Lúc Tô Mặc vẫn còn tức giận thì Hassan đã tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt xám xịt của Tô Mặc, tim Hassan chợt thắt lại.
Làm sao đây, Tô Mặc còn chưa phạt mà hắn đã ngất đi, Tô Mặc nhất định rất tức giận!
“Xin lỗi……”.
Hassan hoảng sợ nhìn Tô Mặc, mở rộng hai chân để lộ động nhỏ đang ngậm đuôi và nút thắt phía sau: “Em phạt tôi đi, Tô Mặc……”.
Xin! Lỗi! Con! Khỉ! Khô! Á! Tô Mặc hoàn toàn phát điên.
Đã giờ phút này rồi mà anh còn xin lỗi làm quái gì! Rốt cuộc anh muốn xin lỗi em cái gì hả!
Tô Mặc thiệt muốn phạt nặng Hassan một lần theo ý hắn, nếu không thì khó mà xóa được mối hận trong lòng cậu! Nhưng mà, nhưng mà! Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hassan, phạt nữa thì đi luôn cái mạng chó mất!
Tô Mặc tức tối thả tay Hassan rồi thô bạo giật lỏng nút thắt trên người hắn ra, quát lên: “Tự tháo dây thừng! Tắm cho sạch sẽ! Chờ tôi quay lại rồi xem xem phạt anh thế nào!”.
Nói rồi xông ra ngoài.
Còn không đi thì cậu tức chết mất!
Hassan sững sờ nhìn Tô Mặc nổi giận chạy đi, trong lòng khó chịu vô cùng.
Hắn đúng là vô dụng, chẳng phải chỉ là kiềm xuống không bắn thôi sao, mệnh lệnh đơn giản như vậy mà hắn cũng không làm được, thảo nào Tô Mặc giận như vậy.
Hassan mất hồn mất vía kéo đứt dây thừng trên người thành mấy khúc vứt đi, sau đó loạng choạng vào buồng tắm.
Thùng tắm lớn bốc lên hơi nóng, nước tắm đã được đổ đầy.
Cuộn người lại ngâm mình trong làn nước ấm, Hassan ôm mặt bật khóc.
Tô Mặc còn tốt với hắn như vậy, là vì Tô Mặc không biết hắn đã hại cậu mất đi thứ gì.
Hắn hy vọng mình có thể làm tốt hơn một chút, khiến Tô Mặc vừa lòng hơn một chút, thế thì khi Tô Mặc biết chuyện, cho dù chỉ là một con rối như ý nguyện, cũng có thể suy xét, khoan dung để hắn giữ lại bên cạnh.
Nước trong thùng tắm dần lạnh đi, Hassan nghe lệnh Tô Mặc tắm rửa thật sạch sẽ, sau đó thu dọn giường đệm đã bẩn vì mồ hôi và dịch thể.
Cái đuôi trong lỗ hậu không ngừng tra tấn hắn, gậy thịt lại rục rịch ngẩng đầu, Hassan nhặt lấy cọng cỏ lúc nãy Tô Mặc tiện tay vứt sang một bên nhìn ngắm một chút, ra sân hái một cọng giống vậy, sau đó chậm rãi đẩy vào lỗ sáo của mình.
Bên trong gậy thịt lại truyền đến cảm giác được cọ xát kì dị, chạy dọc lên trên qua đốt sống đuôi, khiến cả cơ thể tê dại.
Hassan run rẩy nghiến răng, chậm rãi đẩy cọng cỏ vào nơi sâu nhất, rồi từ từ rút ra, sau đó động tác dần nhanh hơn.
Hắn đang ép mình dần thích ứng với loại kích thích này, không muốn hở tí là bắn nữa.
Tô Mặc bực bội bận rộn trong bệnh viện một hồi, lòng lại vẫn không bỏ mặc Hassan được, không biết tên ngốc đó có chăm sóc bản thân đàng hoàng hay không.
Sau lần thứ ba làm giống đực đến đây bôi thuốc kêu la thảm thiết, Tô Mặc “được” các trợ lý cung kính mời về nhà.
Vừa đẩy cửa đã thấy Hassan đang nằm trên giường cầm một cọng cỏ đâm rút lỗ niệu đạo.
Tô Mặc chỉ cảm thấy dường như có một đàn Alpaca đang chạy qua như điên trong lòng mình.
*
* Xem lại chú thích 16 chương 59
Hình tượng chuyên ngành của ống thông tiểu thoáng chốc bị phá hủy hết sạch! Còn chơi đến sướng như vậy! Đúng là chỉ có anh mới suy ra được thôi!
Tô Mặc nhẹ chân, lặng lẽ tiến tới.
Nếu là bình thường, dù Tô Mặc có bước nhẹ đến mấy cũng không thể thoát khỏi tai Hassan, nhưng lúc này hắn đang tuyệt vọng chống chọi với cơn khoái cảm mãnh liệt dâng trào bên trong cậu bé của mình, cho đến khi Tô Mặc đến cạnh giường vẫn không phát hiện.
Tô Mặc ở cự ly gần nhìn Hassan lấy cọng cỏ đâm vào dương vật của chính mình, lại ngó dáng vẻ say sưa, cau mày căng cứng người, dù cậu đứng ngay bên cạnh cũng không biết của hắn, chẳng hiểu sao thấy khó chịu trong lòng vô cùng.
“Chơi vui không?”, cậu ghé sát tai Hassan khẽ hỏi.
Hassan hoảng sợ giật nảy người, tay run lên vô tình đẩy cọng cỏ sâu vào trong, đau đến độ phải thét lên nhưng được nửa tiếng lại vội nhịn xuống.
Hắn hốt hoảng nhìn về phía Tô Mặc, như thể đang làm chuyện xấu gì đó không thể phô cho người ta nhìn.
…… Ờ thì chuyện hắn làm quả thật có chút không thể cho người ta thấy được.
Nhưng đâu tới nỗi phải lấy cái chết để tạ tội! Sao lại lộ vẻ tuyệt vọng như vậy! Tô Mặc phát hiện mình vẫn không tài nào hiểu được mạch não của Hassan.
“Tiếp tục đi! Chẳng phải mới rồi còn chơi đã lắm sao? Sao, không muốn cho em xem?”.
Tô Mặc hừ lạnh.
Hassan vội lắc đầu, tay cầm chặt cọng cỏ tiếp tục đẩy vào, rút ra.
Tô Mặc đứng nhìn một hồi thấy có hơi mệt, mà ngồi xuống thì lại không thấy rõ, vì vậy ra lệnh: “Quỳ xuống, đưa mặt về phía em”.
Hassan nghe lời làm theo, Tô Mặc tinh mắt thấy được dị vật giữa hai chân hắn, lúc này mới nhớ cái đuôi còn cắm trong lỗ hậu vẫn chưa rút ra.
Thế này cũng được.
“Còn đuôi nữa, cùng lúc làm cả trước lẫn sau đi”.
Dù sao Hassan cũng thích chơi thế này, dứt khoát để hắn chơi cho đã vậy.
Cơ thể Hassan cứng đờ, động tác phía trước vẫn không ngừng lại, một tay khác chậm rãi đưa ra sau, dùng tần suất tương tự nắm đuôi đâm vào rút ra.
Phía trước, phía sau, dù là mặt nào cũng mang đến cảm giác sung sướng mãnh liệt, làm một phía cũng đủ tra tấn hắn.
Giờ còn phải tấn công từ hai phía, Hassan cảm thấy bản thân khó chịu gần chết.
Hắn nghiến chặt răng, cổ họng cố nén xuống tiếng rên đau đớn.
Danh Sách Chương: