Hề Tịnh Tuyền đứng trước một gốc cây, từng chiếc lá phong rực đỏ rơi lả tả bên người.
Cảnh đẹp, người đẹp, tô điểm cho bức tranh thêm lộng lẫy.
"Hề cung chủ."
Không lâu sau, Quân Thường Tiếu đã tới.
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền xoay người, cười nói:
"Ta mời ngươi đến, có phải có hơi đường đột không?"
Hai người cách nhau chỉ có vài mét.
Nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì quốc sắc thiên hương, chung quanh lá phong rơi đầy như thác đổ, khung cảnh quả thật nên thơ.
Quân Thường Tiếu nói:
"Sao lại thế chứ."
Hề Tịnh Huyền mân mê một chiếc lá rơi trên bờ vai, nói:
"Ta nghe đệ tử nói đây là một khu rừng lá phong."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu đáp.
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Phong cảnh nhất định rất đẹp, chỉ tiếc là bổn cung không thể nào thưởng thức."
Lời nói có phần đa cảm.
Đứng đằng xa, đám người Lệ Nhi và đệ tử thấy thế, tức thời trở nên trầm lặng.
Quân Thường Tiếu nói:
"So với phong cảnh thì Hề cung chủ càng đẹp hơn, những cây phong lá phong này không có mắt, không có may mắn để nhìn, thật đáng tiếc cho bọn chúng."
"Phì."
Hề Tịnh Tuyền che miệng mỉm cười, nỗi ưu sầu giữa hai hàng lông mày cũng theo đó mà tan biến.
Lệ Nhi thở dài một hơi, thầm nói:
"Không ngờ cái tên này còn biết nịnh nọt."
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Ngươi rất biết lấy lòng con gái có phải không?"
Quân Thường Tiếu la ầm trong bụng nói:
"Con meo nó, ta mà biết lấy lòng con gái thì giờ này đã không còn độc thân rồi!"
"Hề cung chủ hiểu lầm rồi."
Hắn chính nghĩa ngôn từ nói:
"Ta không phải đang lấy lòng, mà là nói thật."
"Nói vậy."
Hề Tịnh Tuyền nhoẻn miệng cười:
"Ta thật sự rất đẹp ư?"
"Rất đẹp."
Quân Thường Tiếu đáp.
Con hàng này quả thật không phải đang nịnh mà là nói thật, bởi tướng mạo của cung chủ Diệu Hoa Cung, thật sự không hề thua kém Lục Thiên Thiên.
Hề Tịnh Tuyền chua chát nói:
"Có đẹp hơn thì cũng chẳng thấy được."
"Ấy."
Động một chút là ủ rũ, khiến Quân Thường Tiếu tiếp chiêu mệt mỏi không kịp thở.