Chín tuổi năm ấy, nhà có biến cố, nàng không thể không mai danh ẩn tính, phiêu bạt khắp nơi. Tên của nàng đã sớm không còn nhớ, chỉ nhớ bây giờ nàng là Trình Thời.
Là do chính nàng tự đổi lấy, giữ nguyên họ Trình, vì không muốn quên thù nhà. Mà tên, lấy trong câu “Thời gian thay đổi, thế sự xoay vần”, tự nhắc nhở bản thân phải luôn nhìn về phía trước, không được đắm chìm trong quá khứ đau buồn.
Ngoài tên thật của nàng bị vứt bỏ, còn có thân phận hậu nhân Chú cấm thuật của thái y thự.
Đây không phải là chuyện quan trọng gì, nàng không hề cảm thấy hứng thú với Chú cấm thuật.
Ngày xảy ra chuyện, Trình Thời được một cung nữ lén mang ra ngoài.
Tiểu cung nữ nói mình chịu ân Trình thái y, cứu Trình Thời, cũng coi như đã trả được ân tình.
Trình Thời rất cảm ơn nàng ấy, không biết sau đó nàng ấy thế nào.
Sau khi tất cả người thân bị giết chết, Trình Thời ra khỏi kinh thành, trong mười năm sau đó, rất hiếm khi quay trở lại.
Khi còn bé bởi vì tướng mạo xuất chúng, trong quá trình chạy trốn gặp không ít trắc trở, đó cũng là lần đầu tiên khi nàng mất đi gia đình, cảm nhận được ác ý âm u như rắn độc từ trưởng bối có bề ngoài ôn hòa.
Còn trẻ dốt nát, ngây thơ đến ngu ngốc.
Sau khi ra khỏi kinh thành đã bị người khác lừa hết sạch tiền bạc, nàng không đuổi kịp kẻ cắp, còn xuýt nữa rơi xuống sông.
Sau đó đi bộ nát một đôi giày, gặp được một thương đội.
Người dẫn đầu thương đội là một người đàn ông tốt bụng, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thật thà, tính cách ôn hòa, khiến cho người khác cảm thấy yên tâm không hề cảnh giác.
Phu nhân của hắn thấy Trình Thời gầy gò đáng thương, sinh lòng trắc ẩn, thu nhận Trình Thời làm người hầu bên cạnh.
Trình Thời rất cảm kích, vô cùng tôn kính với một nhà ân nhân. Phu nhân mang thai, Trình Thời lại hiểu y thuật, chăm sóc phu nhân tận tâm tận lực.
Vốn hai người đã nói từ trước, thương đội đến Giang Nam sẽ để Trình Thời rời đi, đáng tiếc lời của dân buôn bán sao có thể tin chứ?
Trước đêm chia tay, người đầu lĩnh và phu nhân xông vào phòng của nàng.
Thì ra bọn họ không phải là thương đội, mà là kẻ buôn người chuyên đi dụ bắt những cô gái có chút sắc đẹp, bán vào thanh lâu.
Đáng tiếc, ngày hôm đó bọn họ không bói một quẻ, nếu như xem bói, sẽ biết, hôm đó chính là ngày chết của bọn họ.
Trình Thời từ nhỏ có một sở thích không muốn người khác biết, đó là thích dùng độc dược.
Vì vậy trong cuộc đời, người thứ nhất và người thứ hai bị nàng đầu độc chết, chính là hai kẻ lừa nàng kia.
Cho tới bây giờ, Trình Thời chưa bao giờ nghĩ, số mệnh của nàng lại khổ sở như thế. Mới chạy thoát được ổ sói, lại bước một chân vào hang hổ.
Con trai của Huyện lệnh địa phương thích trẻ con, sau khi Trình Thời chạy ra ngoài đúng lúc gặp hắn đang đi lang thang trên đường sau khi say rượu. Hắn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu một thân một mình, bắt Trình Thời đi, muốn cưỡng bức chiếm đoạt trong sạch của nàng, sau đó hắn cũng bị độc chết.
Nàng chạy tiếp thì gặp được sư phụ của nàng, Thôi thần y, cuối cùng nàng cũng gặp được một người tốt.
Sau khi Trình Thời chạy thoát khỏi đầm rồng hang hổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, không tự chủ được than thở: “Ông trời ơi.”
Nàng không phải là một người dễ dàng bị đánh bại, càng không phải là kẻ thích lùi bước chạy trốn, nàng là một người gặp mạnh càng mạnh hơn, gặp nạn chính mình đối đầu, chỉ cần mạng vẫn còn, tất cả chẳng là gì.
Dĩ nhiên, gặp người chọc không nổi, nàng cũng vô cùng nịnh nợ, nàng rất có mắt nhìn người, nên hèn thì hèn, nên mềm yếu thì mềm yếu, dù sao mạng cũng chỉ có một, phải biết quý trọng.
Thôi thần y mang theo tiểu Trình Thời xông xáo giang hồ, ngày qua ngày, cũng cảm thấy tướng mạo của nàng đúng là sẽ dễ gây họa, nên đã đề nghị nàng đổi hình đổi dạng.
Vì vậy Trình Thời tìm đọc sách, tự học thuật dịch dung, từ bỏ thân phận nữ tử, thay đổi trang phục, giả trang làm nam, giả dạng một lần đã kéo tới mười năm.
Mười năm này nàng làm đàn ông cũng đã quen rồi, không biết có phải quyết định này cũng khiến ông trời vô cùng hài lòng hay không, mà bề ngoài của nàng càng ngày càng giống đàn ông, giả trang càng ngày càng thuận lợi.
Thay quần áo nam, ngay cả Thôi thần y cũng tấm tắc khen nàng hôm nay đã là một thiếu niên tuấn tú.
Trình Thời đắc ý muốn vểnh râu.
Ngực nàng hơi bằng phẳng, không giống các cô nương khác phổng phao phập phồng, mặc dù cũng có chút thịt, nhưng không “mãnh liệt dâng trào”, dùng vải bó ngực lại, chỉ cần không sờ lên tới, thì sẽ không thấy có gì kỳ lạ.
Chiều cao nàng vọt lên rất nhanh, mới mười sáu mười bảy, cũng đã cao bằng Thôi thần y, cao hơn một cái đầu so với các khuê tú bình thường.
Giọng nói của nàng không khác gì các chàng thiếu niên, trong veo sang sảng, trẻ trung non nớt, lại có chút khàn khàn vỡ giọng, âm vực khác một trời một vực các cô nương có giọng nói thanh thúy sạch trẻo vui vẻ.
Trình Thời rất hài lòng về dáng vẻ của mình, nàng cũng chăm chỉ luyện khí lực, mặc dù không luyện công phu quyền cước, nhưng cánh tay nàng cũng mạnh mẽ rắn rỏi, không có ai cho rằng nàng là một cô nương.
Năm nàng mười tám tuổi, cảm thấy mình có thể trở về kinh thành, thù của Trình gia bao năm nàng vẫn không quên.
Sư phụ Thôi thần y là một kẻ mù đường, chẳng phân biệt được đông nam tây bắc, vì vậy Trình Thời đã lừa ông, nói chúng ta hướng về phía đông ra biển, ở đó có tiên đảo, đời này cũng không hối tiếc cả đời.
Thôi thần y là một đại phu, cũng từng ảo tưởng dáng vẻ thần tiên, vì vậy hí ha hí hửng đi theo Trình Thời.
Đường đi một năm, từ Nam Cổ bốn mùa đều như ngày xuân đi tới gần kinh thành lá xanh lụi tàn, cuối cùng Thôi thần y phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lạnh, đúng là rất lạnh.
“Đồ nhi à, thời tiết này hình như sai rồi, chúng ta đi bồng lai tiên đảo, không phải nên rất ấm áp mới đúng sao?” Thôi thần y làm bộ tội nghiệp ôm lấy người, run cầm cập.
Trình Thời nhìn thấy quần áo mỏng manh trên người đối phương, không chút áy náy lấy ra một bộ quần áo mùa đông mới từ trong bọc ra, “Sư phụ, ngài nhớ lộn rồi, ai nói chúng ta sẽ đi bồng lai tiên đảo?”
Thôi thần y:???
“Sư phụ, rõ ràng ta đã nói với người là chúng ta đi thăm sư tỷ, đã rất lâu rồi ngài không gặp Tạ phu nhân rồi?”
Thôi thần y nhíu mày, “Con nói tới thăm nàng khi nào?”
Đã tới đất kinh thành, Trình Thời cũng không giả bộ nữa, đại nghịch bất đạo nói: “Tới đã tới rồi, sư phụ, chúng ta vào kinh thành đi.”
Thôi thần y: “…”
Rồi cũng có ngày ông bị tên nghịch đồ này làm cho tức chết mất thôi.
Cái miệng của Trình Thời, chuyên đi lừa người khác, từ trước tới nay Thôi thần y chưa từng nói thắng được Trình Thời dù chỉ một lần.
“Sư phụ ngài xem chúng ta cũng đã tới nơi rồi có đúng không, tới cũng đã tới rồi. Ngài đến đây rồi, không vào tham quan chút sao?”
“Chúng ta trèo non lội suối suốt cả một năm trời, đã về tới cửa nhà mình rồi sao lại không vào thăm?”
Năm xưa Thôi thần y cũng là một tên nhóc chạy ra từ trong kinh thành, nhiều năm trôi qua như vậy trong kinh thành đã chẳng còn thân thích, trở về thăm ai?
“Cho dù không có người để thăm, ngài cũng không muốn đi thăm thú kinh thành sầm uất sao? Ta nghe nói lễ Hạ Nguyên rất náo nhiệt, người không đi tham gia náo nhiệt?” Trình Thời cười híp mắt, “Nghe nói rượu trong Tẫn Hoan lâu rất tuyệt, ngài không đi uống thử một hớp?”
Thôi thần y dao động, ông lão này chẳng thích gì, chỉ thích tham gia náo nhiệt, uống ít rượu.
“Vậy chúng ta đi… đi tới nhìn một cái.” Thôi thần y nói.
Cứ như vậy, bọn họ vào thành. Ngày đầu tiên tới kinh thành, thuận đường đi thăm hỏi Tạ phu nhân, ăn bữa cơm với Tạ Khanh Vân.
Cũng thật khéo, hôm ấy Tạ Tu Hòa cứu người trở về, khi đến Tạ phủ tìm người, cũng mang theo cả Thôi thần y và Trình Thời qua.
Trước khi vào cửa, Trình Thời nhìn thấy rõ bảng hiệu, ba chữ to “Lăng Vương phủ” khiến lòng nàng gợn sóng.
Danh tiếng Lăng Vương nàng đã từng nghe qua, có lẽ lúc này vào kinh, là một cơ hội tốt.
Trình Thời chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào lại tuấn tú như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông lòng dạ độc ác như thế.
Vết thương trên người Lục Vô Chiêu vì sao lại có, Trình Thời liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, mặc dù nàng còn trẻ, nhưng tư chất cực cao, y thuật cũng giỏi, nói lời đại nghịch bất đạo, bản lĩnh của nàng có rất nhiều thứ đến sư phụ của nàng cũng không bằng.
Nhưng Trình Thời luôn luôn cẩn thận, nàng không thích huyênh hoang, thích nhún nhường bảo vệ mình, nổi trội quá mức cũng không phải là chuyện tốt gì, cho nên nàng an phận làm một học trò, đàng hoàng làm những chuyện phụ tá nên làm.
Lời không nên nói nàng sẽ không nói, chuyện không nên làm nàng một cái nàng cũng không làm.
Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ở trước mặt Vương gia quyền thế ngập trời càng phải cẩn thận, ăn nói thận trọng, nàng đều biết.
Trình Thời tự nhận kỹ năng ngụy trang rất cao, nhưng sau khi bươc chân tới phủ Lăng Vương, không có việc nào là thuận lợi.
Người đó là Mạnh Ngũ, nghe nói là quan, chức quan gì không biết, hình như rất cao, nhưng hắn không mặc quan phục, người cũng trẻ tuổi, ném ở trong đám hộ vệ, cũng chỉ có một tí tẹo nổi bật, hình như là đầu lĩnh của những người đó.
Phong thái của hắn rất cương nghị sạch sẽ, giống như là gốc Tùng bách trong mùa đông, cao ngất lại bền bỉ.
Trên người hắn đúng là không có hơi thở tham lam bẩn thỉu của quan lại, có chút yên lặng, không miệng lưỡi trơn tru như những kẻ trong quan trường, điểm này Trình Thời rất thích.
Mặc dù mắt bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn của hắn.
Trình Thời vào nam ra bắc mười năm, hạng người gì chưa thấy qua, nếu nói là Lăng Vương điện hạ vừa nhìn thấy là kinh diễm, vị Mạnh đại nhân này chính là kiểu nhìn được mà thôi, nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Nhưng mà vẫn kém hơn nàng chút ít, bàn về vẻ tuấn tú, Trình Thời tự nhận thắng được Mạnh Ngũ một bậc.
Vị đại nhân này nhìn qua có chút khờ khạo, có chút ngây ngô, có chút lỗ mãng, là một người vô cùng không nghe lời lại cố chấp, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Trình Thời về hắn.
Nhưng chuyện tiếp theo đã lật đổ nhận thức của Trình Thời. Mạnh Ngũ lại nhận ra nàng là còn gái!!
Trình Thời luống cuống, quăng cánh tay của Mạnh Ngũ đang khoác trên bả vai xuống, “Ngươi, ngươi ngươi tự vịn lấy tường, nhảy lò cò về đi!!”
Nàng chạy trở về phòng, rất lâu sau cũng chưa khôi phục lại tâm trạng.
Nàng ngồi trên ghế rất lâu, trong đầu đang suy nghĩ rốt cục là sơ suất ở đâu, cả một canh giờ cũng không nghĩ ra.
“Không phải chứ…”
Nhiều năm như vậy chưa từng lộ ra sơ hở, sao lúc này lại bị lật thuyền?
Trình Thời không thể không đổi cách nhìn về Mạnh đại nhân này, người này tuyệt đối không hề “không khôn khéo” như vẻ bề ngoài.
“Vừa rồi ta không nên hoảng hốt như vậy, ta cứ đánh chết cũng không nhận, hắn có thể làm gì được?” Trình Thời ôm hòm thuốc trong ngực, cúi đầu ủ rũ lầm bà lầm bầm, “Hắn cũng không thể lột quần áo ta để tự mình nghiệm chứng.”
“Khụ khụ…”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng ho khan.
Trình Thời giật mình sợ hãi làm rơi hòm thuốc trong tay, hoảng hốt quay đầu lại nhìn.
Mạnh Ngũ đứng ở cửa, không biết đã đứng từ bao giờ.
Vóc dáng hắn thật cao, hơi gầy, vai rộng eo hẹp, ánh sáng chiếu trên người hắn, bóng dáng cao gầy đổ vào trong phòng.
Mắt hắn quấn một vòng vải bố trắng, đó là Trình Thời tự tay băng bó cho hắn, mái tóc dài chải về sau ót, ngọn tóc rũ ở sau lưng, một bên tóc mai rũ xuống một lọn tóc, lại có hình ảnh của của một hiệp khách giang hồ.
Trình Thời không nhịn được huýt sáo một cái, khuôn mặt người đàn ông mặt nhìn về phía nàng.
Nếu không phải bị vải che, Trình Thời suýt nữa đã bị cái nhìn này làm cho chân mềm nhũn. Nàng luôn cảm thấy cảm giác tồn tại của ánh mắt của đối phương quá mạnh mẽ, cũng may có một tầng vải cản trở.
“Đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Trình Thời biến sắc mặt cực nhanh, nịnh hót cười, “Mắt ngài vẫn đang bị thương, nên nghỉ ngơi cho khỏe, không nên chạy loạn.”
“… Ừm.” Mạnh Ngũ dường như cũng cảm thấy không được tự nhiên, hắn dựa vào khung cửa, không động đậy.
Trình Thời quan tâm cười một tiếng, nhặt hòm thuốc lên đặt trên bàn, dứng dậy nghênh đón, “Đại nhân ngài không tiện hành động, ta đỡ ngài trở về.”
Vẻ mặt Mạnh Ngũ phức tạp.
Người trước mắt và người mới ném hắn giữa đường hình như không phải cùng một người.
Sao mới đẩy hắn ra, bây giờ lại có thể cười hì hì tiến lên đón?
Cô nương nắng mưa bất thường như vậy, khiến người khác không đoán được? Mạnh Ngũ suy nghĩ một chút, Thẩm cô nương hình như không phải như vậy.
Làm sao hắn hiểu đượ,c chẳng qua Trình Thời sợ hắn truy cứu nàng nói xấu sau lưng, cho nên mới cuống cuồng đưa hắn đi.
“Ta đưa ngài trở về phòng nhé?”
Mạnh Ngũ lắc đầu.
Trình Thời khóe mắt cong lên, cười nói: “Ừm? Vậy ngài muốn đi đâu sao?”
Mạnh Ngũ nói đúng sự thật nói: “Đây là phòng của ta.”
Trình Thời: “…”
À, đúng rồi, đây là phòng của hắn, mà nàng cũng không có phòng riêng của mình.
Cho nên nàng ngồi suy tư về nhân sinh cuộc đời suốt một canh giờ trong phòng người ta, còn ngồi trên ghế người ta, nói xấu sau lưng người ta.
Trình Thời trong lòng niệm thầm mấy lần “Chỉ cần ta không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác”, ngượng ngùng cười hai tiếng, “Vậy tiểu nhân đỡ ngài đi vào.”
Nàng gập cánh tay, đưa tới, “Tới, ngài ngồi, cẩn thận ngưỡng cửa.”
Mạnh Ngũ bị bịt mắt không thấy đường, hắn nhớ tới vừa nãy khoác vai Trình Thời, độ cao đó…
Mạnh Ngũ đưa tay về phía nàng.
Không hổ là hai người không có chút ăn ý nào, Mạnh Ngũ không biết Trình Thời đang “khom lưng khụy gối”, cúi người, thấp hơn lúc đứng thẳng. Trình Thời cũng không biết, Mạnh Ngũ có thể vươn tay ra lại cao như vậy, càng không biết, tay của hắn lại cứng rắn như vậy.
Mạnh Ngũ “đưa tay ra”, trực tiếp đụng vào ngực Trình Thời.
Âm thanh va chạm vang lên, nháy mắt không khí trở nên an tĩnh.
“…”
“…”
Ngực Trình Thời đau điếng, nàng ôm lấy chỗ bị đụng vào, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn tay xinh đẹp trước mắt.
Mạnh Ngũ không biết mình đụng vào chỗ nào, hắn chỉ cảm thấy xúc cảm trên ngón tay mềm mại, không cứng rắn như nện vào ngực huynh đệ Chiêu Minh vệ lúc tập luyện.
Hắn nghe thấy đối phương hít một hơi, chắc là bị hắn làm đau, hắn áy náy lại đưa tay xoa bóp một cái.
Bàn tay đặt lên tay Trình Thời, nhưng tay hắn lớn hơn tay Trình Thời rất nhiều, ngón tay thon dài lại chạm vào nơi không nên đụng tới.
“…”
“…”
Mạnh Ngũ rốt cuộc ý thức được mình đã chạm phải chỗ nào, hắn rốt cuộc ý thức được, cho dù người này không giống một cô nương, nhưng nàng cũng là một cô nương hàng thật giá thật.
Đáng tiếc, lúc biết được thì đã quá muộn.
Bép một tiếng ——
Một cái tát lùa theo cả gió mạnh không chút lưu tình giáng xuống.
Mạnh Ngũ bụm mặt, đỏ mặt đến tận cổ, lắp ba lắp bắp, không ngừng nói xin lỗi.
“Rất, rất xin lỗi, cô, cô nương…”
Trình Thời trở về ôm lấy hòm thuốc của mình, lúc vòng trở lại, đụng trúng bả vai Mạnh Ngũ, đỏ mặt chạy đi.