"Ông xã, em." Hề Gia kích động.
Mạc Dư Thâm thấy cô muốn nói lại thôi, cầm điện thoại đánh chữ, 【Sao vậy?】
Hề Gia vừa tính mở miệng thì lại nuốt lời nói trở về. Cô suýt nữa quên mất Giấm Giấm vẫn còn chưa nói chuyện được. Nếu biết cô có thể nghe được thì anh nhất định sẽ rất tự ti.
Giấm Giấm ở bệnh viện chăm sóc cô suốt nửa năm. Anh vất vả như vậy, cô không thể để anh mất thoải mái. Bây giờ cô có khả năng khôi phục lại trí nhớ, thính lực cũng bình thường trở lại, nhưng Giấm Giấm vẫn y như lúc ban đầu, không nói được mà trí nhớ cũng không tốt.
Bây giờ chỉ có thể tạm thời giấu Giấm Giấm. Lát nữa cô đi tìm bác sỹ nói tin tốt này cho mọi người biết.
Mạc Dư Thâm thấy hốc mắt cô đỏ lên, lúc khóc lúc cười. Anh đoán có lẽ cô đã nghe được rồi. 【Em muốn nói với anh cái gì?】Đầu ngón tay run rẩy, khó khăn lắm mới gõ ra được mấy chữ này.
Hề Gia lắc đầu, điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó cô bật cười, vui thật, cô không điều chỉnh được cảm xúc.
Mạc Dư Thâm càng chắc chắn cô đã nghe được. Anh dùng sức ôm cô vào lòng.
Nửa năm, hơn một trăm tám mươi ngày. Mỗi ngày cô đều thống khổ như vậy, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Như thể sống sót sau cơn hoạn nạn.
Hề Gia: "Ông xã, em yêu anh, đời này em chỉ yêu một người chồng là Mạc Dư Thâm."
Cô buông Mạc Dư Thâm ra, "Ông xã, anh sửa ảnh tiếp đi, em đi tìm bác sỹ. Hỏi xem em lúc khóc lúc cười như vậy có phải do thần kinh bất ổn không."
Mạc Dư Thâm cười cười, thuận theo cô.
Hề Gia lau nước mắc, sửa sang lại tóc tai rồi đi tìm bác sỹ.
Mười phút sau, anh nhận được tin nhắn của Hướng giáo sư: 【Hề Gia có thể nghe được rồi, trong lỗ tai cũng không còn tiếng chói. Nhưng nói chuyện nhỏ thì con bé sẽ khó nghe được. Có điều đã vượt qua mong muốn của chúng ta. Đây đều là công lao của cậu.】
Hướng giáo sư cũng vui mừng. Nửa năm, ai cũng vất vả.
Hề Gia rời khỏi phòng làm việc của bác sỹ, đóng cửa lại.
"Ba, bây giờ Hề Gia có thể nghe lại được rồi, có phải cũng có hi vọng khôi phục lại ký ức hay không?" Hướng Lạc hỏi.
Hướng giáo sư lắc đầu, "Hiện tại thì khó nói. Con bé khôi phục thành dạng gì cũng phải xem hiệu quả dược phẩm mới của chúng ta. Có lẽ thật sự có thể hồi phục."
Hướng Lạc: "Ba vất vả nghiên cứu hơn mười năm, cuối cùng thì..." Cô thở dài, "Nam thần của con, cũng là sự kiêu ngạo mãi mãi của con." Cô ôm Hướng giáo sư một cái.
Hướng giáo sư thông báo cho bọn họ một giờ chiều nay họp.
Hề Gia đã nghe thấy được, ký ức cũng dần dần khôi phục lại, đã nhận ra được những người quen trước kia. Mặc dù ấn tượng không sâu nhưng cũng là một khởi đầu tốt.
Trong buổi họp, bọn họ tổng hợp phân tích lại số liệu nửa năm nay, thuốc mới cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn nghiên cứu lần hai.
Kết thúc cuộc họp, Hướng giáo sư khép sổ lại, cảm khái lần nữa: "Hề Gia có thể khôi phục được, một phần là nhờ tác dụng thuốc, phần còn lại không thể kể thiếu Mạc Dư Thâm."
Những người khác cũng gật gù đồng ý.
Giống như những hiện tượng kì lạ trong y học. Người thực vật có thể tỉnh lại nhờ sự chăm sóc đồng hành của người yêu mình. Tình trạng của Hề Gia cũng vậy.
Trợ lý nói đùa với một câu nói lạc hậu: "Tình yêu là độc, nhưng cũng là bài thuốc hay."
Hướng giáo sư: "Cuối tháng này Hề Gia có thể làm thủ tục xuất viện. Con bé không thể nạp thêm thuốc được nữa, sẽ gây tổn hại cho gan. Nghỉ ngơi và điều chỉnh một đoạn thời gian. Thuốc mới có khả năng thí nghiệm lâm sàng vào năm sau."
Nhóm nghiên cứu của bọn họ và Mạc thị hợp tác, đầu tháng này có tin tốt. Bây giờ đang thử nghiệm tính an toàn của dược phẩm, cách thí nghiệm lâm sàng một khoảng thời gian dài.
Trợ lý: "Lần điều trị tiếp theo của Hề Gia có thể sẽ là một quá trình thú vị, đối với Mạc Dư Thâm mà nói thì đúng là đầy những điều bất ngờ."
Ai cũng không biết ký ức của Hề Gia sẽ bắt đầu lại từ đâu. Ngày nào khôi phục ký ức, sau đó tính cách sẽ trở nên như thế nào.
Trưa nay, Hề Gia mất ngủ.
Sợ Mạc Dư Thâm phát hiện bất thường nên cô chỉ đành giả vờ ngủ. Diễn xuất bùng nổ đã lừa được Mạc Dư Thâm. Anh vén chăn cho cô rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
Khoảng hai giờ, Võ Dương đến bệnh viện.
Mạc Dư Thâm ra hiệu Võ Dương nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy Hề Gia ngủ trưa.
Võ Dương không hiểu gì hết. Hề Gia đã không nghe thấy thì cái gì có thể làm phiền được cô chứ.
Hai người đi đến phòng bếp nhỏ.
Võ Dương lấy hai cốc nước.
Mạc Dư Thâm nhỏ giọng nói: "Bây giờ Hề Gia có thể nghe được rồi."
Võ Dương bị nước nóng làm bỏng tay, tim cũng nóng theo. "Từ khi nào?" Anh không để ý đến tay đau, tim cũng đập bình bịch.
Mạc Dư Thâm: "Sáng nay."
Yết hầu Võ Dương nhấp nhô, không thể nói được cảm xúc trong lòng giờ khắc này. Anh quay mặt đi, mở vòi nước rửa tay.
Nửa năm trước, Hề Gia nhắn anh: Mong rằng ngày nào đó chúng ta có thể cửu biệt trùng phùng.
Lúc đó mắt anh ươn ướt.
Anh biết có lẽ mình không đợi được ngày đó, nhưng vẫn luôn tạo hi vọng cho bản thân.
Anh và Hề Gia như một cặp bài trùng, nửa năm này Hề Gia không đến câu lạc bộ, anh cũng không có tâm trạng làm việc.
Trong lòng buồn đến bàng hoàng. Mỗi lần nhớ Dư An, không có ai để anh thổ lộ. Nếu Hề Gia vẫn khỏe mạnh không sinh bệnh thì anh sẽ cố gắng không chia tay với Dư An. Vì Hề Gia sẽ mắng cho anh tỉnh.
Võ Dương đóng vòi nước, báo cáo sơ qua tình hình của câu lạc bộ gần đây cho Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm pha hai tách cà phê, báo cáo cũng không quan tâm. Anh đang chuẩn bị trà ciều cho Hề Gia.
Võ Dương thấy anh không quan tâm nên nói ngắn gọn cho xong. Mới tháng mười mà đã hoàn thành mục tiêu kinh doanh của năm nay. Anh có thể nhận được không ít tiền thưởng, đến lúc đó không biết nên xài như thế nào.
Bây giờ Hề Gia đã nghe được, cuối cùng cũng có người phung phí với anh.
Mạc Dư Thâm chuyên tâm pha trà chiều, phòng bếp yên tĩnh lại.
