Sao nàng ta lại xuất hiện ở Vọng Thiên Nhai lúc này?
Lạc Vũ khẽ nháy mắt, đứng thẳng người nhìn người trước mặt, sau đó cười nói: “Hạnh ngộ.”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, Vũ muội muội quả nhiên là nữ trung hào kiệt.” Liễu Bích Dao buông ra tay đỡ vịn Lạc Vũ , cũng giống như trước rực rỡ nở nụ cười.
Lạc Vũ khoát khoát tay, khẽ mỉm cười nói: “Người nhà đừng nói khách sáo như vậy, Liễu cô nương muốn tìm Thí Thiên sao, chàng đang ở Nghị Chính Cung thảo luận chính sự.”
Vừa nói vừa nhìn Liễu Bích Dao.
Liễu Bích Dao vẫn hợp tác cùng Vân Thí Thiên , không quan hệ gì tới việc quản lý đan dược của nàng ,vì vậy không có tí quan hệ nào.
“Không phải vậy.” Liễu Bích Dao lắc đầu.
Sau đó rất trực tiếp nói: “Bận rộn như vậy không có thời gian tới, ta không tới gặp Quân vương Vọng Thiên Nhai , ta tới tìm Vũ muội muội.”
“Tìm ta?” Lạc Vũ nháy mắt kinh ngạc, nhưng lập tức kiềm chế lại,đưa tay ý bảo: “Được, qua bên kia nói.”
Liễu Bích Dao thấy vậy cũng không khách khí, vừa đi cùng Lạc Vũ tiến về phía trước, vừa nói: “Vũ muội, ta biết giờ muội đang bận rộn, ta sẽ nói thẳng.
Dưới thế lực của tam tông các cửa hàng liên tiếp vận chuyển hàng đều là tỷ tìm thương nhân trao đổi và vận chuyển.
Hiện tại, đột nhiên lại rớt xuốn một Đông Thiên Vương hợp tác với chúng ta.
Vũ muội, tỷ biết Địa Ma Hỏa và Vọng Thiên Nhai có quan hệ hợp tác, nhưng giờ lại đột nhiên chặn ngang tỷ, là có ý gì?
Chẳng lẽ Quân vương Vọng Thiên Nhai không tin ta có phải không?”
Lạc Vũ nghe Liễu Bích Dao nói xong, thần sắc khẽ thay đổi.
Còn tưởng là Liễu Bích Dao tới muốn nói gì đó cơ, không nghĩ đến nàng ta nói là chính sự.
Song, nàng vẫn không nhúng tay vào chuyện bên Vân Thí Thiên, thật sự là không biết chuyện này.
Chỉ là, nghe Liễu Bích Dao nói như thế, không cần nghĩ cũng biết.
Vân Thí Thiên đã nổi lên ý đề phòng người khác.
Liễu Bích Dao có thế lực của Thiên Sinh Điện thương lữ, có thế lực của nửa đại lục, lại không liên quan đến phạm vi thế lực Hạ tam tông .
Lần này Vọng Thiên Nhai xuất tiền, Liễu Bích Dao ra mặt liên lạc.
Tài lực của Vọng Thien Nhai phát sinh thì đồng thời thế lực của Liễu Bích Dao cũng thay đổi
Mà hiện nay, lại càng không đơn giản là chỉ mua bán hàng hóa như vậy, mà là chiếm đoạt.
Dựa vào Liễu Bích Dao liên lạc với đám thương lữ tiến hành chiếm đoạt phía sau.
Nếu Liễu Bích Dao nửa đường thay đổi, tự mình chặt đứt liên lạc của bọn họ với đám thương lữ kia,hay là nói nàng nhúng tay tiến hành chiếm đoạt.
Vậy Vọng Thiên Nhai của hắn không phải là công dã tràng, làm quần áo cưới cho Liễu Bích Dao ư.
Vì vậy, Vân Thí Thiên đem lực lượng của Đông Thiên Vương thâm nhập vào.
Giữa Minh Trần Dạ và Liễu Bích Dao, Minh Trần Dạ vẫn đáng giá tín nhiệm hơn .
Lạc Vũ chuyển động con ngươi, đã đoán ra tâm tư Vân Thí Thiên tám chín phần.
“Chuyện này, Liễu nữ vương có ý kiến sao không nói với Thí Thiên? Chuyện Già Diệp tháp bên kia, muội không quản.” Lạc Vũ rất nghiêm nghị đưa đẩy.
Nàng cũng muốn biết Liễu Bích Dao này sao không tìm Vân Thí Thiên, mà lại đi tìm nàng.
Liễu Bích Dao nghe Lạc Vũ nói như vậy, nhìn thật sâu Lạc Vũ một cái, cười cười.
“Vũ muội, tỷ cũng không gạt muội nữa, tỷ và Quân vương Vọng Thiên Nhai có ân oán, hắn phòng bị ta, ta cũng không nói chuyện được với hắn.
Lần này hợp tác là song phương đều có lợi, cho nên liên thủ.
Chỉ là, nếu Quân vương Vọng Thiên Nhai đã không tin được ta, như vậy hợp tác cũng không cần thiết nữa, muốn Liễu Bích Dao ta hoàn toàn rút lui cũng không phải việc khó.
Về phần tìm Vũ muội oán trách, chỉ là không cam lòng mà thôi, nếu hợp tác, đương nhiên là phải giải thích rõ ràng với ta.”
Lời nói uyển chuyển mà lanh lẹ.
Thẳng thắn mà nói, bởi vì ta và Vọng Thiên Nhai quân vương có thù cũ, cho nên không thể thương lượng, vì vậy tìm muội làm người ở giữa để hòa giải .
Lạc Vũ nghe lời này, tâm nhãn khẽ nhúc nhích.
Nếu chẳng qua chỉ là chuyện ở phương diện làm ăn, vậy thì Liễu Bích Dao căn cứ vào tình huống như thế, tìm đến nàng cũng không có gì đáng trách.
Chỉ là, nếu như mang sâu một tầng ý, tìm đến của nàng. . . . . .
Trong lòng có so đo, trên mặt lại không lộ vẻ gì.
Lạc Vũ nghe thế gật đầu nói: “Được, muội sẽ hỏi giúp tỷ một tiếng, cho dù đó là chuyện của Thí Thiên.
Nhưng mà, nếu không phải thật lòng hợp tác, hủy bỏ thì hủy bỏ luôn, nếu là thật sự có tâm muốn hợp tác với chúng ta, chúng ta sẽ không để họ bị thua lỗ.
Dứt lời, vỗ vỗ mạnh bả vai Liễu Bích Dao , rất có khí phái chủ nhà tiêu sái rời đi.
Liễu Bích Dao nhìn bóng lưng Lạc Vũ đi xa, hủy bỏ thì hủy bỏ luôn sao?
Gió thu cuộn lên, bầu trời xanh biếc, Liễu Bích Dao khẽ híp híp mắt.
“Ta đây sẽ chờ , yên lặng chờ tin tức tốt của Vũ muội.”
Thanh âm nhẹ nhàng bay ra , hàm chứa sự chờ mong.
“Ngươi và nàng ta từng có quan hệ?” Đi qua một chỗ ngoặt, Lạc Vũ vừa mới đi vào hành lang gấp khúc, thấy Minh Trần Dạ tà tà tựa vào một trên núi giả cười tà nhìn nàng.
“Không.” Lạc Vũ nhún nhún vai.
“Vậy chính là Vân Thí Thiên và nàng có gian tình.” Minh Trần Dạ quả quyết.
Lạc Vũ nghe vậy nhất thời ngẩng đầu trợn mắt nhìn Minh Trần Dạ một cái: “Ngươi muốn ăn đòn phải không?”
Minh Trần Dạ nghe thế cười ha ha: “Xem ra ta cần lửa cháy thêm dầu mới đúng.”
“Ta đây đốt ngươi trước.” Lạc Vũ nhe răng uy hiếp.
Minh Trần Dạ thấy thế lại càng vui vẻ, trong tiếng cười chậm rãi nói: “Chú ý một chút, nữ nhân này có chút thủ đoạn.”
Ở khu vưc Địa Ma Hỏa Đông Thiên, biết hắn trở về,toàn bộ đều nghe hắn chỉ huy, Vân Thí Thiên nhìn điểm này, đem trách nhiệm nặng nề là chiếm đoạt thế lực Già Diệp tháp và quan hệ hợp tác với Liễu Bích Dao giao cho hắn.
Bên ngoài thì nói là hợp tác, nhưng thực ra chuyện thế nào chẳng nhẽ hắn còn không rõ sao.
Phương hướng mà Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa đi tới sao có thể để thế lực khác phá ngang.
Song, nữ nhân này thật có chút thủ đoạn, muốn thay thế thật đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Lạc Vũ nghe Minh Trần Dạ nói thế với nàng, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Liễu Bích Dao vừa đứng.
Muốn đoạt bên ngoài nhất định phải dẹp loạn bên trong .
Nếu là người bên trong không đủ để làm cho người ta tín nhiệm,vậy hậu quả. . . . . .
Không phải thân thể Liễu Bích Dao làm cho nàng ghét, mà là một người có thâm cừu đại hận Vân Thí Thiên lúc trước, ăn nói bình tĩnh không có sơ hở như thế, thật ra thì đó chính là một loại sơ hở.
Lạc Vũ nhẹ cau mày lại, xem ra. . . . . .
“Vũ.” Đang lúc Lạc Vũ khẽ cau mày, âm thanh lãnh khốc của Vân Thí Thiên vang lên, cuối núi giả, Vân Thí Thiên bước nhanh đi tới.
“Có việc gì ?” Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cau mày, đưa tay lên trực tiếp ôm chầm Lạc Vũ, cau mày nói: ” Xảy ra chuyện gì?”
“Liễu Bích Dao ư? Chuyện nhỏ, dễ ứng phó. . . . . .”
“Ta không nói cái này, thân thể nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Thí Thiên nhướng mày, ôm chặt Lạc Vũ.
Liễu Bích Dao, ai nào để ý tới nàng ta .
Hắn nhận được bẩm báo , Lạc Vũ ngất đi, lòng như lửa đốt chạy tới .
“Ngươi đã xảy ra chuyện?” Bên cạnh Minh Trần Dạ nghe thế thu lại thần sắc tà mị, đánh giá Lạc Vũ từ trên xuống dưới.
Lạc Vũ đưa tay vỗ vỗ ngực Vân Thí Thiên, nhìn Minh Trần Dạ cười nói: “Không có chuyện gì, đoán chừng là quá nhiều chuyện, cho nên mệt quá .”
“Qúa mệt mỏi?” Minh Trần Dạ có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng có thể, trong khoảng thời gian này chuyện rất nhiều, hắn đều không ăn chút gì ngon, mà Vũ vẫn bận rộn lâu như vậy, mệt mỏi là tất nhiên .
Nở nụ cười ứng phó Minh Trần Dạ, Lạc Vũ tựa vào ngực Vân Thí Thiên, mắt chậm rãi nhìn xuống phía dưới, tầm mắt rơi vào cổ tay lộ ra.
Dấu vết một cái vòng, thâm.
Là vì nguyên nhân này sao?
Lạc Vũ trên mặt cười, nhưng trong lòng có chút hiểu ra .
Mà trong lúc tầm mắt nàng nhìn xuống cổ tay của mình, Vân Thí Thiên đưa tay cầm tay nàng.
Hai cổ tay, hai dấu vết giống nhau.
Lạc Vũ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sâu không thấy đáy của Vân thí Thiên .
Nhìn lo lắng trong đôi mắt kia, Lạc Vũ nhẹ nhàng mím môi, có một số việc có thể gạt được người khác thì được, nhưng không gạt được Vân Thí Thiên.
Trở tay nắm chặt tay Vân Thí Thiên, Lạc Vũ không nói chuyện, chỉ dựa vào lồng ngực Vân Thí Thiên.
Gió thu thổi qua, nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Một bên Minh Trần Dạ thấy vậy, chân mày nhíu lại.
Không khí giữa hai người này, đó là một loại chen vào không lọt, không có khe hở .
Nhăn màv thật sâu , cảm giác này thật không tốt, thật không tốt.
Gió hôm nay khác , mang theo ưu sầu.
“Vù vù. . . . . .” tại nơi yên tĩnh như nơi này, trên bầu trời một con Kim Loan Phượng vù vù bay về phía này.
Lạc Vũ, Lạc Vũ, trên người Kim Loan Phượng, Tiểu Hồng và Tiểu Ngân nhảy nhót vui mừng kêu lên.
“Tiểu Ngân và Tiểu Hồng.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức nheo mắt, này hai tiểu tử này lâu rồi không thấy.
“Sao lại về đây? Còn chưa tìm hai ngươi tính sổ đâu.
Tiểu Ngân và Tiểu Hồng từ trên không nhảy xuống bay thẳng về phía nàng, Lạc Vũ vừa vươn cánh tay ôm lấy hai tiểu tử, vừa cười nói.
Lạc Vũ sinh nhật vui vẻ.
Từ trên không Tiểu Ngân và Tiểu Hồng rơi xuống, ôm rương nhỏ, líu ríu giương nanh múa vuốt trong ngực Lạc Vũ, luôn miệng nói.
“Sinh nhật?” Vân Thí Thiên giật mình.
Phụ thân và mẫu thân ngươi cho chúng ta mang lễ vật đến cho ngươi, mười sáu tuổi rồi, đã thành đại cô nương rồi, có thể lập gia đình.
Tiểu Ngân và Tiểu Hồng rơi vào trong ngực Lạc Vũ , cười híp mắt nhìn Lạc Vũ liên tiếp nói.
Sau đó mang đồ Quân Vân và Phi Yên mang đến kín đáo đưa cho Vân Thí Thiên bên cạnh, ôm hôn Lạc Vũ.
Ha ha, lễ vật của chúng ta.
Oa oa, Lạc Vũ trưởng thành, có thể lập gia đình.
Hai con một trái một phải, ở trong ngực Lạc Vũ làm ầm ĩ, nhìn qua cao hứng cực kỳ.
Lạc Vũ bị Tiểu Ngân và Tiểu Hồng hôn khuôn mặt đầy nước miếng, thấy vậy cũng cao hứng trở lại, cười tùy ý hai con làm ầm ĩ: “Sinh nhật a, ta quên mất.”
Mấy năm này không phải là bận rộn đánh giặc, thì là bận rộn thành lập thế lực, đã sớm quên mất sinh nhật của mình.
Không nghĩ tới cha mẹ còn nhớ rõ rõ ràng, cách xa như vậy cũng đưa lễ vật cho nàng .
Lạc Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp .
“Sinh nhật cuả ngươi?” Một bên Minh Trần Dạ nghe Lạc Vũ nói, không khỏi từ trên núi giả nhảy xuống, nhìn Lạc Vũ nhướng mày nói.
“Ừ, không nói còn đỡ, là hôm nay.” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng và Tiểu Ngân, cười tít mắt.
Đương nhiên rồi, nếu không phải cha mẹ ngươi nói chắc chắn ngươi sẽ quên, chúng ta phải vội vàng tới đây, nếu không lại quên sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi.
Cũng không phải là sinh nhật nhỏ, nhất định phải chúc mừng ngươi.
Tiểu Ngân khoa tay múa chân nhìn Lạc Vũ nói.
Một bên Tiểu Hồng thấy vậy giơ móng vuốt đoạt lại cái hộp trong tay Vân Thí Thiên , nhìn Lạc Vũ mở ra.
Xem một chút, xem một chút, là cái gì.
Lễ hộp không lớn nhưng cũng không nhỏ mở ra, mấy người xung quanh đều cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong hộp là một cái trâm Phượng,và một bộ quần áo đỏ thẫm cùng với mũ phượng , khăn quàng vai.
Lại là một bộ áo cưới, áo cưới kết hôn.
Oa oa, cha mẹ ngươi chuẩn bị đồ cưới cho ngươi
Tiểu Hồng, Tiểu Ngân, cười loan mắt, ý vị cười đùa.
Lạc Vũ nhìn mũ phượng khăn quàng vai từ xa đưa tới, khóe miệng nhếch cao lên, cả người đều toả sáng ra một loại khí chất thanh thuần .
Ở Vong Xuyên đại lục, thiếu nữ mười sáu tuổi có thể gả đi.
Mười sáu, là đường ranh giới cho tuổi thanh xuân .
Nàng, trưởng thành, có thể lập gia đình.
Trong khuôn mặt rực rỡ, đột nhiên ngang hông bị một bàn tay to ôm lấy , không để nàng kịp phản ứng, Vân Thí Thiên ép xuống, môi lập tức bị hôn.
Trằn trọc trở mình, mút vào cắn xé.
Nụ hôn này, tới cuồng mãnh và kịch liệt.
Cả người Lạc Vũ cơ hồ đều bị Vân Thí Thiên ôm vào trong ngực.
Tiểu Ngân bị kẹp ở giữa Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, nhìn màn ôm hôn gần trong gang tấc , mắt nhỏ chuyển đọng .
Dùng sức chui ra từ giữa Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, từ sau cổ Lạc Vũ bò qua, Tiểu móng vuốt nhấc lên, ôm lấy Tiểu Hồng đang ngẩng đầu nhìn trò hay.
Chụt , thật sự hôn lên.
Chúng ta không nhìn bọn họ biểu diễn, chúng ta cũng hôn, không cần hâm mộ bọn họ.
Tiểu Hồng đang nhìn cao hứng, thật không dễ từ khoảng cách gần như vậy quan sát, không đề phòng bị Tiểu Ngân hôn lên.
Nhất thời giơ lên chân nhỏ, chế trụ cổ Tiểu Ngân .
Ngươi lưu manh.
Bụp , một chân đẩy Tiểu Ngân ra ngoài.
Tiểu Ngân trộm tinh đến miệng đang vui mừng, bỗng phịch một tiếng đầu bị đẩy sang một bên, bẹp một cái đụng vào trên mặt Vân Thí Thiên gần bên cạnh.
Cái miệng nhỏ nhắn nước miếng chảy dài vẫn duy trì trạng thái hôn, chụt, hôn ngay vào khóe miệng Vân Thí Thiên.
Thật sự hôn lên.
Thời gian, nháy mắt yên tĩnh.
Nôn, Tiểu Ngân rùng mình phục hồi lại tinh thần, lập tức chổng vó nôn mửa không ngừng .
Cùng lúc này, Vân Thí Thiên lạnh lạnh ngẩng đầu lên, trên khóe miệng còn hiện rõ một vệt nước miếng , sắc mặt âm hàn, đóng băng ba thước.
Minh Trần Dạ ở bên vốn sắc mặt đang khó coi, thấy vậy sắc mặt rút gân phì một tiếng cười to ra.
Tiểu Ngân, còn tốt chứ.
Ngươi ngu xuẩn, sao lại hôn hắn.
Mà Tiểu Hồng thấy vậy thì dựng thẳng lông mày, từ trong ngực Lạc Vũ nhảy xuống, cái chân không ngừng lau miệng Tiểu Ngân , không có tiền đồ.
Tiểu Ngân, vừa bị ủy khuất, trốn trong ngực Tiểu Hồng an ủi tâm linh bị thương .
“Ha hả. . . . . .” Lạc Vũ thấy vậy vốn cảm thấy mình nên bình tĩnh, nhưng thật sự không bình tĩnh được, khoái trá cười ra tiếng.
Vân Thí Thiên lạnh nghiêm mặt hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Hồng phá hư phong cảnh, đưa tay lau nước miếng ở khóe miệng , một tay lấy ra quà sinh nhật vợ chồng Quân Vân đưa cho Lạc Vũ .
Vừa ôm chặt eo Lạc Vũ , ngẩng đầu hét to nói: “Người đâu,chuẩn bị thịnh yến, hôm nay là sinh nhật Vương phi.”
Là sinh nhật vương phi. . . Thanh âm truyền ra rất xa , vang dội cả Vọng Thiên Nhai.
“Không cần, lúc này. . . . . .”
“Đang bận, cũng không quan trọng bằng sinh nhật mười sáu tuổi của nàng.”
“Đúng, sinh nhật ngươi quan trọng hơn.”
Gió thu nổi lên, đây một ngày vui mừng .
Sinh nhật mười sáu tuổi của Lạc Vũ, một khi truyền bá, cả Vọng Thiên Nhai đều động.
Chính là câu nói của Vân Thí Thiên, đang bận, cũng có thời gian làm tiệc sinh nhật cho Lạc Vũ, mặc dù thời gian gấp rút, không thể làm long trọng và tinh xảo.
Màu xanh thưa thớt, trong nháy mắt, cả Vọng Thiên Nhai là một một mảnh vui sướng.
Vân Khung tự thân xuất mã lo liệu, trong khoảnh khắc, gánh hát xiếc ảo thuật, múa Long múa Phượng, đèn màu. . . . . . Đem Vọng Thiên Nhai uy nghiêm, trong thời gian ngắn náo nhiệt cực kỳ.
Trời chiều như lửa, đảo mắt rơi xuống.
Ánh trăng màu bạc lên cao, ở phương đông có cây mộng quế ở trên cung trăng.
Tất cả quyền thần quan lớn trên Vọng Thiên Nhai đều mang theo phu nhân trình diện, cho dù vội vã, lễ vật cũng bị chứa vào hơn nửa vương cung.
Đầu năm nay, người nào không biết, lấy lòng Vương Phi Quân Lạc Vũ của bọn họ, chính là lấy lòng Quân vương Vân Thí Thiên của bọn họ.
Bóng đêm lễ mọn, đèn cung huy phát sáng vả vùng trời Vọng Thiên Nhai.
Trên quảng trường rộng lớn của Nghị Chính cung, người người cười đùa,thanh âm chúc mừng bên tai không dứt.
Rượu ngon bưng lên, người đi lại bận rộn cơ hồ chân không chạm đất.
Trên quảng trường lớn như thế, lúc này đèn đuốc sáng trưng, một đội khiêu vũ tay cầm lợi kiếm, mặc áo đỏ thẫm, bên hông vây áo giáp,hai chân trần trụi khiêu vũ.
Kèm theo tiếng trống trận sục sôi, bày ra đội hình, khí thế dâng trào khua kiếm múa.
Nam tử cường tráng, ánh lửa chói mắt , tiếng hô hùng tráng .
Thu hoạch lần này, càng làm người Vọng Thiên Nhai xem nhiệt huyết sôi trào, hào khí vạn phần.
Chính diện là đại đội Kiếm Vũ, bên trái là gánh hát xiếc ảo thuật, phía bên phải là ma thú chơi đùa quyền cước.(ma thú đấu võ)
Ba loại thưởng thức thay đổi liên tục, khiến cho mọi người thích thú.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường lớn như thế đều là tiếng trầm trồ khen ngợi, khắp nơi đều là tiếng cười lớn, cơ hồ đem bầu trời đêm huyên náo sáng lên.
Bận rộn lâu như vậy, bị đè nén lâu như vậy, hôm nay vui vẻ, đem nhiệt tình trong xương mỗi người thiêu đốt.
Ừ, xinh đẹp đẹp mắt.
“Lạc Vũ, sinh nhật vui vẻ, tỷ chúc muội đạt thành nguyện vọng, sớm ngày cùng Thí Thiên nhà tỷ thành hôn.” Trên đài cao, Vân khung tràn đầy vui vẻ cầm chén rượu nhìn Lạc Vũ nói.
Lạc Vũ hôm nay làm thọ tinh, đã sớm bị đủ loại quan lại kính rượu đến mức gương ửng hồng, giờ nghe Vân Khung nói như thế, không khỏi càng đỏ hơn.
Giống như Lạc Vũ nhà chúng ta mỗi ngày đều nghĩ gả cho Vân Thí Thiên nhà các ngươi vậy.
Tiểu Hồng và Tiểu Ngân ngồi phía sau Lạc Vũ bất mãn.
“Mong rằng nguyện vọng của ta thành công.” Ngồi bên cạnh Lạc Vũ , Vân Thí Thiên thấy vậy đưa qua chén rượu, cạn chén với Lạc Vũ và Vân Khung , trong mắt giương lên nụ cười, thay Lạc Vũ nói.
Vừa nói xong, đám quan lại phía dưới nhất thời ầm ầm cười to.
“Ha ha, thật không biết xấu hổ , đã sớm muốn kết hôn với Lạc Vũ của chúng ta.” Vân Khung cười ha ha, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Lạc Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua ánh mắt phát sáng của Vân Thí Thiên, mím môi cười một tiếng, uống một ngụm.
“Vương Phi, Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm ở Địa Ma Hỏa quá xa không về được, thần thay thế bọn họ mời ngài một chén.
Một chúc vương phi sinh nhật vui vẻ, hai nguyện quân vương nhà ta sớm ngày đạt được ước vọng, được ôm Vương Phi về.” Phong Vô Tâm theo sát lời Vân Khung.
“Ha ha, lời chúc này thật là tốt.” Vân Khung cười to.
Lạc Vũ thì trực tiếp bị Vân Thí Thiên ôm lấy, thu nhận lời chúc mừng của Phong Vô Tâm .
Bóng đêm cuồn cuộn, quần thần Vọng Thiên Nhai hết lời chúc mừng Lạc Vũ và Vân Thí Thiên,không khí dâng cao rất vui vẻ.
“Thiên vương, uống ít chút, thương thế của ngài còn chưa điều dưỡng tốt.” Trong lúc Lạc Vũ và Vân Thí Thiên vui vẻ cười đùa, Minh Trần Dạ ngồi bên kia một chén một chén uống rượu.
Nhìn qua cũng không phải muốn mua say, nhưng mà rượu đi xuống rất nhiều.
Vô Hoa thấy vậy, thật sự là bất đắc dĩ, không khỏi nhẹ nhàng mở miệng khuyên nhủ.
Đã sớm biết Lạc Vũ và Vân Thí Thiên như thế, giờ ở Vọng Thiên Nhai lại thế này, tình cảnh này. . . . . . haizzzzz. . . . . .
“Không sao .” Minh Trần Dạ nâng chén rượu, đột nhiên đứng lên đi về phía Lạc Vũ.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đi tới trước mặt Lạc Vũ , thần sắc yêu tà của Minh Trần Dạ không thay đổi, cười như không cười nâng chén rượu chúc Lạc Vũ.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái, cười gật đầu: “Cám ơn.”
Uống một hơi cạn sạch sau đụng đụng vào cái chén của Minh Trần Dạ : “Không cho ở uống, ngươi uống ta sẽ thu tiền.”
Minh Trần Dạ thấy hình thức quan tâm khác của Lạc Vũ, không khỏi cười to: “Chút tiền kia ta vẫn có trả cho ngươi.”
Lạc Vũ thấy vậy nhìn Vô Hoa bên kia vẫy vẫy tay,kề vào lỗ tai nói nhỏ mấy câu.
Vô Hoa nghe xong ngẩng đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái, gật đầu cười, nhanh chóng lui ra.
Minh Trần Dạ thấy vậy nhíu mày, nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thì cười không nói.
“Ha hả, hôm nay ta tới thật đúng dịp, không nghĩ tới là sinh nhật Vương Phi, Bích Dao hôm nay không có đại lễ, mượn rượu nhạt một chén, chúc mừng Vương Phi sinh nhật vui vẻ.”
Minh Trần Dạ thấy Lạc Vũ cười, còn chưa mở miệng hỏi, Liễu Bích Dao đột nhiên đi lên đây.
Lạc Vũ nhận lấy rượu Liễu Bích Dao đưa tới , khẽ nhìn lướt qua rượu trong chén, ánh mắt khẽ nhúc nhích ngẩng đầu khẽ cười nói: “Đa tạ.”
Hơi ngửa đầu, uống.
“Vương Phi thật sự sảng khoái.” Liễu Bích Dao thấy vậy khuôn mặt mỉm cười, lui xuống, thần sắc vạn phần thong thả.
Lạc Vũ liếc nhìn bóng lưng Liễu Bích Dao lui xuống, thần sắc hơi động một chút, đầu ngón tay như có như không vẽ lên bàn tay Vân Thí Thiên ôm ngang hông nàng .
Quay đầu cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái, cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Bóng đêm, càng ngày càng đẹp, bốn phía đều là ánh sáng màu bạc.
Vọng Thiên Nhai đã lâu chưa mở tiệc vui vẻ náo nhiệt như hôm nay.
Giống như mở chuồng ngựa, thật vui mừng.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đứng mũi chịu sào, không bao lâu đã bị mọi người rót bất tỉnh nhân sự.(chuốc rượu)
Ngay cả Tiểu Ngân và Tiểu Hồng phía sau bọn họ, cũng bị mọi người Đông một chén, Tây một chén, chuốc cho đầu quay lòng vòng,khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, còn kém nhảy thoát y thôi.
Vân Khung và Phong Vô Tâm thấy vậy, không khỏi cười to.
Thật lâu không có như thế thoải mái nhìn trời nhai, theo Lạc Vũ ở cũng không sợ Vân thí ngày
Lại liên thủ chuốc rượu Quân vương của bọn họ , quả thực là nhiều năm như vậy chỉ có lần này phóng túng.
Lập tức, cũng không ảnh hưởng tới sự vui vẻ của mọi người.
Vừa phái người đưa Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đi nghỉ ngơi, vừa chiếu cố bên này.
Khó được vui vẻ một lần như thế, cứ mặc cho mọi người phóng túng một hồi.
Trăng tròn sáng ngời, đêm lạnh như nước.
Tây Cung Vọng Thiên Nhai, chỗ ở tạm thời của Minh Trần Dạ.
Vô Hoa đỡ lấy Minh Trần Dạ say khướt đi về.
Đông Thiên Vương nhà bọn họ ngàn ly không say, chỉ là một đơn thuốc của Lạc Vũ , trực tiếp hạ cho Thiên vương bọn họ, như thế có thể không uống ư.
“Bổn vương không say.” Minh Trần Dạ hết sức chống đỡ thân thể: “Nhất định là Lạc Vũ muốn ngươi hạ độc ta, ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không dễ dàng như vậy. . . . . .”
“Dạ, dạ, người không say.” Bị hạ thuốc rõ ràng như thế, chỉ có thể nói Thiên vương bọn họ rộng lượng, chẳng qua là dược lực còn chưa phát tác mà thôi.
“Ta. . . . . . tự trở về.” Đẩy Vô Hoa ra, Minh Trần Dạ lung la lung lay nhìn tẩm cung của mình đi tới.
Vô Hoa thấy vậy cũng không mạnh mẽ chống đỡ, Thiên vương nhà bọn họ chỉ cần không ra ngoài nào loạn hôm nay là tốt rồi, những thứ khác, hắn mặc kệ.
Lập tức, đặt mông ngồi ở trong đình viện, cứ như vậy trông chừng hộ.
Đẩy cửa vào phòng, Minh Trần Dạ mặc dù biết mình trúng thuốc, nhưng vẫn mơ mơ màng màng , bước mấy bước cộp một tiếng đụng vào chân giường, trực tiếp ngã lăn trên giường.
“Thật choáng váng. . . . . .” Lời oán trách còn chưa nói ra, Minh Trần Dạ sờ thấy trên giường có cái gì đó.
Người? Nữ nhân?
Chẳng nhẽ Lạc Vũ và Vân Thí Thiên chẳng còn đưa người làm ấm giường cho hắn ư ?
Nói đùa gì vậy.
Minh Trần Dạ nhíu nhíu mày, ngẩng đầu mượn ngọn đèn dầu thấy rõ ràng người trên giường.
Trong nháy mắt,dù là dược lực kinh người, cũng bị thức tỉnh ba phần.
Trên giường, vạt áo tà tà thả xuống, lộ ra hai vai, vẻ mặt say rượu bất tỉnh, ở ngọn đèn dầu hạ Xinh đẹp kinh người nữ nhân, lại là, Lạc Vũ.
Lạc Vũ ngủ ở trên giường của hắn ư ?
Có người hạ độc thủ, Minh Trần Dạ cho dù say khướt nhưng đầu óc phản ứng cũng không chậm, đây nhất định là có người sau lưng hạ thủ.
Song, việc này đối với hắn trăm lợi mà không có hại.
Minh Trần Dạ nhìn Lạc Vũ ngủ say trên giường.
Đây là nữ nhân hắn thích, bây giờ đang ở trên giường của hắn, hắn. . . . . .
Đầu óc sáng tỏ, vặn vẹo thân thể , người trước mặt, là Lạc Vũ .