• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần, Dư An kiểm tra hòm thư mới nhìn thấy email Mạc Liêm gửi cho cô. Cô đọc đi đọc lại nhiều lần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ, cuối cùng cũng có người chia sẻ niềm hạnh phúc này với cô.

Cô biết Mạc Liêm là ai, là anh trai của chồng chị Hề Gia. Có đoạn thời gian trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức của anh, tin đồn cũng có đủ kiểu.

Có lẽ anh không muốn người khác biết bộ mặt âm u của mình.

Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng anh tử tế hơn như vậy. Cô cũng tin rằng anh sẽ bước ra từ cõi âm u. Cô không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì, xưa nay không hỏi, cũng không phỏng đoán bừa.

Đối với cô, anh luôn tồn tại trong ấm áp. Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai vẫn vậy.

Dư An trả lời: 【Cảm ơn ngài, tôi chính là Dư An đó. Ngài cũng hãy cố lên, mong chờ tin tốt của ngài.】

Bên Mạc Liêm đang là nửa đêm, anh vẫn còn ở công ty chưa về.

Anh biết cố lên mà Dư An nói ở đây là gì, tìm bạn gái, sau đó có một tổ ấm của riêng mình.

Anh vẫn luôn do dự trằn trọc chuyện hôn nhân.

Ông nội nói anh sẽ là một người ba tốt.

Trong khoảng khắc đó, anh nghĩ, nếu mẹ của con anh là Khương Thấm thì sẽ như thế nào. Ý nghĩ này vừa lóe lên đã vội biến mất. Vừa hoang đường lại buồn cười.

Khương Thấm chán ghét anh bao nhiêu anh rõ hơn ai hết.

Cách một năm kể từ lần gặp Khương Thấm ở nhà hàng.

Lại một năm đã trôi qua. Trong lúc đó anh có về Bắc Kinh hai lần, có một lần suýt nữa gặp nhau. Đến nhà ông bà nội, ông nội nói: Đúng lúc hôm nay Thấm Thấm cũng qua đây thăm chúng ta, mới đi chưa được bao lâu.

Có lẽ cô biết anh sẽ về nên rời đi sớm.

Cô chán ghét anh như vậy, không có lý do gì để ở nhà ông bà nội để chạm mặt với anh.

Không biết cô nói chuyện gì với ông bà nội, ông bà nội lại lảm nhảm vài việc nhà với cô.

Cô mang theo rất nhiều trái cây tới thăm ông bà nội, nghe nói đó là cô tự tay đến nông trường hái xuống.

Bình thường anh không có thói quen ăn trái cây nhưng hôm đó lại ăn rất nhiều.

Ông bà nội cũng nói vài câu về cô, khen cô hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.

Đó là lần duy nhất trong năm qua anh nghe được tin tức về cô.

Sau đó, anh thỉnh thoảng sẽ xem tin tức giải trí trong nước nhưng những tin liên quan đến cô đều cũ rích và ít ỏi.

Từ năm trước đến tháng mười năm nay, tất cả các tài khoản xã hội của cô đều bặt vô âm tính. Anh không biết cô đang ở đâu, đang bận cái gì.

Cũng có thể đã bắt đầu một mối tình mới.

Ở đầu bên kia, Dư An tính giờ lệch bên New York, bây giờ bên kia đang là rạng sáng, Mạc Liêm chắc sẽ chưa đọc được, cô tắt hộp thư.

Dư An thay quần áo, đi qua sát vách làm điểm tâm.

Chu Minh Khiêm lại vừa đóng máy thêm một bộ phim, sáu tháng cuối năm sẽ không quay thêm bộ nào, phần còn lại là để hậu kỳ chế tác, có một nhóm chuyên môn, Chu Minh Khiêm cũng không bận bịu gì, cô cũng được nhờ.

Dư An trực tiếp mở khóa vẫn tay nhà Chu Minh Khiêm, đi vào.

Trong nhà yên tĩnh, hiếm khi cuối tuần không bận gì, chắc Chu Minh Khiêm vẫn chưa rời giường.

Dư An vào bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa buộc tạp dề lên thì Chu Minh Khiêm từ trên lầu đi xuống. Anh đã quen giấc, hơn sáu giờ là dậy.

Dư An nghe tiếng quay đầu, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Cô nhìn anh một cái, tóc ươn ướt, chắc là vừa tắm xong.

Chu Minh Khiêm: "Mới vừa đi chạy bộ buổi sáng về, em tưởng anh lười như em à?"

Dư An thầm nghĩ, tôi còn dậy sớm hơn anh, tin tức hôm nay đã rà xong, thư cũng kiểm tra nốt.

Chu Minh Khiêm vào bếp xem cô làm bữa sáng. Anh tựa ở quầy bar, "Hôm nay đi dạo phố nhé?"

Dư An kinh ngạc, "Anh cũng đi dạo phố?"

Chu Minh Khiêm gật đầu, quấn một góc tạp dề của cô nghịch.

Chẳng phải đàn ông đều không thích dạo phố sao? Dư An: "Anh sẽ đi mua sắm?"

Chu Minh Khiêm: "Sẽ không. Nhưng sẽ dùng tiền."

Dư An không thể phản bác, nói anh đừng kéo tạp dề nữa, cô bắt đầu nướng bánh mì.

Chu Minh Khiêm ra sau lưng cô ôm cô vào ngực. Thân thể Dư An cứng ngắc, cảm giác tê dại bật mode lan truyền khắp từ chân lên đầu.

Chu Minh Khiêm hôn lên vành tai cô làm Dư An không khỏi co rúm, muốn dẫy ra nhưng lại bị anh kéo vào lòng, "Tôi còn phải nướng bánh mì."

Chu Minh Khiêm: "Công việc của lò nướng chứ có phải việc của em đâu."

Dừng một chút, anh nói: "Dư An, em phải điều chỉnh lại trạng thái của mình chứ. Đâu phải vì chúng ta quen biết nhau ba năm mà em xem như đã ở cùng nhau ba năm, sống qua ngày như vợ chồng. Nhưng mấu chốt cũng phải giống vợ chồng nhà người ta chứ, đằng này chúng ta lại không phải."

Hai câu cuối cùng kia, Dư An cái hiểu cái không, nhưng sau đó hình như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.

Chu Minh Khiêm: "Bình thường sao em không làm nũng với anh, không kề cận anh một chút?"

Dư An lo lắng: "Anh không thấy phiền à?"

"Vậy mỗi ngày em đổi một kiểu làm nũng khác nhau, còn có thể tạo linh cảm sáng tác cho anh. Nếu không thì lúc quay mấy cảnh yêu đương sẽ không có hồn."

"..." Nói giống như anh ngây thơ lắm vậy.

Chu Minh Khiêm thì thầm nói: "Anh đã ăn chay ba năm rồi, em còn nỡ để anh tiếp tục sao?"

Dư An giả bộ nghe không hiểu, chỉ tủ lạnh, "Lát nữa làm cho anh mấy miếng thịt xông khói."

Chu Minh Khiêm lấy mấy dụng cụ trên tay cô để xuống, xoay người cô lại, "Em lại giả vờ với anh."

Dư An quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh.

Chu Minh Khiêm cúi người, xoay mặt cô lại, "Hôn anh một cái, hình như em chưa chủ động hôn anh bao giờ."

Dư An: "Sao hôm nay anh lại... dính người như vậy?"

Chu Minh Khiêm: "Muốn ăn thịt nên dỗ ngọt em một chút không được à?" Một câu đôi nghĩa.

Hai gò má ma sát lẫn nhau, hơi thở quấn quanh.

Trái tim Dư An đập bum ba là bum, cô nghiêng đầu, môi sượt qua má anh, sau đó hôn lên môi anh một cái, "Được chưa?"

"Chưa được."

Dư An lại hôn hai lần nữa.

Chu Minh Khiêm cảm thấy mới rồi tắm nước lạnh hóa thành tro. Mùa hè khô nóng, khiến cho nhiệt độ trong người càng cao hơn.

Chu Minh Khiêm cởi tạp dề của cô ra, "Hôm nay không cần ăn sáng đúng giờ, anh không đói bụng." Anh lại ôm cô vào lòng.

Cô cao 1m65 không tính là thấp nhưng đối với anh mà nói thì có vẻ hơi thấp, anh cúi người xuống hôn lên môi cô.

Chu Minh Khiêm bế cô lên, đôi chân của Dư An lơ lửng trên không. Anh luôn dễ dàng bế cô lên, có khi ở đoàn phim lúc nghỉ ngơi, anh sẽ dùng một tay ôm cô.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng bếp. Dư An bị mê hoặc, hai tay vòng lên cổ Chu Minh Khiêm phối hợp với anh.

Hôn sâu thiếu oxi, Dư An choáng váng được Chu Minh Khiêm bế ra khỏi bếp. Lúc định thần lại đã phát hiện mình ở trong phòng ngủ của Chu Minh Khiêm.

Đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của anh, tông màu trắng xám lành lạnh, chăn mền cũng là màu xám khói.

Dư An điều chỉnh hơi thở. Cô biết anh nhịn thật lâu là vì muốn chiều theo cô.

"Không có đồ dùng." Cô không muốn uống thuốc.

Chu Minh Khiêm: "Anh mua rồi." Sáng nay lúc đi chạy bộ đã mua rồi.

Dư An chôn mặt trong cổ của anh, hít thở mùi hương dễ chịu trên người anh.

Chu Minh Khiêm đan chặt mười ngón tay với cô, không vội vã mà tán gẫu với cô, "Chẳng phải em vẫn luôn muốn bồi dưỡng bản thân sao?"

Dư An gật đầu, dạo trước anh nói về chuyện học đạo diễn chuyên nghiệp, cô cũng cảm thấy hứng thú.

Chu Minh Khiêm: "Anh sẽ đăng ký cho em, em đi học đạo diễn cũng được, biên kịch cũng được. Nhưng thôi cứ học đạo diễn đi, đến lúc đó không chừng em có thể đè ép anh, khi đó anh sẽ làm trợ lý bưng trà đổ nước cho em một năm, buối tối lại làm ấm giường cho em."

Dư An: "..." Rõ ràng là một chủ đề nghiêm túc thế mà anh cũng lái sang chuyện này được.

Chu Minh Khiêm trở lại chuyện chính, "Trong một năm em bồi dưỡng, anh sẽ không quay phim, nhân tiện chuẩn bị dự án khoa học viễn tưởng năm sau quay. Như vậy anh sẽ luôn ở Bắc Kinh, có khi sẽ đi công tác nhưng chỉ mấy ngày là sẽ về. Em không cần lo lắng em học ở Bắc Kinh còn anh quay phim ở nơi khác không gặp được nhau. Đến lúc đó chúng ta sinh con, sẽ không làm chậm trễ tương lai của em."

"Chờ khi nào em kết thúc bồi dưỡng thì đến đoàn phim với anh tôi luyện, bộ phim khoa học viễn tưởng đó chắc phải mất hơn một năm quay. Đến lúc đó em vừa trông con vừa theo anh học."

Dư An lẳng lặng nhìn anh, đây là người đàn ông đầu tiên lên kế hoạch cho tương lai của cô, đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ.

Chu Minh Khiêm nói tiếp: "Đến khi bộ khoa học viễn tưởng đóng máy thì bé con cũng hơn một tuổi rồi, khi đó nếu em cảm thấy kiếm đã mài sắt, muốn tự mình quay một bộ phim thì anh sẽ lấy tài nguyên của mình để ủng hộ em."

Dừng một chút, anh nói: "Nhưng phải nói trước, anh chỉ chia sẻ thôi chứ không có giúp không công đâu."

"Sau này khi em đã có tài nguyên riêng của mình, lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc, anh cũng không yêu cầu nhiều, chỉ đừng quên con cún phú quý này là được."

Dư An ôm anh, lần đầu tiên chủ động dán chặt vào người anh như vậy.

Xưa nay cô không dám cùng anh thảo luận những chuyện tương lai dù là chuyện cưới hỏi. Mặc dù ba mẹ Chu đã đồng ý nhưng cô vẫn không dám. Cô thực sự không cảm thấy mình có cái ưu điểm gì xứng đôi với anh.

Chỉ sợ một ngày anh cảm thấy cô không thú vị.

Bị cô ôm thật chặt, Chu Minh Khiêm đã có phản ứng. Không nói thêm lời dư thừa, anh đứng dậy đi kém rèm cửa.

Dư An đang ảo tưởng về một giấc mộng đẹp thì bị Chu Minh Khiêm ôm lấy, gối lên cái gối đầy hơi thở của anh cô mới tỉnh táo trở lại.

"Em căng thẳng gì chứ." Chu Minh Khiêm cúi đầu hỏi cô, "Có phải anh nặng quá đè bẹp em rồi không?"

Dư An lắc đầu, cũng không biết mình căng thẳng cái gì. Có lẽ là do anh quá sáng chói, thân mật như vậy làm cô vô thức căng thẳng.

Cô cố gắng buông lỏng bản thân, quấn anh.

Chu Minh Khiêm hôn cô, làm dịu sự căng thẳng của cô, di dời lực chú ý của cô.

Hơn hai mươi phút sau, hai người mới hợp nhất.

Được anh ôm vào lòng, khoảng cách giữa hai người là không, Dư An mới cảm thấy cuối cùng mình cũng cập bến, có nhà.

Trước kia anh có bao nhiêu nóng nảy nhưng giờ phút này lại cho cô biết bao dịu dàng. Đến khi cô đã thả lỏng anh mới tiến quân thần tốc.

Một buổi sáng, hai người làm không biết mệt.

Buổi trưa, Chu Minh Khiêm ôm Dư An ngủ một giấc rồi mới rời giường.

Sau vài lần trao đổi buổi sáng, lúc này Dư An mới chịu dính anh. Lúc hai người ngồi trên ghé sô pha xem phim, cô vô thức dựa vào ngực anh.

"Bộ này anh xem nhiều lần lắm rồi mà?"

Chu Minh Khiêm gật đầu, "Xem hơn mười lần rồi nhưng hôm nay có em xem cùng."

Dư An hỏi: "Buổi chiều chúng ta ở nhà xem phim à?"

"Xem hết rồi thì đi mua sắm, đi xài tiền. Tiền nhiều quá, thẻ ngân hàng chỉ tăng chứ không giảm."

"..."

Xem hết phim cũng đã chạng vạng tối, bọn họ thay quần áo ra ngoài.

Chu Minh Khiêm vẫn chưa thích ứng được cuộc sống như vậy, nhưng vì Dư An nên anh cũng từ từ điều chỉnh tốc độ đi bộ của mình, sợ đi nhanh quá cô không theo kịp.

Lúc dừng đèn đỏ, Chu Minh Khiêm ngừng xe, nghiêng người hôn lên khóe môi của cô một cái.

Dư An cũng đáp lễ anh một chút. Cảm giác vẫn chưa đủ, cô lại thơm lên môi anh anh thêm cái nữa, sau đó thêm cái nữa, rồi một cái nữa.

Xe đằng sau thúc giục, đèn chuyển xanh, Dư An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, ra hiệu Chu Minh Khiêm lái xe. Thỉnh thaonrg cô sẽ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, tưởng tượng con của bọ họ sẽ ra sao.

*

Bạn học Lã có lời muốn nói: Ăn chay lâu ngày rồi nên nay được ăn canh thịt bằm làm toi ngượng quá hi hi hi.

*

#17072029

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK