Khi Hassan về, Tô Mặc đã tỉnh dậy, thấy Hassan trở lại liền vui vẻ đón chào, tinh thần có vẻ tốt hơn trước nhiều.
Tuy không rõ đã có chuyện gì nhưng Hassan vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng trước đó của Tô Mặc thật sự là dọa chết hắn, hắn thề sau này không làm với Tô Mặc nữa, nhất định phải đợi đến khi em ấy trưởng thành!Về phần Tô Mặc, chẳng qua là cuối cùng cậu cũng nghĩ thông mà thôi.
Vì mấy tên tra nam mà suy sụp cả ngày thì chẳng phải bệnh sao! Đời người đắc ý nên tận hưởng [12] , hạnh phúc trước mắt quan trọng hơn!
([12] một câu trong tác phẩm “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, nguyên văn là “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt”, nghĩa là “đời người đắc ý nên tận hưởng, chớ để chén vàng rỗng dưới trăng”)
Tô Mặc quyết định lại ra ngoài đi dạo.
Tuy hôm nay không có phiên chợ nhưng mục đích của cậu vốn cũng chẳng phải là mua sắm.
Huýt sáo, hít thở không khí trong lành tươi mát, đi dạo chung quanh, hạnh phúc biết bao nhiêu! Ở một thế giới không máy tính không mạng mẽo này, muốn trạch cũng trạch * không nổi!(* : trạch nghĩa là yên định, ý ở đây là chỉ các trạch nam/nữ, cả ngày chỉ thích ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài, gần như không có, like me :”>)Ngoài ra, Tô Mặc cũng muốn xem xem mình có thể làm cái gì.
Kéo sợi dệt vải này nọ cậu nhất định không làm, làm ruộng hái rau cũng không có hứng thú, hái trái cây gì đó thỉnh thoảng làm cho vui còn được chứ dựa vào đó mà mưu sinh thì thôi khỏi luôn đi.
Chẳng lẽ tiếp tục làm bác sĩ? Nhưng thảo dược của Lucca cậu xem qua rồi, không hề giống với những gì cậu biết…Tô Mặc có hơi oải.
Tuy trước khi trưởng thành, Hassan sẽ nuôi cậu, sau khi trưởng thành… Hassan cũng vẫn tiếp tục nuôi cậu, nhưng độc lập về kinh tế đã là bản năng, không thể tự nuôi sống mình sẽ khiến cậu có cảm giác không an toàn.Có nên tới chỗ Lucca học vài thứ không ta? Nhưng năm đó chỉ học trung y có một học kỳ thôi mà đã suýt tắt thở rồi, cậu thật sự không hề có thiên phú về mấy vụ thảo dược bốc thuốc này nọ.
Chứ nếu động dao thì thoải mái hơn nhiều, nhưng chỗ này lại không có điều kiện… Hửm? Được không ta? Ở đây có dao kim loại rồi, kim chỉ cũng có thấy qua.
Kẹp cầm máu… đã có kéo rồi, chắc cũng tạo ra nó được.
Nhưng thuốc sát trùng thì sao? Rồi đèn mổ nữa…Tô Mặc vừa suy nghĩ vừa để Hassan dắt tay mình đi, hồn nhiên không phát giác được chung quanh có biết bao nhiêu tầm mắt dồn về phía mình.Lúc trước Tô Mặc chỉ mới ra cửa một lần, hôm đó vừa vặn lại có chợ phiên, người nhiều, việc cũng nhiều nên không bị người ta chú ý.
Hôm nay, người trên đường đều là những người đi dạo giống Tô Mặc, rảnh rỗi không có gì làm, ngó đông ngó tay liền phát hiện một gương mặt mới, nhìn tiếp thì phát hiện là một tiểu giống cái, dòm kỹ hơn nữa, thế mà lại là một tiểu giống cái cực kỳ xinh đẹp! Ngó qua người kế bên – là Hassan! Nói cách khác! Đây chính là tiểu giống cái thông minh thiếu chút nữa đã làm khó được toàn bộ dũng sĩ Thú nhân! Không ngờ cậu ấy không chỉ trí tuệ mà còn xinh đẹp như vậy! Riley chết tiệt, sao không nói gì hết!Các giống đực trẻ tuổi kích động vừa lôi Riley vô góc đánh, vừa đẩy tới đẩy lui lướt qua lướt lại trước mặt giống cái… Không được để ý… quay lại tiếp tục đi qua… Người ta không ngó tới… Ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua với tư thái uy vũ hùng tráng nhất của mình… Tiếp tục bị lơ…Đám giống đực bị đả kích sâu sắc.
Tại sao tiểu giống cái lại không thèm để mắt tới bọn họ! Bọn họ rõ ràng là những dũng sĩ ưu nhất trẻ tuổi nhất trong bộ lạc, mạnh hơn cái tên Hassan không ai cần kia nhiều mà! Lại nhìn Hassan nắm bàn tay nhỏ nhắn của tiểu giống cái, khóe miệng ngậm đầy ý cười, đây… đây là đang khoe khoang sao! Không phải, rõ ràng là khiêu khích!Đám giống đực phẫn nộ chen nhau đi tới.
“Hassan! Bọn tôi muốn khiêu chiến cậu!”“Tôi chấp nhận.” Hassan bình thản đáp.
Từ khi trở thành người thủ hộ của Tô Mặc, hắn đã biết sẽ có ngày này.
“Nhưng tôi phải đưa Tô Mặc về nhà trước đã.” Trận chiến sắp tới sẽ rất thô bạo, thậm chí là đẫm máu, hắn không muốn Tô Mặc bị dọa.Aiya, thì ra tiểu giống cái tên Tô Mặc, tên dễ nghe ghê! Các giống đực nhiệt huyết sôi trào lần lượt tỏ vẻ đưa về làm gì, để Tô Mặc ở lại xem chứ! Bọn tui cực kỳ mong có dịp thể hiện trước mặt tiểu giống cái mà!Tô Mặc đang chu du trên cõi tiên bị tiếng ồn ào xung quanh kéo về, giờ mới phát hiện đã trình diễn tình tiết khiêu chiến nghe nhiều tới thuộc luôn rồi.
Quá thô tục!“Tôi từ chối.”Tô Mặc siết chặt tay Hassan không cho hắn rời đi.
“Hassan là người thủ hộ do chính tôi chọn, cũng sẽ là bạn đời tương lai của tôi.
Trừ anh ấy ra, tôi không chấp nhận bất kỳ ai theo đuổi.
Rất cám ơn các anh đã ưu ái, nhưng cũng đừng vì tôi mà khiêu chiến Hassan.
Bất kể Hassan thắng hay thua, lựa chọn của tôi cũng sẽ không thay đổi.”Cậu cúi người về phía những giống đực đột nhiên an tĩnh lại, lui một bước đứng phía sau Hassan.Tiểu giống cái à, sao cậu có thể làm vậy! Đám giống đực trẻ tuổi bị hất một xô nước lạnh, ai oán vô cùng.
Tuy theo lệ thường, đúng là tiểu giống cái sẽ kết đôi với người thủ hộ của mình nhưng cũng đừng chặn hết đường, không cho chút cơ hội luôn chứ! Ngay cả việc bọn tôi muốn đánh Hassan một trận để trút giận cũng không cho luôn! Rõ ràng các giống cái trong bộ lạc rất thích xem các giống đực khiêu chiến nhau vì bọn họ mà!Thế nhưng, tại sao bị tiểu giống cái từ chối dứt khoát như vậy, mà trái lại bọn họ còn thấy cảm động ta…Hassan cúi đầu nhìn Tô Mặc, kích động đến mức tay cũng phát run.
Tô Mặc quả thật đã từng nói em ấy sẽ là bạn lữ tương lai của hắn, nhưng hắn thật sự không ngờ Tô Mặc sẽ tuyên bố trước mặt nhiều người như vậy, còn trực tiếp từ chối luôn toàn bộ khả năng được theo đuổi.Tô Mặc mỉm cười nhìn Hassan cảm động đến sắp khóc, cố nhón chân hôn hôn cằm Hassan.
“Không cho khóc! Đừng làm tôi mất mặt!”“Ừm.” Hassan cúi đầu đáp, ôm lấy Tô Mặc hôn hôn đỉnh đầu cậu.
Tô Mặc kinh hô một tiếng giãy dụa, căm giận đạp chân Hassan.
Hassan không né không tránh, chỉ mỉm cười xoa đầu Tô Mặc.Chói… chói mù mắt rồi! Các giống đực đáng thương lần lượt rút lui..
Danh Sách Chương: