• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là hầm đá trong hang động trong hoa quả sơn sao? Sao truyền tống trận lại ở đây? Không lẽ là con khỉ già đó... Nghĩ đến con khỉ già Tôn Ngộng Khô, mà cô cảm thấy rùng mình. "Chẳng lẽ con khỉ già đó chính là kẻ đã truyền tống mớ kho báu vào trong núi đó sao? Cũng có khả năng lắm. Mình phải chuồn khỏi nơi này ngay, nếu ông ta biết mình chôm hết mớ kho báu của ông ta, chắc chắn sẽ cho mình một gậy."



Nghĩ liền làm, cô vội xách váy chạy thật nhanh ra khỏi hầm đá. Hầm đá ở hang động hoa quả sơn thường dùng để cất chứa vũ khí hoặc châu báu. Nhưng khỉ xài châu báu để làm gì? Chủ yếu là làm đồ trang sức cho đẹp thôi. Chúng quý thức ăn hơn. Nhưng dù vậy, Vô Ưu vẫn lo sợ. Ai biết con khỉ già khó tính kia có đam mê châu báu không? Nghĩ chắc là có. Nếu không sao lại dấu chúng ở trong lòng núi chứ? Nghĩ vậy cô càng toát mồ hôi hột, vắt dò chạy thật nhanh.



Lối ra hầm đá có rất nhiều, cô nhắm mắt nhắm mũi chạy đại một lối. Ai dè...rầm...hình như cô đâm sầm vào thứ gì đó cứng như đá. Cô ôm mặt nhắm mắt chửi



- Bà mẹ nó! đứa nào đặt hòn đá cản đường ở đây?



Nhưng khi nhìn lại thì thấy một con khỉ đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng vui sướng. Nhưng Vô Ưu hoàn toàn không cần để ý ánh mắt con khỉ đó vui hay buồn, cô nhanh như chớp nhảy tránh xa hắn ba bước chân. Cười cười nói



- Xin lỗi ta không cố ý đụng trúng huynh.



Không chờ con khỉ đó đáp cô đã vội quay mặt chạy thật nhanh. Phải tìm hướng khác chạy thôi!



Chợt tên khỉ đó lại xuất hiện trước mặt cô chặn lại nói.



- Cô định chạy đi đâu?



Cô bực tức nói.



- Không phải ta đã xin lỗi rồi sao? Chặn ta lại làm gì? Tránh ra! Ta có việc gấp!



Con khỉ đó như không có gì lại nói.



- Gấp gì chứ? Ở lại cho ta hỏi chuyện.



Cô giận rồi nha. Đang gấp chạy trốn mà gặp con khỉ chết bầm này nữa. Cô quát lớn vô mặt hắn.



- Hỏi cái con khỉ ấy. Tao cần đi đại tiện mày nghe rỏ chưaưaưa...



Rồi quay mặt cong dò chạy nhanh nhất có thể. Để lại con khỉ đứng ngớ người một lúc tự hỏi.



- Hỏi con khỉ nào bây giờ? Con khỉ nào biết nàng đi đâu mấy ngày qua hại ta gần như lật cả hoa quả sơn lên rồi. Mà hình như nàng rất khó chịu khi nhìn thấy ta thì phải? Ta không đẹp trai sao?



Hắn biến ra chiếc gương ngó tới ngó lui dung nhang khỉ của mình, tự nói. " Đẹp mà!" Chợt hắn nghĩ ra điều gì đó, bèn cười vuốt cằm nói.



- Hay nàng không thích hình dạng khỉ của ta! Phải rồi! Linh hồn nàng hình dạng người mà. Được rồi! Ta sẽ dùng hình dạng người xuất hiện trước mặt nàng xem sao.



Nói rồi hắn liền biến mất. Vô Ưu chạy thục mạng đến cái ổ khỉ hẻo lánh của mình, nằm trên một cọng dây đu đưa như tiểu long nữ nhưng cô không phải là long mà là khỉ. Cho nên tướng nằm cũng tương đối khá là thoải mái. Hai tay hai chân đều thòng xuống đất, có đầu và thân thì nằm trên dây. Đông đưa đông đưa, miệng lẩm bẩm than thở.



- Hù chết con gái mèo rồi! Tưởng bị bắt lại rồi chứ? Cũng may mình nhanh trí chạy mau.



- Tại sao lại phải chạy?



Chợt một giọng nói vang lên làm cô giật mình té xuống, nhưng do bản năng của khỉ nên cô đã bám được vào dây. Cô lườm tên đầu xỏ gây chuyện, thì thấy là một chàng trai vô cùng khôi ngô, tuấn tú nhưng cũng vẫn thấy không bằng Vạn Mị, so hai tên kia thì ngang ngửa. Cô hỏi.



- Ngươi là yêu quái phương nào? Từ đâu đến? Tại sao dám vào hoa quả sơn mà không thông báo một tiếng chứ hả?



Cô dùng giọng điệu của con khỉ già lúc trước nói với cô hỏi hắn. Tên đó không trả lời liền mà cười vô cùng vui vẻ, hắn biến lại hình dạng khỉ chỉ vào mặt mình.



- Là ta!



Rồi lại biến lại chàng trai khôi ngô tuấn tú lúc nãy. Vô Ưu vận dụng tứ chi ôm cứng ngắt cọng dây đang đu đưa, miệng méo sẹo hết hơi nói.



- Tại sao ngươi cứ bám theo ta hoài vậy? Ta đâu có thiếu nợ ngươi đâu?



Hắn khoanh tay trước ngực nhìn cô hỏi.



- Mấy ngày nay ngươi đi đâu?



Cô ấp úng đáp.



- Ta...ta có đi đâu đâu...ta vẫn ở đây mà!



- Cô nói dối. Ta...đại vương tìm cô khắp nơi không thấy cô dám nói là ở đây à?



Hắn định xưng ta nhưng nghĩ cô chưa biết hắn là đại vương nên nghĩ đùa với cô một lát. Vô Ưu nghe tới đại vương thì vội hoảng vía dựng mặt lên.



- Này này anh khỉ...anh...anh nói đại vương tìm tôi. Có...có biết là chuyện gì không?







Hắn thản nhiên đáp.



- Ta không biết! Cô đi tìm đại vương mà hỏi.



"Mộ nội tao cũng không dám đi nữa chứ đừng nói tao. Ổng cho một gậy là đi đời nhà khỉ." Cô tươi cười chớp chớp mắt nhìn hắn nói.



- He he...khỉ ca ca. Ta nhờ anh một việc được không?



Hắn nhướng mày nhìn cô hỏi.



- Việc gì?



- Đại vương có hỏi anh đừng nói đã gặp ta ở hầm đá nhé!



Hắn nghi hoặc.



- Tại sao?



Cô gãi gãi đầu.



- Tại...tại...mấy hôm trước ta ăn cắp một vò rượu bồ đào của đại vương, lén vào hầm đá uống sạch sẽ. Say quá ta không biết đã ngủ bao lâu. Khi dậy ta thấy mình nằm khuất trong đống vũ khí. Có lẽ vậy mà đại vương không tìm thấy ta đi.



Lão khỉ già rất thích uống rượu bồ đào, mà nghe nói cũng rất ngon, lão rất quý mấy vò rượu ấy. Chỉ khi nào có dịp vui lão mới đem ra chiêu đãi thôi. Ừ...viện cớ vậy chắc sẽ không bị nghi ngờ.



Hắn nheo mắt nhìn cô hỏi.



- Cô thích uống rượu bồ đào?



Cô lắc đầu lia lịa.



- Dĩ nhiên là không? Ta nào thích uống rượu. Chỉ là...chỉ là mấy hôm trước có chuyện buồn nên...nên ta mới uống thôi!



- Chuyện gì buồn?



- Chuyện...mà chuyện gì thì có liên quan gì đến ngươi. Ngươi chịu giúp hay không giúp?



Hắn gật đầu.



- Giúp! Ta sẽ không nói. Nhưng cô phải nói cho ta biết vì sao cô buồn?



Cô xoay tròn tròng mắt. Vờ u sầu nói.



- Mấy hôm trước đại vương nói ta vô dụng không nhận ta làm con nữa. Nên ta buồn a!



Hắn lại lườm cô.



- Ồ...vậy mà ta nghe nói cô vốn không muốn làm con gái của đại vương. Còn mắn ngài ấy là con khỉ già xấu xí nữa!



Cô đổ mồ hôi hột, lên giọng phản bác.



- Ai nói! Ai độc mồm độc miệng mà nói thế?



Hắn chỉ vào mình nói.



- Ta nói. Hôm đó ta ở trên cây gần đó thấy hết và nghe hết những gì giữa cô và đại vương. Còn mắn ông ấy ra sao? Có cần ta nói lại không?



Cô ỉu xìu nói.



- Lúc đó ta chỉ nhất thời tức giận thôi. Khi về ta hối hận vô cùng a. Nên ta mới buồn đó.



Hắn lại gặn hỏi.



- Thật không?



Cô gật đầu lia lịa.



- Thật còn hơn cả sự thật!







Thấy ánh mắt cô trong sáng, hắn không nói gì, một lúc sau hắn mới mở miệng hỏi.



