Mục lục
Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hassan?”.

Tô Mặc ngơ ngác nhìn Hassan, chần chừ khẽ gọi.Vừa nói xong, mặt mày Hassan đã đỏ gay vì xấu hổ, lại thấy Tô Mặc chỉ nhìn hắn chứ không làm gì, trong lòng vừa thẹn lại vội; hai mắt đã ửng đỏ, suýt nữa lại khóc.“Làm tôi đi, Tô Mặc.

Chẳng phải em nói muốn dùng nắm tay làm tôi sao? Tôi muốn em làm thế, không hề miễn cưỡng, thật sự không có! Nắm tay của Tô Mặc… ở trong cơ thể tôi… tôi rất thích…”.Tô Mặc nhìn vẻ mặt gấp gáp của Hassan.

Rõ ràng đang xấu hổ cùng cực, cả người run lẩy bẩy nhưng vẫn ép buộc bản thân tuôn ra những lời dâm ngôn uế ngữ.

Rõ ràng bị cậu ức hiếp đến nỗi bật khóc, nhưng lại cố gắng kiên trì muốn tiếp tục.

Hassan thế này…Tô Mặc dịu dàng khẽ thở dài, hôn lên đôi môi run rẩy của Hassan: “Hassan, em yêu anh”.Cậu không biết lời yêu này có ý nghĩa thế nào trong thế giới thú nhân, dù sao Hassan tốt với cậu như vậy nhưng cậu lại chưa nói yêu bao giờ.

Thế nhưng, giờ đây, trừ câu yêu cũ rích này, không một lời nào khác có thể tỏ rõ tâm trạng bây giờ của cậu.

Được bao dung, được trân trọng, vì muốn đối phương cũng được bao dung và trân trọng như vậy, muốn hắn có được tất cả những điều tốt nhất, để hắn không phải thương tiếc cho mình nữa.

Tình cảm nồng đượm như vậy có lẽ không thể trường cửu, nhưng ít nhất cũng thật sự chân thành khi nói ra ngay lúc này.Hassan ngây người.


hắn sững sờ nhìn Tô Mặc.

Tô Mặc có biết cậu đang nói cái gì không? Em ấy hiểu câu đó có nghĩa gì chứ?Em yêu anh.

Đây là lời thề bạn đời cấp bậc cao nhất.

Vào sinh ra tử, mãi không lời xa.

Vì yêu anh, chỉ yêu anh, nên không muốn tiếp tục ở lại thế giới không còn anh.

Thế giới không có anh, cũng không còn em nữa.“Tô Mặc, tôi yêu em”.

Hassan run run nói.

Cho dù Tô Mặc nghĩ gì, hắn vẫn thề với chính mình.Tô Mặc cười híp cả mắt.

Cậu dịu dàng hôn lên môi Hassan một hồi, mới kề sát tai hắn, khẽ nói: “Thật sự muốn tiếp tục sao? Nếu không thích cũng chẳng sao cả”.Hô hấp của Hassan có phần hỗn loạn.

Sau khi động thịt phía sau đã quen với độ kéo căng hiện tại, đau đớn không còn nữa; mà trái lại, những cơn khoái cảm khó tả chợt không ngừng ập tới.

“Tôi muốn, Tô Mặc”.

Giọng Hassan run run như rên rỉ.Nghe thấy giọng điệu đó, cuối cùng Tô Mặc cũng yên lòng, không lo Hassan quá miễn cưỡng bản thân nữa.“Nhìn này, Hassan”.

Tô Mặc nhúc nhích cổ tay, hấp dẫn sự chú ý của Hassan: “Thật ra bây giờ em vẫn chưa dùng nắm tay đâu.

Hassan cảm thấy không?”.Hassan cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng.

Trong quá trình cắm vào, tay của Tô Mặc vẫn luôn để ở tư thế năm ngón tay duỗi thẳng khép vào nhau, sau khi đưa vào cũng không thay đổi.

Sau đó, Hassan cảm nhận được các ngón tay xâm nhập vào người chậm rãi nhúc nhích, chúng dần cuộn lại, cho đến khi thay đổi thành một nắm tay khá lớn so với đường ruột.


Không đau đớn mấy, lại có cảm giác được lấp đầy không gì sánh nổi, làm Hassan phải cúi đầu cất tiếng rên.Tô Mặc chỉnh lại một chút vị trí của nắm tay, hơi đẩy về phía bụng dưới của Hassan.

“Nhìn này, nắm tay của em ở trong này.

Hassan nhìn thấy không?”.Hassan nhỏ giọng hô ‘a’, cơ bụng căng cứng bất ngờ thắt lại, đẩy nắm tay của Tô Mặc ra.Tô Mặc khẽ cười, tay tiếp tục dùng lực, khớp ngón tay gấp khúc kề sát vách ruột chậm rãi đẩy vào, cho đến khi chạm phải nơi nào đó dạng bán cầu.“A…”, Tiếng rên rỉ của Hassan tức thì biến đổi.Tô Mặc dùng khớp ngón tay ấn mạnh vào nơi đó, Hassan đồng thời thét lên, cậu bé bên dưới co giật liên hồi.

Khi các khớp ngón tay tiếp tục di chuyển, xoay vòng, cọ xát, Hassan liền phát ra âm thanh như khóc, bắn ra dòng dịch mãnh liệt.Thế nhưng, Tô Mặc lại không cho thời khắc này dễ dàng chấm dứt như vậy.

Cậu quyết không buông tha nơi gồ lên kia, làm Hassan cứ mãi thét to, cả người cũng giật nảy không ngừng, bắn ra hết dòng dịch này đến dòng dịch khác, giống như vĩnh viễn không muốn ngừng vậy.“A a a a a… A ha… Không được… Tô Mặc… đừng mà… A a a a a!”.Hassan hét khản cả cổ, miệng thì la không muốn, nhưng nửa người dưới lại cứ bắn tinh liên tục, chẳng khác nào miệng thì nói một đằng, đầu nghĩ một nẻo.

Thế nhưng, chỉ có bản thân Hassan mới hiểu cảm giác bị nắm tay vắt khô là như thế nào, giống người toàn bộ thân thể đều biến thành con rối bắn tinh, mà nắm tay kia đang chậm rãi bật chốt mở vậy.

Bất kể ý nguyện của con rối ra sao, trừ phi bị chơi nát, không thì chỉ có thể tuân theo cài đặt được thiết lập, không ngừng bắn tinh; cho dù tinh dịch hoàn toàn không còn nữa thì cứ vẫn lên đỉnh, thậm chí còn bắn ra dòng dịch vàng óng.Khiến Hassan mất khống chế một lần nữa, cuối cùng Tô Mặc cũng dừng lại cuộc “tàn sát”.

“Hassan? Anh còn ổn chứ?”.Hassan hớp từng ngụm không khí, thở hổn hển, cơ thể co giật liên tục, đôi mắt nhìn về phía Tô Mặc đã mất đi tiêu cự.

Một lúc lâu sau, hắn mới dần hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói: “Vẫn ổn.

Tiếp tục đi”.Tuy rằng cả người dường như không còn của chính mình nữa, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ; thế nhưng, cảm giác sảng khoái tột đỉnh cùng cực đó, hắn vừa sợ hãi lại vừa lưu luyến, không kìm được muốn có được nhiều hơn.Tô Mặc hôn hôn Hassan.

“Hassan, anh tuyệt lắm”.


Cậu thật sự không ngờ Hassan lại có thể thừa nhận được nhiều như vậy, hơn nữa không phải cố gắng chịu đựng, mà thật sự cảm nhận và hưởng thụ được sự sung sướng trong đó.“Bây giờ em sẽ đẩy tay vào sâu hơn.

Em sẽ đưa toàn bộ cánh tay vào”.

Tô Mặc chỉ vào khuỷu tay, nói với Hassan.Hassan ngừng thở trong thoáng chốc, sau đó rên rỉ thở gấp: “Vào đi.

Tô Mặc, tiến vào đi”.“Ừm, em vào đây”.

Tô Mặc thẳng người dậy, dùng sức nặng cơ thể đẩy nắm tay và cả cánh tay vào.

Hassan gào thét, cơ mông và cơ đùi xung quanh động thịt như đều run rẩy không ngừng, thế nhưng cơ thể đang kiệt sức cũng chỉ có thể tội nghiệp kháng cự ít ỏi, hoàn toàn có thể xem nhẹ trước sự áp bách của cả người Tô Mặc.Hassan trơ mắt nhìn tay của Tô Mặc từ từ từng chút một tiến vào hậu huyệt của mình, cảm nhận được nắm tay trong cơ thể đang không ngừng mở rộng đường ruột thành chiều sâu đáng kinh ngạc, giống như cả người đã bị Tô Mặc đâm xuyên qua, ngay cả trái tim cũng bị siết chặt lấy.“Tô Mặc… Tô Mặc…”.

Hassan run rẩy thét lên.

Không biết vì sao, loại cảm giác bị Tô Mặc hoàn toàn chi phối, thậm chí là chinh phục này, lại thơm ngọt, khiến người ta phải say mê như vậy.

Không cần suy nghĩ đắn đo, không cần xấu hổ, tự trách, không phải kháng cự, hắn chỉ cần buông thả bản thân, nghe theo Tô Mặc là có thể đạt được sự vui sướng cùng an lòng cực hạn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK