Bọn họ cố nén khí huyết náo loạn trong người, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
"Trận pháp này quá quỷ dị!"
"Lão phu nghiên cứu trận pháp mấy chục năm, chưa từng thấy trận pháp nào cực kỳ phức tạp như vậy.”
Hai người đều là trận pháp sư lão luyện, đã bày trận và phá trận vô số lần.
Thế nhưng, sau khi xâm nhập vào Đại Trận Hộ Phái, bọn hắn lập tức bị choáng ngợp bởi những trận tuyến và trận quyết vô cùng phức tạp bên trong.
Bất kỳ trận pháp nào cũng đều có kẽ hở để lần ra.
Nhưng mà trận pháp này của Thiết Cốt Phái lại hoàn toàn không có kẽ hở!
Cho dù không bị cắn trả bởi sức mạnh lúc nãy, với đạo hạnh hiện giờ của hai người bọn họ, có nghiên cứu cả đời cũng sẽ chẳng phá nổi trận này!
Đại Trận Hộ Phái là vật phẩm mua từ khu mua sắm, khác biệt với hệ thống trận pháp trên Tinh Vẫn Đại Lực, muốn phá nó tuyệt đối là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Quân Thường Tiếu không để ý đến trận pháp đã hiện ra, cũng không quan tâm đến mấy kẻ bên ngoài, thay vào đó là đặt trọn tâm tư vào việc, làm cách nào để hàng phục Giang Tà.
Dùng cực hình tuy rằng có thể hành hạ hắn, nhưng lại không cách nào phá vỡ được ý chí cường đại, cho nên vẫn phải đổi sang cách khác.
"Két."
Cửa ngục bị đẩy ra, Liễu Uyển Thi bưng hộp cơm bước vào.
Nhìn thấy Giang Ta bị trói bởi những sợi xích thô kệch, lại bị tra tấn thương tích đầy mình, cô nàng xót xa hỏi:
"Đại ca ca, ngươi có đau lắm không?"
"..."
Giang Ta cúi đầu không nói gì.
Liễu Uyển Thi đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra, mùi đồ ăn thơm nức mũi lập tức lan tỏa.
Không sai.
Quân Thường Tiếu tính dùng "mỹ thực kế" để dụ dỗ!
Còn phải nói, Giang Tà bị bỏ đói mấy ngày, vừa ngửi thấy mùi thơm khiến người ta mê mẩn ấy, bụng lập tức sôi lên "ùng ục".
"Đại ca ca, ta để đồ ăn ở đây nhé."
Liễu Uyển Nhi bày đồ ăn ra trước mặt, rồi thu dọn rời đi.
Lào xào lào xào!
Giang Tà kéo dây xích, nhọc nhằn lê lết qua, bất quá hai tay vẫn bị trói ngược, nên chỉ có thể dùng miệng ngoạm lấy thức ăn.
Hắn không hề lo lắng trong đồ ăn có bỏ độc, dù gì cũng đã thành tù nhân, nếu đối phương muốn mình chết, tuyệt đối không cần bày vẽ màu mè như vậy.
Nhóp nhép, nhóp nhép!
Giang Tà ngấu nghiến lấy đồ ăn làm từ tay Liễu Uyển Thi, cảm thấy bản thân như đang tắm mình trong gió xuân nơi sơn dã, sảng khoái mỹ diệu vô cùng!
Trong lúc mơ hồ, hắn chợt nhớ lại thời thơ ấu, nhớ đến tình cảnh cơn đói ập đến, tỷ tỷ đã dắt mình đến tửu lầu trên trấn, trộm lấy bữa cơm thừa.
"Tỷ tỷ, có thịt nè!"
"Tỷ tỷ, còn có con cá chưa bị ăn nè!"
"Tỷ tỷ, sao tỷ không ăn vậy?"
"Tỷ không đói."
Lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ nên không biết, không phải tỷ tỷ mình không đói, mà vì muốn đưa cho hắn những đồ ăn mình đã bất chấp nguy hiểm trộm về.
Mặc dù chỉ là cơm thừa canh cặn, nhưng đối với hắn lại là bữa cơm gã ăn ngon nhất, thấy thoả thích nhất từ lúc sinh ra.