- Cô thật sự thích làm con gái của đại vương?



Cô gật đầu. Hắn lại hỏi tiếp.



- Nếu đại vương biến trở lại trẻ trung đẹp trai cô có muốn làm con gái ngài ấy nữa không?



Cô tò mò hỏi.



- Trẻ đẹp như thế nào?



Hắn chỉ vào mình.



- Giống ta chẳng hạn.



Cô không cần suy nghĩ đáp.



- Không!



Hắn có vẽ vui mừng hỏi.



- Vậy còn làm vợ thì sao?



- Miễn!



Lần này là dứt khoát nhanh gọn lẹ luôn. Hắn âm trầm hỏi.



- Vì sao?



- Vì ngươi không phải đại vương!



- Nếu ta là đại vương?



- Càng không thích!



Hắn lại âm u hơn.



- Vì sao không thích? Ta không khôi ngô tuấn tú sao? Dù là khỉ hay là người? Ta không tài giỏi sao? Ta có thể lên trời xuống biển thiên biến vạn hóa. Biết bao nhiêu loài khỉ kể cả yêu quái khác đều muốn ngã vào lòng ta. Vì sao nàng không thích ta?



Cô cũng lạnh lùng nói.



- Không vì sao cả. Không thích chính là không thích!



Hắn đỏ bừng mắt, nắm tay thật chặt nghe từng khớp xương kêu răng rắc. Vô Ưu cảm giác có đều không ổn, vội định bỏ chạy nhưng đã bị hắn nhanh tay chộp được. Ép sát vào vách đá, một tay bóp vào cổ cô siết chặt, miệng lại lạnh lùng nói.



- Thế nào? Nàng chỉ có hai lựa chọn một là làm vợ ta hai là ta sẽ bốp chết nàng ngay bây giờ!



Tuy cô sợ nhưng cũng muốn biết tên điên này là ai? Tại sao lại muốn ép cô. Cô hỏi.



- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn ép ta?



Hắn cười giọng khỉ nói.



- Hé hé hé..ta? Nàng nghe cho rỏ đây! Ta...chính...là...Tôn...Ngộ...Không!



"Chết mẹ! Quả nhiên là hắn! Vạn Mị cứu ta! Tên này muốn bốp chết ta!"



Cô vội dùng ý thức liên hệ Vạn Mị, cô không thể để bị bóp chết được, như vậy phải mất rất lâu mới đi tìm mảnh vỡ được. Chợt một ánh sáng lóe lên. Tôn Ngộ Không bị đánh bật ra, hắn nhìn thấy một linh hồn cô gái sắp sửa rút ra khỏi cơ thể Tôn Vô Dung, hắn vội vàng chụp lại nhưng không kịp. Linh hồn đã hoàn toàn biến mất. Hắn không khỏi giận bản thân mình quá nóng nảy làm nàng sợ đi mất. Nhưng không sao. Vừa rồi hắn đã kịp thời rút hơi thở linh hồn nàng, hắn chắc chắn sẽ tìm được nàng thôi.



Hắn nhìn Tôn Vô Dung đang xụi lơ nằm đó, không buồn không vui phủi đích bỏ đi. Trở lại hầm đá nhìn truyền tống trận lảm nhảm.



- Vừa rồi truyền tống trận đột nhiên biến động là có chuyện gì? Ta định vào xem thì bất ngờ gặp nàng nên cũng quên mất.



Rồi hắn đặt bốn viên đá linh lực lên vòng tròn bốn góc của truyền tống trận. Sau đó đứng vào chính giữa, truyền tống trận lóe sáng và hắn biến đến trong lòng núi lúc trước Vô Ưu đã tới. Hắn quan sát xung quanh thấy không có gì bất thường, nhưng thấy đống châu báu đã không còn, hắn ngẫm nghỉ.



- Ai đã dọn cho ta mớ rác rưởi này nhỉ? Hoa quả sơn không có chổ để ta đành vứt chúng nơi này. Không biết ai lại đến được đây và dọn chúng đi. Không lẽ là nàng? Cũng không thể nào. Truyền tống trận này là do sư phụ truyền dạy độc quyền cho ta. Ngoài sư phụ và ta ra không ai có thể biết được. Không lẽ bên cạnh nàng có cao nhân còn lợi hại hơn cả ta. Không được! Ta phải đi tìm nàng. Nếu đúng là nàng ta phải bắt cho bằng được nàng về làm vương phi của ta. Truyền tống trận chỉ có thể ta và nàng biết mà thôi. Sư phụ thăng thiên rồi không tính. Hé hé hé....



Rồi nhảy vào truyền tống trận biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK