Hắn ôm nữ tử mệt đến không còn chút sức, dịu dàng thì thào: “Nương tử bớt giận, trời đất chứng giám, trước giờ ta không có tâm tư nào khác.”
Một mình nàng còn chăm không xuể, làm gì còn cần đến người khác. Huống hồ, cũng đâu phải tất cả mọi người đều tên Thẩm Vu. Hắn chỉ động lòng với nữ tử tên Thẩm Vu này thôi, chỉ có nàng mới có thể cứu vớt hắn.
Chỉ là trong lòng của Thẩm Vu không thoải mái, trước giờ chưa từng nghi ngờ hắn chuyện gì. Nàng chỉ nghĩ có nhiều người thật sự đang dòm ngó vị trí trắc phi của Lăng Vương như vậy, cho nên trong lòng nàng rất khó chịu.
“Hôm qua ta nghe người trong cung nói là cẩu hoàng đế muốn nạp thiếp cho chàng, tức đến mức cả đêm ta không ngủ được, đợi trời vừa sáng thì lập tức về tìm chàng tính sổ.”
Nam nhân đau lòng xoa vẻ mặt xanh xao nơi đáy mắt của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu nàng kịp thời đưa tin, ta sẽ đích thân đi đó nàng, có muộn cũng không sao.”
Hắn nghĩ nàng ở chỗ của bạn tốt, trong lòng không nhớ đến hắn nữa. Nhưng bây giờ nàng nói, nhung nhớ chuyện này cả đêm, tuy nói nàng không nghỉ ngơi tử tế, hắn rất đau lòng, trong lòng nàng không thoải mái và khó chịu, hắn cũng đau lòng. Nhưng nàng luôn nhớ đến hắn lại khiến Lục Vô Chiêu vui mừng.
“Chàng còn cười nữa?” Thẩm Vu yếu ớt liếc hắn một cái, tay mềm mại nhéo hắn một phát.
Lục Vô Chiêu thấp giọng cười: “Nương tử bớt giận, muốn đánh muốn mắng cũng được, nhưng ta không thể nhận cái tội ăn không nói có.”
Thẩm Vu hừ một tiếng: “Ta biết chàng không động tâm, ta chỉ là…”
“Ta biết, trong lòng nàng không được thoải mái.”
“Hứ, ta không có.” Thẩm Vu trợn mắt: “Lúc nào thì chúng ta lấy mạng của tên cẩu hoàng đế, ta không chờ được nữa rồi.”
Lục Vô Chiêu dỗ dành: “Sau Tết, sẽ nhanh thôi.”
“Đúng rồi, sau Tết sứ thần đến, có phải cũng định chuyện hoà thân của Linh Thư không. Nàng ấy không muốn đi, ta cũng không muốn nàng ấy đi. Nếu tên cẩu hoàng đế qua đời thì không còn chuyện gì rồi.” Nàng lắc cánh tay của Lục Vô Chiêu, nhẹ nhàng làm nũng: “Phu quân, Chiêu Chiêu, chàng nghĩ cách nhanh lên đi, trực tiếp giết chết hắn ta đi.”
“Được được, sẽ nhanh thôi mà.” Lục Vô Chiêu bất đắc dĩ lên tiếng.
Trình Thời đang nghiên cứu bào chế thuốc, mấy ngày này luôn đóng cửa, ai cũng không gặp được. Thẩm Vu cũng biết chuyện này không vội được, nàng thúc xong thì cũng quên mất, ngủ thiếp đi.
Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đợi nàng ngủ say, hắn mới cẩn thận mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống giường.
Hắn lăn xe ra ngoài phòng, Mạnh Ngũ đã chờ trong sân.
Mạnh Ngũ thấy chủ tử ra ngoài thì vội tiến lên đón.
Trước khi hắn lên tiếng, Lục Vô Chiêu lên tiếng ‘suỵt’.
Mạnh Ngũ kiềm giọng: “Chủ tử, có khách quý tới thăm.”
Đôi mắt của Lục Vô Chiêu sáng rỡ, tay chợt siết chặt tay vịn xe lăn: “Là…”
Mạnh Ngũ gật đầu.
Lúc này nét mặt của Lục Vô Chiêu dao động, hít một hơi thật sâu, hiếm khi căng thẳng nói: “Đợi lâu rồi hả?”
Mạnh Ngũ lắc đầu: “Một khắc đồng hồ.”
Lục Vô Chiêu thở phào nhẹ nhõm, vội nhờ Mạnh Ngũ đẩy mình đi ra tiền sảnh. Trước khi hắn rời đi thì gọi Thược Dược: “Nếu phu nhân tỉnh dậy không thấy bổn vương, cứ nói bổn vương đang gặp một người khách rất quan trọng, kêu nàng ấy đừng sốt ruột.”
Thược Dược cúi đầu đáp ‘dạ’.
Vị khách được Mạnh Ngũ đích thân đón vào phủ, vì sáng sớm, trên đường yên tĩnh, không ai nhìn thấy, cũng coi như suôn sẻ. Người khách được tôn trọng mời tới tiền sảnh tiếp đãi, trước mặt bày lá trà hảo hạng.
“Đồ trong phủ Lăng Vương quả nhiên là cực tốt.” Chàng nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng dài màu xanh lên tiếng tán thưởng.
Ông cụ tóc hoa râm ngồi bên cạnh hắn, cúi mắt, nét mặt thành kính: “Trà toả hương thơm khắp phía, vào miệng vừa ngọt mà không chát, quả nhiên là thượng phẩm.”
Hai người đang thưởng thức và luận trà, ngoài cửa xuất hiện tiếng động. Họ nhìn nơi phát ra tiếng động, là Lăng Vương tới.
Ông cụ đứng lên trước, chắp tay với người đi tới.
Chàng trai trẻ kia chậm rãi đứng lên, chắp tay trước ngực hành lễ theo kiểu tăng nhân: “Lăng Vương điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lục Vô Chiêu nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai trẻ, vẻ mặt nghiêm túc, đi tới trước mặt hắn ta, chắp hai tay đáp lễ lại hắn ta: “Minh Tâm đại sư.”
Hắn ngẩng đầu lần nữa và quan sát chàng trai trẻ.
Trông có vẻ chừng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ, áo mặc cũng không phải áo tu mà là y phục bình thường của công tử trẻ tuổi, chất liệu cũng không phải loại quý báu thường thấy. Tuy nó đơn giản, nhưng khi mặc trên người hắn ta thì toát ra vẻ cao quý.
Xung quanh là không khí yên tĩnh và trang nhã, cả người toát lên phật ý khó nói thành lời, rất thiền tính, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, dịu dàng thản nhiên, khiến người khác vừa nhìn thì cõi lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lục Vô Chiêu không phải người trông mặt mà bắt hình dong, ban đầu chỉ nhìn một cái, nghe hắn ta tự xưng Minh Tâm, hắn tin chắc người này là Minh Tâm đại sư của chùa Tế An, chắc chắn là thật. Hắn vốn nghĩ Minh Tâm đại sư ít ra cũng sẽ lớn tuổi hơn nhiều, chưa từng nghĩ là nam tử trẻ tuổi thế này.
Lần trước vội vàng, chưa nói một câu tử tế, lần này coi như chính thức gặp mặt.
Minh Tâm để Lăng Vương nhìn mình, khoé miệng từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười yếu ớt.
Lục Vô Chiêu hành lễ với chàng trai trẻ: “Phiền đại sư chạy tới đây một chuyến.”
Minh Tâm cười: “Điện hạ nặng lời rồi, chuyện nên làm thôi. Bần tăng đã xem qua thư của ngài, bần tăng tự nhận có chút năng lực, nên mới không mời mà tới.”
Ban đầu từ Thanh Minh quan về, vốn nghĩ phải chờ tin tức của Lâm đ*o trưởng rất lâu, đúng lúc Lục Vô Chiêu phải rời kinh cả tháng, có lúc, duyên phận đúng là khó mà tin được.
Trên đường đi ngang qua một cái thôn, đúng lúc gặp được Minh Tâm đại sư.
“Hôm đó may có điện hạ ra tay tương trợ, tính mạng của bần tăng và mấy chục người trong thôn mới được bảo toàn.”
Lục Vô Chiêu lắc đầu: “Là duyên phận, là may mắn thì đúng hơn.”
Minh Tâm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, bỗng dưng cười: “Hoá ra là vậy, A di đà Phật, bần tăng nên cảm ơn phu nhân của ngài.”
Lục Vô Chiêu ngơ ngác.
“Điện hạ có lẽ đang suy nghĩ về việc tích luỹ phúc báo để sống lâu với phu nhân thì phải.”
Nghe người kia nhắc đến Thẩm Vu, nam nhân không nhịn được mà cong khoé môi: “Đúng là như vậy.”
Minh Tâm có hơi cảm thán: “Hiếm có người si tình trong thiên hạ, chấp nhiệm quá sâu, là kết quả đáng có.”
Lục Vô Chiêu không hiểu, Thôi thần y nghe cũng không hiểu.
Ánh mắt của Minh Tâm sáng long lanh nhìn chằm chằm vào đôi chân của Lục Vô Chiêu, kiên định nói: “Bần tăng sẽ cố thử hết sức, coi như báo đáp ân cứu mạng của ngài.”
Đôi mắt của Lục Vô Chiêu bỗng dưng phát sáng, hắn vội cảm ơn: “Vậy bổn vương cảm ơn đại sư trước, mời sang bên này.”
Hắn đưa người đến thư phòng, dặn dò không cho bất kỳ ai đi vào thư phòng, bao gồm Thẩm Vu.
Mạnh Ngũ đứng ngoài cửa canh chừng, thỉnh thoảng lại căng thẳng quay đầu nhìn.
Trong phòng yên tĩnh đi nhiều, đột nhiên có tiếng nam tử rên rỉ vang lên, nét mặt của Mạnh Ngũ nghiêm nghị, giơ tay định đẩy cửa, hắn nhớ lại lời dặn dò của chủ tử nên đành dừng lại.
Người trong phòng không than đau ra tiếng mà là tiếng thở dốc ngột ngạt, giống như sợ ai nghe thấy vậy, cẩn thận và ẩn nhẫn.
Mạnh Ngũ siết chặt nắm tay, bất lực buông xuống, khóe mắt có hơi nóng, hắn giơ tay vuốt vuốt.
Minh Tâm bình tĩnh nhìn nam tử đau đớn đến mức hư thoát gục trên giường, hắn giải thích: “Gãy xương tái sinh, lại lấy chi làm linh dược, dùng sức lần nữa, đây là cách duy nhất. Nếu mọi cố gắng của bần tăng mà ngài không hề hay biết, mới là tồi tệ nhất.”
“Bổn vương… biết rồi… không sao đâu, tiếp tục đi.”