Mục lục
Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được rồi, đừng khóc.

Tôi không có giận.” Hassan ngồi xuống miệng giếng, ôm Tô Mặc đặt lên đùi mình, vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu dỗ dành.“Nói dối.

Rõ ràng là anh có giận.” Tô Mặc khụt khịt.

“Anh không để ý tới em.”Hassan lặng im trong chốc lát, nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Được rồi, đúng là tôi có giận, nhưng không phải với em.” Hắn ngừng trong giây lát, miễn cưỡng thừa nhận, “Tôi đang giận chính mình.”Tô Mặc khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hassan, nước mắt cũng ngừng chảy, “Tại sao?”Anh giận tôi, tôi còn hiểu được, dù gì cũng do tôi làm quá hết lần này đến lần khác, lần này còn làm người ta ngất luôn.


Thế nhưng, anh giận mình là cái quái gì? Giận bản thân kém người ta sao?Ánh mắt của Tô Mặc vốn trong veo, giờ phút này lại đong đầy nước mắt, lấp la lấp lánh, giờ bị cậu nhìn chằm chằm, lại khiến Hassan có cảm giác như nhịp tim tăng lên gấp bội.

Hassan xấu hổ quay mặt đi, nhỏ giọng nói, “Tôi thấy… xấu hổ.”Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ không còn vì thế mà khổ sở nữa, ra là vẫn chưa được.

Nếu cả hai cùng nhau chìm đắm thì không nói làm gì.

Nhưng Tô Mặc hết lần này đến lần khác đều có thể thản nhiên trêu chọc hắn, bắt hắn làm ra đủ trò xấu hổ.

Mà hắn cũng làm theo thật, còn lên đỉnh trong lúc xấu hổ đó… Khiến hắn còn khó có thể chịu được hơn cả chuyện bản thân làm ra mấy trò mất thể diện kia nữa.Xấu hổ cái gì chứ anh nói tôi nghe coi! Tô Mặc tiếp tục thấy khó hiểu.

Bị tôi chọt mông đến ngất đi chẳng lẽ rất mất mặt sao? Tuy rằng cũng chả vinh quanh cho lắm.

Hơn nữa lần cuối cùng đó, rõ ràng là chính anh… A! Cậu hiểu rồi! Một tia sáng lóe lên trong đầu Tô Mặc.

“Ý anh là vụ anh gọi tôi là anh…” Từ ‘hai’ còn lại còn chưa nói hết đã bị Hassan đưa tay bịt miệng lại, trực tiếp chứng minh rằng suy đoán của cậu là chính xác.Tô Mặc từ từ híp mắt mỉm cười.

Aiya, Hassan à, thẹn thùng như vầy là hông được đâu nha.

Chẳng lẽ anh không biết, vào lúc này ai liều thì người đó càng không biết xấu hổ hơn sao?Tô Mặc chậm rãi kéo bàn tay bịt miệng mình của Hassan xuống, mỉm cười ngọt ngào với Hassan, “Anh, anh Hassan, anh hai tốt Hassan.


Đừng giận có được không? Thế em làm mèo nhỏ của Hassan được không?”Mặt Hassan đột nhiên đỏ bừng, không dám tin trợn tròn mắt nhìn Tô Mặc.

Hai mắt Tô Mặc vừa tròn lại sáng rực, đồng tử lưu chuyển, trông ngây thơ như mèo, cũng tràn ngập hấp dẫn như mèo con.Tô Mặc thấy Hassan cứng đờ không chịu động đậy liền dứt khoát xoay người dạng chân ngồi trên đùi Hassan, vòng tay ôm lấy cổ Hassan, vừa khẽ cọ xát, vừa ghé sát tai hắn nhỏ giọng nỉ non.

“Nếu anh Hassan giận thì cứ phạt mèo nhỏ được không? Mạnh mẽ đâm mông mèo nhỏ… dù mèo nhỏ có khóc lóc cầu tha thứ cũng không dừng… ưm… đến tận khi vắt khô mèo nhỏ…”“Im lặng!” Hassan chật vật cắt ngang Tô Mặc, “Ai dạy em nói mấy cái… mấy cái này…”“Anh không vui sao?” Tô Mặc khúc khích cọ xát vật đã cứng lên giữa hai chân hắn, “Nhưng anh đã cứng rồi này!”“Em!” Hassan thật sự là không biết nên nói gì mới tốt.

Có một giống cái cứ cạ cạ trong ngực như vầy, lại còn không biết xấu hổ nói mấy câu như thế kia, không cứng thì chẳng phải là giống đực nữa rồi! “Không được nói nữa!”Tô Mặc quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một lúc sau mới nhẹ nhàng cọ cổ Hassan.

“Hassan, em cũng cứng rồi… Thật ra có hơi ngượng nhưng lại rất thoải mái.

Hassan cũng thế đúng không?”Hassan yên lặng trong chốc lát, rồi mới cúi đầu ừm một tiếng.Tô Mặc cười khẽ.

“Cho nên Hassan không cần phải giận bản thân nữa.


Đây là chuyện mà cả hai ta đều thích mà.”Hassan lại cúi gằm đầu ưm tiếng nữa.Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng vùi đầu vào hõm vai Hassan, trong lòng thì liều mạng đập đầu vào tường.Thật ra, thật ra anh đây tuyệt đối không thích đâuuuu! Xấu hổ bỏ mọe đó! Tóc gáy dựng lên hết đây này! Mèo nhỏ cái quần, bị đâm tới khóc lóc xin tha gì đó… Nghĩ tới xíu thôi đã muốn nôn rồi! Cả đời này anh đây chưa từng nói qua mấy câu không biết xấu hổ thế này đâuuuuuu! Còn bị chọt chọt vào cúc hoa nhỏ nữa! ! !Đáng lắm! Ai bảo mày có người yêu hay ngượng như thế, còn làm mấy chuyện kịch liệt như vậy nữa.

Một âm thanh khác trong đầu cậu bật ra tiếng cười khẽ.

Bây giờ hắn không cần phải trách cứ bản thân vì xấu hổ nữa.

Cậu không thấy vui cho hắn sao?Thôi được rồi, tôi thấy rất vui cho hắn.

Nhưng mà anh đây rõ ràng cũng rất ngượng đó! Tô Mặc tức giận tựa trên vai Hassan nghiếng răng, phát ra mấy tiếng lầu bầu như mèo nhỏ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK