Cũng giống như của chị Linh, cũng là một hồ linh thủy và một mảnh đất trồng trọt. Nhưng lần này, cô đã cố gắng dưỡng sức tạo ra một không gian rộng hơn, 100.000 mẫu. Cô cũng đã cố hết sức, sau khi tạo xong, đúng là mồ hôi cô ra rất là nhiều, thắm ướt luôn cả áo. Không ngờ muốn rộng thêm vẫn tốn khá nhiều sức lực như vậy. Cô lấy một chai nước linh thủy 1lit ra uống cạn hết, mới đỡ mệt chút xíu.
Mẹ cô đau lòng, lấy khăn lau mồ hôi cho cô. Nhìn thấy cô tươi cười như mùa xuân mẹ cô cũng mỉm cười. Sau đó, cô nói cho cha cách sử dụng không gian ra vào và điều khiển thời gian trong đó như thế nào. Cha cô cũng có không gian trữ vật nên chỉ cần nói sơ sơ là cha cô đã hiểu. Sau đó, cha đưa cô và mẹ vào không gian của mình. Vô Ưu nói về tác dụng của hồ nước linh thủy và đất trồng nơi đây. Cô biết cha thích nuôi cá, sợ cha thấy hồ nước sẽ thả cá vào nên nói linh thủy này là thần thủy, nếu thả con vật sống vào sẽ thành tinh.
Cha mẹ nghe xong mà cảm thán vô ngần. Nhìn Vô Ưu mẹ hỏi có phải cô đã thành tiên không? Vô Ưu lắc đầu nói cũng không biết có phải thần tiên không nữa. Cái này chắc cô phải đi hỏi lại bọn Vạn Mị thôi. Sau đó, cô lấy cho cha rất nhiều hạt giống thảo dược mà cô có cho cha trồng. Cô cũng muốn biết cha mẹ có tu luyện được không? Nên cũng chỉ cha mẹ cách hấp thu linh khí. Trong không gian này có linh thủy nên linh khí cũng khá dồi dào.
Nhưng mà cũng giống chị Linh và em Thành, cha mẹ hấp thu cũng rất chậm. Nhưng không sao. Miễn có hấp thu là được, để khi nào tu vi cô cao thêm chút nữa, chắc có thể giúp được họ. Sau đó, cô trở lên phòng, để cho cha mẹ tự nghiên cứu cái không gian đi. Cô vào không gian linh thủy tắm một cái, rồi mới ra ngủ. Tám người họ cũng biến thành búp bê, cô lại ôm họ ngủ tiếp.
Vài ngày sau, cô lại tiếp tục tạo cho mẹ cái không gian giống y như cha vậy. Hơn nữa còn tạo ra thêm một cánh cửa thông hai không gian của hai người nữa chứ. Ý tưởng này cô cũng mới nghĩ ra thôi. Định thử xem được không, không ngờ lại thực hiện được. Nhưng nó lại lấy đi sức của cô khá nhiều. Làm xong, cô nằm sải lai luôn. Cha cô phải bế cô lên phòng cho nằm ngủ.
Vạn Mị lại bế cô vào không gian linh thủy, cho cô ngăm một chút rồi mới đem cô ra cho cô ôm tám con búp bê mà ngủ.
Lại gần một năm trôi qua, bây giờ tu vi của cả nhà cũng đã có chút thành tựu rồi, chị Linh và em Thành cũng đã có thể luyện đan. Mọi chuyện cũng không còn là bí mật, ngoại trừ chuyện của Vô Ưu với bọn Vạn Mị, kể cả chuyện trọng sinh của cô và cha mẹ. Có những chuyện không nên nói ra sẽ tốt hơn.
Cha mẹ thì càng ngày càng hạnh phúc hơn. Chị Linh đã không còn giống như kiếp trước, chị đã thi đậu vào trường đại học sư phạm. Vì chị thích làm giáo viên. Thời gian nữa là phải đi lên thành phố học rồi. Nhưng họ cũng đâu có xa nhau, chị có thể thông qua không gian của Vô Ưu mà có thể đi đến không gian cha mẹ và các em gặp nhau bất cứ lúc nào. Thậm chí họ có thể giúp chị Linh trở ra nữa. Tiện thật đấy!
Nhưng để che mắt người ngoài, Vô Ưu cũng đã mua một căn nhà gần trường chị học, cũng đứng tên chị. Cả nhà cũng không ai ngạc nhiên gì nhiều, vì đã biết khả năng của Vô Ưu. Đừng nói là một căn nhà, dù là cả một thành phố nếu cô muốn cũng có thể mua được. .
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Vô Ưu cũng được tuyển thẳng lên cấp ba. Em Thành cũng vào lớp sáu rồi. Có điều Vô Ưu vẫn không lớn lên tẹo nào mà em Thành giờ đã cao qua khỏi đầu cô rồi. Thật khóc không ra nước mắt. Cô bị làm sao vậy chứ? Cô đã ăn rất nhiều rồi mà. Nhưng cả nhà ngược lại chẳng ai lo rầu cả mà còn vui vẽ nữa chứ. Đặc biệt là cha và em Thành ấy. Em Thành còn nói một câu làm Vô Ưu muốn hộc máu.
- Chị nhỏ như này sẽ tốt hơn. Chị mà lớn, đi ra đường sẽ gây kẹt xe hoặc tai nạn giao thông. Vào trường cấp ba sẽ không ai chịu học hết.
"Hu...hu...hu. đẹp cũng có lỗi sao?" À... e hèm... đẹp không có lỗi, nhưng Vô Ưu mà biến lớn thì không thể dùng từ đẹp để hình dung nữa. Vì nó quá tầm thường so với nhan sắc của cô. Phải nói là vô cùng, vô cùng kiêu sa, diễm lệ. Nhìn thấy dù nam hay nữ cũng muốn bắt về sỡ hữu thôi. Chính vì vậy mà sau này, cô muốn biến lớn đi ra ngoài cũng không được. Vì vừa bước ra đã khiến cho cả con đường xe cộ tấp nập bị kẹt cứng, mọi người cả nam lẫn nữ đều đuổi theo cô để được ngắm nhìn.
Đúng lý mà nói, phụ nữ thường thấy ai đẹp hơn mình sẽ hay ganh ghét. Nhưng với Vô Ưu thì không? Cô có mị lực a, dù cô không phát ra nhưng nó cũng khiến cả người cô toát lên vẽ đáng yêu, làm họ liên tưởng đến người mà họ yêu thương nhất nên không thể ghét được. Vì thế mà trong lớp học, so với kiếp trước bị bạn nữ cùng lớp ganh ghét nhiều hơn, thì kiếp này cô lại được ưu ái nhiều hơn.
Như một bạn nữ học chung cấp ba, kiếp trước luôn tìm cách kiếm chuyện với cô. Ngược lại kiếp này lại ra sức bảo vệ cô, còn tuyên bố ai dám ăn hiếp Vô Ưu thì nó sẽ đánh người đó cho má nhìn không ra. Nói rằng Vô Ưu chính là em gái nó. "Bó tay!" Cùng tuổi mà hô người ta em gái. Nếu so ngày sinh Vô Ưu còn lớn tháng hơn nó đó chứ. Nó cứ kè theo Vô Ưu riết mà ngay cả Tề Cảnh Tuyên và Vạn Vương đều dựng mấy cây an ten cảnh giác. Họ không muốn thêm một Mị Cơ nữa đâu.
Tuy nhiên, họ cũng lo xa rồi, cô ta chỉ đơn thuần là xem Vô Ưu như em gái. Vì cô quá nhỏ bé, lại vô cùng vô cùng đáng yêu. Nhìn khuông mặt ấy chỉ muốn bay lên nựng a nựng một phát cho thỏa dạ. Đây cũng là tiếng lòng của tất cả bạn học trong lớp. Nhưng họ không dám a. Họ cũng biết Vô Ưu tuy nhỏ nhưng có võ, nhưng chẳng cần cô ra tay đâu. Chỉ cần ai dám đụng vào cô một chút là Tề Cảnh Tuyên sẽ xử đẹp liền. Sau đó, trong tiết toán của thầy Vạn Vương, sẽ bị thầy chỉnh vô cùng khóc liệt. Đừng thấy thầy đẹp trai, vui tính mà lầm. Khi đụng tới chuyện của Vô Ưu thầy chính là ác ma vương đấy.
Mà Vạn Vương cũng hay, theo cô dạy toán từ lớp bảy cho đến lớp mười, cấp hai cho đến cấp ba luôn. Đúng là có pháp thuật có khác. Vô Ưu tự hỏi, sau này cô lên đại học không biết hắn có theo dạy không nữa?
Câu trả lời là có a! Học xong cấp 3, Vô Ưu vẫn như kiếp trước thi vào đại học kinh tế. Vì ngoài ca hát, văn thơ ra thì cô cũng vẫn thích kiếm tiền thôi. Vạn Vương vẫn theo dạy cô đấy. Mặc dù cô chỉ có thể gọi là ôn lại kiến thức kiếp trước thôi. Trường cô học cũng gần trường chị Linh học, nên hai chị em vẫn ở chung nhà. Nhưng thực tế là tối nào hai chị em cũng về nhà với cha mẹ ngủ đấy. Ngôi nhà cũng chỉ để che mắt thiên hạ thôi.
Lúc trước, Vô Ưu chưa lên thì chị Linh sẽ theo không gian về nhà. Nay Vô Ưu lên ở chung rồi, tối về nếu không có học thêm gì thì Vô Ưu sẽ cho chị Linh và mình cùng ẩn thân, ôm chị Linh vèo một cái chỉ trong một chớp mắt là về đến nhà, sau đó hiện ra. Chị Linh cũng muốn được bay và ẩn thân như Vô Ưu vậy. Thế là, Vô Ưu đã đưa chị đến cánh cửa hệ thống trong không gian mình. Trong đó là tập hợp các hệ thống huấn luyện kỹ năng khác nhau. Nhưng không phải là nhiều tầng như Vạn Mị, mà được chia làm nhiều cửa riêng biệt.
Chị Linh muốn học bay thì vào cửa hệ thống huấn luyện bay. Trong đó, cũng chia tầng ra nhưng đều là dạy bay cả, từ dễ đến khó, từ ban đầu chạy chậm đến nhanh, rồi lên khinh công, cuối cùng là bay. Và cứ thế từ bay chậm đến bay nhanh. Chị Linh không được như Vô Ưu nên chỉ mới tầng đầu tiên mà chị đã bị thải ra vì không kịp thời gian rồi. Chỉ có điều chị vẫn không bỏ cuộc, cứ kiên trì tiếp tục chơi.
Em Thành thấy như vậy cũng muốn vào hệ thống của Vô Ưu huấn luyện thử. Hệ thống huấn luyện trong không gian của cậu, cậu đã thành thục rồi. Vô Ưu cũng sẵn sàng cho em vào. Thậm chí cha mẹ muốn thử, cô cũng đồng ý luôn. Vậy là trong không gian cô, cánh cửa hệ thống sẽ luôn luôn mở.
Bởi không gian của Vô Ưu tuy có nhiều cửa nhưng không phải cửa nào cô cũng không khóa. Có cửa xuyên thời không thì phải khóa kín, vì nó chưa hoàn thành. Nếu hôm nào đó, chị Linh hoặc em Thành hứng thú muốn xuyên không mà mở cửa đó, rủi gặp nguy hiểm thì Vô Ưu thật không biết làm sao. Họ chưa đủ bản lĩnh để đi qua cửa đó. Vô Ưu cũng chẳng hiểu tại sao khi tạo ra nó, trong đó lại có gió rất mạnh, mỗi cửa thông qua mỗi thế giới khi mở ra đều có gió xoáy tít. Nếu không đủ sức mạnh, e là có thể bị nghiền nát.
Cô có hỏi bọn Vạn Mị, thì họ nói muốn vượt qua thời không mà không bằng linh hồn thì sẽ vậy. Dù do bản thân tự tạo cũng không thể thay đổi. Chỉ khi nào đủ bản lĩnh mới có thể đi qua thôi. Vậy là Vô Ưu đành khóa chặt cửa đó không cho ai vào.