Bắt chuyện?
Xem chừng không giống.
Liễm Vũ nép vào trong ngực Lam Duê, nhìn mấy tên đàn ông xấu bụng đang theo dõi mẹ cậu bé, đôi mắt đen to tròn lóe lên một tia giảo hoạt.
Mấy người không biết sống chết!
Mới vừa nãy cu cậu còn đang suy nghĩ, nếu như ai chọc phải mẹ thì sẽ có kết quả như thế nào, mới chớp mắt một cái, đã có người tự động đưa tới cửa.
Những người này đúng là biết phối hợp, Liễm Vũ vui vẻ nghĩ thầm trong lòng.
Lam Duê nhận thấy đứa bé trong ngực không an phận, cúi đầu nhẹ nhàng quét mắt nhìn cu cậu một cái, sau đó cũng không thèm nhìn tới mấy tên đàn ông nhàm chán đang đứng chắn đường, lướt quá bọn họ, trực tiếp đi về phía trước.
Vừa đi, còn vừa nói:
"Nói một chút xem, hôm nay các con muốn chơi cái gì? Hiếm khi mẹ có thời gian rảnh như vầy, ba đứa nhóc bọn con cần phải biết."
Cậu bé đang nghĩ ngợi coi, nên ở đây xem trò vui hay là để mẹ đi chơi với bọn chúng thật đã đây ta.
Ý cảnh cáo trong lời nói của Lam Duê, Liễm Vũ thông minh nghe ra ngay. Không cam lòng rụt rụt cổ, hung hăng trợn mắt nhìn mấy tên phía sau bị Vân Trạch và mấy người bên cạnh chặn lại.
Quả nhiên, trên thế giới này, người nào đối nghịch với mẹ đều không có kết quả tốt.
Trong lòng cậu bé đã xác định rõ một chuyện, đó chính là, mặc dù mẹ rất yêu mình, nhưng cũng không thể tùy tiện đắc tội.
Loại bỏ chuyện cỏn con xảy ra ngoài ý muốn này, Lam Duê cùng vơí ba cậu con trai phóng túng vui đùa trên đảo Maldives một phen.
Hoàng hôn buông xuống, khi bầu trời vừa lấm tấm vài ánh sao, Lam Duê ôm một cậu nhóc vào trong ngực, hai tên nhóc con còn lại cũng được Vân Trạch và Johan ôm lấy.
Đoàn người lên máy bay, hướng về phía HongKong Trung Quốc.
Đem ba tên nhóc con chơi đùa mệt mỏi vào trong một căn phòng tách biệt, đặt lên chiếc giường mềm mại, sau khi đắp một tấm chăn mỏng lên cho bọn chúng, Lam Duê mới đi ra bên ngoài.
Bởi đây là máy bay tư nhân, ngoại trừ có chừng mười ghế ngồi, những món đồ trang trí bên trong đều trông giống như một căn phòng trên mặt đất.
Nhận lấy ly rượu mà Johan đưa tới, ưu nhã đặt đến bên môi uống một hớp, ngẩng đầu nhìn lên Vân Trạch ngồi ở phía đối diện, đang cúi đầu gõ gõ trên chiếc máy tính bảng.
Quơ quơ chiếc ly cao cổ trong tay, cũng không vội mở miệng.
Johan chớp chớp đôi mắt màu vàng nhạt lóe lên ánh sáng mê người, khẩy mấy sợi tóc vàng vừa chấm vai, không hiểu nhìn Lam Duê.
Thời gian hơn ba năm, người thông minh như Johan, sớm đã trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lam Duê.
Nhưng dã tính vẫn tồn tại như cũ.
Nói đúng ra, mặc dù hiện giờ, về cơ bản hắn đã hiểu hết mọi thứ, duy chỉ có sự sợ hãi khắc sâu vào tận linh hồn đối với Lăng Ngạo, Lam Duê, và Vân Trạch là vẫn không có cách nào thay đổi.
Không thể không nói, Lam Johan và ba tên nhóc con kia đều cùng một dạng, chỉ có điều ba đứa kia cũng sợ hắn mà thôi.
Người của hai nhà Lam Lăng đều rất rõ ràng, ở cả hai nhà này, có bốn người không thể chọc.
Ngoại trừ hai vị chủ nhân đương nhiệm, thì còn lại là hai trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Lam Duê, những người được Lam Duê tin tưởng nhất, Vân Trạch và Johan.
Vân Trạch là nhân vật nham hiểm phúc hắc điển hình, đôi khi nhân lúc người ta không để ý, đã ra tay lúc nào không hay, cho nên bị liệt vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.
Còn Lam Johan lại có tính tình cổ quái, khó thuần phục, mức độ nguy hiểm tuyệt đối không thua kém gì ba người kia.
Cũng chỉ có ở trước mặt của Lam Duê, hắn mới có thể tỏ ra vô hại như vậy, khiến cho những kẻ chịu không ít đau khổ từ hắn phải tức sôi gan.
"À, Vân Trạch, Layla Jennifer, anh biết cô ấy mấy năm rồi?"
Bầu không khí vốn yên tĩnh, chợt vang lên câu hỏi nhàn nhạt đượm chút nghi vấn của Lam Duê.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Vân Trạch không nghĩ rằng Lam Duê sẽ bất chợt cảm thấy hứng thú đối với người như vậy. Quan trọng hơn là, Lam Duê không phải loại người thích xen vào việc của người khác, đối với những chuyện còn mơ hồ, cô luôn muốn thăm dò rõ ràng trước khi biểu hiện nó ra bên ngoài. Lần này Lam Duê hỏi đến, nhất định là Layla Jennifer đã gây ra chuyện gì đó.
"Là hơn mười năm trước, hợp tác học tập ở Dubai!"
Lam Duê nhếch môi nói: "Dạo gần đây động tác của cô ta hơi nhiều, Vân Trạch, anh hiểu chưa?"
Nét mặt của Vân Trạch biến đổi, anh mơ hồ cảm thấy hình như trong lời nói của Lam Duê còn có ý gì khác.
Xem ra anh phải bỏ chút công sức điều tra về thân phận của Layla Jennifer một phen. Đến tận bây giờ anh chỉ biết được sơ sơ, đại khái là Layla Jennifer hình như có dây mơ rễ má gì đó với tập đoàn Fiennes, mà anh cũng không điều tra sâu vào thêm nữa.
Nếu Lam Duê đã nói như vậy, rõ ràng cho thấy, nhất định cô đang nắm giữ tin tức gì đó mà anh không biết.
Môi mỏng mân thành một đường thẳng, Vân Trạch đứng lên, cúi đầu nói: "Thuộc hạ sẽ mau chóng tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho Lam chủ!”
"A, hy vọng vậy!"
Lam Duê quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng sau lưng hơi hé mở, hừ nhẹ một tiếng không rõ ý vị.
Mà trong phòng, ba tên nhóc con đang châu đầu vào cùng một chỗ, ngồi trên tấm chăn mỏng bị vén lên thành một nùi, tiến hành ‘hội nghị tam phương’ thần bí.
"Layla Jennifer? Ai vậy? Tình nhân cha nuôi bên ngoài?” Liễm Vũ nâng cằm lên, nháy đôi mắt to đầy vẻ nghi ngờ, đem cái tên mới vừa nghe lén được ở bên cạnh cửa hỏi ra ngoài.
"Bộp!"
"Liễm Dực, sao anh lại đánh em!" Uất ức cong môi lên, Liễm Vũ bất mãn, thiếu chút nữa nhảy bật dậy. Một cái tát vừa nãy của Liễm Dực cũng không chút lưu tình, lại còn đánh vào trên đầu thằng bé, tức thời hai mắt của Liễm Vũ liền ngân ngấn nước.
Liễm Dực nhe răng nói: "Đây là nhẹ, nếu như cha nghe được câu này, nhất định ném em vào rừng rậm Amazon, đỡ phải bị đứa con trai ngốc nghếch như em làm cho mất mặt.”
Liễm Tranh chìa ngón tay béo ngắn ra, theo thói quen đẩy một cái trên sống mũi trơn bóng: “Theo lý thuyết, Liễm Dực không nên đánh em, nhưng trên thực tế, em quả thật đáng đánh! Nói ra như vậy, cha sẽ không tha cho em, mẹ cũng sẽ ném em từ trên máy bay xuống.” Dừng một chút, Liễm Tranh đột nhiên bò ra khỏi giường, lạch bạch đi tới phía trước cửa sổ máy bay, nhón chân nhìn xuống bên dưới.
Một lát sau, đương lúc hai đứa nhóc ở trên giường ra vẻ khó hiểu, Liễm Tranh lại nhanh chóng chạy đến bên giường, dùng hết cả tay chân bò lên, trịnh trọng nói: "Bây giờ chúng ta đang ở bên trên mặt biển, nếu như ném Liễm Vũ xuống từ nơi này, vừa đúng làm mồi cho cá mập. Về phần rốt cuộc là cá mập trắng hay là cá mập thường, điều này còn phải dựa vào vị trí địa lý. Trên lý thuyết…..”
"Chờ chút...!" Liễm Dực rất không khách khí cắt đứt mấy lời nói lảm nhảm của cậu nhóc, khó tin nhìn chằm chằm vào em mình: “Em đừng nói bậy, nơi này là trời cao, ở trên mấy tầng mây, làm sao Liễm Tranh em thấy được là lục địa hay là biển?”
Nét mặt của Liễm Tranh vẫn không thay đổi, đẩy cái sống mũi trơn bóng của mình một lần nữa, nhún nhún bả vai nhỏ ra chiều không hề hấn gì: “Em đoán, mà dù có phải hay không, mẹ cũng sẽ không ném em ấy xuống thật đâu. Nhìn bộ dạng lóng ngóng kia xem, người ngốc cũng biết là không thể nào, em ấy lại cứ tin là thật. Nhìn bộ dạng hoảng sợ của hai người, em cảm thấy rất hưng phấn.”
Liễm Vũ và Liễm Dực nhanh chóng dịch chuyển cơ thể nho nhỏ, thụt lùi về phía sau mấy bước.
Đúng là lúc trước bọn chúng nên ở cùng với Liễm Tranh, bây giờ thì tốt rồi, Liễm Tranh ở cùng với chú Vân Trạch suốt một thời gian dài, chú Vân Trạch nham hiểm, cậu bé kia cũng học được không ít, giờ lại đi áp dụng lên người bọn chúng.
"Hai người làm gì đó?" Liễm Tranh không rõ chân tướng nhìn động tác của hai người anh em, hếch hàng lông mày bên trái.
"Không có!" Trăm miệng một lời, hai đứa kia rất ăn khớp với nhau.
Quỷ dị liếc hai người kia một cái, Liễm Tranh bò đến trước chiếc ba lô nhỏ không rời cậu bé nửa bước, mở ba lô, từ bên trong lấy ra một chiếc máy tính bảng không khác gì chiếc của Vân Trạch là mấy.
Coi như là ba anh em cũng khá ăn rơ với nhau, mỗi lần Liễm Tranh mang cái này ra, sẽ cho bọn chúng xem những thứ chưa bao giờ được thấy, lần này lại là nhìn cái gì chứ?
Trong nháy mắt, hai đứa kia đã sớm quên đi sự phòng bị trước đó, nhanh chóng bò đến bên cạnh Liễm Tranh lần nữa.
"Liễm Tranh, anh làm gì thế?"
Liễm Tranh mím môi, ngón tay béo ú thuần thục trượt trên màn hình, đôi mắt đen giống Lam Duê y như đúc, lúc này lóe lên ánh sáng khiến người ta sợ sệt.
"Đây nè!"
Phóng to bức hình ra, Liễm Tranh đưa máy tính bảng cho hai tên nhóc kia xem.
Liễm Dực và Liễm Vũ nhìn người phụ nữ tóc nâu trong tấm hình, dấu chấm hỏi treo đầy trên trán: “Cô đó là ai? Tốt hay xấu, không xinh đẹp như mẹ! A, Liễm Tranh, đừng nói em thích cái cô này nha?”
Sắc mặt trắng trắng xanh xanh thu tay lại, đôi con ngươi u ám của Liễm Tranh quét qua gương mặt đang cười xấu xa của Liễm Dực: “Theo lý thuyết, mẹ sẽ không ném anh xuống máy bay làm mồi cho cá mập, nhưng trên thực tế, nếu như anh dám nói thêm một câu vô nghĩa nữa, em không ngại thay mẹ ra tay. Dù sao ba đứa con đều giống nhau như đúc, người ngoài nhìn vào không biết được, thiếu đi anh cũng chẳng có chuyện, thêm anh vào lại khiến người ta mất mặt, vừa đúng......"
"Thôi mà, thôi mà, anh sai rồi, anh sai rồi! Liễm Tranh, em có thể sửa cái tật nói lảm nhảm của mình một chút không? Thật là đáng ghét chết đi!”
Liễm Vũ ngồi chồm hỗm ở một bên, không ngẩng đầu một cái, nhìn nhìn chằm chằm vào cô gái trong màn hình.
"Cô này là...... Layla Jennifer? A, Liễm Tranh, phải hay không? Phải hay không?"
Suy cho cùng thì ba đứa bé này là những đứa trẻ vô cùng thông minh, tuyệt đối không thể đối đãi với bọn chúng như người bình thường.
Có lẽ ban đầu quả thật bọn chúng không rõ ràng lắm, tại sao Liễm Tranh lại vô duyên vô cớ cho bọn chúng xem hình của một cô không xinh đẹp bằng một góc của mẹ, nhưng liên tưởng đến đề tài trước đó, Liễm Vũ nhanh chóng đưa ra phản ứng.
"À? Thì ra là chính là cô ấy?" Liễm Dực hú lên quái dị, coi như là hoàn toàn cắt đứt mấy lời nói lảm nhảm của Liễm Tranh.
Liễm Tranh giơ tay lên, ôm máy tính bảng, ngón tay di chuyển trên màn hình: “Ừ, trên lý thuyết mà nói, cô ấy chính là Layla Jennifer. Nhưng trên thực tế, tên đầy đủ của cô ấy là Layla Jennifer Fiennes. Trước khi chúng ta được sinh ra, đây chính là mấy người đến thúc đẩy mẹ bị sinh non, kẻ đầu sỏ tạo nên em thiên tài như vậy, nhân vật có vai vế trong tập đoàn Fiennes.”
"Xì!"
Lam Duê nép mình ngay ngoài cửa, nghe được mấy lời khoe khoang chẳng có chút khiêm tốn nào của Liễm Tranh mà bật cười.
Nghiêng người dựa vào trên vách cabin, lẳng lặng nghe cuộc thảo luận sôi nổi của ba thiên tài bảo bối trong phòng.
"Cái gì đó, cái gì gọi là ‘ tạo nên em thiên tài như vậy ’? Liễm Tranh, em có ý gì? Chẳng lẽ anh ngốc hả?” Liễm Dực là đứa dễ bị kích động nhất trong ba đứa, mỗi lần chỉ cần Liễm Tranh tùy tiện nói ra một câu, là có thể khiến thằng bé đứng dậm châm. Mà hình như Liễm Tranh cũng không biết mệt, mặc kệ là chuyện gì, cũng thích làm ngược lại với Liễm Dực, kích thích thằng bé, khiến một trong ba đứa là Liễm Vũ không biết nên làm sao.
Liễm Tranh phớt lờ mấy lời kêu gào của thằng bé, lờ đờ nhướn mi mắt, lấy bàn tay nhỏ bé che miệng, ngáp một cái thật oách, khó hiểu nhìn Liễm Dực đứng bật dậy từ trên giường, hai tay chống nạnh: “Ý nghĩa bên trong đó, hết lần này đến lần khác, ngay cả một câu đơn giản anh cũng không hiểu được, dĩ nhiên không thể so sánh với thiên tài như em. Về phần có ngốc hay không, ai sáng suốt đều nhìn ra được hết.”
Dừng một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng là mẹ sinh ra ba đứa một lượt, làm sao lại sinh ra mình thiên tài như vậy, mà tại sao lại lòi ra Liễm Dực ngốc nghếch thế này? Chẳng lẽ đây chính là đột biết gen? Xem ra mình phải trở về nghiên cứu môn sinh học một chút, nam nữ giao phối và gen người, xem ra là không có khả năng tạo nên rất nhiều thiên tài.
Ừ, nói đúng hơn, là sau khi tạo ra một thiên tài như mình, vẫn còn cần một ông anh ngốc ngếch tới thừa nhận sự thông minh của mình. Ừ, chắc là thế rồi! Nói cách khác, Liễm Dực ngốc là tại mình sao? Nhưng cũng không thể trách mình được! Có lẽ anh ấy không ngốc, chỉ là tại mình quá thông minh đi, thế nên phô bày hết sự ngốc của anh ấy ra.
Vậy người thua thiệt không phải là mình sao? Có một ông anh ngốc thế này, chẳng phải mất mặt lắm hả? Ừm, một thiên tài, một kẻ ngốc, sự thật chứng minh, Liễm Vũ là đứa tương đối bình thường. A, quả nhiên mình là người thông minh nhất, hai người kia cũng không thể so sánh với mình, chẳng trách lần nào cũng là mình nói với bọn họ……..”
Lam Duê đứng phía sau cánh cửa, khóe miệng giật giật, mới vừa uống một ngụm rượu, nghe thấy giọng nói thao thao bất tuyệt của con trai bảo bối nhà mình, rất không có hình tượng phun hết ra ngoài.
Ah?
Vân Trạch và Johan ở cách đó không xa, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô.
Trên thực tế, những chuyện mất hình tượng tương tự, kể từ sau khi Lam Duê sinh ba đứa nhóc này ra, xuất hiện rất thường xuyên.
Mà tên đầu sỏ gây nên, thường thường là Lăng Liễm Tranh.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu ý tứ từ trong mắt của đối phương.
Xem ra công phu nói lảm nhảm của thằng bé Liễm Tranh lại tái phát, có thể làm cho Lam Duê luống cuống như vậy, rốt cuộc là lần này Liễm Tranh đã nói những gì? Bọn họ không nhịn được có chút hiếu kỳ.
Kỳ thực thì bọn họ rất không hiểu, rõ ràng Lam Duê và Lăng Ngạo đều là người kiệm lời, tại sao lại sinh ra một đứa như Liễm Tranh, chẳng những thông minh miễn chê, mà còn vô cùng thích lầm bầm lầu bầu, nói lảm nhảm một mình.
Tuy là nói nhảm một mình, nhưng lần nào nói ra cũng đủ để cho người ta nghe thấy. Tốc độ nói chuyện rất nhanh, làm người nghe rất khó cắt đứt.
Mỗi lời nói của thằng bé, không chỉ khiến cho người ta dở khóc dở cười, mà càng làm cho bọn họ không biết phải phản bác làm sao.
Chẳng lẽ chính là lời đáp cho câu nói, thiên tài bất đồng với người bình thường?
Lam Duê lúng túng đi đến bên cạnh, dùng khăn giấy lau rượu dính trên miệng.
Lần này Lam Duê không tiếp tục đến gần cửa phòng nữa, mà là ngồi vào chiếc ghế sofa ở một bên.
Lấy tay vuốt trán, Lam Duê rất không hiểu, làm sao mà ba anh em bọn chúng lại có sự khác nhau lớn như vậy?
Tính khí của Liễm Dực tương đối thẳng thắn bộc trực, còn Liễm Tranh thì, không biết có phải là do đi theo Vân Trạch một thời gian dài hay không, rõ ràng, Vân Trạch phúc hắc, thằng bé cũng học được không ít. Quan trọng hơn là, võ miệng của Liễm Tranh, chỉ cần thằng bé vừa mở miệng, là sẽ không dừng lại được. Còn Liễm Vũ được xem như là đứa khôn khéo nhất trong ba đứa, rất ít khi tiến đến chiến tranh anh em.
Cả ba đều là con trai của cô, so với bất kỳ ai khác thì Lam Duê là người hiểu bọn chúng nhất.
Thật ra thì đứa cần để mắt nhiều nhất trong bọn chúng, phải là Liễm Vũ.
Ngẫm lại, mỗi lần mà hai anh em Liễm Dực, Liễm Tranh dấy lên chiến tranh, thằng bé lại rất tự tại ngồi ở một bên xem trò vui, rồi còn có thể làm cho trận chiến ấy không kéo đến trên người của mình, đây là thủ đoạn gì?
Bất quá Lam Duê không thể không thừa nhận, ba đứa con trai này quả thật khác hẳn với người thường.
Lấy chuyện lần này làm ví dụ.
Liễm Tranh dễ dàng điều tra ra tư liệu cá nhân của Layla Jennifer Fiennes trong khi Vân Trạch còn chưa điều tra tới, về điểm này, e rằng kỹ thuật hacker của Liễm Tranh đã có thể sánh ngang hàng với người làm mẹ như cô rồi. Có lẽ so với cô còn lợi hại hơn.
Mà Liễm Vũ, có thể nhanh chóng đoán ra được thân phận của người trong hình, tâm tư của thằng bé quả thật rất tinh tế.
Chỉ có điều, chẳng lẽ Liễm Dực giống như những gì Liễm Tranh vừa nói, đột biến gen tạo thành?
Thông minh, giảo hoạt, biết xem xét thời thế, càng có thể dựa theo ánh mắt và sắc mặt của người khác, biết nhìn mặt mà nói chuyện.
"Chậc, ba tiểu tinh quái!"
Lam Duê tươi cười rút ra kết luận, đáy mắt không che giấu được sự cưng chiều dung túng.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Lam Duê cứng đờ.
Nam nữ...... Giao phối?
Giao phối?
Người nào nói cho bọn chúng biết từ này?
Ai tới giải thích cho cô xem, mấy đứa con nít ba tuổi, làm sao biết được cái từ ‘giao phối’ này chứ?
Sắc mặt của Lam Duê, mãi cho đến khi xuống khỏi máy bay, đều rất u ám khó coi.
Ba anh em bọn chúng, anh nhìn em, em nhìn anh, rất nhạy bén, không dám đến gần mẹ thân yêu.
Chuyện rất rõ ràng, bây giờ tâm tình của mẹ không tốt, hơn nữa xem ra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện là ba người bọn chúng.
Mặc dù không biết mình đắc tội với mẹ bao giờ, nhưng mà nhìn mặt nói chuyện là đạo lý làm người cơ bản nhất của bọn chúng, dĩ nhiên là dưới tình huống này, tuyệt đối không thể đến gần mẹ.
Đại bản doanh nhà họ Lăng.
Mới sáng tinh mơ Lăng lão ông liền nhận được tin tức, chắt trai bảo bối sắp trở về, vội vàng chờ ở nhà từ sớm.
“Cụ cố, ông nội, bà nội, ông bác cả, bà bác cả, ông bác ba, bà bác ba, ông bác tư, bà bác tư! Bác cả, chú ba, cô tư, chú năm, cô sáu, cô út khỏe!”
Quay đầu kéo cô trở về phòng, Lăng Ngạo nhíu mày nhìn cô, đáy mắt gợn vài tia máu.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mi mắt của Lam Duê, quả nhiên anh không nên để ba đứa tiểu quỷ làm người ta thấy ghét kia ở bên cạnh cô, mới không gặp một chút, hình như lại gầy đi rồi.
Vừa nghĩ tới ba tiểu quỷ kia dày vò cô, đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Ngạo híp lại đầy nguy hiểm.
Liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của anh, Lam Duê nhoẻn miệng cười dịu dàng, hai tay ôm chặt lấy hông anh, cọ cọ đầu vào lồng ngực cường tráng, ngáp nói: “Đúng vậy, chơi cùng các con cả một ngày, cả đêm ngồi trên máy bay trở về, đúng là có hơi mệt. Lăng Ngạo, ngủ với em một lát.”
Hai mắt Lăng Ngạo tối sầm, nhưng thấy cô đang lim dim ngủ, ánh mắt dần trở lại bình thường.
Đưa tay gỡ cây trâm lam ngọc sau đầu cô ra, mái tóc dài đen nhánh thoáng chốc buông xuống như thác nước.
Khom lưng ôm lấy cô, đặt lên chiếc giường mềm mại, Lăng Ngạo nghiêng người nằm bên cạnh, tay phải ôm lấy eo cô, để cô thoải mái nằm vào lòng anh.
Lam Duê buồn ngủ nháy nháy mắt, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của vợ yêu nằm ngủ trong ngực, đáy mắt của Lăng Ngạo ánh lên tình cảm dịu dàng, làn môi mỏng khẽ nhếch, gương mặt lạnh lùng cũng dịu đi không ít.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện xảy ra lần này, đáy mắt vốn đượm vẻ yêu thương của Lăng Ngạo, thoáng chốc bị lo âu phủ kín.
Fiennes......
~Hết Chương 95~