Vân Trạch thấy cô nhìn anh, liền nhỏ giọng tường thuật lại chuyện mình được giao phó bên tai cô, hành động này rơi vào mắt người khác, trông có vẻ cực kỳ thân mật.
Đối với một màn chướng mắt này, đáy mắt Lăng Ngạo đột nhiên tối sầm lại, nhưng cuối cũng vẫn không nói gì.
"Lam tiểu thư cùng Vân tiên sinh có quan hệ thật tốt nhỉ! Hơn nữa đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi!"
Ngồi ở phía đối diện Lam Duê, cũng vừa vặn ở bên tay phải Lăng Ngạo, Hải Linh tươi cười nhìn bọn họ. Gương mặt giương lên nụ cười thân thiện ôn hòa, tựa như hiểu rất rõ về mối quan hệ của hai người kia.
Mà lúc này Vân Trạch đã báo cáo xong, đôi chân mày thanh tú của Lam Duê khẽ nhíu lại nhìn anh, sau đó nhếch môi cười nhạt, quay đầu lại, cười như không cười liếc nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lăng Ngạo đang dùng cơm, từ tốn cầm dao nĩa lên, cắt lấy miếng thịt bò bít tết nằm trong cái đĩa trước mặt mình:
"Hải Linh hình như rất quan tâm đến tôi? Vân Trạch là bạn tốt, cũng là hộ pháp của tôi, quan hệ như vậy tất nhiên là tốt rồi!”
Dừng một chút, nuốt xuống thức ăn trong miệng, ngước mắt nhìn cô, nói: "Nói như vậy, thật ra thì quan hệ giữa Hải Linh và Lăng Ngạo so với chúng tôi có vẻ tốt hơn nhiều, hình như hai người là thanh mai trúc mã thì phải! Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình anh em đương nhiên là không thiếu được!”
Câu nói này khiến đáy mắt của Hải Linh không che giấu được sự hài lòng, nhưng ngay sau đó, nó lại làm cho gương mặt cô ta thoáng qua một tia âm thầm oán hận!
"Lam tiểu thư nói đùa, quả thật bác gái xem tôi như con gái của người, nhưng mà anh Ngạo chưa từng xem tôi là em gái của anh ấy!”
"Hả? Vậy là Lăng Ngạo không đúng rồi, em gái xinh đẹp dịu dàng thế này, làm sao anh lại có thể khiến cho cô ấy đau lòng kia chứ? Không biết trân trọng cô ấy, hành động này thật sự là thiếu phong độ mà!” Ra vẻ làm như thật chau mày lại, dường như trong ánh mắt của Lam Duê đang cuộn trào cơn phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lăng Ngạo đang lặng lẽ dùng cơm ở một bên.
Dừng lại động tác trong tay, chậm rãi thả dao nĩa xuống, bưng lên ly rượu đỏ ở môt bên, ánh mắt lạnh lùng như Ưng quét sang Hải Linh một cái.
Tuy rằng ánh mắt vô cảm kia chỉ nhẹ nhàng phớt qua cô, nhưng Hải Linh đã cảm thấy toàn thân run rẩy.
Cũng may là Lăng Ngạo không đặt tầm mắt của mình lên người cô quá lâu, sau đó anh liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ. Chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Duê đang cười nhạt, nhân lúc cô không kịp phản ứng, nâng gương mặt cô lên, in đôi môi nóng rực của mình xuống.
Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở răng môi đang khép chặt của cô ra, đẩy dòng rượu đỏ ở trong miệng mình vào. (QA: mình nói này nghe, hai a c này thiết lập lun cái nụ hôn uống rượu rồi
Âm thanh phía bên dưới, làm sao lại không thu hút sự chú ý của người trên lầu!
Lam Duê nằm sấp trên giường, híp mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ, vết thương ngang hông cùng với vết thương trên bắp chân phải đập thẳng vào mắt người xem!
"Lăng Ngạo, em còn chưa kết hôn với anh, đã có người đi tuyên thệ chủ quyền với em rồi! Điều này làm cho em rất không vui!"