• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là quả bom X cỡ nhỏ tiên tiến nhất vừa được nghiên cứu, một viên nhỏ thế này, có thể hủy diệt mấy tòa nhà với diện tích hàng chục hecta! Uy lực cực lớn! Lam chủ thật sự muốn làm như vậy?”

Vân Thanh vừa đùa nghịch với mấy thứ gì đó chỉ bé bằng đầu móng tay, vừa nói.

Dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một vật, đặt ngang tầm mắt, nhìn chằm chằm cái thứ trong suốt tựa như thủy tinh một hồi lâu, cô quả thật không rõ, cái vật bé tí này làm sao lại có uy lực lớn như vậy chứ!

Thế nhưng cô cũng không thể không bội phục Vân Thanh, ngoài khả năng y thuật tuyệt đỉnh, còn có tố chất trời ban ở lĩnh vực chế tạo vũ khí hóa học, thật sự là một trợ thủ đắc lực cộng thêm là một người bạn tốt.

Hai chân vắt chéo nằm ngửa trên ghế sofa, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng: “Chẳng lẽ mình thường hay nói giỡn? Phần lễ vật này mình đã hết lòng chuẩn bị, nếu như không đưa đến, chẳng phải là lãng phí mất lòng tốt của mình hay sao?”

Lần lượt thách thức đến ranh giới cuối cùng của cô, mặc dù hiện tại cô không có ý định động đến bọn họ, nhưng mà cũng không thể để cho bọn họ dẫm lên trên đầu cô. Đôi khi, đúng lúc tặng chút quà đáp lễ, cũng là một ý tưởng không tồi!

Vân Trạch đang xác định tuyến đường, nghe lời nói của Lam Duê, nhếch khóe môi lên: "Có phải Lam chủ đã nghĩ xong đường lui hay không? Mặc dù chuyện này không thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến bọn họ, nhưng cũng có chút làm người ta đau đầu! Nếu như Nữ hoàng Anh có thể hủy bỏ tước vị Bá tước của hắn, chắc hẳn là tốt rồi!”

"Anh nói không sai, nhưng mà điều này rõ ràng chỉ là mơ mộng hão huyền!” Đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, đứng từ tầng hai mươi tám đưa mắt nhìn xuống phía dưới, quả thật mùi vị có sự khác biệt. Mặc dù, về cơ bản, Luân Đôn quanh năm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, nhưng quả thật rất đẹp! Khẽ đưa tay chạm vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, đáy mắt Lam Duê xẹt qua một tia đắc ý: “Không thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng sao? Thế thì phải nhìn xem một chút, rốt cuộc kết quả có phải như vậy hay không? Tôi hy vọng, sau đêm nay, Gia tộc William còn có thể bình lặng giống như bây giờ!”

Động tác của mấy vị hộ pháp chợt dừng lại, bọn người Vân Trạch, Vân Thanh nhìn thoáng qua nhau, hứng thú cười rộ lên!

Ngược lại bọn họ quên mất, Lam chủ là người có thù tất báo, những người đó khiêu khích hết lần này đến lần khác, làm sao Lam chủ lại coi như không có gì xảy ra được. Một khi cô đã quyết định chuyện gì, nếu như không thể khiến cho đối phương khắc sâu vào tâm trí, cô tuyệt đối sẽ không làm.

Bây giờ ngẫm lại, bọn họ cũng có chút mong đợi ở lão già William kia, không biết khi nhận được phần đại lễ này của Lam chủ, sẽ có phản ứng như thế nào!

"Tra ra thế nào rồi, Vân Trạch!"

"Đã tra được!" Vân Trạch gõ bàn phím, hiển thị bản đồ lên, nói: “Thuộc hạ mới vừa phá giải tài liệu mật của người ở bên cạnh Bá tước William, căn cứ vào những số liệu biểu thị trên ấy, ở thành phố Luân Đôn này, William cất giấu ma túy cùng với vũ khí ở tổng cộng mười nơi!”

Mười nơi sao? Qủa thật lá gan của lão già kia vô cùng lớn, mặc dù đúng là ban đầu nhờ có kinh doanh ma túy mà Anh Quốc mới trở nên phồn thịnh, nhưng trong xã hội hiện thời, dưới mí mắt của Nữ hoàng mà lại đi cất giấu nhiều đồ như vậy, một là nói thế lực của hắn khá lớn, hai là, hắn căn bản cũng không để Nữ hoàng Anh vào trong mắt.

Đi tới trước máy vi tính, nhìn những dữ liệu đang nhấp nháy bên trên, khóe môi giật giật, cô vươn một tay, thoăn thoắt gõ lên bàn phím mấy cái.

Hình ảnh hiện ra, cô cũng chỉ nhìn qua hai lần, sau đó nhanh chóng di chuyển mấy ngón tay, cuối cùng dừng lại trước một cơ sở dữ liệu.

"Ba người đi giải quyết sạch sẽ mười người ở nơi đó! Về phần Vân Trạch, anh phải vui đùa với đám lập trình viên của bọn họ một chút đi!”

Ánh mắt lóe lên, nụ cười nơi khóe miệng của Vân Trạch càng thêm ôn hòa, gật đầu đồng ý!

Lam chủ thật sự muốn thử nghiệm khả năng của anh rồi, nhiệm vụ phức tạp thế này lại giao cho anh. Bất quá anh biết rõ, cô muốn để anh thu hút sự chú ý của bọn họ. Nếu như Lam chủ đã coi trọng anh như thế, anh làm sao lại có thể khiến cô thất vọng cho được.

Vân Thanh đem vật cầm trong tay chia đều cho bọn họ, nhíu mày hung dữ cảnh cáo: "Chú ý một chút, nếu như bị nổ banh xác, đến lúc đó cũng đừng trách tôi mặc kệ sống chết của các anh! Hừ!"

"Này, này, này, Vân Thanh, cô không cần dùng cái này để nguyền rủa chúng tôi chứ? Phụ nữ gì mà, nói năng mềm mỏng một chút cũng không được sao? Chả trách không có ai dám theo đuổi cô!”

"Vân Vũ, có phải anh muốn ăn đòn hay không? Nếu như ngứa da, cứ việc nói thẳng, tôi nhất định sẽ giúp anh gãi gãi thật tốt!”

"Cô nhìn lại mình xem, bộ dạng giống như cọp cái, gương mặt đẹp như vậy, cư nhiên bị cô hủy hoại! Vân Lãng cậu nói đúng không?”

"Ừ, Đúng!"

"Vân Vũ, Vân Lãng!"

"Nếu như không nỡ đi, vậy thì cũng không cần đi nữa!” Xem bọn họ cãi nhau đến hăng say, Lam Duê cầm lấy một ly Brandy, ưu nhã lắc qua lắc lại, hạ mi mắt nói.

Ba người vội vàng lấy lại nét mặt nghiêm nghị, cúi đầu một cái, ngậm miệng lui ra ngoài.

Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, thở hắt ra một hơi, ngửa đầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím ‘lạch cạch.’

‘Bộp’ một tiếng, để ly rượu trong tay xuống, lúc đi đến ngưỡng cửa, Lam Duê mới mở miệng: “Hai mươi phút sau, đến căn biệt thự mười ba tầng của nhân tình Bá tước William, ở ven bờ sông Thames đón tôi!”

"Thuộc hạ hiểu!"

Cửa phòng vừa mở ra rồi đóng lại, ngón tay của Vân Trạch lướt trên bàn phím vẫn chưa từng ngơi nghỉ. Đáy mắt thoáng qua một tia u ám, Lam chủ lại hành động đơn độc…….Chỉ là, không biết rốt cuộc người nào lại xui xẻo như vậy, chạm trán chính diện với cô? Thật là có chút mong chờ, đáng tiếc thay anh lại nhận nhiệm vụ khác.

************

Đứng giữa Cầu Tháp Luân Đôn(1) bắt ngang qua sông Thames(2), Lam Duê ngắm nhìn cảnh đêm với những ánh đèn le lói ở hai bên bờ sông, trong lòng thầm cảm thán, một thành phố như vậy, thật sự là rất bí ẩn.

Sương mù lượn lờ bên dưới, lại càng làm tăng thêm sự mê hoặc của nó. Nếu bây giờ là ban ngày, có lẽ sẽ khác đi rồi!

Địa bàn mà Gia tộc William đã lựa chọn, chỉ có những người biết hưởng thụ, mới có thể nán lại.

Đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của nhân tình Bá tước William, đại khái cũng chỉ có một mình Lam Duê dám làm vậy!

Từ cầu tháp Luân Đôn đi xuống, Lam Duê trực tiếp đi đến mục tiêu của mình vào tối nay.

Đứng ở khu biệt thự hoa lệ cách đó không xa, ngắm nhìn mục tiêu của mình.

Trong tai nghe truyền đến một chuỗi tiếng xào xạc, giọng nói êm dịu của Vân Trạch liền vang lên: "Lam chủ, đã đến mục tiêu!"

"Anh thật là đúng lúc, tôi không nhớ mình có bảo anh giữ liên lạc với tôi!” Tuy là nói thế, nhưng đáy mắt Lam Duê lại thoáng qua một tia vui mừng! Vân Trạch không hổ danh là người cô tín nhiệm nhất, dẫu không nói ra, anh cũng có thể biết được cô cần gì!

~Hết Chương 54~

Spoil Chương tiếo theo, hố hố

"Lam chủ, hiện giờ ở vị trí của người, chung quanh được bố trí một số trạm gác ngầm. Nếu như muốn tiến vào trong, cần ‘thần không biết, quỷ không hay’ giết chết những người đó!”

"Bao nhiêu?"

Sau một hồi trầm lặng, Vân Trạch lần lữa nói: “Hai mươi lăm người!”

......

......"Em muốn anh nói cái gì? Lam Duê, em có mấy cái mạng? Người bên cạnh em để làm cái gì? Em không sợ chết có phải hay không, chán sống đúng không!".....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK