Sau đó quay người lại, tầm mắt tập trung nhìn vào đám người phía dưới, lại nhìn thấy Lãnh Vô Quy.
Ánh mắt băng lãnh chống lại một ánh mắt băng lãnh khác.
Hai cỗ khí thế sắc bén đụng nhau giữa không trung.
“Tia lửa” văng khắp nơi.
Mọi người chung quanh nhìn theo tầm mắt Lạc Vũ, trong lúc nhất thời những thanh âm phẫn nộ càng phát ra sắc bén.
Những trận đấu trong những ngày qua, mọi người đã sớm biết Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm có hôn ước.
Lúc này vị hôn phu của nàng lại bị người này đả thương, người này lại đang lạnh lùng chống lại tầm mắt vị hôn thê là Lạc Vũ đây.
Tình cảm mãnh liệt hả, tình cảm mãnh liệt.
Gió mùa hạ từ từ thổi, cực nóng khôn cùng.
Lôi đài sôi động cuồng nhiệt hơn so với bất cứ những đại hội nào của những năm trước đó.
Lạc Vũ thắng trận này, thành công tiến vào trận chung kết.
Mặt trời chiều ngã về tây, đảo mắt đã vào đêm.
Tại một góc trong kinh thành Hạo Tàng quốc.
“Công phu cổ quái kỳ lạ của Lạc Vũ lại có thể lợi hại đến như vậy sao?” Trong ánh nến lung linh, một người đang kinh ngạc nhìn Lãnh Vô Quy đang đứng trước mặt hỏi.
Bóng đen là Lãnh Vô Quy bình tĩnh gật đầu: “Mặt ngoài nhìn không ra có uy lực, nhưng thực tế uy lực tương đối lớn.
Theo ta đánh giá lúc đánh với Phong Vô Nhai, không dùng tuyệt chiêu là không thể giết nổi hắn.
Nhưng ta nhận thấy nàng không dùng lực, lại có thể đánh cho Phong Vô Nhai thất bại thảm hại như vậy.”
Người ngồi trên ghế đối diện Lãnh Vô Quy nghe vậy đưa tay ra vuốt mái tóc đen của hắn, nói: “Theo lý thuyết, võ công của nàng càng tốt, đối với chúng ta càng có lợi.”
“Đúng vậy, ta không phủ nhận điểm này.” Lãnh Vô Quy gật đầu.
“Nhưng là, ta đã lộ mặt trước nàng rồi, cho dù nàng không hận ta đến thấu xương, tuyệt đối sau này cũng sẽ nhanh chóng muốn giết chết ta.
Trận chiến này sợ rằng sẽ không như chúng ta nghĩ rồi.”
Lãnh Vô Quy chau mày. Hắn vốn đã che giấu thân phận mình rồi, nhưng ngày ấy đánh với Giá Hiên Mặc Viêm, lại bị khí thế của Vân Thí Thiên ở phía sau bức bách, cho nên hắn mới khống chế không được đã sử dụng sát chiêu mà hắn đã ẩn giấu bấy lâu nay.
Làm cho Lạc Vũ biết rõ về hắn.
Kết quả, từ thái độ của Lạc Vũ hôm nay cũng có thể đoán được, con đường phía trước của hắn rất không lạc quan rồi.
“Tím tôn vương giả tự trọng thân phận, nên hắn sẽ không nhúng tay vào trận tỷ thí của các ngươi.” Người đối diện Lãnh Vô Quy trầm giọng nói.
Tím tôn vương giả, là một tồn tại cao nhất ở khắp đại lục.
Hắn sẽ không dễ dàng xuống tay đối với tiểu bối, cũng sẽ không nhúng tay vào những chuyện không đáng, nhỏ nhặt.
Nếu không phải như vậy, Lạc Vũ cũng đâu cần lên lôi đài đánh, Vân Thí Thiên trực tiếp giết tất cả những người tham gia thi đấu, như vậy chẳng phải là xong hết rồi hay sao.
Đó là thuộc loại kiêu ngạo của tím tôn vương giả.
Lãnh Vô Quy nghe vậy lông mày vẫn nhíu chặt như trước: “Về điểm này thì ta biết, nhưng ai có thể cam đoan sẽ không xảy ra cơ chứ.”
Lời này vừa ra, người đối diện cũng trầm mặc.
Tím tôn vương giả, đó là tùy tâm sở dục, ai biết được lỡ như Lạc Vũ thua, hắn rốt cuộc có thể hay không ra tay. (*thích làm gì thì làm)
“Có tra ra vị vương giả này là ai hay không?” (*Vân Thí Thiên)
Lãnh Vô Quy lắc đầu, tin tức truyền đi vẫn không có bất cứ hồi âm nào về.
Không biết vị tím tôn vương giả này là ai.
“Như vậy trận đấu ngày mai ngươi bỏ cuộc đi. À mà không, không thể bỏ cuộc, chúng ta cần phần thưởng của vị trí đứng đầu trong lần đại hội này.” Người đối diện Lãnh Vô Quy cau mày nói.
“Không thể thua, cũng không dám thắng, bây giờ phải làm sao mới tốt?”
Lãnh Vô Quy nhìn người nọ cau mày, trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Ý tứ của gia chủ là chúng ta không thể đắc tội đến vị tím tôn vương giả kia.
Nhưng vẫn cần phải giải quyết Lạc Vũ.”
Người nọ nghe vậy chậm rãi đứng dậy, thong thả đi lại trong phòng.
Không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại có ngọn đèn dầu mơ hồ chập chờn.
Một lúc lâu sau người nọ đột nhiên dừng bước.
“Trước tiên, ngươi đánh với nàng, phải làm cho nàng biết được thân phận hiện giờ của nàng ta, nàng phải nghe lời chúng ta, đã như vậy chỉ có một biện pháp, đó là kế điệu hổ ly sơn…”
Ánh nến lay động, bóng đêm um tùm.
Một tia âm mưu đang bộc lộ tại nơi này.
Mà lúc này trong vương cung Hạo Tàng quốc, đám người Lạc Vũ, Nghiêm Liệt, Lý Huyền đang tập trung trong đình viện dành cho Đế Quốc học viện ở lại, bọn họ đang ở trong phòng Giá Hiên Mặc Viêm.
“Giỏi quá, đánh thật tốt, ha ha, hết giận, hết giận.” Lý Huyền ngồi trên nhuyễn ghế, quơ tay múa chân không nhìn tới cảm xúc trên mặt Giá Hiên Ly.
Bộ dáng đó, cao hứng cực kỳ.
Bên cạnh, Hạo Tàng quốc vương cũng mang vẻ mặt mỉm cười, mặc dù không có biểu hiện kịch liệt như Lý Huyền, nhưng nhìn qua cũng biết hắn đang vô cùng cao hứng.
“Lạc Vũ, đánh thật đẹp mắt, đã giúp tiểu thất báo thù rồi, làm tốt lắm.” Hạo Tàng quốc vương nhìn Nghiêm Liệt và Lạc Vũ nói.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Hạo Tàng quốc vương, lại nhìn lướt qua Lý Huyền, hắn thấy nàng nhìn lập tức nhắm lại miệng, trên mặt hiện lên nét khinh thường.
Nàng thản nhiên cười cười: “Là đồng đội với nhau, điều này nên làm mà.”
Hạo Tàng quốc vương nghe vậy cười to nói: “Tốt, tốt, có bằng hữu tốt như vậy, đây đúng là vận may của tiểu thất.
Lạc Vũ, chuyện tiểu thất bị đả thương lần này, nên cám ơn ngươi rồi, nếu ngươi không ra mặt, tiểu tử này sẽ bị tàn phế, sau này tại Hạo Tàng quốc, cần thứ gì ngươi cứ việc nói.
Chỉ cần bổn quốc quân có thể làm, tuyệt đối không chối từ.”
Lạc Vũ thấy Hạo Tàng quốc vương sảng khoái như thế, lập tức cũng mỉm cười nói: “Như vậy, Lạc Vũ cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Cứ như vậy đi, sảng khoái.” Hạo Tàng quốc vương tương đương vui sướng.
Mà Lý Huyền nghe Hạo Tàng quốc vương vừa nói như vậy, vẻ mặt khinh thường của hắn có chút giật mình, quay đầu nhìn Lạc Vũ, lại nhìn về hướng phụ vương của hắn.
Hiển nhiên, sau khi hắn tỉnh lại, Giá Hiên Mặc Viêm cũng đã xảy ra chuyện, cũng không ai nói cho hắn biết là ai nối gân mạch lại cho hắn, sau này hắn cũng không phải bị trở thành một phế nhân.
Cùng Hạo Tàng quốc vương hàn huyên qua vài câu, Lạc Vũ cũng không để ý tới Lý Huyền, tùy ý Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly bọn họ nói chuyện với nhau, nhân tiện nâng bước đi vào phòng trong của Giá Hiên Mặc Viêm.
Tình cảnh ngày ấy nàng vẫn ghi tạc trong lòng.
Nhân tình nàng khiếm Giá Hiên Mặc Viêm vì hắn liều mạng, nàng sẽ nhớ rõ.
Phòng trong, Giá Hiên Mặc Viêm đã tỉnh lại.
Nghiêm Liệt đã vào đây trước đang vì Giá Hiên Mặc Viêm bắt mạch.
Mà Tân Thần Tinh lại đang đứng phía sau Giá Hiên Mặc Viêm, vì hắn bưng trà rót nước với vẻ mặt lo lắng.
Lạc Vũ thấy một màn này nhìn quét Tân Thần Tinh một cái, cũng không lại để ý đến nàng ta nữa, Lạc Vũ đi đến trước giường Giá Hiên Mặc Viêm, thấy hắn nhìn qua, lập tức nói: “Ngươi thấy trong người ra sao rồi?”
“Không chết được.” Khí tức Giá Hiên Mặc Viêm cực kỳ suy yếu, nhưng miệng mồm vẫn mạnh bạo như trước.
Lạc Vũ cũng chẳng thèm chấp hắn, cười nhẹ một chút: “Không chết được là tốt rồi.”
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, nhưng lại hỏi: “Đã nghĩ ra cách phá giải… hay chưa? Khụ… khụ…”
Lạc Vũ thấy Giá Hiên Mặc Viêm đã bị như vậy rồi mà vẫn quan tâm đến việc này, trong lòng nảy sinh một cảm giác cũng không tính là cảm động, nhưng cũng có chút mềm mại, lập tức nói: “Yên tâm dưỡng thương, ta tự có biện pháp đối phó hắn.”
Giá Hiên Mặc Viêm nghe Lạc Vũ khẳng định, trái tim vẫn không ngừng lo lắng đã yên tâm xuống.
