Hắn không có ý định nhận, lòng tự trọng của nam nhân không cho phép bản thân nhận quà của một nữ nhân đã tổn thương mình.
Quân Thường Tiếu đi tới, dứt khoát đem đan dược thu vào trong không gian giới chỉ, rồi nói:
"Thời hạn ba năm, ngươi phải nỗ lực tu luyện hơn."
"Chưởng môn."
Tiêu Tội Kỷ nói:
"Đệ tử cùng người kia đã đường ai nấy đi, ba năm sau nhất định phải đi đến Bách Hợp Thánh Tông sao?"
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
"Tội Kỷ, hiện tại ngươi không phải đi tranh giành nữ nhân, cũng không phải đi chứng minh bản thân so với người ta vượt trội, chỉ là nói cho nàng biết những thứ ngươi từng đánh mất, nhất định sẽ lấy lạ!"
"Những thứ mất đi?"
Tiêu Tội Kỷ thầm thì nói.
Hắn mất đi những thứ gì?
Tôn nghiêm!
Tôn nghiêm của một người đấng nam nhi!
Tiêu Tội Kỷ siết chặt quyền, ánh mắt kiên định nói:
"Chưởng môn, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện, không phải để chứng minh so với người kia vượt trội, mà chính là nhất định lấy lại những thứ mình đã mất!"
"Người trẻ tuổi, cần phải nỗ lực a."
Quân Thường Tiếu nói.
Trở lại đại điện, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nói:
"Tội Kỷ, kỳ thực ước định giữa ngươi và Mộ Dung Hân là một loại phấn đấu, giúp cho bản thân không ngừng cường đại, hy vọng ngươi sẽ không làm bổn tọa thất vọng."
Hắn chủ động cho đệ tử ước hẹn ba năm, mặc dù có hơi đánh mặt người ta, quan trọng nhất vẫn là cho đệ tử mình một cái mục tiêu không ngừng tiến bộ, đề cao bản thân.
Đồng dạng Quân Thường Tiếu cũng cho mình mục tiêu trở thành phú hào (nhà giàu), trong túi tiền có hẳn 100 triệu.
"Aii.."
Quân Thường Tiếu duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:
"Quả nhiên, bồi dưỡng đệ tử không phải là chuyện dễ a."
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy Khai Mạch Đan ra nhìn, thầm thì nói:
"Đan dược giúp đề cao khả năng Khai Mạch? Cũng không phải hàng lõm nha."
Hệ thống nói:
"Chủ nhân có thể sử dụng chức năng phân giải của Luyện Dược Các, biết đâu thu được đan phương vào tay."
"Còn có cái chức năng này nữa?"
Quân Thường Tiếu vội vàng kéo cửa sổ hệ thống ra, nhấn vào chức năng Luyện Dược Các.
Phía dưới bốn loại đan dược, bỗng nhiên hiện thêm một dòng chữ, nội dung là —— Khai Mạch Đan (có thể phân giải).
"Phân giải!"
"Đinh! Chủ nhân sử dụng tính năng phân giải đan dược, tiêu hao 10 điểm cống hiến môn phái."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 265/500."
Quả nhiên, chỉ cần chuyện tốt mà hệ thống nhắc nhở, kiểu gì cũng sẽ liên quan đến tiêu hao điểm cống hiến môn phái.
"Đinh! Phân giải thành công!"
"Đinh! Chúc mừng chủ nhân thu hoạch được đan phương của Khai Mạch Đan!"
Phía trên màn hình Luyện Đan Các xuất hiện thêm một cái Khai Mạch Đan, sau khi nhấn vào thành phần luyện chế, lập tức bốn loại dược liệu yêu cầu hiện ra.
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, cười nói:
"Tiêu hao 10 điểm cống hiến để đổi một cái đan phương của Khai Mạch Đan, chuyện này tuyệt đối không lỗ."
Luyện Dược Các có thêm một loại đan dược, tương đương với việc chức năng càng được hoàn thiện.
Đương nhiên, Quân Thường Tiếu muốn luyện chế cần phải có dược liệu, cho nên hắn quyết định hai ngày nữa sẽ làm một chuyến đi thành Hồ Dương.
"Trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là tìm cách giúp Tiêu Tội Kỷ thành công Khai Mạch."
Cường độ thân thể của một người chung quy vẫn có giới hạn, Tiêu Tội Kỷ nhất định phải Khai Mạch thành công, sau đó ngưng tụ linh lực rèn luyện cơ thể, thì mới có thể đi càng xa trên con đường cường giả, nếu không chẳng lẽ để hắn cả ngày xách súng cùng người khác đánh nhau?
Chuyện này cũng không phải là không được.
Bất quá có thêm linh lực hỗ trợ, vậy càng như hổ mọc thêm cánh.
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói:
"Ta nhất định phải hiểu rõ bệnh tình của tên tiểu tử không thể tu luyện này."
"Đúng rồi!"
"Mình có thể thử mua dịch cải tạo tư chất cho hắn sử dụng, từ đó cưỡng ép thân thể từ đê phẩm tăng lên phàm phẩm, biết đâu có thể tự động đả thông kinh mạch?"
Quân Thường Tiếu nghĩ đến là làm ngay, trực tiếp nhấn vào mua đê phẩm dịch cải tạo tư chất.
"Đinh! Chủ nhân tiêu hao 50 điểm cống hiến môn phái, nhận được một đê phẩm dịch cải tạo tư chất, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 215/500."
Quân chưởng môn vì muốn đệ tử mạnh hơn, vì muốn ba năm sau đệ tử có thể lấy lại tôn nghiêm bản thân, hắn chơi rất đủ liều.
Phòng huấn luyện.
Tiêu Tội Kỷ cầm trong tay bình dịch cải tạo tư chất, nghe xong giải thích tác dụng của nó, cả người đứng ngây như khúc gỗ.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn còn bán tín bán nghi, nói:
"Chưởng môn, uống hết thứ này vào là có thể cải tạo tư chất sao?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Còn nói nhảm, uống mau lên."
"Ọt."
Tiêu Tội Kỷ mở ra nắp bình, không một chút do dự ngẩng đầu lên uống sạch chất lỏng có mùi vị như rượu Bạch Nha, kinh mạch bên trong cơ thể như bị đốt cháy lên.
"Hà hà hà!"
Hắn không ngừng há miệng hô hấp, da thịt bên ngoài bắt đầu đỏ lên như bị hun nóng.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên không thôi.
Hắn đã từng uống qua vài bình, thế nhưng chưa từng gặp phải trường hợp này, chẳng lẽ tiểu tử này bị mẫn cảm dị ứng sao?
Hệ thống nói:
"Đây là dịch cải tạo tư chất giúp hắn ngưng tụ linh khí, đề cao linh cằn, đồng thời hội tụ linh lực xông mạch."
"Xì xì xì!"
Ngay lúc này, cơ thể Tiêu Tội Kỷ đang bị hun nóng như than vào lò kia, bắt đầu toát ra một làn khói quỷ dị, ngửi vào có chút khó chịu.
Hệ thống nói:
"Cái này là khí độc!"
"Khí độc?"
Quân Thường Tiếu lập tức lùi về sau ba bước, tinh thần cảnh giác.
Hệ thống nói:
"Nếu như ta đoán không sai, tên đệ tử này của ngươi chắc hẳn bị trúng độc."
"Trúng độc?"
Quân Thường Tiếu ngưng trọng nói:
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên do hắn không thể tu luyện?"
Khí độc bên trong người Tiêu Tội Kỷ dần dần tỏa ra ngoài, tràn ngập trong phòng huấn luyện, may mà khí độc chỉ gây khó chịu chứ không có độc tính gì khác.
Quân Thường Tiếu sờ sờ cằm, nói:
"Bên trong có thể ẩn chứa độc tố khiến có thể không thể tu luyện, sự tình có sẽ đã được sáng tỏ."
"Bành!"
Đột nhiên, thân thể của Tiêu Tội Kỷ phát ra tiếng vang, trên hai cổ tay hắn hội tụ một đạo có hơi mờ vầng sáng.
Đây là dấu hiệu Khai Mạch!
"Phù phù! Phù phù!"
Trái tim Tiêu Tội Kỷ đập kịch liệt, ngực hắn chấn động co giãn chập chùng tản ra khí độc, dường như cơ thể bị đốt lên nóng ran giúp hắn bài xích khí độc ra ngoài.
Còn về vầng sáng hội tụ trên hai cổ tay hắn, cũng từ mơ hồ mà trở nên rõ ràng, thậm chí chân thật tồn tại.
"Khai nhất đoạn!"
Quân Thường Tiếu vui vẻ nói.
Vừa dứt lời, trên cổ tay Tiêu Tội Kỷ lần nữa hiện ra vòng sáng thứ hai, hiển nhiên hắn đang hội tụ linh lực trùng kích đoạn mạch thứ hai!
Sau nửa canh giờ trôi qua.
Khí độc trong phòng huấn luyện tiêu tán, mọi thứ quy về vốn có.
Tiêu Tội Kỷ như ngọn núi nhỏ đứng thẳng, trên mỗi cổ tay trái và phải của hắn hội tụ bốn vòng sáng chói mắt.
Sau khi sử dụng dịch cải tạo tư chất, linh căn của hắn từ đê phẩm thăng lên phàm phẩm, tư chất cũng như nước dâng thuyền lên được đề cao, thành công khai mở bốn đoạn mạch!
"Chưởng… chưởng môn."
Tiêu Tội Kỷ nhìn vầng sáng trên hai cổ tay đã từ biệt mình hơn năm năm, cả người run run, giọng nói khàn khàn, nói:
"Đệ… đệ tử đã Khai Mạch."
"Không sai."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi đã trở thành một tên võ giả Khai Mạch cảnh."
Tiêu Tội Kỷ nhắm mắt lại, cố gắng ổn định cảm xúc, thở ra một hơi thật dài, thế nhưng nước mắt vẫn như nước lũ dâng trào không ngừng tràn ra.
"Xoát."
Đột nhiên, hắn khụy hai đầu gối xuống đất.
Nhưng thân thể chưa kịp chạm đất đã bị Quân Thường Tiếu nâng lên, nói:
"Lấy thực lực của ngươi sau này đến truyền bá uy danh của Thiết Cốt Phái, đó chính là lời cảm tạ tốt nhất đối với bổn tọa.
"Đứng lên đi!"
"Xoát!"
Tiêu Tội Kỷ đem hai đầu gối duỗi thẳng lại, lau đi nước mắt ở trên mặt, lớn tiếng nói:
"Đệ tử Tiêu Tội Kỷ nhất định sẽ không phụ lòng chưởng môn, nhất định sẽ đẩy mạnh tên tuổi của môn phái, truyền bá uy danh của Thiết Cốt Phái!"
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn nói:
"Bổn tọa rất coi trọng ngươi đó nha."
"Đinh! Một trăm đệ tử đầu tiên thành công Khai Mạch, chúc mừng chủ nhận hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘thành công vượt khó’, nhận được 50 điểm cống hiến môn phái.”
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 265/500."
Quân Thường Tiếu bước ra phòng huấn luyện, nghĩ thầm:
"Một trăm tên đệ tử đầu tiên thành công Khai Mạch? Nếu như Tiêu Tội Kỷ không cách nào Khai Mạch, ta sẽ không bao giờ hoàn thành nhiệm vụ này sao?"
Hệ thống nói:
"Bingo!"
"Cái nhiệm vụ ẩn này cũng đủ phiền phức mà..."