Rome – Italy, chuyến viếng thăm của Lam Duê và Lăng Ngạo đã nằm trong dự tính của Andrew, anh ta đã sớm chờ đợi ở đây. Mà Lam Duê vừa tới, cũng không hề chậm trễ, đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Ngạo nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Andrew, môi mỏng mím chặt, nếu không phải vì nguyên nhân hợp tác, anh tuyệt đối không để cho Lam Duê đến gặp cái người luôn ôm ấp tâm tư vọng tưởng với cô.
Sự thật nó rõ rành rành như vậy, nhưng Lam Duê hết lần này đến lần khác lại không có ý thức tự nhận biết, dáng vẻ vẫn ngây ngô như chẳng biết gì.
Lăng Ngạo cảm thấy, có lẽ ban đầu nên mang ba đứa nhóc con kia đến đây luôn thì tốt hơn, cũng để cho Andrew nếm lại mùi vị lợi hại từ ba đứa con trai siêu quậy của anh.
Cảm nhận được ánh mắt bén nhọn tựa như mũi khoan của Lăng Ngạo đang xoáy về phía mình, đôi con ngươi xanh lục của Andrew lóe lên nụ cười lạnh lùng, cũng không thèm nhìn đến người đang ngồi bên cạnh Lam Duê, ánh mắt trước sau vẫn cố định trên người cô.
"Ít nhất hiện giờ cô không cần phải nghi ngờ tôi….tôi không có bất cứ lý do nào để tổn thương đến cô, không phải sao? Huống chi, mấy năm nay, sự phát triển của Fiennes đã vượt lên quá xa so với dự liệu của chúng ta, nếu như tôi không sớm tính toán kế hoạch, vậy thì hậu quả về sau khó mà lường được? Thật ra thì làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ đề tìm một con đường lui cho tôi thôi.”
Còn nữa, cũng là vì thứ tình cảm đã khắc sâu mà không thể nào có được.
Câu nói sau cùng, Andrew thầm cười khổ trong lòng, mà lại không dám nói ra. Không phải bởi vì sự có mặt của Lăng Ngạo, mà là vì sợ.
Chẳng qua là muốn giữ lại trong lòng một chút gì đó, để hắn có thể tiếp tục ôm một tia ảo tưởng, nếu như nói ra tất cả, e rằng sẽ mất hết đi mọi thứ. Đáp án đã rõ ràng như vậy, nhưng hắn vẫn tự lừa mình dối người.die»ndٿanl«equ»yd«on
Aizzz, đây thật sự là không giống với tác phong của hắn.
Ban đầu, chẳng phải hắn là người muốn anh ta chết hay sao, nhưng mà bây giờ ngay cả mở miệng nói một câu cũng lo đầu lo đuôi, từ bao giờ thì, giáo phụ Mafia như hắn lại trở nên dè dặt như vậy. Nếu như bị những đối thủ khác biết, chẳng khiến bọn chúng cười rớt răng hàm hay sao.
Nhất là trước mặt Lăng Ngạo.
"Được, Andrew, tôi tin tưởng lời anh nói.” Lam Duê gật đầu, hình như không hề nhận thấy sóng to gió lớn sắp sửa hình thành giữa hai người đàn ông này: “Trước tiên nãy nói một chút, anh hiểu được Fiennes bao nhiêu? Trong lúc anh và bọn họ hợp tác, anh có nắm được chỗ nào hay không, hay là điểm nào đáng nghi vấn, có thể nói ra nghe xem, như vậy thì, có thể hiểu thêm một chút về bọn họ.”
Trở lại chuyện chính sự, Andrew lập tức gạt tình cảm cá nhân sang một bên, nhớ lại, nghiêm túc nói: “Ban đầu nói là hợp tác, kỳ thực cũng chỉ là mượn chút thế lực của hai bên mà thôi. Nếu nói chính thức hợp tác, vậy thì có hơi quá. Lần này chủ ý của Fiennes rất sâu, đây cũng là chuyện sau khi hợp tác với bọn họ, tôi mới biết được. Lam Duê, tôi chỉ có thể nói, tôi biết một chút da lông bên ngoài vậy thôi.”
"Layla Jennifer Fiennes, cô biết người này chưa." Andrew phất tay, Pitt Lin đứng bên cạnh liền bật màn ảnh khổng lồ lên, một cô gái tóc nâu liền xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người.
Layla Jennifer Fiennes, người này dĩ nhiên là Lam Duê không thể nào không quen được rồi.
Quay đầu, quét mắt nhìn Vân Trạch bên cạnh, Lam Duê nhếch môi cười thản nhiên, nâng tay phải lên, chống cùi chỏ lên thành ghế sofa, kéo cằm, nhìn lên những động thái trên màn hình, cả nửa ngày không nói gì.
Lúc Lăng Ngạo vừa trông thấy những hình ảnh ấy, đôi mắt hung hăng híp lại. Cuồng phong xẹt qua nơi đáy mắt, làn môi mỏng kéo ra nụ cười nhạt nhẽo.
Hoá ra là như vậy.
Xem chừng đây quả là một con cá lớn.
Hơi quay đầu liếc nhìn Ngự Phong bên cạnh, tinh quang nơi đáy mắt lóe lên rồi vụt tắt.
Ngự Phong gật đầu một cái, liếc nhìn Andrew và Lam Duê, cuối cùng lại đưa mắt nhìn lên màn hình, lặng lẽ rời khỏi tòa pháo đài của Andrew.๖ۣۜ↕ ✿ ⊰ ⊱ ✪
"Anh đã phát hiện ra cái gì rồi hả?"
Ngự Phong rời đi, làm sao Lam Duê và Andrew lại không biết. Lúc này Lam Duê quay đầu, hỏi qua loa, nhưng đôi mắt vẫn cố định trên màn hình.
Lăng Ngạo đưa tay dùng nĩa xiên một miếng táo nho nhỏ cho vào miệng Lam Duê, hiếm khi bày ra dáng vẻ tươi cười trước mặt Andrew, nói: “Chỉ là nghĩ đến tối nay thu lưới, có thể kéo được một con cá lớn, tâm tình rất tốt thế thôi.”
"Xem chừng, chắc là con cá này rất lớn đây, bằng không sẽ không khiến Lăng thủ lĩnh vui mừng như vậy. Phải không? Lam Duê!"
Andrew quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, bị kích thích bởi động tác của Lăng Ngạo mà nốc cạn sạch, chế giễu nói.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng Andrew hiểu rõ, xem ra có người sắp gặp phải xui xẻo rồi đây. Rơi vào trong tay Lăng Ngạo, hắn thật sự đang rất hoài nghi, liệu người kia có cảm thấy sảng khoái hay không.
Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến hắn, nếu như không chọc giận tới Lăng Ngạo thì anh ta đã không bỏ công sức đi bày binh bố trận kỹ như vậy.
"Andrew, chuyện hôm nay trước hết như vậy đi, những chuyện còn lại, về sau tôi sẽ liên lạc với anh.”
Lam Duê đứng lên nhìn Andrew nói, Lăng Ngạo mừng rỡ vì không phải ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa, cảm giác ngồi chung một chỗ với tình địch, thật đúng là con mẹ nó khó chịu. (QA: em buồn cười anh Ngạo quá cơ =))
"Được, tôi rất trông chờ vào lần hợp tác này, chỉ mong chúng ta có thể một lưới bắt hết tất cả bọn họ.”
"Rất chờ mong."
Lam Duê mới vừa vươn tay ra muốn bắt tay với Andrew, lập tức bị Lăng Ngạo đứng bên cạnh, mặt không biến sắc cầm lấy. Còn anh thì chìa tay nắm lấy bàn tay của Andrew đang duỗi ra trước mặt.
Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mặt tía tai.
Những lời này quả nhiên là không sai.
Lăng Ngạo cười như không cười nắm lấy bàn tay của hắn, lòng bàn tay khẽ dùng lực, nói: "Tôi cũng rất chờ mong."
"Tiếc thay, lần này tôi chủ yếu là hợp tác với Lam Duê, mặc dù anh là chồng của cô ấy, nhưng mà chuyện riêng của gia tộc, hình như hai người cũng đâu có nhập chung làm một, thế nên cũng đâu nói là hợp tác với anh.”
Lam Duê có chút bất đắc dĩ nhìn hai người đang siết chặt tay nhau, hình như chỉ bắt tay thôi mà, không cần phải dùng sức vậy chứ.
Xem ra, hai người này đang so kè với nhau rồi, nếu như cô không tách bọn họ ra mà nói, chắc hẳn bọn họ còn tính náo loạn lên nữa chứ chẳng chơi!
Cuối cùng, Lam Duê hết cách, tiến lên cầm lấy tay của hai người, dùng sức ngăn cản. Ngay khi buông tay của Andrew ra, lồng vào năm ngón tay của Lăng Ngạo, đứng sang một bên: “Như vậy, sẽ liên lạc lại."
Khóe miệng Andrew nhếch lên nụ cười khổ, nâng chiếc cổ tay còn vương hơi lạnh khi vừa bị Lam Duê nắm lấy ban nãy, bên trong con ngươi màu xanh lục thoáng qua một tia chua xót.
Chẳng qua chỉ là một cái đụng chạm nhẹ nhàng mà thôi, lúc hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, liền không dằn nổi lòng mình. Nhìn mười ngón tay của bọn họ đan xen thật chặt, đáy lòng Andrew dấy lên cơn đau.
Thật ra thì, ban đầu cũng do mình đã bỏ lỡ mất cơ hội.
Phô trương thanh thế, tham vọng độc chiếm được nhiều hơn, ngược lại đánh mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời.
"Giáo phụ!"
"Pitt Lin, sự lựa chọn trước kia, quả nhiên là nỗi ân hận của ngày hôm nay. Chú nói xem, nếu như ban đầu tôi không......"
Không có gì? Bây giờ Andrew đã không đủ tỉnh táo nữa rồi.
Nếu như được làm lại từ đầu, liệu hắn có chọn phương án khác hay không?
Đáp án nhất định là không.
Tuy rằng hiện tại có hối hận, nhưng trước kia chưa từng cảm thấy như vậy.
Giả sử ban đầu không làm như thế, e rằng giờ đây ngay cả ánh mắt để nhìn thẳng cô cũng không dám.
"Giáo phụ." Pitt Lin nhẹ giọng gọi lên một tiếng, từ bé đến lớn anh ta đã đi theo bên người Andrew, dĩ nhiên hiểu rõ nỗi khổ trong lòng hắn.
Gia tộc Andrew từ trước đến nay vẫn là một gia tộc lớn mạnh ở Italy, dĩ nhiên, chuyện con cháu tranh quyền đoạt thế, hục hặc với nhau xảy ra liên miên như cơm bữa. Còn Nathan Andrew lại là một đứa con riêng không được coi ra gì, theo đạo lý thì việc thừa kế gia tộc, dù vì bất kỳ một lý do nào cũng không thể rơi vào tay hắn.
Vốn dĩ Nathan Andrew cũng không muốn tranh lấy chức vị giáo phụ này, nhưng hắn không đi tranh đoạt, cũng không có nghĩa là kẻ khác sẽ bỏ qua cho hắn.
Sau khi mẹ của Nathan Andrew bị người ta làm nhục đến chết, Nathan Andrew mới thật sự hiểu ra, mình nhẫn nhịn, mình lùi bước, căn bản cũng không thể làm cho bọn họ thu tay lại, mà còn khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn.
Từ ngày Nathan Andrew trở về đại bản doanh của gia tộc Andrew, hắn chỉ mất hai năm để đoạt lấy chức vị chủ nhân từ trong tay bọn sài lang hổ báo kia. Mà trong vòng hai năm này, Nathan đã tự xây dựng cho mình vẻ ngoài máu lạnh tàn nhẫn. Cho dù sau khi giết sạch những anh em cùng cha khác mẹ với mình, hắn cũng không hề chớp mắt lấy một cái, ngay cả cha ruột của hắn, chủ nhân của gia tộc Andrew lúc bấy giờ, cũng chết ở trên tay hắn, khi những tia máu tươi nóng ấm bắn tung tóe khắp mặt, Nathan Andrew chỉ biết đứng cười ha hả.
Pitt Lin trước sau vẫn nhớ, hình như ánh trăng ngày đó cũng nhuộm một mảng đỏ tươi.
Tia máu đỏ tươi, một màu chói mắt.
"Chú đi xuống đi, tôi muốn ở yên lặng một mình.”
Andrew phất phất tay, đánh thức Pitt Lin tỉnh lại từ trong hồi ức.
Cúi đầu bái một cái thật sâu, Pitt Lin xoay người rời khỏi phòng khách.
Lam Duê và Lăng Ngạo ra khỏi tòa pháo đài của Andrew, vừa mới lên xe, Lam Duê chợt lật người một cái, khiến Lăng Ngạo vốn đang ngồi vững vàng phía sau bất ngờ bị đè xuống bên dưới người cô.Diễn◕。 ☀ ツⓛ đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Không hề chớp mắt, đôi con ngươi đen láy dùng hết sức nhìn đăm đăm vào đôi mắt đượm vẻ khó hiểu của Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo thật sự không hiểu, anh không biết Lam Duê đột nhiên làm ra động tác này là vì nguyên nhân gì.
Xe bắt đầu chạy, không hề lung lay một chút nào, Lam Duê càng thêm vững vàng nằm trên người Lăng Ngạo, ánh mắt mang theo ý vị dò xét người bên dưới.
Nhận thấy được tầm mắt của những người phía trước, Lăng Ngạo khẽ ho nhẹ một tiếng, tấm cách ly giữa hai khoang từ từ dâng lên, biến chỗ ngồi phía sau thành một không gian riêng tư.
"Lam Duê, em làm sao vậy?" Lúc này, rốt cuộc Lăng Ngạo cũng định thần lại, trầm giọng hỏi: “Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Lam Duê nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vốn đang chăm chú nhìn Lăng Ngạo, nhưng vành mi chợt rũ xuống: “Không có gì, chỉ là, chợt phát hiện hình như anh có thành kiến rất lớn đối với Andrew, cảm giác như mỗi lần em đến gặp anh ta, sắc mặt của anh liền trở nên rất kỳ lạ.” Dừng một chút, nằm xuống lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim đang đập: “Lại nói, thật ra là em vẫn thiếu nợ Andrew một phần ân tình, hẳn là em cũng nên bày tỏ chút gì đó? Hay là em nên đi hỏi xem anh ta muốn gì, nếu như có thể làm được, em sẽ ra sức làm anh ta hài lòng, Lăng Ngạo, anh cảm thấy thế nào?”
Đương lúc nói chuyện, Lam Duê liền cảm nhận được cơ thể của người nằm bên dưới càng ngày càng trở nên cứng đờ. Ngay khi cô vừa dứt lời, tiếp sau đó là một hồi trời đất quay cuồng, vốn dĩ cô đang nằm trên người anh, bây giờ đổi thành nam trên nữ dưới.
"Không thể, nếu em thiếu nợ ân tình, anh sẽ thay em đi trả lại, không cần em phải bận tâm.”
Mím môi, Lăng Ngạo đanh mặt cả nửa ngày mới nói ra được một câu như vậy.
Đùa gì thế, nếu như Andrew nói lên yêu cầu muốn chiếm tiện nghi, chẳng phải là làm anh tức chết sao?
Cho nên, anh tuyệt đối phải ngăn chặn sự việc này xảy ra, tuyệt đối không thể.
Vì lời nói của anh, Lam Duê khẽ nhoẻn miệng cười, giữa đôi mắt đen lóe lên một tia nguy hiểm: “Vậy thì, Lăng Ngạo, anh hãy nói cho em biết, bao giờ anh mới tính toán xử lý cái cô em gái Hải Linh của anh? Có phải muốn để cho người làm chị hai như em tự mình ra tay không?”
"Anh đi khó chịu với người ta, nhưng đồng thời cũng phải biết làm một tấm gương tốt nữa. Anh nói đi? Lăng Ngạo.”
Nói cho cùng, là do Lam Duê cảm thấy khó chịu trước việc ông xã nhà mình luôn có suy nghĩ xấu xí đối với người khác, mà còn ở trước mặt của cô ra oai như vậy.
~Hết Chương 107~