Tâm trạng của hắn không tốt, cho nên cho dù là hoàng đế tự mình đến, hắn không muốn gặp thì sẽ không gặp.
Triệu Khúc cách tấm ván cửa, mồ hôi lạnh ào ào tuôn ra.
Hắn ta nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp mơ hồ của người đàn ông: “Cút.”
Tay Triệu Khúc run rẩy, bàn tay chỉ có bốn ngón nắm chặt thành nắm đấm, buông thõng xuống.
Tay phải của hắn bị mất một ngón, ngón tay út bị mất là do bị Lăng Vương chặt đứt.
Năm ấy Lăng Vương tới tuổi thành niên, sau lễ thành niên, Triệu Khúc nghe theo ám chỉ của hoàng đế, tặng hai cô nương tự nguyện làm ấm giường vào phòng Lăng Vương, mỹ danh là, giúp Lăng Vương điện hạ hiểu việc đời.
Đêm đó Lăng Vương say rượu, nổi cơn điên, ngay tại chỗ phân thây hai cô nương có mưu đồ trèo lên giường hắn, cung nhân đi tặng người không một ai may mắn thoát khỏi, phủ Lăng Vương máu chảy thành sông.
Khi Triệu Khúc biết tin chạy tới xem xét, cũng bị Lăng Vương quất cho một phen, cuối cùng hoàng đế phái người đến truyền chỉ, cầu Lăng Vương thủ hạ lưu tình, tha cho hắn ta một mạng.
Cuối cùng Lục Vô Chiêu phạt làm gương, chặt đứt một ngón tay của Triệu Khúc. Hành động này của Lăng Vương là muốn cảnh cáo hoàng đế, đừng lại khoa tay múa chân tới chuyện của hắn, hắn không thích có người giám sát, không cần biết là người ở đâu tới, hắn đều vô cùng chán ghét.
Triệu Khúc băng bó bàn tay bị thương, đau tới mức khuôn mặt trắng bạch, trở về Tư Chính điện. Theo lý thuyết, hoàng đế hẳn là sẽ tức giận, dù sao cũng bị Lăng Vương làm mất hết thể diện, nhưng hoàng đế không hề nổi giận. Hoàng đế hời hợt cho qua, không hề nhắc tới chuyện đêm qua, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Giờ phút này Triệu Khúc mới ý thức được, tính tình tùy hứng ngang tàng này của Lăng Vương, trừ do hoàng đế dung túng ra, cũng là bởi vì Lăng Vương hiểu rõ hoàng đế, biết bản thân làm như thế sẽ không bị trừng phạt, hắn không hề sợ hãi, cho nên mới càn rỡ như thế.
Cũng tới lúc đó, Triệu Khúc mới ý thức được, Lăng Vương càng điên khùng, hoàng đế càng thích.
Đêm qua nghe nói Lăng Vương bị tập kích, sinh tử chưa biết, hoàng đế sai hắn ta tới đây thăm hỏi trước, nhưng mà lúc ấy hắn ta bị chặn ở ngoài cửa, hắn ta bất đắc dĩ hồi cung báo cáo tình hình cho hoàng đế, hoàng đế chỉ gật đầu nói đã biết, kêu hắn sáng nay lại đến một lần nữa.
Triệu Khúc đã quen với việc bị cửa đập vào mặt, hắn rất ít lần có thể thuận lợi được đi vào bên trong. Lăng Vương vẫn chưa tỉnh, hoặc là hắn không muốn gặp, Triệu Khúc đứng ở bên ngoài quyết tâm chết cũng muốn chờ, cũng không được đi vào. Cho nên hắn ta vô cùng không muốn tới phủ Lăng Vương, mỗi lần trở về đều không có chuyện tốt.
Tuy rằng không được gặp mặt, nhưng hắn ta vẫn là cố nén nỗi sợ hãi, cẩn thận tận tâm hoàn thành dặn dò của hoàng đế Gia Tông.
“Điện hạ, bệ hạ nói, ngài không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý, tam hoàng tử đã bị biếm thành thứ nhân, tất cả những việc đại nghịch bất đạo của tội dân Lục Chi Trạch bệ hạ đều đã nghe nói, ngài ấy xin lỗi ngài, hơn nữa còn phân phó lão nô đến xem thương thế của ngài, xem ngài có cần tuyên thái y đến xem không.”
“…”
Triệu Khúc lau mồ hôi ở hai thái dương, “Còn có, nghe nói ngài đã mang thi thể của tội dân Lục Chi Trạch về Chiêu Minh ty? Bệ hạ nói… Bệ hạ nói có thể mang thi thể vào trong cung không?”