Ngay sau đó mặt mày lại dựng thẳng lên nói: “Ta không phải lo lắng cho ngươi, ta là vì danh tiếng của Đế Quốc học viện của chúng ta mà suy nghĩ, ngươi đừng có tưởng bở.”
Lạc Vũ thấy Giá Hiên Mặc Viêm quả thật không làm cho người ta thích nổi, lập tức bĩu môi nói: “Ta cũng không có ý định nhận ân huệ của ngươi.”
Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời bị một câu này của Lạc Vũ làm cho hắn tức cũng không được, mà không tức cũng không xong.
Lập tức che miệng lại mãnh liệt ho khan.
“Ngươi đừng kích động, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Từ khi Lạc Vũ tiến vào, Tân Thần Tinh vẫn không mở miệng nói chuyện, thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy thân thể Giá Hiên Mặc Viêm, ngữ khí tràn đầy ôn nhu cùng săn sóc.
Giá Hiên Mặc Viêm thấy Tân Thần Tinh ôn nhu, săn sóc, hắn lập tức vừa ho vừa trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.
Ý tứ giống như là chỉ trích Lạc Vũ không biết mềm mỏng như người ta.
Lạc Vũ thấy vậy đang định châm chọc, Nghiêm Liệt lại đột nhiên ra hiệu cho nàng.
Lạc Vũ liền sựng lại, ý của Nghiêm Liệt là sao? Chẳng lẽ thương thế của Giá Hiên Mặc Viêm…
Lập tức, cũng không ra miệng châm chọc Tân Thần Tinh, ho nhẹ một tiếng hướng Nghiêm Liệt nói: “Hiệu trưởng, ta muốn thỉnh giáo cái nhìn của người về Lãnh Vô Quy, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện…”
“Có cái gì thì cứ nói trước mặt ta…Khụ..khụ… Cơ thể của ta chính ta biết rõ.”
Không ngờ nàng còn chưa nói hết, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên cắt ngang, hai mắt khép hờ, nhưng thanh âm lại hết sức rõ ràng.
Nghiêm Liệt vốn đã đứng dậy, có chút chần chừ.
“Ngươi đã biết rõ không chết được, thì sợ gì?” Lạc Vũ cũng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc ứng phó.
Nếu Nghiêm Liệt không muốn nói trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm, hiển nhiên là muốn tránh né không cho hắn biết.
“Đúng vậy, ngươi…”
“Vương nhi, Vương nhi…”
Nghiêm Liệt vừa mới nói ra khỏi miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân bừa bộn, theo sát thanh âm vừa vang lên, một người rất nhanh vọt vào trong phòng.
Lạc Vũ quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa chính, một người với bộ dạng phong trần rất nhanh tiến vào.
Không đợi nàng nhìn rõ bộ dạng người vừa đến, người nọ đã đến trước giường Giá Hiên Mặc Viêm.
“Tiểu tam, con có sao không?” (*Tam hoàng tử)
“Phụ vương?”
Giá Hiên Mặc Viêm miễn cưỡng trợn to mắt, kinh ngạc cực kỳ nhìn người vừa vọt tới.
Phi Vũ quốc quân? Lạc Vũ nhìn chằm chằm lưng người nọ, có chút kinh ngạc.
Sao Phi Vũ quốc vương lại tới đây.
“Phụ vương, con không sao, chỉ là một điểm đả thương nho nhỏ mà thôi…Khụ khụ… Không có việc gì… Khụ khụ…”
Kinh ngạc trôi qua, Giá Hiên Mặc Viêm miễn cưỡng nhếch khóe miệng, muốn lộ ra một chút tươi cười.
Kết quả lại ho khan mấy cái.
Phi Vũ quốc vương thấy vậy, vội vàng đặt tay lên lưng Giá Hiên Mặc Viêm, vận công giúp hắn thuận khí, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.
Hai ngày trước ở Phi Vũ quốc thu được tin tức Giá Hiên Mặc Viêm bị trọng thương đến hôn mê.
Trong thư nói rằng thương thế tương đương nghiêm trọng, nói Giá Hiên Mặc Viêm có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Phi Vũ quốc vương cùng vương hậu nghe tin này, Phi Vũ quốc vương lập tức vận dụng Hỏa Linh Phi của hoàng thất mà bọn họ chưa từng dùng qua.
Hỏa Linh Phi là ma thú họ chim cấp 8, cánh mở ra có mười thước, có thể mang 3 người ngồi trên người nó.
Ngày đêm bay đến đây.
Lúc này, thấy Giá Hiên Mặc Viêm còn có thể nói chuyện, mặc dù khí sắc có chút không tốt, nhưng cũng rất khác với tin tức mà bọn họ nhận được.
Nỗi lo lắng cơ hồ muốn vỡ tim của Phi Vũ quốc vương, lập tức có thể yên tâm xuống.
“Không có việc gì là tốt rồi, ngươi dọa phụ vương giật cả mình.” Phi Vũ quốc vương thu lại vẻ nôn nóng trên mặt, vỗ vỗ tay Giá Hiên Mặc Viêm.
Sau đó quay đầu mỉm cười, đứng dậy nhìn Hạo Tàng quốc vương cũng theo sát mà vào, nói: “Ta thật là quá sốt ruột rồi, nên mới đến đây mà không báo trước.”
Hạo Tàng quốc vương cũng hào sảng, khoát tay áo cười nói: “Đều là vì nhi tử của mình cả, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu mà.”
Phi Vũ quốc vương nghe vậy sực nhớ tới tin tức Lý Huyền cũng bị thương nặng, không khỏi cũng cảm thấy đồng bệnh tương liên.
Lập tức vươn tay ra bắt tay Hạo Tàng quốc vương.
“Nghiêm hiệu trưởng, Vương nhi của ta thương thế như thế nào rồi?” Chào hỏi Hạo Tàng quốc vương trong chốc lát, Phi Vũ quốc vương quay đầu nhìn về phía Nghiêm Liệt đang bên cạnh Giá Hiên Mặc Viêm.
Nghiêm Liệt trợn mày đang muốn mở miệng.
Bên cạnh, Giá Hiên Mặc Viêm lại đột nhiên nói: “Hãy nói trước mặt con…Con muốn biết…”
Thanh âm cực kỳ kiên quyết, khí tức suy yếu, nhưng thần sắc rất kiên định.
Nghiêm Liệt nhất thời cứng đơ cả người.
Phi Vũ quốc vương thấy vậy, vừa mới an tâm một chút, trái tim liền lo lắng hồi hộp đập nhanh liên tục.
Nghiêm Liệt muốn nói gạt Giá Hiên Mặc Viêm về thương thế của hắn, hắn bị thương…
“Hãy nói ngay lúc này đi.”
Sau một lát trầm ngâm, Phi Vũ quốc vương nói. Tướng mạo ông ta có ba phần tương tự Giá Hiên Mặc Viêm, mặc dù không cao lớn và xinh đẹp bằng, nhưng cũng rất có phong độ. Nghiêm Liệt gật đầu.
Giá Hiên Mặc Viêm đã lớn như vậy rồi, hắn hẳn là cũng có năng lực gánh chịu hết thảy.
Lời này vừa nói ra, mọi người chen lấn nhau trong phòng, sau đó không khí lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, khó khăn rồi cũng phải đối mặt mà thôi.
Lập tức, di chuyển thân hình chậm rãi đi tới ngồi bên người Giá Hiên Mặc Viêm, một ngón tay chỉ vào mi tâm Giá Hiên Mặc Viêm, trầm giọng nói: “Xem nơi này.” (*giữa hai hàng lông mày)
Mọi người trong phòng nhất tề nhìn lại.
Lạc Vũ vốn đứng cách Giá Hiên Mặc Viêm rất gần, lập tức nhìn kỹ vào.
Chỉ thấy chính giữa mi tâm của Giá Hiên Mặc Viêm loáng thoáng có một tia khí màu đen đang di động.
Rất giống đấu khí màu đen mà Lãnh Vô Quy đã sử dụng.
Lạc Vũ không khỏi nhíu mày, tại sao nội lực của Nghiêm Liệt lại không thể làm cho nó biến mất.
Trong không khí tĩnh lặng, Nghiêm Liệt chậm rãi trầm giọng nói: “Đấu khí màu đen trong cơ thể Mặc Viêm có chút cổ quái, bằng vào công lực của ta cũng không thể làm nó tiêu tán đi.”
Đấu khí màu đen?
Phi Vũ quốc vương, Hạo Tàng quốc vương, cũng gắt gao nhíu mày.
Vong Xuyên đại lục, chưa từng nghe nói qua có đấu khí màu đen.
Đây là cái quái quỷ gì vậy.
“Ta không thể loại bỏ luồng đấu khí màu đen phong ấn cơ thể Giá Hiên Mặc Viêm, mà hắc khí này cùng đấu khí của Mặc Viêm có dấu hiệu bài xích lẫn nhau.
Nếu cứ để nó lâu dài trong cơ thể, chỉ e…”
Nghiêm Liệt cũng không nói hết, nhưng giọng điệu và thủ thế cũng có thể làm cho mọi người có thể hiểu được rõ ràng.
Ngoại trừ một chữ “chết” ra, cũng không còn biện pháp nào khác.
Trong phòng nháy mắt là một mảnh tĩnh lặng, không khí cơ hồ làm cho người ta làm cho người ta hít thở không thông.
“Tại sao có thể như vậy được?” Sắc mặt Phi Vũ quốc vương cực kỳ khó coi.
Nghiêm Liệt lắc đầu, hắn cũng không có nghĩ tới sẽ bị như vậy.
Đấu khí màu đen này không giống những sắc thái đấu khí khác, cư nhiên ngay cả hắn cũng không thể làm nó tiêu tán được, đây quả thực vốn là sỉ nhục.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Mau nghĩ biện pháp.”
Sắc mặt Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly nhất tề hiện lên vẻ lo lắng.
Mà Lý Huyền chậm rãi đi đến tựa vào cạnh cửa, trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc, này…
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên như bị hạ thấp xuống, âm hàn bức người. (*lạnh lẽo)
Lạc Vũ cũng có chút kinh ngạc, cư nhiên ngay cả Nghiêm Liệt cũng không thể trị được đấu khí màu đen, Nghiêm Liệt nhưng là lam tôn đó nha.
Trong lòng nghĩ như thế, tay nàng lại duỗi qua bên cạnh Phi Vũ quốc vương, trực tiếp nắm tay Giá Hiên Mặc Viêm.
Giá Hiên Mặc Viêm vốn đang chau mày, đang định mở miệng nói gì đó, lại thấy Lạc Vũ nắm tay hắn, không khỏi sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía Lạc Vũ.
Trong phòng, mọi người cũng bị hấp dẫn bởi động tác của Lạc Vũ, nhất tề quay qua nhìn nàng.
Lạc Vũ không để ý đến ánh mắt bọn họ, bắt đầu vận công thăm dò thương thế của Giá Hiên Mặc Viêm.
Đấu khí của Nghiêm Liệt không có tác dụng, vậy thì thử xem nội lực của nàng có dùng được hay không.
Nội lực chậm rãi đi từ mạch môn của Giá Hiên Mặc Viêm tiến vào trong cơ thể, lập tức nàng có thể cảm nhận được nội lực mà nàng truyền vào đang chống lại hắc khí trong thân thể hắn. (*kinh mạch gần cổ tay)
“Kiên nhẫn một chút.” Lạc Vũ thấp giọng nói.
Nàng tăng thêm nội lực đè lại hắc khí.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhìn vào gương mặt hoàn toàn nghiêm túc của Lạc Vũ liếc mắt một cái, sắc mặt vốn lãnh khốc của hắn cư nhiên thư hoãn đi rất nhiều.
Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, cúi đầu “ừ” một tiếng.
Bên cạnh, Phi Vũ quốc vương thấy vậy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nữ tử mà từ lúc hắn tiến vào đã không chú ý đến.
“Lạc Vũ?”
Cái bớt trên mặt Lạc Vũ chính là dấu hiệu để nhận biết nàng.
“Suỵt.” Nghiêm Liệt lập tức khoát tay ý bảo Phi Vũ quốc vương đừng làm ồn, lúc vận công kiêng kị nhất là có người ngắt ngang.
Phi Vũ quốc vương lập tức im lặng.
Trên mặt lại mỉm cười, ai nói cảm tình của con dâu xấu cùng tam nhi của hắn không tốt, nhìn đi, không phải bọn chúng rất tốt hay sao, nàng còn ra tay trỡ giúp tam nhi chữa thương nữa đây.
Trong phòng nhất thời lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm.
Hắc khí lấy một loại tốc độ thấy được, chậm rãi biến mất trong thân thể Giá Hiên Mặc Viêm, chạy dồn về một chỗ.
Nghiêm Liệt thấy vậy nhất thời mừng rỡ.
Võ công cổ quái của Lạc Vũ không ngờ lại lợi hại như thế, tốt, rất tốt.
Phi Vũ quốc vương không vận dụng được đấu khí, nhưng hắn có thể nhìn thấy được tình cảnh trước mặt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
Xấu con dâu của hắn thật là có bản lĩnh, mắt nhìn người của hắn vốn rất tốt mà, ha ha…Tươi cười nở rộ trên môi hắn.
Luồng khí màu đen trên người Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên dày đặc lên đẩy ra Lạc Vũ.
Lạc Vũ lảo đảo một cái, lui về phía sau mấy bước.
Mà thân thể Giá Hiên Mặc Viêm lại bị chấn động, mi tâm gắt gao nhăn chặt, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
“Tam nhi.” Phi Vũ quốc vương kinh hãi.
“Con không sao.” Hai mắt Giá Hiên Mặc Viêm nhắm nghiền, thanh âm lại khàn khàn nói.
Bên cạnh, Lạc Vũ cau mày thật chặt, đón nhận ánh mắt từ đám người Nghiêm Liệt, trầm giọng nói: “Không thể làm nó biến mất, rất cổ quái.”
Đúng vậy, nó rất cổ quái, Nghiêm Liệt cau mày.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liễu Dục Thần lo âu nói chen vào.
Phòng trong địa mọi người trong lúc nhất thời, cũng gắt gao địa nhíu mày.
“Ta nghĩ, biện pháp không phải không có, phía sau người còn có một “pho tượng thần” phù hộ mà.” Lúc này, Lý Huyền vẫn đứng cạnh cửa đột nhiên ngắt lời.
Tiếng nói vừa rơi xuống, đám người Nghiêm Liệt, Hạo Tàng quốc vương liền sáng mắt lên.
Tím tôn vương giả, sao bọn họ lại có thể quên “pho đại tượng” này vậy ta.
“Không, không cần hắn nhúng tay vào.” Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên đen xuống.
“Không cho nói lung tung.” Sắc mặt Nghiêm Liệt liền trầm xuống, trừng mắt nhìn Mặc Viêm liếc mắt một cái.
“Đây không phải là trò đùa, Mặc Viêm, người co được dãn được mới là đại trượng phu.” Hạo Tàng quốc vương nhìn Giá Hiên Mặc Viêm nói lời nói thấm thía.
Sắc mặt đám người Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly, Tân Thần Tinh lại khó tả.
Muốn tình địch cứu mình, sau này mặt mũi sẽ phải để ở đâu hả?
Huống hồ, tình địch có chịu cứu hay không cũng là một vấn đề nan giải a.
“Lạc Vũ, ngươi…” Mặc dù ở xa tại Phi Vũ quốc, nhưng tin tức tím tôn vương giả xuất hiện đương nhiên cũng lọt vào tai vị quốc vương này rồi.
Lập tức xoay người nhìn Lạc Vũ, đã mở miệng đột nhiên dừng lại.
“Phụ vương, ta không…”
“Bịch” Nghiêm Liệt trực tiếp đánh một chưởng làm Giá Hiên Mặc Viêm bất tỉnh.
“Ta thấy Lạc Vũ không thích hợp đi, chi bằng chúng ta cùng đi.” Hạo Tàng quốc vương thân là chủ nhà, Giá Hiên Mặc Viêm xảy ra chuyện ở nơi này, nên hắn vốn không thoát được quan hệ trong chuyện này.
Nghiêm Liệt gật đầu: “Ta cũng có ý này.”
Quan hệ của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, và Giá Hiên Mặc Viêm, bọn họ biết rất rõ.
Muốn Lạc Vũ ra mặt mời Vân Thí Thiên hỗ trợ.
Với tính tình của Vân Thí Thiên, phỏng chừng trực tiếp cho một đao giết chết Giá Hiên Mặc Viêm cũng có thể a.
Muốn hắn hỗ trợ, nghĩ cũng đừng nghỉ ha.
Phi Vũ quốc vương cũng là nhân vật lão luyện, thấy tình hình này đã có thể đoán ra sáu bảy phần, lập tức gật đầu nói: “Vậy, đa tạ quốc quân rồi.”
“Đâu nào, con của ngươi với con nối dòng của ta có gì khác nhau đâu, đi, đi, chúng ta đi ngay bây giờ.” Hạo Tàng quốc vương hào sảng đi về hướng ngoài cửa.
Phía sau, Phi Vũ quốc vương, Nghiêm Liệt, hai người cũng theo sát mà lên.
Đứng ở trong phòng, Liễu Dục Thần nhìn ba vị trưởng bối rời đi, quay đầu nhìn Lạc Vũ chần chừ nói: “Ngươi nghĩ khả năng này có thể xảy ra được mấy phần?”
Lạc Vũ gạt ngang sợi tóc lòa xòa trước trán, trên mặt lộ vẻ cười khổ.
Theo nàng thấy Vân Thí Thiên tuyệt đối biết cách đối phó với công phu của ẩn tộc.
Bất quá kêu hắn cứu Giá Hiên Mặc Viêm, thật sự là nàng thấy cũng không có hy vọng gì.
Đêm, tối đen như mực.
Mà lúc này Vân Thí Thiên đang ở trong phòng Lạc Vũ.
“Chủ nhân, Hạo Tàng Quốc Tông bắt đầu có hành động rồi.” Thanh âm sắc bén lạnh băng của Yến Phi vang lên.
“Theo bọn chúng.” Mi sắc Vân Thí Thiên lạnh trầm. (*lông mày)
“Vâng.” Yến Phi đi như bay ra cửa.
“Quả nhiên bọn chúng đã không nhẫn nại nỗi nữa rồi.” Trong phòng chỉ còn lại có Vân Thí Thiên và Yến Lâm, trong mắt Yến Lâm hiện lên một tia sáng.
Đang nói, ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia sáng màu trắng, một con chim nhỏ bằng nắm tay từ cửa sổ bay vào, trông nó như phượng hoàng lại không giống phượng hoàng, giống phi ưng lại không giống phi ưng.
Yến Lâm rất nhanh lấy ra tờ giấy truyền tin từ trên người nó, xem xong lập tức quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên: “Chủ nhân, người của ẩn tộc cũng có hành động.”
Vân Thí Thiên nghe vậy vẫn trầm ổn ngồi bất động, thân hình chậm rãi đứng lên: “Đi.”
Hắn đổ muốn nhìn đám người ẩn tộc này thương tổn Lạc Vũ này đang muốn tính toán cái gì.
Tại sao lại có liên quan đến việc hạ độc cả nhà Lạc Vũ.
Bóng đêm bay lên, đám người Phi Vũ quốc vương đi về hướng phòng ở của Vân Thí Thiên, mà Vân Thí Thiên thì đứng dậy đi theo một phương hướng khác.
Bóng đêm mông lung, khí tức của một hồi âm mưu đang không ngừng chớp động.
Vài đạo bóng đen tựa như những làn khói xanh ẩn núp mà đến.
Chỗ ở của Đế Quốc học viện.
Sau khi đám tiền bối Nghiêm Liệt đi, trong phòng chỉ còn lại tàn binh bại tướng.
Giá Hiên Mặc Viêm chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, nhìn 3 vị trưởng bối bao gồm phụ vương hắn không có ở đây, sắc mặt hắt liền đen giống như đáy nồi.
“Đừng có đen mặt mà, Hạo Tàng quốc vương nói rất đúng, đại trượng phu phải co được dãn được.” Liễu Dục Thần suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nghĩ ramột câu như vậy.
Chỉ càng làm cho sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm đen thêm.
Tân Thần Tinh mỉm cười nói: “Ngươi đừng lo lắng, có lẽ…”
“Vù.” Ngay lúc Tân Thần Tinh vừa mở miệng, trong bóng đêm đột nhiên có một luồng kiếm khí vô hình phá không mà vào, bắn thẳng đến Lạc Vũ.
Lạc Vũ vốn quay mặt về hướng cửa, lúc này vừa vặn phát hiện.
Sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiêng người né tránh.
Đồng thời thân hình di động như tia chớp, xông về phía trước hai bước, nắm lấy Lý Huyền đang tựa người trên cửa, trở tay ném về phía giường Giá Hiên Mặc Viêm.
Một tay kia mạnh mẽ cầm lấy một thanh kiếm sắc bén treo trên vách tường làm đồ trang trí, một kiếm quét ngang chỉ hướng đông nam, liên tiếp chém hai cổ vô hình kiếm khí đang vọt về hướng Giá Hiên Mặc Viêm.
Đồng thời dưới chân trượt tới, qua 3 chiêu kiếm, người nàng đã ngăn ở trước giường Giá Hiên Mặc Viêm.
Mà Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly vẫn còn chưa có phản ứng kịp.
Kiếm khí vô hình bay lên, trước mắt loáng thoáng hiện lên hắc khí.
“Hắc ảnh nhân.” Năm ngón tay cầm lấy trường kiếm của Lạc Vũ căng thẳng: “Dám đến đây đánh lén.” (*Người bóng đen hôm trước)
Ngoài phòng, bóng đen khẽ lướt, thân hình cực kỳ quỷ mị, tốc độ lại cực nhanh, cực tàn nhẫn, như là muốn đem Lạc Vũ ngã té chết ở bên trong.
Hoặc giống như là muốn dụ Lạc Vũ ra ngoài.
Hắc khí dày đặc, thế tới hung mãnh cực kỳ.
Trường kiếm trong tay Lạc Vũ múa thành một đoàn bông tuyết dần dần phiêu tán, thân hình bay tới bay lui trong phòng, cũng không ra khỏi cánh cửa nửa bước.
Có thể nói nơi này có thể miễn cưỡng tính nàng là một cao thủ, nếu nàng ra ngoài, đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly phải làm sao bây giờ.
Trong lúc nhất thời, sát khí bay lên mãnh liệt mà nhanh như thiểm điện.
Lạc Vũ đột nhiên bị đánh lén.
Ở bên này, Vân Thí Thiên vốn đã cùng Yến Lâm đi xa, đột nhiên lại dừng bước nói: “Ngươi đi trước đi.” Dứt lời xoay người đi về hướng Lạc Vũ đang ở.
Người của ẩn tộc nhằm vào Lạc Vũ, nếu đã có tin tức của ẩn tộc thì nên gọi Lạc Vũ cùng nhau đi.
Vân Thí Thiên tạm thời nổi lên ý tưởng này, xoay người đi tìm Lạc Vũ.
Yến Lâm cũng không trì hoãn thêm nữa, lập tức biến mất tại trong bóng đêm.
Cùng khắc, đám người Nghiêm Liệt đi tìm Vân Thí Thiên không thấy, không biết làm sao nên cũng đành trở về.
Lúc này ở trong phòng Giá Hiên Mặc Viêm, kiếm khí tung hoành, sát khí bay lên.
Bóng đen ẩn nấp bên ngoài nghĩ muốn đem Lạc Vũ đi khỏi đây, nhưng làm cách nào nàng cũng không trúng kế mà chạy theo ra.
Người nọ cấp bách giận đến công tâm, vung tay vọt vào trong phòng.
Nơi này là vương cung của Hạo Tàng quốc, nếu không tốc chiến tốc thắng, một khi kinh động đến đám thị vệ, bọn họ một người cũng khó chạy thoát.
Mắt thấy có mấy bóng đen vọt tiến vào.
Tay Lạc Vũ cũng nhanh nhạy, trở tay nắm lấy Lý Huyền, quát to: “Ôm hắn.”
Lý Huyền nghe vậy, lúc này cũng bỏ qua một bên vết thương của mình đã khôi phục hay chưa, nghe lời mạnh mẽ ôm lấy thân hình không thể di chuyển của Giá Hiên Mặc Viêm.
Lúc này mấy người nhóm Lạc Vũ nhanh chóng nhảy lên ra cửa phòng.
Lưng dựa vào tường đá, đối địch ba mặt.
Bóng đen vừa mới xông vào thấy ba người Lạc Vũ ra khỏi phòng, trực tiếp bỏ qua đám người Liễu Dục Thần, Tân Thần Tinh, chạy theo đuổi giết Lạc Vũ.
Phía xa xa, thị vệ bắt đầu nghe thấy động tĩnh ồn ào, lập tức tập trung chạy nhanh đến hướng này.
Kiếm khí tung hoành, đám người Lạc Vũ cũng bị bao vây bởi kiếm khí.
“Người nào? Thật to gan!” Nghiêm Liệt là người trở về tới đầu tiên, nghe động tĩnh lại thấy một màn này nhất thời giận dữ, mạnh mẽ đánh tới.
Nhóm áo đen lập tức phân ra một người phóng về phía Nghiêm Liệt.
Gánh nặng trong lòng Lạc Vũ nhất thời được thả lỏng.
Mà ngay lúc này, một thân áo bào trắng rơi xuống đất, Vân Thí Thiên từ một góc khuất đi tới.
Vân Thí Thiên đến rồi, đám hắc y nhân nhất thời kinh hãi, “tôn đại thần” này sao lại đến đây rồi.
Bọn chúng lập tức không chút nghĩ ngợi, phân ra hai người tấn công Vân Thí Thiên, muốn trì hoãn thời gian trong chốc lát.
Khóe mắt Lạc Vũ liếc thấy thân ảnh Vân Thí Thiên, thấy một màn này của hắc y nhân liền biến sắc, Vân Thí Thiên tuyệt đối không thể ra tay, làm sao có thể đối phó 2 hắc y nhân này được.
Nhất thời lập tức biến chiêu, nắm lấy Lý Huyền ném về phía Nghiêm Liệt hét lớn: “Nắm lấy hắn.”
Lạc Vũ mạnh mẽ ném 2 người cho Nghiêm Liệt.
Cùng khắc, chém ra một kiếm về hướng hắc y nhân tấn công Vân Thí Thiên.
Mi sắc Vân Thí Thiên lãnh đạm, hai tay vẫn còn thu lại trong ống tay áo còn chưa có rút ra, Lạc Vũ cũng đã chắn trước mặt hắn rồi.
Mà hai người Giá Hiên Mặc Viêm và Lý Huyền bị Lạc Vũ ném cho Nghiêm Liệt, hắn xoay người không tiếp được, hai người kia “bịch” một tiếng rơi thẳng xuống đất, “sao bay đầy trời trên trán”, vật vờ trước người Nghiêm Liệt.
Bóng đen đang tấn công Nghiêm Liệt thấy vậy, lập tức chuyển hướng bổ kiếm về phía Giá Hiên Mặc Viêm.
“Hả…” Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly lao ra từ trong phòng nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
Song, ngay lúc chỉ mành treo chuông, Tân Thần Tinh vẫn bị coi như ẩn hình nhân nãy giờ, thấy Phi Vũ quốc vương đang từ xa đi tới, nàng ta liền mạnh mẽ nhảy vọt về hướng Giá Hiên Mặc Viêm. Trực tiếp nhào vào trên người hắn.
Một kiếm đâm vào vai, trước mặt mọi người Tân Thần Tinh thay Giá Hiên Mặc Viêm cản một chiêu này của hắc y nhân.
Giá Hiên Mặc Viêm tự tay ôm lấy Tân Thần Tinh phun một ngụm máu tươi, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Lạc Vũ đang đứng chắn trước người Vân Thí Thiên.
Trong mắt hắn hiện lên lửa giận hừng hực không thể che giấu được.
Hắn bị thương nặng, mà nàng cư nhiên không để ý đến hắn, chạy tới trước mặt tím tôn vương giả ngăn cản địch nhân, Vân Thí Thiên nhưng là cao thủ có võ công cao nhất trong tất cả mọi người bọn họ a.
Như vậy gọi hắn làm sao mà chịu được, sao mà chịu được đây.
“Ta muốn hồi hôn.” Giá Hiên Mặc Viêm phẫn nộ rồi.
Thanh âm cuồng nộ quanh quẩn trong bóng đêm, điên cuồng vọt thẳng tới cửu thiên.
Mọi người ở đây nhất tề sửng sốt.
“Cái gì?” Người đầu tiên có phản ứng là Phi Vũ quốc vương, mạnh mẽ đề cao thanh âm.
Cùng khắc, Vân Thí Thiên vẫn thu hai tay trong ống tay áo, đột nhiên vung tay áo bào màu đen về phía trước.
Một tia sáng màu tím thoáng hiện.
Hai người thuộc ẩn tộc ở phía trước, bị Vân Thí Thiên phất ống tay áo một cái liền văng mạnh ra ngoài.
“Tốt lắm.” Lần đầu tiên Vân Thí Thiên rất hài lòng nhìn về phía Giá Hiên Mặc Viêm.
Mà Lạc Vũ ở trước người hắn cầm kiếm cũng xoay người lại.
Hai mắt chống đôi mắt màu đỏ và khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo vì phẫn nộ của Giá Hiên Mặc Viêm.
Nàng vẫn còn chưa hiểu rõ tại sao Giá Hiên Mặc Viêm lại đột nhiện thốt ra một câu như thế.
Nhân tiện nháy mắt một chút, gật đầu mỉm cười, dứt khoát lưu loát nói: “Thành giao.” (*thỏa thuận đã được 2 bên đồng ý)
Giá Hiên Mặc Viêm hồi hôn, nàng thật sự muốn có cơ hội này cũng tìm không thấy nha.
Cứ tưởng rằng còn phải đợi tới nửa năm sau Phi Vũ quốc vương mới đồng ý cho nàng hồi hôn theo thỏa thuận lúc đầu chứ.
Lúc này không biết Giá Hiên Mặc Viêm trúng cái gì gió, cư nhiên thốt ra một câu thoái hôn.
Hoàn mỹ, được giải thoát, sảng khoái hả.
Mặc dù nàng vẫn không xem hôn ước này là chuyện đại sự gì, bất quá nếu được giải trừ, tâm lý đương nhiên thấy thoải mái rồi.
Thành giao, hai chữ dứt khoát lưu loát.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy, trên đỉnh đầu loáng thoáng bốc lên ngọn lửa màu đỏ, cơ hồ có thể thấy nó khói bốc lên từ trên đỉnh đầu hắn.
Một chút lưu luyến cũng không có, một điểm chần chờ cũng không có nốt.
Cứ như vậy nhanh nhẹn đồng ý lời nói của hắn.
Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó…
Trong nháy mắt Giá Hiên Mặc Viêm tức giận cơ hồ toàn thân cũng phát run.
Đêm tối tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung tại trên người Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lạc Vũ.
Mà đám người ẩn tộc có ý định dùng kế điệu hổ ly sơn tối nay, muốn dụ Vân Thí Thiên đi xa, để dễ bề mang Lạc Vũ đi, vừa thấy chuyện bại lộ, Vân Thí Thiên cư nhiên lại đứng cùng một chỗ với Lạc Vũ không nói, hiện giờ đám người Nghiêm Liệt, Phi Vũ quốc vương, Hạo Tàng quốc vương cũng đều tập trung lại đây.
Đã biết toàn bộ kế hoạch của bọn họ xem như bị hủy, lập tức phản ứng cũng nhanh, hoảng sợ loạng choạng chạy trốn trong bóng đêm.
Mà nhóm người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Nghiêm Liệt bị lời nói của Giá Hiên Mặc Viêm hấp dẫn tâm thần, cư nhiên đều đứng yên không có đuổi theo đám hắc y nhân.
Trong lúc này, ánh trăng nhô lên cao, đình viện thật yên lặng.