Mục lục
Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc xe ngựa của phủ Lăng Vương tới cổng hoàng cung thì đúng lúc trưa. Thẩm Vu buồn ngủ đến mức hai mí mắt dính vào nhau, không tách ra được.

Giờ này mỗi ngày dùng bữa trưa xong đều thấy buồn ngủ, nàng ăn no thì chuẩn bị đi ngủ trưa. Hôm nay tâm huyết dâng trào, đồng ý với đề nghị của Lục Vô Chiêu ‘vào cung chơi nửa ngày’, hy sinh thời gian ngủ trưa, sự thật chứng minh, nàng rất buồn ngủ, không trụ được.

Lục Vô Chiêu ôm người lười biếng yếu ớt không xương vào lòng, cười nói: “Hay là chúng ta về nhà, hôm khác hẵng đến?”

“Không được, chuyện hôm nay thì hôm nay làm.” Thẩm Vu miễn cưỡng mở mí mắt, hậm hực lên tiếng: “Nếu tối qua chàng có thể tiết chế một chút, ta cũng sẽ không như vậy.”

Nàng nói xong, lại buồn ngủ ngáp mấy cái.

Lục Vô Chiêu cười và không nói gì, yên ổn đỡ người trong lòng, tay đặt lên đôi mắt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Nàng ngủ đi.”

Ngủ ư? Sắp tới rồi còn ngủ gì nữa?

Thẩm Vu oán thầm.

Đáng tiếc lý trí của nàng chỉ tạm thời tồn tại trong giây lát, mùi trên người của Lục Vô Chiêu quá an thần, quen thuộc khiến nàng bỗng dưng tháo dỡ phòng bị, không lâu sau, nàng bèn ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt lần nữa, xe ngựa yên tĩnh dừng lại trước cổng cung một lúc lâu.

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Thẩm Vu từ trong mộng tỉnh lại và ngồi dậy.

“Không lâu lắm.”

Chỉ mới nửa canh giờ thôi.

Cho dù dừng lâu hơn nữa, cũng chẳng ai dám tới quấy rầy.

Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày, tay che chở sau lưng nàng: “Nàng đứng lên từ từ thôi, coi chừng chóng mặt.”

Thẩm Vu chậm rãi đứng tại chỗ, đặt tay mình lên cánh tay của hắn, vịn lấy rồi đi xuống xe ngựa.

Từ khi tân đế đăng cơ, Lăng Vương hiếm khi tiến cung lộ diện, đa phần đều là đưa thư qua lại, chỉ có xảy ra chuyện trọng đại thì hắn mới miễn cưỡng tiến cung một chuyến.

Lần trước hắn tiến cung vẫn là trước tết, hôm đó trời tuyết lớn, vết thương ở chân hắn chưa lành, lăn xe nhập cung. Tân đế thấy Lăng Vương đi lại bất tiện, vô cùng áy náy xin lỗi, từ đó về sau, nếu không có chuyện quan trọng thì không làm phiền Lăng Vương nhập cung.

Đến tột cùng là hắn ta lo lắng cho trưởng bối, hay là lo quyền thế của Lăng Vương quá nặng, uy hiếp địa vị của mình, chuyện này không tiện nói ra.

Lục Vô Chiêu coi thường việc can dự quá nhiều với người khác tại triều đường. Thẩm Tông Chí vẫn nắm binh quyền, Lục Vô Chiêu biết mình không thể quá hống hách. Hắn không thể gây phiền phức cho ông, thế là hắn cũng học thái độ được chăng hay chớ của Thẩm Vu, buông chút quyền lực, nhàn rỗi ở nhà, ngân nga khúc nhạc.

Tâm tư muốn trở lại chốn chốn cũ đã có từ trước tết, hắn nghe nàng nói chuyện của kiếp trước, những ký ức kia hắn không có, đều chỉ tồn tại thỉnh thoảng trong giấc mộng.

Hắn không có cảm giác chân thật gì, giống như người ngoài đang nhìn chuyện của Thẩm Vu và ‘hắn’ khác.

Cảm giác này có hơi kỳ diệu, tuy là cùng một người nhưng Lục Vô Chiêu luôn có cảm giác mình bị bài trừ ra bên ngoài. Hắn rất không thích nương tử của mình bị cái tôi khác nhung nhớ. Thế là hắn quyết định, bất luận như thế nào đều muốn bổ sung quá khứ thiếu sót này, chính mình bù đắp.

Trước têt, thời tiết chợt lạnh chợt ấm, hắn không nói ra dự định này với nàng, ở nhà với nàng sống những ngày thanh thản dễ chịu. Qua năm mới, đón sinh nhật mười tám tuổi của nàng, tháng hai mùa xuân hoa nở rộ, hắn mới nhắc tới chuyện này.

Thẩm Vu vô cùng hứng thú với đề nghị của hắn, hôm trước đồng ý, hôm sau đã xin hắn vào cung.

Chân hắn có thể đi lại cũng đã được hai tháng, đây là lần đầu tiên bước ra khỏi nhà.

Khoảnh khắc mà Lục Vô Chiêu đi xuống xe ngựa, vệ binh canh chừng cổng lớn của hoàng cung gần như đều nhìn sang bên này ngay lập tức, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn đôi chân của Lục Vô Chiêu, vừa tỏ ra ngạc nhiên vừa không dám tin.

Người canh cổng là đám huynh đệ của Cấm quân. Cấm quân và Chiêu Minh ty thỉnh thoảng sẽ hợp tác phá án, không ai không biết mặt Lục Vô Chiêu, người người đều biết chân của Lăng Vương điện hạ không tiện.

Hôm nay vừa gặp, Lăng Vương điện hạ lại đứng lên được rồi.

Không những đứng lên, hắn còn có thể bế vợ mình từ trên xe ngựa xuống!

Họ thấy Lăng Vương điện hạ bế phu nhân đi thẳng vào cung, thấy phu nhân đỏ mặt vùng vẫy, không giãy thoát được, đành vùi mặt vào trong lòng ngực của Lăng Vương.

Còn Lăng Vương điện hạ… hắn lạnh lùng nhìn binh lính canh cổng một cái.

Binh lính: “…”

Họ không dám nhìn nữa, trong lòng lại như có một vạn con chiến mã lao nhanh qua, khó mà bình tĩnh được.

Đợi hai người vào cổng cung rồi, đi xa dần, mới có người dàm quay đầu lặng lẽ nhìn lần nữa.

Ánh mắt nhìn vào đôi chân thon dài của nam nhân, đám đông nhìn nhau, không nói nên lời.

Tin mà Lăng Vương có thể đi lại lan nhanh, chẳng mấy chốc đã truyền đến hoàng cung.

Đương sự bị bàn tán đang ôm ái thê của mình, chậm rãi bước vào trong hoàng cung.

“Chúng ta không cần thỉnh an bệ hạ sao?” Thẩm Vu lắc lắc tay của hắn và hỏi.

Tân đế bây giờ là ngũ hoàng tử của Lục Bồi Thừa, có thân thế không kém Lục Vô Chiêu, mẫu phi mất sớm, nhưng điều khác biệt là, từ nhỏ hắn ta không được bất kỳ phi tử nào nuôi dưỡng, hắn ta không được coi trọng, luôn sống trong hành cung, cũng không bị Lục Bồi Thừa ‘tàn phá’, là một đứa trẻ ngoan.

Tuy yếu thế, nhưng thiên tư không tệ, cũng cần cù hiếu học, điều quan trọng nhất là bản tính không xấu. Lục Vô Chiêu cũng khá có hi vọng với đứa trẻ này.

Bây giờ tân đế đăng cơ, quan hệ của họ cũng coi như không tệ.

“Không đi nữa.” Hắn nói.

Tân đế làm gì cũng tốt, chỉ có tâm tư nặng nề. Hắn ta có hơi sợ Lục Vô Chiêu, chắc là giống như học sinh gặp thầy, trong sự tôn kính vẫn có chút sợ hãi.

Thẩm Vu hơi cau mày, lo lắng lên tiếng: “Như vậy chẳng phải không tốt hay sao?”

“Thời gian của ta thuộc về nàng, không muốn người khác tới phiền chúng ta.” Lục Vô Chiêu thẳng thắn đáp: “Huống hồ, ta không có chuyện gì để nói với hắn cả, nếu gặp nhau, hắn lại không nhịn được hỏi ta chuyện này xử lý có tốt không, chuyện kia làm vậy được không, chi bằng không gặp.”

Hắn là phụ tá quân vương, không phải vú em.

Lục Vô Chiêu định mùa hè năm nay sẽ rời kinh, có kế hoạch đưa Thẩm Vu du lãm sơn hà khắp nơi. Hắn chỉ muốn nhanh chóng xử lý mấy chuyện lo lắng, khiến tân đế có thể một mình gánh vác sớm hơn. Đến lúc đó, hắn cũng thoát thân mà đi du sơn ngoạn thuỷ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đi thẳng đến Đông cung.

“Chiêu Chiêu, chàng nhìn bộ váy hôm nay ta mặc đi.” Thẩm Vu rút tay mình khỏi lòng bàn tay của hắn, đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt hắn. Nàng quay người, đối mặt với hắn, lùi về sau rồi tiến lên.

Lục Vô Chiêu quan sát một chút, bèn nhận ra: “Quà tặng sinh nhật mười bảy tuổi của nàng.”

Nàng cười nói: “Đúng vậy.”

Lúc mười bảy tuổi, nàng đã gả cho hắn. Sinh nhật đầu tiên sau khi thành hôn, Lục Vô Chiêu tặng rất nhiều quà cho nàng, trong đó có một chiếc váy màu đỏ này là thứ thu hút sự chú ý của nàng nhất.

Nàng cười thần bí, Lục Vô Chiêu nhanh chóng hiểu ra: “Lúc trước… ta cũng từng tặng cho nàng ư?”

Thẩm Vu gật đầu.

Kiếp trước, vào sinh nhật mười bảy tuổi, nàng từng nhận được rất nhiều quà. Lúc đó hôn ước của nàng với Thái tử đã định, trong kinh có không ít quý tộc nhà cao cửa rộng mang quà tặng dâng tận cửa, quen hay không quen đều phải bắt chuyện một lượt, nàng loay hoay đến chóng mặt, nhận được rất nhiều quà tặng, nhiều đến mức nàng cũng chẳng rõ là của ai tặng.

Bộ quần áo này có thể được nàng nhớ mại, là vì sau khi nàng qua đời, Lục Vô Chiêu lần đầu bước vào Đông cung lạnh lẽo, ngồi vẽ bức tranh nàng đang mặc bộ này.

“Bộ đồ này chàng cũng từng tặng ta lúc trước, ban đầu tuy không biết là của chàng tặng, nhưng ta rất thích, cho nên thường mặc nó.”

Lục Vô Chiêu mím môi dưới: “Ừm.”

“Chiêu Chiêu, tại sao lại tặng váy áo cho ta?”

Lục Vô Chiêu hồi tưởng tâm tình ban đầu mình chọn quà tặng sinh nhật cho nàng, đó là sinh nhật đầu tiên hắn bên cạnh nàng, cũng phải đặc biệt một chút. Hắn không biết nên tặng gì, bèn tặng tất cả những thứ tốt đẹp mà hắn nghĩ trong đầu cho nàng.

Bộ quần áo này là hắn đích thân tới tiệm để chọn, chất vải màu sắc đều do hắn chọn. Ban đầu nhìn sơ qua, cảnh tượng nàng mặc bộ quần áo này hiện ra trước mắt, rất đẹp.

Sau đó, chính tay hắn mặc cho nàng, sự thật chứng minh, quả thật đẹp đến mức khiến thần hồn điên đảo. Hắn lại chính tay cởi nó xuống giúp nàng, ném quần áo xuống đất không thương tiếc.

Nhưng kể từ đêm đó, Thẩm Vu cũng không mặc qua lần nào nữa.

“Ta còn tưởng nàng không thích…” Hắn thấp giọng nỉ non.

Mặt của Thẩm Vu hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn: “Còn không phải tại chàng.”

Nàng nói xong thì quay người, chạy vào Đông cung.

Tân đế còn chưa lập hậu, hắn ta cũng không có con cái, dĩ nhiên không có Thái tử trong này.

Từ khi Lục Chi Trạch chết, nơi này luôn trống trải. Tuy mỗi ngày đều có người quét dọn nhưng suy cho cùng vẫn thiếu hơi người.

Bầu không khí sau khi nàng chết ở kiếp trước cũng tương tự thế này.

