Tất cả nhờ có thần khúc tuyệt diệu, không chỉ có thể tạo bầu không khí, mà còn có thể tạo tinh thần hưng phấn.
Sau khi tập thể dục buổi sáng kết thúc, Dạ Tinh Thần ngồi ở một góc cây, hai tay ôm đầu, trong lòng gào thét:
“Bổn đế đã làm gì thế này? Rốt cuộc ta đã làm gì thế này?”
Tôn nghiêm còn đâu? Khí phách ở đâu?
Cứ nghĩ đến chính mình đứng trước nơi đông người vừa hát vừa nhảy, hai mắt Dạ Tinh Thần lại đỏ hoe, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
“Á á…!”
Dạ Tinh Thần càng nghĩ đến lại càng thấy nhục nhã, ngửa cổ lên trời hét to.
“Vèo!”
Một quả bóng đột ngột bay đến, góc độ vô cùng hiểm.
“Soạt!”
Dạ Tinh Thần hơi nghiêng người, quả bóng bay vụt qua mặt hắn. Trong lòng kinh thường nói:
“Ta đã không còn là ta của mấy hôm trước nữa rồi.”
“Sư đệ, cẩn thận đằng sau!”
Tô Tiểu Mạt hét lên.
Dạ Tinh Thần giật mình theo bản năng quay lại thì nhìn thấy quả bóng vừa rồi đạp vào tường rồi theo đàn hồi bật quay lại.
“Bốp!”
“Rầm!”
Dạ Tinh Thần ngã nằm hình như chữ đại dưới đất.
Ai đó giết ta đi, ta muốn trùng sinh lại lần nữa!
“Lý Phi, cái đầu đất nhà ngươi lại đá trúng sư đệ của chúng ta nữa rồi kìa.”
Hôm sau.
Các đệ tử Thiết Cốt Phái tiếp tục vui vẻ hào hứng vận động buổi sáng với thần khúc tuyệt diệu.
Dạ Tinh Thần bị Lý Thanh Dương giám sát chặt chẽ, mặc dù trong lòng hắn vô cùng chống đối nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tham gia tập thể dục buổi sáng. Tuy nhiên, Dạ Tinh Thần luôn trầm mặc từ đầu đến cuối, giống như một tên tự kỷ lâu năm.
Sau khi bài tập thể dục buổi sáng kết thúc là thời gian tự tu luyện của các đệ tử.
Quân Thường Tiếu đi lại gần bên, ngồi xuống bậc thềm nói:
“Mấy ngày nay ngươi cảm thấy thế nào?”
Dạ Tinh Thần ngồi bên cạnh trầm mặc không nói.
Quân Thường Tiếu nói tiếp:
“Nhìn mắt ngươi ta có thể nhận ra được quá khứ của ngươi có lẽ chẳng vẻ vang gì nha.”
Dạ Tinh Thường tiếp tục trầm mặc không nói.
Nếu hiện tại hắn có đủ lực lượng, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chắc chắn là đè Quân Thường Tiếu xuống đất chà đạp.
Quân Thường Tiếu hơi ngả người dựa vào bậc thềm, hai khuỷu tay chống xuống bậc thềm, nói:
“Thực ra ta rất hâm mộ những người có quá khứ như ngươi, không giống như ta một chữ “soái” đã tóm gọn hết cả cuộc đời!”
Dạ Tinh Thần:
“...”
Quân Thường Tiếu đứng dậy phủi phủi bụi đất trên y phục, nói:
“Tinh Thần, nếu ngươi vẫn còn hận chuyện bổn tọa cưỡng chế bắt ngươi gia nhập môn phái thì hiện tại ngươi có thể đi rồi.”
“Thật sao?”
Dạ Tinh Thần rốt cuộc cũng mở miệng.
Quân Thường Tiếu lấy lệnh bài môn phái của Dạ Tinh Thần, sau đó hắn đưa tay chỉ về phía cửa lớn, nói:
“Ngươi hiện tại có thể rời đi, sẽ không có ai ngăn cản.”
“Soạt.”
Dạ Tinh Thần đứng dậy đi về phía cửa lớn.
Quân Thường Tiếu khoanh tay trước ngực, nói:
“Nhưng mà, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi rời khỏi đây, rời đi đồng nghĩa với việc mất đi tài nguyên tu luyện, nếu có ý định báo thù thì con đường có vẻ chông gai lắm đấy.”
Dạ Tinh Thần dừng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Đoán đúng rồi?
Tên này thật sự có thù muốn báo.
Quân Thường Tiếu nói tiếp:
“Bổn tọa không quan tâm quá khứ của ngươi, cũng không muốn nghe ngươi kể quá khứ của mình, nhưng ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, ngươi ở Thiết Cốt Phái này thì chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.”
Những đệ tử đang đá bóng trên sân luyện võ, đồng loạt dừng lại nhìn về phía Dạ Tinh Thần đang muốn rời đi..
“Sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt ôm bóng, hét:
“Môn phái chúng ta mặc dù hiện tại có chút yếu, thế nhưng dưới sự dẫn dắt của chưởng môn chắc chắn sẽ ngày càng mạnh lên. Nếu như hiện tại đệ muốn rời đi, chắc chắn sau này sẽ hối tiếc không thôi.”
“Hừm.”
Dạ Tinh Thần khẽ thở hắt một tiếng. Sau đó quay lại đứng bên cạnh Quân Thường Tiếu, nhàn nhàn nói:
“Ngươi có thể giúp ta đột phá lên võ đế không?”
Mở miệng là võ đế.
Tên này tuyệt đối không phải tôm tép ngoài chợ.
Quân Thường Tiếu xoa mũi nói:
“Đừng nói là Võ Đế, nếu còn có cấp bậc cao hơn thì bổn tọa cũng có thể giúp ngươi đạt tới.”
Trước tiên hắn dọa chó trộm gà trước rồi sau này tính tiếp.
Dạ đế nhận lại lệnh bài môn phái, nhàn nhàn nói:
“Đệ tử đi tu luyện đây.”
Cứ như vậy yên phận làm đệ tử rồi? Đúng là chuyến hiếm có khó tìm mà. Đường đường là một võ đế đại danh hiển hách lại dễ dàng bị Quân Thường Tiếu làm dao động?
Không, không.
Hắn chỉ bị lưu luyến cái phòng cải tạo cơ bắp. Hơn nữa hiện tại hắn cần một nơi tĩnh tâm để tu luyện, mặc dù Thiết Cốt Phía không phải danh môn đại phái gì nhưng ít ra cũng đủ bình yên.
Hắn bị Quân Thường Tiếu cưỡng chế gia nhập môn phái, bị Tô Tiểu Mạt đánh cho bầm dập. Đối với Dạ Tinh Thần những chuyện này đều không đáng là gì, bởi vì mục tiêu sau khi hồi sinh của hắn là kéo nữ đế thiên cố đầu tiên đó ra khỏi thần bảng.
Đương nhiên, Dạ Tinh Thần cũng hiểu rõ rời khỏi Thiết Cốt Phái đồng nghĩa mất đi phòng cải tạo cơ bắp, cũng mất tất cả lĩnh hội về Dịch Cân Kinh mà hắn đã hao tâm tốn sức tu luyện.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi mai theo ta vào thành Thanh Dương, ta dẫn ngươi đi quan sát thế giới bên ngoài.”
Thế giới bên ngoài?
Dạ Tinh Thần cười lạnh. Trước kia là một trong mười đại võ đế, thế giới bên ngoài hắn còn lạ lẫm gì nữa.
Hôm sau.
Các đệ tử vẫn tiếp tục tu luyện như bình thường.
Quân Thường Tiếu chuẩn bị sẵn sàng dẫn Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Muội, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần vào thành Thanh Dương.
“Chưởng môn.”
Trên đường đi, Lý Thanh Dương lên tiếng nói:
“Minh chủ liên minh Bách Tông hẹn gặp người, mà người dẫn theo chúng đệ tử đi cùng có vẻ như có không hợp lý cho lắm?”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Trên đời chả có gì là hợp với lý cả.”
“Hừ.”
Hóa ra là đi tham gia một yến tiếc nhỏ giữa Bách Tông.
Vậy mà cũng tính là thế giới bên ngoài?
Nhớ năm xưa, bổn đế trên núi Xích Tiêu cùng chín vị võ đế khác đàm đạo, chúng sinh cúi đầu sùng bái còn chưa tính là gì.
Dạ Tinh Thần thầm nghĩ.
Hắn đang chìm đắm trong quá khứ huy hoàng, chợt nhớ tới thân thể yếu đuối của mình sau khi hồi sinh.
Sau vài ngày tu luyện, cơ thể đã rõ ràng đã mạnh lên rõ rệt. Nếu không có phòng cải tạo cơ bắp, chắc chắn hắn không thể tiến bộ nhanh đến thế.
Đáng tiếc, Dịch Cân Kinh vẫn chưa lĩnh hội hết, Thái Huyền Chân Kinh vẫn chưa lĩnh hội được chút nào, tu vi của hắn đến hôm nay vẫn chỉ là Khai Mạch một đoạn, chung quy vẫn là do linh căn quá kém.
Thành Thanh Dương.
Quân Thường Tiếu lại một lần nữa đến đây.
Không giống như trước đây, khi Quân Thường Tiếu dẫn theo đệ tử vào thành, không còn bị người qua đường nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ coi thường nữa.
Đệ tử chiếm bốn vị trí mạnh nhất trong sự kiện môn phái luận võ, lại còn tiêu diệt cả Linh Tuyền Tông.
Đến giờ này, chẳng còn ai dám xem thường cái môn phái cửu lưu Thiết Cốt Phái nữa.
“Quân chưởng môn!”
Lý gia chủ đi ra tiếp đón, trên mặt là nụ cười tươi sáng.
“Cha.”
Lý Thanh Dương hô lên một tiếng.
Sau khi Lý Thanh Dương gia nhập môn phái thì đây là lần đầu tiên hắn quay về thành Thanh Dương.
Quân Thường Tiếu hiểu được điều này liền nói:
“Mau về thăm phụ thân ngươi làm tốt chữ hiếu, ta dẫn các sư đệ còn lại đến chỗ hẹn trước.”
Đây chính là mục đích chính khi Quân Thường Tiếu quyết định dẫn Lý Thanh Dương cùng đến thành Thanh Dương.
Lý Thanh Dương nghiêm túc đáp:
“Chưởng môn, đợi đến lúc giải quyết chính sự, đệ tử sẽ cùng phụ thân ôn lại chuyện cũ sau.”
Hắn là con cháu Lý gia, đồng thời cũng là đệ tử Thiết Cốt Phái.
Lần này đến yến tiệc, minh chủ liên minh Bách Tông và các bậc đại lão của các phái khác chắc chắn sẽ cố ý làm khó. Thân là nhị đệ tử của Thiết Cốt Phái há lại không ở bên cạnh hỗ trợ chưởng môn.
“Được!”
Quân Thường Tiếu chắp hai tay, nói:
“Lý gia chủ, bổn tọa còn có việc, sau khi giải quyết sẽ đến quý phủ thăm hỏi sau.”
Nói xong, hắn dẫn bốn đệ tử đi về hướng lầu Tinh Nguyệt.
“Ai gia.”
Ánh mắt Lý gia nhìn con trai đang dần đi xa, chỉ biết thở dài một tiếng.
Hắn biết Quân Thường Tiếu là đi đến yến tiệc ở lầu Tinh Nguyệt. Mặt khác, Lầu Tinh Nguyệt đã được bao trọn từ hôm qua, trong đấy toàn là chưởng môn của các môn phái, Thanh Dương đi cùng không biết là phúc hay là họa đây.
“Trong lầu Tinh Nguyệt phải có ít nhất ba mươi vị chưởng môn của các môn phái, thế trận vô cùng mạnh.”
“Lần này nếu mà là ta đi vào đó, nhìn thấy toàn những vị cao nhân trưởng bối thì chỉ bị nhìn một cái thôi, e rằng sợ hãi ngã lăn xuống đất luôn.”
“Quân chưởng môn tiêu diệt Linh Tuyền Tông, làm cho liên minh Bách Tông vô cùng tức giận. Lần này hắn đi đến yến tiệc chắc chắn sẽ bị khắp nơi chỉ trích.”
Người trên đường và các võ giả thì thầm bàn tán.
Tạ Quảng Côn đứng trong thư phòng nghe thị vệ báo cáo Quân Thường Tiếu đã đi vào thành, trầm ngâm nói:
“Tiểu Tử, đây là chuyện nội bộ của liên minh Bách Tông các ngươi, bổn thành chủ không tiện tham gia. Hy vọng ngươi có thể tự mình thuận buồm xuôi gió mà đi qua."