“Hai đứa cũng đâu phải là không có nhà. Hơn nữa, từ Vương phủ tới nhà chúng ta cũng đâu có bao xa, trời vẫn còn sớm, còn chưa tối, hai đứa mau về nhà đi.”
Tửu lượng của người Thẩm gia không tốt, Thẩm Tông Chí chưa uống được bao nhiêu thì đã ngà ngà say, đỏ mặt, không nhẫn nại mà xua tay, sau đó đỡ cái bàn lắc lắc rồi ung dung đứng dậy.
“Tiểu điện hạ, thứ cho ta không tiễn nha.” Ông dở dở ương ương chắp tay với Lục Vô Chiêu.
“Cha, cha à, haiz…” Thẩm Vu gọi hai người tuỳ tùng: “Mau đỡ cha ta.”
Thẩm Tông Chí chê nàng càm ràm, một tay đẩy tuỳ tùng: “Còn lảm nhảm gì thế, mau đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian ta và mẫu thân con nói chuyện, ực…”
Ông ôm vò rượu đứng dậy, vừa lảo đảo cắm đầu hướng về phòng ngủ, vừa lẩm bẩm: “Con lải nhải y hệt mẫu thân con, phiền chết được, đúng là phiền mà…”
Thẩm Vu đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng của nam nhân dần biến mất trong tầm mắt của mình.
Lục Vô Chiêu tiến lên nắm lấy tay nàng, thấy nàng mơ màng nhìn thì cười dịu dàng: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Vu im lặng một lúc: “Được, về nhà thôi.”
Trên đường về nhà, tâm trạng của Thẩm Vu không hẳn là tốt lắm, nàng ôm chú mèo trắng từ nhà theo, thu mình trong góc mà ngẩn ngơ.
“Meow…”
Chú mèo lười biếng gọi một tiếng, vươn vai giãy thoát khỏi lòng nàng, nhảy một phát lên đến đùi của Lục Vô Chiêu, tìm tư thế thoải mái trong lòng nam nhân rồi nằm đó, nhắm mắt lại.
Thẩm Vu hoàn toàn không phát giác, tư tưởng không tập trung.
Nét mặt của Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc cái tên nhóc trong lòng mình, không hề nương tình mà kéo lấy phần gáy của nó, không hề dịu dàng xách nó lên để sang một bên, phủi lông mèo trên người, hít một hơi thật sâu.
Chú mèo mở to mắt nhìn, không để ý mình đã đổi chỗ, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
“A Vu.”
“…”
“A Vu?”
“…”
Lục Vô Chiêu không nhận được hồi đáp, im lặng một lúc, đưa tay về phía nàng, một tay đỡ lưng nàng, một tay móc phía sau gối, hơi dùng sức mà bế người đặt lên đùi mình.
Lúc này Thẩm Vu hét toáng lên, nghĩ là sắp té, vô thức bắt lấy vai của nam nhân, thấy mình an ổn nằm trong lòng hắn thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Chàng làm gì vậy? Dọa ta một phen hết hồn.”
“Ta gọi nàng hai lần, nàng không đếm xỉa đến ta.” Lục Vô Chiêu bất lực nói, nghe có vẻ ấm ức.
Thẩm Vu không có tâm trạng chọc ghẹo hắn, nàng tựa đầu vào vai hắn, rầu rĩ không vui: “Chiêu Chiêu, chàng có nghe thấy lời cha ta nói không?”
Lục Vô Chiêu không lên tiếng, chỉ yên lặng nghe nàng nói, tay vỗ nhẹ sau lưng nàng.
“Cha lại nhắc đến mẫu thân… từ lúc ta bốn tuổi, mẫu thân ta đã qua đời rồi, cũng sắp qua mười ba năm rồi, cha vẫn không quên được mẫu thân.” Nàng có vẻ đau thương mà cảm thán.
“Ta đều biết, mỗi ngày ông ấy đều nói chuyện với quần áo mà mẫu thân ta từng mặc, đồ mà mẫu thân ta từng dùng, ông ấy thật sự rất thương mẫu thân ta.”
“Mỗi lần uống say thì đều ôm lấy đồ mà mẫu thân ta thích nhất rồi khóc.” Thẩm Vu vùi đầu vào cổ của nam nhân, có chất lỏng mát lạnh chảy vào cổ áo của hắn: “Đồ trang trí lúc mẫu thân ta còn sống bị cha làm hỏng, sau đó cha nói là bà ấy đã sửa xong, nhưng đồ đã sửa xong mà mẫu thân ta lại chẳng còn nữa.”
Lục Vô Chiêu lẳng lặng siết chặt cánh tay nàng, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của nàng rồi nhắm mắt lại.
Hai người nhất thời không nói chuyện, có tiếng nức nở trầm thấp dần dần vang lên.
Nàng khóc trên đường đi, thẳng tới khi về đến cổng của Vương phủ, tiếng nức nở cũng không ngừng.
Xe ngựa dừng ở ngoài cửa phủ, không có người thúc giục.
Lục Vô Chiêu nhẫn nại dỗ dành, vỗ lưng nàng, đợi cảm xúc của nàng vơi bớt thì mới buông lỏng cái ôm, để nàng rời đi.
“Chiêu Chiêu…”
“Hửm?”
Đôi mắt đỏ hoa của Thẩm Vu nhìn gương mặt của nam nhân, không bỏ qua sự hiu quạnh và sợ hãi loé lên trong đáy mắt hắn.
Cảm xúc của hắn luôn trầm ổn, thích cái gì thì cũng không thường nói ra, nếu sợ gì đó, trừ phi cảm xúc tới cực điểm, nếu không thì hắn cũng thích giấu trong lòng, không lộ ra ngoài.
Thẩm Vu khịt mũi, tay gắt gao níu lấy góc áo của hắn không buông, giật một lúc, rồi lại giật tiếp: “Ta sẽ từ từ bồi dưỡng sức khoẻ, ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chàng yên tâm.”
Nàng từng thấy dáng vẻ của Lục Vô Chiêu lúc mất đi nàng, nàng sẽ không để hắn phải trải qua đau khổ mất mát lần nữa.
Còn có cha, ông chỉ có nàng, mẫu thân đã không còn, nàng còn phải phụng dưỡng ông đến hết đời.
Trên đời này, hai nam nhân quan trọng nhất đối với nàng đều đáng thương và không ai giúp, nàng đành phải sống thật tốt để ở cạnh họ.
Lục Vô Chiêu cúi mắt, mặc cho cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, ngàn vạn suy nghĩ đều vùi lấp, chỉ thấp giọng nói một chữ ‘được’.
Còn vài ngày nữa là đến giao thừa, Tết đến, Thẩm Vu bắt đầu bận rộn, chuẩn bị mua sắm đón tết, trang trí Vương phủ, bận trong bận ngoài, vô cùng vui vẻ.
Mỗi năm Vương phủ đều vắng vẻ, đêm giao thừa của Lục Vô Chiêu không phải ở Chiêu Minh ty thì là ra ngoài làm việc, hiếm khi sẽ lưu lại Vương phủ đón giao thừa.
Mỗi năm đều bận rộn, năm nay thì khác, đã thành gia lập thất, trong nhà có người chờ, cho dù trời có sập thì hắn cũng phải kết thúc mọi công việc trong tay, đúng giờ về nhà đón năm mới.
Ngày hai mươi bảy tháng chạp âm lịch, Lục Vô Chiêu lại vào cung lần nữa, hắn và Thẩm Vu cùng nhập cung. Dạo này tâm trạng của quận chúa Nghi Ninh không tốt, viết thư muốn mời Thẩm Vu tới ở với nàng ta một ngày, nên Thẩm Vu bèn sang đây thăm.
Trong lòng Lục Vô Chiêu có vẻ không nỡ nhưng cũng đành hết cách.
“Năm sau có sứ thần của Nam Sở đến thăm, tới lúc đó có thể phải chọn một công chúa đi hoà thân.” Trên xe ngựa, Lục Vô Chiêu buộc lại áo choàng cho nàng.
Trong thư Chử Linh Thư có nói tâm trạng không tốt, cũng không nói rõ là buồn vì việc gì, nên Lục Vô Chiêu mới nói cho nàng biết, để nàng chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Vu quả nhiên không biết, ngạc nhiên nói: “Cho nên là chọn trúng Chử Linh Thư?”
“Ta cũng không biết.”
Thẩm Vu hoảng: “Chẳng trách tâm trạng của Linh Thư không vui.”
Nàng vội vàng xuống xe.
“A Vu.”
Thẩm Vu quay đầu, nét mặt của nam nhân vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn nàng.
Động tác đứng dậy của Thẩm Vu chợt khựng lại, quay người nhào qua hắn, ngồi vào lòng hắn, vòng tay qua cổ rồi tặng hắn một nụ hôn sâu triền miên.
Đến lúc tách nhau ra, nàng thấy trên mặt của nam nhân lộ vẻ hài lòng, nàng bất giác cười: “Đồ trẻ con, quỷ bám người.”
“Nương tử nói ta bám người?” Nam nhân tiến gần, dí sát vào tai nàng rồi thấp giọng lên tiếng: “Đêm qua cũng không biết là ai, chân dùng sức kẹp lấy ta, ưm…”
Thẩm Vu đè miệng hắn, liếc hắn: “Chàng im miệng.”
Lục Vô Chiêu chỉ cười rồi nhìn nàng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, vô cùng ưa nhìn.
Nàng lẩm bẩm, không nhịn được, lại hôn xuống.
Đến lúc tách ra lần nữa, Lục Vô Chiêu giúp nàng sửa sang quần áo, kéo cao cổ áo, che đi dấu vết trên xương quai xanh, giọng khàn khàn: “Nương tử nhớ về nhà sớm một chút.”
Thẩm vu đỏ mặt, tay chạm vào gò má của hắn: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ về ngay.”
“Được.”
Thẩm Vu đi tới Tĩnh Hi cung, Lục Vô Chiêu quay đi Tư Chính điện. Tới cũng tới rồi, vẫn phải đi thăm hoàng huynh một chuyến.
Khi Lục Bồi Thừa thấy Lục Vô Chiêu, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Gần đây số lần A Chiêu chạy vào trong cung cũng không ít nha, lúc trước ta gọi đệ tiến cung, đệ cũng chẳng đồng ý.”
Những năm trước, chỉ vào ngày giỗ của Liên phi, Lục Vô Chiêu mới tiến cung ở vài ngày, chuyện công việc của hắn do chính hắn quyết định, không ai có thể quản thúc hắn. Hắn giải quyết công vụ cũng không cần bẩm báo với ai. Cho dù là cần, hắn cũng lười phải tiến cung, thường cho người truyền tin đến cho hoàng đế.
Hoàng đế dung túng, thế là Lăng Vương càng không bị quản thúc, trong triều có nhiều lời phê bình sau lưng, hoàng đế đều không thèm để ý, Lăng Vương càng coi như chẳng có gì.
Năm nay thì khác, bắt đầu từ mùa hè đến nay, hắn đã tiến cung nhiều lần.
Ngày giỗ của Liên phi, hội thơ của hoàng hậu, có mấy lần tuyên hắn tiến cung
theo thường lệ, tất cả đều bất ngờ khi người tới, nhất là mấy ngày này, gần như ngày nào cũng tới quanh quẩn trước mặt của hoàng đế. Lục Bồi Thừa có vẻ không hiểu ý đồ của đệ đệ nhà mình.
Lục Vô Chiêu cau mày, dáng vẻ bực bội liếc nhìn tấu sớ mà hoàng đế ném cho hắn: “Trong nhà phiền, không có nơi nào để đi.”
Lục Bồi Thừa ngơ ngác, cười lên ha hà.
“A Chiêu à A Chiêu, đệ cũng có ngày hôm nay? Quả nhiên lập gia đình thì sẽ khác. Thẩm Vu này đúng thật là có bản lĩnh, trẫm ít khi thấy mặt mày của đệ bí xị lại không biết làm thế nào như vậy.”
Lục Vô Chiêu nhìn hắn ta một cái: “Thần đệ như vậy là do ai ban tặng đây?”
“Được được được, trẫm không chọc đệ nữa.” Hoàng đế tới đây là dừng, không nhắc chuyện nhà của hắn, chỉ nhắc công việc.
Đợi Lục Vô Chiêu đề nghị rời đi, hoàng đế khó tránh mà dặn dò một câu, lời nói thành khẩn: “Gia hoà vạn sự hưng, trước mắt vẫn phải tử tế với cô nương người ta, đừng để Thẩm Tông Chí tìm ta gây chuyện vào dịp Tết, để trẫm ăn Tết cho vui đã.”
Lục Vô Chiêu cười một cách khó mà giải thích: “Được, vậy thì để hoàng huynh đón năm mới an lành vậy.”
Dù gì đây cũng là cái Tết cuối cùng của hắn ta rồi.
“À đúng rồi, còn nữa, xém chút là trẫm quên.” Hoàng đế vỗ trán, lấy một bảng danh sách trên bàn cho Lục Vô Chiêu xem: “Đệ xem đi.”
Lục Vô Chiêu tuỳ ý liếc sơ qua, có vẻ hứng thú: “Đây là gì?”
Hoàng đế thản nhiên cười: “Đệ xem trước đi đã, có gì thì nói chuyện.”
“Đây là tên của nữ tử, hoàng huynh không đưa nhầm chứ?” Lục Vô Chiêu đưa tay hất lên, ném trở về.
Sao hắn ta có thể nói chuyện với đám nữ tử này.
Hoàng đế cũng không phiền: “Đợi mùa xuân năm sau, phủ của đệ cũng nên thêm một vị trắc phi rồi, chỉ có một vương phi thì làm sao đủ.”
Lục Vô Chiêu từ từ nhíu mày, phản kháng lên tiếng: “Thần đệ không cần.”
“Haiz, A Chiêu à, bây giờ đệ cũng cưới phu nhân rồi, nên biết lợi ích khi có nữ tử bên cạnh. Trước giờ bên cạnh đệ không có ai, trẫm cũng không có tâm tư này, nhưng nếu đệ đã có vương phi, có thêm trắc phi thì có gì không thoả đáng chứ? Đường đường là vương gia, có tam thê tứ thiếp thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Hoàng huynh, thần đệ vẫn chưa với Thẩm Vu…”
“Trẫm biết, nàng ta vẫn không nghe lời ngươi. Không sao cả, bây giờ nàng ta không nghe lời là vì không có người cạnh tranh. Nếu trong phủ có thêm người mới, nàng ta chắc chắn cảm thấy có nguy cơ, lâu ngày rồi cái tính hống hách của nàng ta sớm muộn gì cũng bị san bằng.”
Vùng chân mày của Lăng Vương thả lỏng, giống như bị thuyết phục.
Hoàng đế cười híp mắt: “Trẫm dạy cho đệ một bài học, đệ cứ dung túng thì cũng không hay, phải tự tay nắm lấy sợi dây này, không phải sao?”
Lục Vô Chiêu trầm ngâm một lát, thấp giọng cười: “Hoàng huynh nói chí phải, thần đệ xin nghe.”
Hắn cầm bảng danh sách trở về phủ, tiện tay vứt lên giường Thẩm Vu hay nghỉ ngơi trong tẩm điện, sau đó đi tắm.
Lúc dùng bữa tối, Thẩm Vu vẫn còn ở trong Tĩnh Hi cung với quận chúa Nghi Ninh, một mình Lục Vô Chiêu dùng cơm cũng chẳng có khẩu vị gì, đột nhiên cảm thấy ở Vương phủ một mình rất là thê lương.
Chưa ăn được bao nhiêu, hắn chẳng có hứng nên buông đũa xuống. Trở về thư phòng làm việc, nhưng nhìn chằm chằm vào đống hồ sơ trải trên bàn, không đọc vô chữ nào hết, trong đầu đều là vẻ mặt tươi cười hay là cái nhăn mày của tiểu nữ tử kia.
Mạnh Ngũ đứng bên cạnh, nghe tiếng thở dài liên tiếp của Lục Vô Chiêu, da đầu tê rần.
Cũng may sau khi Lục Vô Chiêu ngồi nửa canh giờ, cuối cùng từ bỏ, hắn bực bội đẩy hồ sơ sang một bên, mang theo hơi thở lạnh lùng trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắn mới thành hôn chưa được mấy ngày, nhưng hình như đã quen ôm nàng trong lúc ngủ. Đêm nay trong lòng trống trải, hắn không có ý muốn ngủ.
Thói quen đúng thật là một thứ đáng sợ.
Lục Vô Chiêu thở nhẹ một tiếng, đắp chăn qua khỏi đầu.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Lục Vô Chiêu đã dậy.
Hắn không muốn dậy, vụ án của Chiêu Minh ty có thể mang về nhà thì đều bị hắn mang trở lại. Hôm nay hắn cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ ở nhà chờ Thẩm Vu quay về.
Hắn không nôn nóng thức dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, cầm vài quyển thoại bản, đây là thứ mà Thẩm Vu thích đọc trước khi đi ngủ. Hắn giở một chương ra, nghiêm túc đọc.
Vừa mới đọc chưa được mấy chương, cửa của tẩm điện đã bị người ta đẩy ra.
Lục Vô Chiêu khẽ nhướng mày, khoé môi lập tức giương lên.
“A Vu?”
Người đến không lên tiếng, bước chân của nàng đi vào trong điện nhưng đột nhiên dừng lại, xoay chân đi ra ngoài. Cách tấm bình phong, Lục Vô Chiêu không biết nàng đang làm gì.
Nàng đã về, trái tim của hắn cũng trở lại, rất vui vẻ.
Lục Vô Chiêu lười biếng dựa vào đầu giường, thản nhiên cười và chờ nàng đi tới.
Tiếng bước chân mất hút, hình như nàng đang dừng lại ở đâu đó, không biết là đang làm gì.
Lục Vô Chiêu hơi nhíu mày: “A Vu, nàng có ở đó không?”
“Ừm.” Thẩm Vu nhẹ nhàng đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên trong lòng của Lục Vô Chiêu có một dự cảm chẳng lành xuất hiện.
Tiếng bước chân lại vang lên, ngày càng gần.
Hắn vén rèm giường nhìn ra ngoài, nhìn thấy nữ tử mà hắn yêu, không nhịn được mỉm cười, vẫy tay với nàng: “A Vu, tới chỗ ta.”
Nét mặt của Thẩm Vu không thay đổi, đi tới chỗ hắn.
Lúc này Lục Vô Chiêu mới nhận ra, tâm trạng của nàng không tốt. Hắn ngưng cười, kéo bàn tay của nàng, cẩn thận hỏi: “Nàng sao vậy?”
Thẩm Vu cưởi mỉa, nhưng không gạt tay hắn ra: “Phu quân không cảm thấy hôm nay ta về rất sớm ư?”
“Sớm… sao?”
Hắn hận không thể để nàng về sớm hơn một chút.
“Phu quân, ta nghe tin ở chỗ Linh Thư, cho nên trời vừa sáng thì đã không kịp chờ đợi mà về đây ngay.”
Nàng vừa nói vừa đưa tay lên, cầm danh sách viết đầy tên các cô nương thế gia mà hoàng đế đưa cho Lục Vô Chiêu đánh lên người hắn.
Nàng vừa đánh vừa nói với ý vị sâu xa: “Nghe nói phu quân muốn nạp thiếp, ngay cả người cũng đã chọn xong rồi.”
Nàng cúi mắt nhìn những cái tên trong danh sách, cười nói: “Người nhiều như vậy, chàng xem có hết không?”
Lục Vô Chiêu căng thẳng nuốt nước bọt: “Nương tử, nàng nghe ta giải thích.”
Hắn nói xong thì muốn ôm lấy nàng.
Thẩm Vu ngoài cười nhưng trong không cười, đem tấu sớ đặt lên vai hắn, không cho phép hắn đến gần.
“Hoá ra hôm qua phu quân đưa ta vào cung, là còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Sao vậy? Chàng nhìn trúng ai rồi?”
“Nếu có thì thiếp thân sẽ tác hợp giúp chàng.”