Thẩm Vu đi thẳng tới cửa, đưa tay lên, dùng sức đẩy cánh cửa ra, sau đó nàng cất bước qua ngưỡng cửa, quay người chặn Lục Vô Chiêu muốn đi theo nàng.

Nàng nói: “Phu quân chờ chút, ta đi vào trước, chàng đếm đến mười, đếm xong rồi hẵng đẩy cửa.”

Lục Vô Chiêu không hiểu nàng định làm gì, nhưng vẫn nghe theo, đưa tay sờ vào đầu nàng, đưa mắt nhìn người đóng cửa lại.

Hắn chắp tay đứng dưới hiên, ánh mắt rủ xuống, nhìn cái bóng dưới đất, kiên nhẫn đếm mười tiếng, sau đó cũng không chờ nữa mà đưa tay đẩy cửa ra.

Trong phòng có vẻ tối tăm, ánh sáng phía sau chiếu xiên qua lưng hắn, ở phía trước, có cái bóng gầy gò của hắn chiếu lên mặt đất trong điện.

Lục Vô Chiêu ngỡ ngàng.

Trong nháy mắt, thời gian và không gian như trùng lặp, giây phút mà hắn đẩy cửa và bước vào, cảm xúc trong lòng hắn vô cùng phức tạp, khiến người ta thấy bài xích nhất, đau thương vô tận và khủng hoảng mãnh liệt.

Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén sự khó chịu và chua chát, cất bước vào cung điện.

Thứ mà Lục Chi Trạch từng dùng trước đó đa phần đều dọn trống hết, trong điện chỉ còn lại mấy thứ.

Ánh mắt của hắn tìm kiếm trong đại điện, chẳng mấy chốc, dưới cột màu đỏ thắm, thấy bóng dáng mà hắn tâm niệm.

Thẩm Vu ngồi xổm bên cạnh cây cột, ôm đầu gối, hướng về ánh sáng, dùng ánh mắt trong veo nhìn hắn. Nụ cười rạng rỡ trên mặt, khiến người ta nhìn thoáng qua, bất giác cũng lộ ra nụ cười.

Trước giờ hắn cũng đâu phải người thích cười, khi đối mặt với nàng thì cứ ngố ngố như thế, chỉ cần nhìn nàng thì hắn bất giác cong khóe môi.

Hắn đi từng bước về phía nàng, có thể cảm nhận được nhịp tim đập càng nhanh.

Hắn tiếp cận nàng, ôm lấy nàng, hình như đây chính là ý nghĩa cuộc đời của hắn.

Ánh mắt của Lục Vô Chiêu dịu dàng, nụ cười nơi khoé miệng ngày càng giương rộng.

Nhưng Lục Vô Chiêu đi tới, chỉ cách Thẩm Vu một trượng, đột nhiên nàng hét lên ‘dừng lại’.

Nam nhân lập tức dừng bước, đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn nàng.

Chỉ cần không phải là lúc trên giường, lời nàng nói, nàng hét dừng thì Lục Vô Chiêu đều làm theo.

Thẩm Vu đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn, nàng vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mặc sai rồi, nên mặc giá y mới đúng.”

Như vậy thì không phải giống hệt nhau.

Lục Vô Chiêu bỗng dưng hiểu ý của nàng, trong lòng rung động, yết hầu nhấp nhô: “A Vu muốn nói… từ trước?”

“Đúng vậy, lúc trước, chàng đi vào từ cánh cửa đó, lăn chiếc xe, chẳng qua là thời tiết khác. Cũng là tháng hai, đêm đó bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, hôm nay lại vô cùng ấm áp.” Giọng nàng thầm thì.

“Hôm đó A Vu cũng ngồi xổm ở đó à?” Giọng của Lục Vô Chiêu không ổn định, ngón tay chỉ vào cây cột nàng lướt qua.

Chẳng trách sau này ở trong Liên Phương cung, trong đêm say rượu đầu tiên khi nàng thất lễ, nàng sẽ ngồi xổm bên cạnh cây cột, hẳn lúc trước ở bên cạnh hắn, đã quen tư thế này.

“Đúng vậy, ta luôn ở đây một mình. Chàng cho người đặt rất nhiều đá lạnh trong phòng, chỉ vì muốn trì hoãn thời gian thi thể ta bị hư hỏng, ta sẽ nhìn cơ thể mình mà nghĩ mãi không ra. Ban đầu ta nghĩ tâm nguyện của mình chưa hết nên mới lưu lại nơi này. Sau đó ta mới hiểu rõ, chắc là vì chấp niệm của chàng quá sâu, không để ta đi.”

“Hồn phách của ta luôn quanh quẩn trong cung này không thể rời khỏi. Đợi vài hôm, cuối cùng đợi đến lúc có người tới, không ngờ lại là chàng.”

“Ta đã nghe chuyện chàng làm. Chàng là ân nhân của ta, ta bay đến trước mặt chàng và dập đầu ba lạy.” Thẩm Vu cười, bước tới nắm lấy tay của nam nhân, đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng lắc lư: “Lần này ta không dập đầu với chàng nữa đâu phu quân.”

Bị nàng gọi một tiếng phu quân ở một nơi như vậy, quả thật rất có thể khơi dậy mặt thú tính kia của Lục Vô Chiêu.

Hắn thở ra hơi lạnh, quay đầu sang chỗ khác, trầm thấp ‘ừm’ một tiếng.

Thẩm Vu háo hức nắm tay hắn đi về phía trước, chỉ vào chỗ trống rồi nói: “Quan tài của ta để ở chỗ này, sau khi hôm đó chàng tới, tay đặt lên quan tài, trán tựa vào ván gỗ lạnh băng, nhắm mắt lại. Chàng dựa vào rất lâu, ta cũng không biết có phải chàng đang ngủ hay không nữa.”

Ánh mắt của Lục Vô Chiêu lướt qua nơi đó, hắn nhìn rất tĩ mĩ, dường như nơi này thật sự từng đặt quan tài của nàng.

Hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hình như lập tức cảm nhận được sự tuyệt vọng và bi thương.

Nhưng… trước giờ hắn cũng không phải người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên mới chọn cách lặng lẽ giấu sự đau buồn này lại. Nếu lúc đó nàng có mặt, nếu lúc đó nàng ở cạnh hắn… nàng không hiểu cảm xúc của hắn nhưng nàng sẽ lặng lẽ bảo vệ hắn.

Trước giờ nàng chưa từng rời xa hắn, vầng trăng của hắn vẫn luôn ở đó.

Đột nhiên đáy lòng của Lục Vô Chiêu dấy lên khát vọng khó nói lên lời, hắn kích động đến mức đầu ngón tay run lên.

Chính ngay lúc này, tại nơi này, Lục Vô Chiêu căng thẳng muốn làm một chuyện.

Cho dù là lỗ mãng, có lẽ hắn nên dũng cảm làm chuyện này từ lâu.

Ngay cái đêm nàng gả cho Thái tử, hắn nên tiếp tục tiếp cận nàng, xông vào cung điện này, giết sạch những người cản trở, sau đó chiếm hữu nàng ngay tại phòng tân hôn của nàng và người khác.

Ánh mắt nguy hiểm của nam nhân thu hút bóng dáng yêu kiều đỏ thắm kia, hắn sải bước lớn tiến lên, một tay bế ngang người, bước nhanh vài bước đến trước thư án trong điện, đặt người lên trên.

Cũng may mỗi ngày đều có người quét dọn, trên bàn vốn không bẩn lắm.

Hắn cứ ngang nhiên tiến vào dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng.

Quần áo trên người đã mặc chỉnh tề, chỉ có vạt váy và dưới áo dài còn quấn vào nhau, sau đó tiếng hít thở nặng nề hoà lẫn nhau, khó mà phân biệt.

Cho dù chỉ là hồn phách của nàng trong này, dù cho hắn không nhìn thấy, hình như hắn không phải đau buồn.

Nếu lúc đó hắn biết, nghĩ chắc là hắn cũng sẽ rất vui.

Là sống hay chết đều không quan trọng, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh hắn là được.

Lục Vô Chiêu mất kiểm soát nơi trái tim từng chết của mình, dưới lòng bàn tay là tiếng tim đập có tiết tấu của nàng, lúc này rất sống động, ấm áp, không còn cô đơn nữa.

Tiếng nức nở của nữ tử vang vọng trong đại điện trống trải, khó dừng một lúc lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK