Đúng lúc này thì cuộc gọi từ Trình Duy Mặc tới.
Hai phút sau anh nhận được mail.
Mạc Dư Thâm lấy tốc độ nhanh nhất để mở ra, đeo tai nghe, bấm phát. Anh nghe được câu: Tôi sợ anh ấy không muốn kết hôn với tooi nên mới bày đặt làm cái thỏa thuận ly hôn này.
Làm cho tất cả không thoải mái hôm nay của anh tan sạch.
Trước kia mỗi lần cô nói: Ông xã, em chỉ yêu mỗi anh thôi. Em chỉ yêu một người chồng là Mạc Dư Thâm. Không phải là tùy tiện nói cũng không phải nói để dụ anh.
Mạc Dư Thâm nhìn quả bình an trong tay. Có phải cô muốn tặng cho anh nên mới kiếm nhiều cớ như vậy đúng không? Cái gì mà đeo bao tay rồi quên để bao tay vào túi.
Sau khi đưa quả bình an cho anh xong cô cũng không về xe lấy cái khác. Khi đó cô nói lát nữa sẽ xuống lấy cái khác tặng nhưng lúc đó rõ ràng còn chưa lên lầu.
Lúc ấy anh đang chìm sâu trong tâm sự nên chủ quan cho rằng có có ý với Trình Duy Mặc cho nên không để ý chi tiết. Cái cớ này của cô có trăm ngàn sơ hở.
Mạc Dư Thâm gọi lại cho Trình Duy Mặc, "Cảm ơn." Dừng nửa giây. "Thật xin lỗi."
Trình Duy Mặc: "Không có gì. Trước kia tôi từng nói với Khương Thấm là tôi và Hề Gia không có duyên phận. Tôi bày tỏ thì chưa chắc cô ấy đã đồng ý." Cách một cái chớp mắt, "Đều đã qua rồi."
Lời này cũng chính là nói cho bản thân anh nghe.
Tối qua lúc Khương Thấm đón Giáng sinh cùng anh còn nói: Tất cả thầm mến đều không phải tình yêu đích thực. Sở dĩ thầm mến tươi đẹp, khắc cốt ghi tâm động lòng người là bởi vì cậu đem hết tất cả những khát vọng và mơ ước của mình tưởng tượng lên người đối phương. Cậu sẽ cảm thấy đối phương ở trong lòng mình phải như vậy nhưng thật ra không phải. Nói không chừng đến lúc ở bên nhau thật rồi đối phương mới cho cậu thấy một khoảng cách chênh lệch rất lớn, phá tan tất cả mộng ảo tươi đẹp cậu tưởng tượng ra. Đây cũng chính là lý do mà phần lớn các cặp đôi thầm mến sau khi yêu nhau đều chia tay.
Có lẽ là vậy.
Cho dù anh và Hề Gia có như thế nào thì đầu đến cuối anh đều không mong cô ly hôn.
Trong điện thoại là một mảnh im lặng.
Trình Duy Mặc: "Tôi bận đây."
Mạc Dư Thâm "Ừm" một tiếng, kết thúc cuộc gọi.
Từ cao ốc, bóng dáng của Hề Gia xuất hiện.
Mạc Dư Thâm cũng không cần xoắn xuýt chuyện mình có cao lãnh hay không, anh cầm bông hồng lên mở cửa xe.
Hề Gia không dám tin, thế mà anh vẫn chưa đi.
Mạc Dư Thâm cất bước đi qua. Hề Gia thầm tự nhủ chính mình, phải thận trọng, phải biểu hiện "lạnh lùng", không được quá coi trọng anh.
"Có qua có lại, Giáng sinh vui vẻ." Biểu hiện của Mạc Dư Thâm không mấy nhiệt tình. Anh phải đi từng bước.
Hề Gia nhận lấy, "Cảm ơn." Hóa ra là đáp lễ quả bình an kia. Một bông hồng đổi một quả táo, không hơn không kém.
Quả nhiên là thương nhân, cũng là người đàn ông nói không với tình yêu. Sẽ không đưa quà nhiều hơn một phân tiền.
"Đúng rồi, thứ hai này anh có rảnh không?" Hề Gia thản nhiên nói.
Mạc Dư Thâm: "Có việc gì sao?"
Hề Gia: "Hôm nay mẹ tôi hỏi tôi xem mắt với anh thế nào, còn muốn sắp xếp cho chúng ta hẹn hò. Tôi bị cằn nhằn đến phát sợ, nếu anh rảnh thì chúng ta đi lĩnh chứng."
Điều này quả thật làm khó Mạc Dư Thâm rồi. Bọn họ vốn là vợ chồng hợp pháp, lĩnh cái gì chứng chứ.
Thời gian đợi câu trả lời quả thật quá dày vò con nhà người ta.
Hề Gia ngừng thở, trực giác nói cho cô biết Mạc Dư Thâm rất không sẵn lòng. Biểu cảm trên mặt anh cho cô biết hiện tại anh đang tìm cách từ chối cô.
Quả nhiên.
Mạc Dư Thâm nhìn về phía cô, "Mặc dù tôi không muốn kết hôn, lúc trước cũng chưa từng cân nhắc qua hôn nhân. Nhưng chung quy thì hôn nhân đại sự vẫn phải thận trọng. Ly hôn có hệ lụy quá nhiều, ảnh hưởng đến lợi ích chung của công ty hai nhà mà theo sau đó là giá cổ phiếu giảm, cũng sẽ khiến cho người lớn trong nhà không thoải mái. Chúng ta thử tiếp xúc với nhau xem, nếu đạt được đến độ hợp tác tốt nhất thì sẽ kết hôn. Cho dù sau này có ly hôn thì cũng sẽ không bị buộc đi xem mắt nữa. Vậy chi bằng rèn luyện trước để đạt được hợp tác lâu dài. Cô có ý kiến gì không?"
Cô còn có thể ý kiến sao?
Anh nói lý lẽ hùng hồn như vậy, cô còn có thể phản bác được gì?
Hề Gia mỉm cười: "Cũng không tệ."
Nhưng nếu là không lĩnh chứng thì làm sao cô trói được anh, chiếm được anh bây giờ?
Giai đoạn yêu đương cô có thể dọn đến nhà anh ở không?
Đương nhiên không thể.
Trừ phi anh chuyển đến ở cùng cô chứ cô không được quá chủ động.
Ngoài trời gió quá lớn, Mạc Dư Thâm ra hiệu cô lên xe, "Tôi đưa cô về?"
Hề Gia lắc đầu, "Tôi không về nhà, hôm nay còn phải đi huấn luyện." Sau lần từ biệt này, không biết đến khi nào người đàn ông nhàm chán này mới chủ động liên lạc lại với cô.
Thỏa thuận ly hôn đã ký rồi mà lại không lĩnh chứng, vậy sau này cô lấy cớ gì để tìm anh?
Vừa nghĩ đến đây tâm trạng lập tức không vui chút nào.
"Mỗi ngày huấn luyện của tôi đều kết thúc rất muộn, về đến nội thành cũng đã bảy tám giờ. Nhiều khi sợ không có thời gian hẹn hò nên nếu anh có sắp xếp gì trước thì nói tôi một tiếng." Hề Gia ngăn cơn sóng lòng, tạo cơ hội hẹn hò.
Mạc Dư Thâm: "Hầu như mỗi ngày tôi đều tăng ca, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại sau."
Đến lúc đó không biết là bao giờ.
Hề Gia cười nhẹ một cái. Người đan ông này quả nhiên khó đối phó.
Giữa hai người dường như không còn chuyện gì để nói, Hề Gia vẫy bông hoa hồng trong tay, "Cảm ơn nhé."
Mạc Dư Thâm: "Ừm."
Hề Gia tạm biệt anh, đến câu lạc bộ.
Trên đường đi, Hề Gia gọi điện cho Quý Thanh Thời nói anh đưa căn hộ cho cô ở tạm.
Quý Thanh Thời không thể hiểu nổi logic của cô, "Tụi anh đều ở nhà với em vậy mà em còn qua bên chung cư ở làm gì?"
Hề Gia cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi đường vòng tự cứu mình. Ở nhà không tiện hẹn hò với Mạc Dư Thâm, ở chung cư thì may ra.
Cô nói: "Bên chung cư tầm nhìn cao, ngắm cảnh đêm có linh cảm sáng tác, em cũng cần yên tĩnh tuyệt đối, ở nhà đông người nên có chút ồn ào. Tối nay em sẽ chuyển qua luôn nên anh tranh thủ cho người đi dọn dẹp và đem hành lý của em qua luôn nhé."
Quý Thanh Thời bất đắc dĩ dạ một tiếng. Cúp điện thoại, anh gọi thư ký đến nhờ cô phân phó.
Hôm nay thư ký vẫn tới công ty, mặc dùng bình thường có bất mãn với Quý Thanh Thời nhưng nghiêm túc suy nghĩ thì nếu cô không đến, Quý Thanh Thời có thể nghĩ quẩn mà hoài nghi nhân sinh.
Quý Thanh Thời lại hỏi: "Trên mạng không có tin tức gì tiêu cực chứ?" Tôi qua anh đã gỡ cài đặt weibo.
Thư ký: "Không có, đều đã được xử lý chu toàn."
Quý Thanh Thời không nói thêm lời gì, thất thần nhìn chằm chằm màn hình vi tính một lát, "Bộ phim có Gia Gia tham gia biên kịch bao giờ công chiếu?"
Thư ký: "Vẫn còn chưa quyết định. Có điều bên Tinh Lam đã bắt đầu hoạt động tuyên truyền. Cuối tháng này Chu Minh khiêm sẽ dẫn theo các thành viên cốt cán của <Quãng đời còn lại> tham gia một tiết mục giải trí để tuyên truyền phim."
Người mẫu Úc Phỉ không nằm trong dàn diễn viên cũng được mời. Diệp Thu cũng được mời.
Vốn dĩ Diệp Thu chỉ đóng một vai phụ nho nhỏ, nhưng hơn nửa năm nay đã thành lưu lượng. Bây giờ còn bị cư dân mạng ghép couple với Hoắc Đằng, chủ đề chỉ tăng chứ không giảm.
Thư ký không nhả thêm nửa chữ những chuyện liên quan đến Diệp Thu, ám chỉ cũng không khác nhau mấy.
Quý Thanh Thời: "Khi nào phim chiếu thì cô nói tôi một tiếng, tôi sẽ xem cùng Hề Gia, những hoạt động tuyên truyền khác không cần báo cáo."
Thư ký thở dài trong lòng. Xem ra Quý Thanh Thời bị tổn thương không nhẹ, không biết nên vãn hồi như thế nào. Khả năng Diệp Thu cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cô không biết bây giờ trong lòng Quý Thanh Thời đang nghĩ cái gì, toan tính cái gì, nhất thời không thể phỏng đoán được. Có lẽ đợi khi anh tỉnh táo suy nghĩ lại mới biết tình yêu là gì.
***
Buổi tối Hề Gia chuyển vào chung cư của Quý Thanh Thời. Những đồ vật liên qua đến Quý Thanh Thời đều bị cô cho người mang hết qua biệt thự, đến cái khăn mặt cũng không giữ lại.
Quý Thanh Thời về đến nhà, nhìn thấy phòng khách của biệt thự nào thùng nào rương, anh gọi cho Hề Gia, "Em ở phòng của em, đồ của anh em chuyển đi làm gì?"
Đương nhiên là vướng víu rồi.
Sau này lỡ Mạc Dư Thâm có đưa cô về nhà, nhìn thấy mấy đồ vật nam tính như vậy sẽ hiểu lầm. Đề phòng những hiểu lầm không cần thiết, đầu tiên phải chuyển đi hết.
Hề Gia dọn dẹp xong, bật máy tính lên viết kịch bản. Vừa gõ được mấy chữ đã gửi tin nhắn cho Diệp Thu: 【Tớ mới dọn nhà sang chung cư ở.】Cô gửi địa chỉ chung cư cho Diệp Thu.
Diệp Thu xem địa chỉ đây không phải là địa chỉ nhà chung cư lúc đầu của Hề Gia. 【Sao lại dọn nhà?】
Hề Gia: 【Để hẹn hò với Mạc Dư Thâm. ở nhà bất tiện, căn này gần công ty của Mạc Dư Thâm. Lần sau đến tìm tớ thì đừng đi nhầm đấy.】
Diệp Thu không biết đây là chung cư của Quý Thanh Thời. Anh có nhiều căn hộ, trước kia cô và Quý Thanh Thời ở một căn khác, sau khia chia tay Quý Thanh Thời mới chuyển về đây.
Hề Gia: 【Sắp đến tết rồi, đếm lúc đó cậu đến nhà tớ ăn cơm nhé?】
Diệp Thu do dự hồi lâu, vẫn là quyết định nói cho Hề Gia biết cô và Quý Thanh Thời đã chia tay. Lý do là: Bây giờ công việc của cô rất bận, nửa năm mà gặp được nhau có mấy lần, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm phai nhạt nên chia tay.
Hề Gia mộng mị, cô gọi điện thoại sang cho Diệp thu nhưng bị Diệp Thu từ chối, 【Tớ đang ở phim trường, không tiện.】
Hề Gia: 【Chia tay khi nào?】
Diệp Thu nói đại: 【Hôm qua, là tớ chủ động đề xuất.】
Hề Gia thở dài, cô nghĩ chắc là anh hai không quan tâm đến tình cảm, làm tổn thương Diệp Thu.
Hề Gia trả lời: 【Vậy hai người bình tĩnh suy nghĩ một chút, thích hợp thì lại về bên nhau, nếu cậu cảm thấy sau khi chia tay sẽ nhẹ nhõm hơn thì dứt khoát triệt để. Dù có chuyện gì xảy ra thì tớ vẫn luôn đứng về phía cậu. Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ không nói về anh hai trước mặt cậu. Hai tháng sau tớ hỏi lại cậu, nếu lúc đó tâm trạng đã tốt lên rồi thì nói cho tớ biết anh hai của tớ rốt cuộc có bao nhiêu cặn bã.】
Diệp Thu: 【Cảm ơn bảo bối, yêu cậu.】Cho dù Hề Gia mất trí nhớ nhưng Hề Gia vẫn luôn tin cô vô điều kiện.
Hề Gia: 【Năm nay tớ đón năm mới cùng cậu. Cậu đến chung cư bên này, chỉ hai chúng ta thôi.】
Diệp Thu: 【Cậu không đi hẹn hò với anh chàng xem mắt à?】
Hề Gia: 【Tớ cũng muốn nhưng phải coi người ta có bằng lòng đón năm mới cùng tớ không đã. Cái tên Mạc Dư Thâm kia thật không thú vị, không lãng mạn chút nào. Không nói đến anh ấy nữa, viết kịch bản đây.】
Kết thúc trò chuyện.
Hề Gia nhìn chằm chằm màn hình vi tính, mới gõ được mấy chữ đã liếc nhìn điện thoại di động. Từ sáng đến giờ, đã một ngày trôi qua rồi mà Mạc Dư Thâm vẫn chưa liên hệ với cô.
Chắc là đang tăng ca.
Nhưng bây giờ sắp mười giờ rồi.
Lúc này Mạc Dư Thâm đang ở dưới lầu chung cư của Quý Thanh Thời. Trước kia từng ở chỗ này nên anh có thẻ gác cổng. Từ công ty đi ra lại vô thức cho xe lái vào đây.
Anh đang nghĩ nên lấy cớ gì mới có thể gặp cô mà không quá đường đột.
Suy nghĩ một lát, Mạc Dư Thâm cầm một tập tài liệu đi lên lầu.
Hề Gia đang cấu tứ kịch bản cho nam đê tiện thì chuông cửa vang lên. Tiếng chuông từ dưới lầu vọng lên, căn phòng quá yên tĩnh nên âm thanh trở nên đặc biệt vang dội.
Hề Gia không đoán ra được là ai tới, cô kết nối camera dưới nhà.
Nhìn thấy trong video là Mạc Dư Thâm, cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Hề Gia sửa sang lại quần áo một chút rồi đi mở cửa.
Mạc Dư Thâm giả bộ khẽ giật mình, "Em cũng ở đây à? Quý tổng có nhà không?"
Hề Gia đã hiểu, thì ra anh đến tìm anh hai, trong tay còn cầm tập tài liệu. Chắc là Quý Thanh Thời bị Diệp Thu đá nên không có tâm trạng làm việc, quên luôn cuộc hẹn với Mạc Dư Thâm.
Nhưng người đã tới cửa rồi, nào có chuyện cô buông tha cơ hội hẹn hò này. Hề Gia mỉm cười, mặt không đổi sắc nói dối: "Anh hai em sẽ quay về ngay, anh vào trước đi."
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Đợi anh đi vào, cô đóng cửa lại.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho quý Thanh Thời: 【Bây giờ anh lập tức gọi điện cho Mạc Dư Thâm nói là anh bị viêm dạ dày cấp, đang ở bệnh viện nên không kịp về thảo luận, đổi sang ngày mai.】
Quý Thanh Thời nhìn thấy tin nhắn, "..." Anh không hiểu gì hết, đang định gọi điện thoại cho Mạc Dư Thâm thì Mạc Dư Thâm lại gọi tới.
Câu mở miệng của Mạc Dư Thâm là: "Quý tổng, chào anh. Tôi đến rồi, hợp đồng cũng mang tới nhà rồi. Hề Gia đang ở nhà."
Quý Thanh Thời đã hiểu. Hai người ngày hẹn hò bí mật rồi lôi anh ra làm cái cớ.
Ngay lúc này anh cảm thấy đúng là có chút đau dạ dày. Còn chưa kịp mở miệng thì Mạc Dư Thâm đã cúp máy.
Mạc Dư Thâm chuyển di động sang chế độ im lặng.
Hề Gia ngồi đối diện anh, "Anh hai tôi sắp về rồi à?"
Mạc Dư Thâm: "Không về nữa, Quý tổng nói mình bị đau răng, đến bệnh viện rồi."
Hề Gia: "..."
Không phải viêm dạ dày cấp sao? Thôi đau răng cũng được.
*
Editor có lời muốn nói: Thời đời buồn 2020. Ăn ở sao mà suốt ngày bị hai đứa em trù ẻo dzậy nè =)))
*
#06062020