Tuy là tội dân, nhưng vẫn còn bên Trần hoàng hậu cần bàn giao, mặc dù Trần các lão đã không còn để ý tới sự vụ trong triều, nhưng… Cũng phải giải quyết êm xuôi, không thể để Lục Vô Chiêu nói giết người liền giết, giết rồi ngay cả thi thể cũng không lưu lại, dù sao đó cũng là hoàng tử duy nhất của hoàng hậu….
“…”
Trong phòng vẫn như trước không hề có động tĩnh.
Triệu Khúc cảm giác chỗ ngón tay út bị chặt lại đau âm ỉ, “Điện… Điện hạ, còn có, bệ hạ hỏi ngài khi nào có thể vào cung một chuyến? Có, có việc…”
“…”
“Còn, còn có…” Triệu Khúc hít một hơi thật sâu, “Lúc mới tới lão nô có gặp Thẩm cô nương, hình như nàng ấy khóc, khóc, ngài… dù thế nào ngài cũng đã có hôn ước với Thẩm cô nương rồi, bệ hạ nói, mong ngài rộng lượng một chút…”
Bành–!!
Tiếng bình hoa hung hăng nện trên mặt đất vỡ tan.
Trong điện truyền tới một tiếng khàn khan, phẫn nộ: “Cút.”
Chân Triệu Khúc mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ sụp xuống, “Vậy ngài, ngài cứ nghỉ ngơi nhé, lão nô cút ngay đây ạ!”
Hắn loạng choạng, đỡ lấy mũ quan đứng vững, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi viện, gặp phải một lão giả dắt theo một thiếu niên bình thường đi tới, là người mà Triệu Khúc mới gặp, thiếu niên đã đỡ Mạnh Ngũ đi đường.
“Ôi, công công đại nhân, thật là khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Trình Thời cười nói.
Sắc mặt Triệu Khúc còn căng cứng, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi nhìn thoáng qua tẩm điện.
Hắn không có tâm tình gì nói chuyện với đám dân đen, phất tay áo, lướt qua hai người.
Đột nhiên nhớ tới đến cái gì, lại xoay người gọi lão giả kia lại. Hắn thấy đối phương ăn mặc nghèo nàn, chỉ cho rằng lão giả là lang băm dân gian bình thường, vốn cũng không ôm hy vọng gì, thuận miệng hỏi: “Vết thương của quý nhân trong đó như thế nào?”
Thôi thần y nhướng mày, lỗ mũi hếch lên trời, “Chỉ là trên người bị đâm hai lỗ mà thôi, không chết được.”
“Ngươi! Làm càn!” Triệu Khúc tức giận, “Dám nguyền rủa Lăng Vương điện hạ?!”
“Ồ, nhưng hắn lại thích để ta khám bệnh, như thế nào, ngươi đi tố cáo đi.”
Triệu Khúc hung tợn nhìn tên dân đen mái tóc hoa râm da mặt nhăn theo trước mắt, nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Hắn bị Lăng Vương cho ăn hành thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả một tên dân đen cũng dám chặn họng hắn?! Lão già này không biết có bản lĩnh gi, Lăng Vương lại đồng ý để lão ta chữa trị, thương thế của Lăng Vương toàn bộ phải dựa vào người này, Triệu Khúc dù có ấm ức cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Rốt cuộc Lăng Vương coi trọng ông ta cái gì? Coi trọng ông lão tóc bạc? Vết nhăn nhiều? Thái y trong thái y thự trong cung tóc còn bạc hơn thế này, cũng không thấy Lăng Vương đồng ý để ai chữa trị cho hắn.
Triệu Khúc mang theo một bụng tức giận hồi cung, chỉ có thể nói cho hoàng đế nghe nỗi ủy khuất của mình, nhưng hoàng đế lại hỏi: “Đại phu là Tạ Tu Hòa tìm?”
Triệu Khúc: “… Nghe nói là vậy ạ.”
Lục Bồi Thừa nhíu mày, “Quan hệ của Tạ gia và Thẩm gia không hề cạn, A Chiêu đuổi Thẩm Vu đi, nhưng để đại phu Tạ gia mời đại phu đến?”
Triệu Khúc sắc mặt cứng đờ, nhìn như vậy, đúng là có rất nhiều điểm khả nghi. Hắn ta do dự nói: “Điện hạ… Thường xuyên làm việc theo yêu thích của bản thân.”
Lục Bồi Thừa híp mắt lại, ngón tay khẽ cong lại, gõ gõ khớp tay lên tấu chương, “Ngươi chắc chắn là Thẩm Vu bị đuổi đi?”
“Vâng, khóc tới mức mắt đỏ rực, nhìn có vẻ rất đau lòng, tiểu đại phu kia cũng nói nghe thấy âm thanh cãi nhau.”
Lục Bồi Thừa càng nhíu chặt chân mày, giọng nói càng nặng nề, “A Chiêu quá đáng rồi.”
