• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước Mỹ

Lasvegas – Nhà họ Lam!

Một nam một nữ đang lười biếng cúi thấp đầu, ngồi dưới ánh đèn leo lắt trong đại sảnh của biệt thự!

Người nam dáng vẻ rất điềm đạm, thanh lịch, mà người nữ, chính là cô gái bất thình lình gọi điện cho Lam Duê dạo trước, khi cô đang đi nghỉ phép ở đâu đó – Vân Thanh!

"Có cần thiết không? Có cần thiết không? Vừa trở lại liền lôi tôi về!" Vân Thanh cực kỳ bất nhã lườm nguýt người đàn ông ngồi bên cạnh. Ai lại không biết anh ta là người “trong ngoài bất nhất” (nội tâm và hình thức không giống nhau), nham hiểm muốn chết! Nhưng lại cực kỳ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đây là người đàn ông duy nhất còn sót lại – Vân Trạch chứ ai!

Hàng chân mày của Vân Trạch cũng chẳng buồn nhíu một cái, khoác lên mình bộ tây trang trắng tinh, không chút tỳ vết, rất phù hợp với dáng vẻ của anh, một vị quý tộc điển hình!

Động tác thanh lịch đứng dậy, đi đến chiếc đàn dương cầm sáng bóng bên cạnh. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở nắp chiếc đàn ra, cử chỉ tự nhiên ngồi xuống trước phím đàn dương cầm!

Vân Thanh vừa thấy một màn này, đôi mắt to quyến rũ chợt sáng hẳn lên, a, đại thiếu gia Vân Trạch chuẩn bị trình diễn rồi sao?

Đang mông lung suy nghĩ, khúc dương cầm êm ái liền vang lên theo từng nhịp gõ trên ngón tay anh!

Lam Duê mới vừa xuống xe, liền nghe thấy tiếng đàn điêu luyện, rung động lòng người này. Khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả cơn nhức đầu không ngừng kéo đến, hiện tại cũng giảm đi không ít!

Đi vào phòng khách mới phát hiện, thì ra là không chỉ có một mình Vân Trạch, ngay cả Vân Thanh từ trước đến nay hành tung bất định, thế nhưng cũng đang ở đây!

Đem áo khoác trên người cởi xuống, đưa cho Vân Lãng bên cạnh. Với động tác nhẹ nhàng, Lam Duê chậm rãi ngồi xuống đối diện Vân Thanh, hình như cũng không muốn quấy nhiễu màn biểu diễn này!

Âm cuối vừa dứt, khóe miệng Vân Trạch nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đứng lên đi về phía Lam Duê: “Lam chủ cảm thấy khúc nhạc ngày hôm nay, có thể mang đến một chút yên tĩnh cho tâm tình đang phiền muộn của người hay không?”

Khúc dương cầm vừa dứt, Vân Thanh cũng uể oải ngồi dậy, tiện tay cầm lấy điếu thuốc để ở một bên, ngậm vào trong miệng, nhìn Lam Duê ngồi đối diện mình, nói: “Hôm nay Lam chủ về thật sớm, thuộc hạ còn tưởng rằng phải mất một khoảng thời gian nữa người mới trở về!”

"Lúc nào thì cậu học được cách cường điệu hóa này rồi hả?” Lam Duê nhíu mày, cười như không cười nhìn Vân Thanh.

"Được được được, tớ chỉ là học cách xưng hô mà thôi! Lam Duê, lần này cậu phải làm chủ cho tớ. Cái tên Vân Trạch này cư nhiên đến khu nghỉ mát, trực tiếp lôi tớ về! Ha, nói ra cho oai, là muốn tớ kiểm tra sức khỏe của cậu một chút! Nhưng tớ thấy bộ dạng vui vẻ của cậu, cảm thấy bị bệnh ở đâu hả?”

Hít một hơi thuốc thật sâu, Vân Thanh hung hăng trợn mắt nhìn người đứng bên cạnh Lam Duê, vẻ mặt cười đến vô hại! Kỳ nghỉ phép tươi đẹp liền bị hủy trên tay người này rồi, thật sự là mốc meo hết tám kiếp mà!

"Lại nói, chuyện này cũng nhắc nhở mình một chút, Vân Thanh, hình như cậu là bác sỹ tư nhân của nhà họ Lam!" Cũng không có khiển trách Vân Trạch, Lam Duê ngược lại cười đến vô hại nhìn Vân Thanh, toàn thân buông lỏng tựa vào trên ghế sofa!

Sắc mặt Vân Thanh cứng đờ, lập tức thu gương mặt lấy lòng vừa nãy lại, dụi điếu thuốc trong tay, nheo mắt, nói: "Ai nha, chẳng lẽ là hiện tại bên cạnh Lam chủ không còn ai, muốn dùng đến tôi chứ? Ha ha ha!"

“Cô đang trở mặt à?” Vân Lãng lạnh lùng phun ra một câu, lời nói mang theo mấy phần khinh thường!

Lam Duê hơi rũ mắt, vốn dĩ những lời này phải do cô nói, nhưng mà hiện tại xem ra, cô giống như người ngoài cuộc!

"Vân Trạch!" Nhàn nhạt một tiếng, thành công trong việc khiến người bên cạnh ngậm miệng lại!

Vân Trạch đứng ra, cũng không lập tức mở miệng, mà đi tới bên kia phòng khách, mở màn hình điện tử bên trên. Sau khi cẩn thận gõ mấy cái trên bàn điều khiển, lúc này mới lên tiếng:

"Lam chủ phái thuộc hạ đi điều tra, đã khảo sát cẩn thận, nhưng một chút đầu mối cũng không có! Sau khi bọn họ đi đến Đông Phi liền tản ra, cho nên cái gì cũng không tra được!”

Nói xong, Vân Trạch mở tư liệu hình ảnh ra, để cho mọi người ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng!

"Hơn nữa, có lẽ lần này những người đó đã biết chúng ta đang theo dõi, cho nên, cách làm cực kỳ cẩn thận! Tôi đã cho người tiếp tục đi điều tra, thế nhưng mấy ngày đã trôi qua, tình hình vẫn như cũ, tin tức gì cũng không có!"

Lam Duê nâng cằm, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã mê người. Không thèm chớp mắt một cái, nhìn lên hình ảnh trên màn hình, tròng mắt chợt đen đặc lại, suy nghĩ sâu xa!

"Lại nói, tôi nhớ lần trước tiến hành đàm phán với khu vực Trung Đông, đáp ứng lô vũ khí trị giá bốm trăm tỷ. Ngày 23 tháng 9, Vân Lãng và Vân Vũ tự mình đi giao hàng!”

Nói xong, đáy mắt Lam Duê chợt thoáng qua một tia nông sâu khó lường!

"Dạ!"

"Như vậy, Vân Trạch và Vân Thanh, chuyến đi Ai Cập lần này, hai người phải theo tôi rồi!”

"Dạ!"

Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, Lam Duê trước đó ở sa mạc Takla Makan bị tiêu hao thể lực không ít, hiện tại xem như đã hồi phục lại rồi!

Mặt trời bên ngoài đã nhô lên cao, trong căn phòng ngủ sang trọng, giữa một chiếc giường lớn có sức chứa đến vài người một lúc, hiện giờ chỉ có một người đang lười nhác nằm trên ấy!

Trên giường, Lam Duê nhắm nghiền mắt lại, hàng lông mi hơi run run, rất chậm rãi mở hai mắt ra!

Mới vừa thức dậy, mắt vẫn còn nheo lại, lim dim chưa tỉnh hẳn, mơ hồ mở to hai mắt ra, hơi chớp chớp, lúc này mới trở lại bình thường!

Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sao? Vén lên tấm chăn mỏng phủ trên người, Lam Duê đặt đôi chân trần lên trên tấm thảm lông dê cao cấp của Italy. Đôi chân thon dài lần lượt xếp chồng lên nhau, lười nhác ngồi lên chiếc xích đu trước cửa sổ, nhìn nơi đô thị phồn hoa cách đó không xa, chợt nghĩ đến!

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi!"

Không cần suy nghĩ, Lam Duê cũng biết là ai! Trên đời này, e rằng cũng chỉ có Vân Trạch mới có thể nắm chuẩn xác thời gian cô bước xuống giường!

"Lam chủ, Phu nhân Sakamoto Mikako từ Nhật Bản gọi điện thoại, muốn mời người tiến về phía Tokyo một chuyến!" Vân Trạch vẫn mặc một thân vest trắng như cũ, chỉ là hôm nay còn có thêm đôi bao tay trắng trên mấy ngón tay thon dài! Lúc này anh đang thuần thục chuẩn bị điểm tâm sáng!

Vân Trạch là người đầu tiên trong bọn họ đi theo bên cạnh Lam Duê, mặc dù tính cách của cô có hay thay đổi, nhưng mà dưới tình huống bình thường, Vân Trạch vẫn là người biết rõ nhất!

Anh biết rõ ràng thói quen của cô, cứ mỗi sáng sớm, nhất định sẽ uống một tách trà trước tiên, mà bắt buộc phải là Bích Hoa Xuân hoặc Long Tĩnh của Trung Quốc mới được!

Lam Duê nhận lấy tách trà anh vừa rót, híp mắt hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Quả nhiên, chỉ có Vân Trạch pha trà mới tương đối hợp khẩu vị của tôi!"

"Lam chủ thích là tốt rồi!" Trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã, cả người Vân Trạch toát lên nét cực kỳ ấm áp!

"Theo tôi được biết, nhà Sakamoto hình như là phụ thuộc vào Gia tộc William, thế nào lần này lại muốn gặp tôi rồi hả?" Cầm trong tay tách trà vẫn chưa uống xong, đưa cho Vân Trạch, khóe miệng Lam Duê kéo ra nụ cười không rõ ý vị, đứng lên!

"Cũng tốt, tôi đáp ứng lời mời này!"

"Dạ, Vân Trạch hiểu!"

Sau khi Vân Trạch nghe được hai từ “đồng ý,” liền từ từ đi ra khỏi phòng!

Lam Duê ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Phương, tay phải chậm rãi nâng lên, xòe ra, rồi nắm lại, hình như cả mặt trời đều đã ở trong tay!

William, làm Bá Tước thật tốt thì không chịu, cố tình hết lần này đến lần khác đi trêu chọc nhà họ Lam, thật là càng già càng hồ đồ rồi!

Vốn là còn đang tính toán đợi đến kỳ hội nghị mấy ngày sau ở Ai Cập, sẽ đem tất cả mọi chuyện giải quyết một thể, không ngờ, ngược lại có người đợi không kịp! Này cũng tốt, vậy trước tiên đem nhà Sakamoto ra khai đao trước, để cho bọn họ hiểu, người nào nên chọc, người nào không nên dây vào!

Nói người nào nên chọc, người nào không nên dây vào, ngược lại Lam Duê chợt nhớ tới Lăng Ngạo!

Cái gương mặt băng lạnh ngàn năm không đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng cực kỳ tàn nhẫn, không biết có còn chứa đựng những thứ tâm tình khác hay không!

Không ngờ ở sa mạc Takla Makan, trái lại anh đã mang đến cho cô ấn tượng rất tốt! Chí ít so với trước kia, quả thật tốt hơn rất nhiều!

Chỉ là, người như vậy, quả thật rất đáng giá để trở thành đối thủ của Lam Duê cô, chí ít cho đến bây giờ ………..

Nhật Bản, thật đúng là không phải nơi cô thích, kẻ đầu tiên dám phản bội Lam Duê cô, chính là ở đó!

Đứng ở nơi này, thoang thoảng trong không khí mang theo vị mặn, Lam Duê chán ghét chau mày lại, quả nhiên là, cô vẫn còn ghét Nhật Bản......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK