ bài, đứng thẳng nơi vị trí của bọn họ.
Lạc Vũ mặc một thân dược sư trường bào, theo sát đội ngũ chậm rãi đi tới, đứng ở vị trí cuối cùng, cũng không gây được sự chú ý của mọi người.
Ngẩng đầu, trước mắt các bục đứng cao thấp phập phồng, có rất nhiều cao cấp dược sư đã đứng ở vị trí của mình, thậm chí còn có không ít thánh dược sư.
Lúc này, bọn họ đang bắt đầu sắp xếp lại thảo dược và lấy ra dược đỉnh.
Luyện đan, chính là con đường mà dược sư phải đi, cho nên dược đỉnh cũng chính là dụng cụ luyện chế đan dược của bọn họ.
Mà lúc này, hơn 300 bục trên đài cao, chỉ có một chỗ đơn độc lẻ loi mọc lên, trên đó đặt lên một cái dược đỉnh, đó chính là chuẩn bị cho Lạc Vũ dùng, bởi vì, mấy dược sư khác đều có dược đỉnh, mà Lạc Vũ nàng lại không có.
Lạc Vũ nhìn thấy cái dược đỉnh trơ trọi đứng trên bục, bàn tay không khỏi vươn lên vuốt vuốt mi tâm.
Luyện chế đan dược tại Vong Xuyên đại lục, lấy đấu khí ngưng kết thành lửa, lấy dược liệu bỏ vào trong dược đỉnh.
Trong thời gian ngắn tiến hành dung hợp dược liệu trong đỉnh, sau đó khống chế độ lửa mạnh hay yếu, tiến hành luyện chế đan dược.
Đây chính là luyện đan, là cách luyện đan của dược sư Vong Xuyên đại lục.
Dược sư có cấp bậc càng cao, thì thời gian luyện chế đan dược càng rút ngắn, đan dược cho ra lại càng tốt, cấp bậc càng cao, đây chính là cách phân chia cấp bậc giữa các dược sư.
Cho nên, rất nhiều dược sư, cho dù là sơ cấp dược sư, trong người cũng sẽ mang theo dược đỉnh mà thích hay thường dùng, những dược đỉnh trải qua nhiều năm luyện chế dược, đan dược luyện ra lại càng thêm tinh khiết.
Mà nàng, cổ võ vốn rất hay, luyện chế đan dược tuyệt đối hữu hiệu.
Tìm khắp Vong Xuyên đại lục, cũng không có mấy người có thể so sánh được với nàng.
Nhưng là, nàng thật đúng là không có nghe nói qua dùng nội lực vẫn có thể chế thuốc, bởi vậy, dược đỉnh, nàng làm quái gì phải cần dược đỉnh chứ.
Kết quả, hôm nay bị đối đãi như thế này.
Trong những ánh mắt khinh bỉ, xem thường cùng những tiếng cười nhạo xung quanh, Lạc Vũ vẫn bình thản tiến về phía trước, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đứng trên bục của nàng.
Trước mắt công chúng luyện chế đan dược, để chứng minh thân phận và tay nghề của dược sư.
Chủ ý này thật sự không tệ, cũng thật sự rất quang minh chính đại.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn xem rõ ràng, rất công bình, nhưng như vậy cũng gây khó khăn cho nàng, nàng làm sao có thể dùng dược đỉnh luyện chế ra đan dược được, nàng thật sự không biết cách luyện đan dược của người ở Vong Xuyên đại lục.
Lạc Vũ đứng trên đài cao, nghiêng đầu nhìn các dược sư chung quanh.
Nhìn bọn họ từ trên người, móc ra dược liệu đã chuẩn bị tốt, để bên cạnh dược đỉnh, tiến hành một đợt kiểm tra cuối cùng.
Lạc Vũ nhìn mọi người chuẩn bị dược liệu, lại nhìn dược liệu mà mình chuẩn bị, quay đầu, trầm mặc.
Mà dân chúng Đông Thiên ngồi trên khán đài vừa vặn nhìn thấy động tác của nàng, nhất thời cười hi hi ha ha, chỉ chỉ trỏ trỏ Lạc Vũ.
Mấy dược sư khác đều chuẩn bị phân lượng dược liệu vừa vặn mà sung túc.
Một loại đan dược cần bao nhiêu loại dược liệu, mỗi một loại cần bỏ vào bao nhiêu cân lượng, bọn họ đều chú ý.
Mà trước mặt Lạc Vũ, bày ra ngay ngắn hai cây Bất Lão Thảo và Quỳnh Tương Quả.
Trong mắt mọi người, đây mà là đến thi luyện đan dược sao, không lẽ dùng Bất Lão Thảo là sẽ luyện ra cây thuốc làm người ta không già sao, dược liệu này chỉ có thường dân mới dùng thôi.
“Ầm.” Trong tiếng cười nhạo không dứt, tiếng chuông gõ vang, chủ nhân tổ chức trận đấu này đã đến rồi.
Gió nhẹ bay lên, đấu trường là một mảnh lạnh ngắt như tờ chỉ trong nháy mắt.