Triệu Khúc sửng sốt, “Lời này của ngài là sao ạ?”
Lục Bồi Thừa không hờn giận nói: “A Chiêu để lại đại phu Tạ Tu Hòa mời tới, là tỏ vẻ hắn không có ý kiến gì với Tạ gia, nhưng hắn cự tuyệt Thẩm Vu, chính là đang bày ra cho người khác hiểu, hắn có ý kiến với Thẩm Vu!”
Hắn ta bị chọc tức, bang một tiếng, đập vỡ cái chén.
Triệu Khúc vội vàng tiến lên thuận khí cho Lục Bồi Thừa.
Việc này không thể so với lần trước, lần này chính là được hoàng thượng ban hôn, hơn nữa đối phương còn là con gái của Thẩm Tông Chí. Thẩm Tông Chí vừa mới đánh thắng trận trở về, đúng là thời điểm chạm tay có thể bỏng.
Trên dưới triều đình, dân chúng, cả kinh thành, đều đang ca tụng Phụ Quốc quân, ngay tại thời điểm này Lục Vô Chiêu lại hành động như vậy, chính là không cho Thẩm Tông Chí thể diện, không cho hoàng đế là hắn thể diện, rõ ràng đang nói, hắn chán ghét Thẩm gia, chán ghét tứ hôn.
Lục Bồi Thừa phiền não đẩy tấu chương ra phía trước, “Những sổ con này đều nói Thẩm Tông Chí.”
“Đại tướng quân hắn…”
Lục Bồi Thừa giơ tay nặng nề chỉ đống tấu chương, “Thẩm Tông Chí rượu say ẩu đả với người khác, là vì muốn bảo vệ Lăng Vương. Hắn không xuất hiện cùng với Lăng Vương, vì sao lại phải bảo vệ? Bởi vì con gái hắn thích Lăng Vương! Thẩm Vu là bảo bối hắn nâng trong lòng bàn tay, nếu Thẩm Vu bị uất ức ở chỗ Lăng Vương, ngươi đoán hắn có thể chịu để yên không?!”
“Thẩm Tông Chí chỉ là một kẻ thô kệch, tính tình thẳng thắn, tính cách lỗ mãng, hắn có thể vì con gái mà đánh nhau với kẻ chửi bới Lăng Vương trước mặt mọi người, cũng có thể vì con gái, trở mặt với Lăng Vương, với trẫm!”
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc trở mặt với Thẩm gia, hắn ta còn cần Thẩm gia giữ gìn giang sơn này cho hắn, hôn lễ này một ngày còn chưa thành, thái độ phản kháng của Lăng Vương như một cây giáo nằm ngang trước mắt hoàng đế, cản trở tiến trình thống nhất hoàng quyền của hắn ta.
Trước thì Lục Chi Trạch, bây giờ biến thành Lục Vô Chiêu, sao đám người này không nguyện ý cưới con gái Thẩm gia chứ! Hắn ta thấy con gái của Thẩm gia cũng rất được mà, sớm biết như thế, hắn tự mình cưới Thẩm Vu cho rồi!
Lục Bồi Thừa yên tĩnh một lát, đầu đau muốn nứt ra, “Thôi, truyền chỉ, để cho Lăng Vương nghỉ ngơi, vết thương chưa khỏi, không được đi đâu cả. Chờ trẫm tìm một cơ hội, để hai người này cùng tới, tác hợp cho hai người, cho dù không thể đối xử tử tế, ít nhất cũng phải cho con gái nhà người ta mặt mũi, đừng làm ra chuyện bẽ mặt người ta trước mặt mọi người.”
…
Ý chỉ truyền xuống, Lăng Vương đã bị “giam lỏng” ở trong phủ.
Thẩm Vu vài lần gởi thư, nói muốn đến thăm hắn, đều bị Lục Vô Chiêu từ chối.
Có vẻ Hoàng đế đã bị hắn chọc cho phát cáu, đoạn thời gian này vẫn nên thành thật một chút cho đỡ rắc rối.
Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.
Miệng vết thương của Lục Vô Chiêu vẫn chưa mọc da non, nếu hắn muốn xuống giường ngồi xe lăn, chỉ có thể gọi người vào đỡ. Mắt của Mạnh Ngũ đã có thể nhìn lại được bình thường, nhưng chân của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên vẫn bị Trình Thời trông coi cẩn thận, không thể xuống giường đi chăm sóc Lục Vô Chiêu.
Ngoài Mạnh Ngũ, Lục Vô Chiêu không muốn người khác đụng vào người, vì thế nửa tháng này dưỡng bệnh cũng coi như an ổn.
Đảo mắt đã tới ngày mười hai tháng mười, hôm đó hoàng đế đột nhiên truyền chỉ gấp tới phủ Lăng Vương, thái giám truyền chỉ nói, cho dù phải khiêng cũng phải mời được Lăng Vương vào cung.
Lục Vô Chiêu hơi nhíu mày, từ khi hắn lớn lên, hiếm khi nhìn thấy Lục Bồi Thừa cường ngạnh như vậy.
Thái giám truyền chỉ cúi đầu, không dám nói lời nào. Lục Vô Chiêu nửa tháng không được gặp Thẩm Vu, tâm trạng vô cùng áp bách nặng nề, mọi người đều có thể cảm nhận được áp suất thấp từ người hắn phát ra, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Hắn cũng không cần phải nâng.
Lục Vô Chiêu không tình nguyện bị tùy tùng đỡ lên xe lăn, lên xe ngựa, đi tới hoàng cung.
Ngày mười hai tháng mười… Lục Vô Chiêu khẽ khép mắt lại, trong đầu đang suy nghĩ ngày này có gì đặc biệt.
Chờ hắn bị người đẩy vào hoàng cung, vào một cung điện, vẫn còn chưa nghĩ ra.
Tiểu Thọ Tử đẩy hắn tới cửa cung, mở cửa ra, không đi vào.
Lục Vô Chiêu mi tâm nhíu lại, “Đây là phiên điện của Niên Hỉ cung?”
Niên Hỉ cung là nơi lần trước hoàng hậu tổ chức hội thơ, bình thường cũng là nơi các hoàng tử công chúa tụ lại vui chơi, sao lại đưa hắn tới nơi để tụ hội này…
Ngày mười hai tháng mười là sinh nhật của ai… Hoàng hậu!
Chân mày Lục Vô Chiêu càng nhíu chặt, sinh nhật của hoàng hậu gọi hắn đến làm gì?
“Mời ngài.” Tiểu Thọ Tử rất ngoan ngoãn nghe lời, nâng xe lăn quang bậc cửa, lui ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Ý tứ là để tự bản hắn đi vào.
Trong đại điện rất yên lặng, không giống như là đang có người tổ chức tiệc, ai đang chờ hắn ở đây?
Có ý đồ gì? Chắc không phải là muốn mưu hại hắn, dù sao hôm nay cũng là hoàng đế gọi hắn vào cung.
Lục Vô Chiêu đẩy lăn xe, lăn qua sàn nhà trơn bóng, lặng yên không một tiếng động đi sâu vào bên trong.
Miệng vết thương trên ngực hắn còn chưa lành hẳn, cánh tay dùng một chút lực, miệng vết thương sẽ nhói đau.
Hắn đi qua đại điện rộng dài, khi đi đến giữa đại điện, đột nhiên có một bóng dáng màu hồng nhạt lao ra từ phía sau cây cột bên cạnh.
“Lăng Vương điện hạ!”
Đối phương thẳng tắp nhào tới.
Lục Vô Chiêu cảnh giác, ngay khoảnh khắc nhìn thấy dáng người yểu điệu kia, nghe thấy âm thanh êm tai của nàng, thì thả lỏng thân thể.
Khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa, còn chưa kịp cười một tiếng, Thẩm Vu đã ngồi lên đùi, ôm mặt hắn xoay qua, ấn một nụ hôn lên.
Lục Vô Chiêu hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn nàng, đã thấy ánh mắt nàng sáng rực, trong ánh mắt lộ ra vài tia lém lỉnh và giảo hoạt.
Nàng cười, nháy mắt phải với hắn. Nghịch ngợm tinh quái, khiến lòng người ngứa ngáy.
Nửa tháng không thấy, nỗi nhớ nhung lúc này như nước sông cuồn cuồn trào lên, không ngừng bao phủ, hắn hận không thể ôm nàng thật chặt trong ngực hôn thật sâu.
Thẩm Vu lại chớp chớp mắt nhìn hắn, giống như là đang ám chỉ điều gì.
“Đẩy ta ra.” Nàng nhẹ giọng nỉ non.
Lục Vô Chiêu bỗng nhiên nhớ tới lần trước, hắn cong môi cười yếu ớt, nâng tay lên, đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng đẩy người ra.
Thẩm Vu cảm nhận được lực đẩy khẽ của hắn, bẹp miệng, đôi mắt đỏ lên, nàng thuận thế lui về sau hai bước, sau đó vô cùng chật vật té trên mặt đất.
Nước mắt nói đến là đến, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, cảm xúc giấu thật sâu, chỉ có hắn có thể nhìn ra phía sau tầng nước mắt là buồn hay vui.
Lục Vô Chiêu cúi đầu, che đi ý cười sau hàng mi, âm thanh lãnh đạm: “Làm càn.”