"Mạc tổng, tại sao lúc đó anh lại đầu tư cho câu lạc bộ cưỡi ngựa vậy?" Võ Dương rảnh rỗi trò chuyện.
Mạc Dư Thâm khựng lại mốt chút, "Kiếm tiền."
Võ Dương Thầm nghĩ, anh cũng không có kiếm được thêm bao nhiêu nha. Tiền chia hoa hồng mỗi năm Mạc Dư Thâm đều đem đi mua ngựa cho Hề Gia. Cho dù bây giờ Hề Gia không thể cưỡi nhưng không mua thiếu con nào.
Võ Duong lớn gan suy đoán: "Mạc tổng, có phải anh đã sớm coi trọng Hề Gia cho nên mới đầu tư câu lạc bộ. Tiếp theo là dùng lương cao đào tôi qua rồi thông qua tôi lôi kéo Hề Gia đến có phải không?"
Tay Mạc Dư Thâm trì trệ, ngẩng mặt nhìn anh: "Chiều không cần đi làm nữa phải không?"
Võ Dương: "....."
Uống xong một tách cà phê, Võ Dương đưa tách cho Mạc Dư Thâm lấy thêm một tách.
Hai người đưa lưng về phía phòng ngủ nên không để ý Hề Gia ở phía ngoài.
Hề Gia ngủ không được nên đi tìm Mạc Dư Thâm, lần theo âm thanh, cô đi đến phòng bếp nhỏ. Không ngờ bên trong còn có người khác.
Hơn nữa Mạc Dư Thâm còn đang nói chuyện, anh vậy mà lại nói chuyện! Hóa ra trước kia tất cả đều giả vờ!
Mạc Dư Thâm không chỉ biết nói chuyện mà còn là ông chủ. Có vẻ như rất có tiền.
Hai người ở phòng bếp vẫn còn tiếp tục nói chuyện phiếm.
Võ Dương: "Với tốc độ khôi phục như vậy thì năm sau Hề Gia có thể dư thi được rồi. Đợi cậu ấy xuất viện là có thể đến câu lạc bộ tham gia huấn luyện thường ngày."
Mạc Dư Thâm: "Năm nay không đi. Trời lạnh, thân thể cô ấy không chịu được."
"Tần Giấm Giấm! Anh lừa em!"
Trái đất ngừng xoay.
Mạc Dư Thâm bỗng nhiên xoay người nhìn Hề Gia không chớp mắt. Không biết là cô đang vui hay tức giận.
Vừa rồi Hề Gia không nhịn được nên mới phát ra tiếng. Chủ yếu là cô cũng muốn nói cho Mạc Dư Thâm biết là cô đã nghe được, vậy thì mượn cơ hội này.
Mạc Dư Thâm đặt tách cà phê xuống, "Anh cũng vừa mới biết nói chuyện, tính đợi em tỉnh rồi nói với em."
"Gạt người! Xấu xa!"
Hề Gia đi tới. Mạc Dư Thâm thở phào, cô không tức giận. Anh đưa tay ra, Hề Gia ôm cổ anh nhảy lên trên. Mạc Dư Thâm đỡ cô, hai chân Hề Gia vòng qua eo anh.
"Anh chính là tên lừa gạt."
Cô hôn lên môi anh một cái, "Đồ xấu xa."
Mạc Dư Thâm: "Lỗ tai có khó chịu không?"
Hề Gia lắc đầu.
Cô tựa trán mình vào trán anh, "Anh vẫn luôn gạt em đúng không? Thật ra là anh biết nói chuyện, anh cũng không bị bệnh gì hết. Anh sợ em không muốn ở cùng anh nên anh mới nói mình bị bệnh có phải không?"
Mạc Dư Thâm mỉm cười không lên tiếng.
Hề Gia: "Ông xã, em có thể nghe được rồi. Anh nói gì cho em nghe đi."
Mạc Dư Thâm nhìn vào mắt cô: "Anh vẫn luôn yêu em."
Hề Gia nghẹn ngào, "Em cũng vậy." Cô ngậm lấy môi của Mạc Dư Thâm, nhẹ nhàng mút.
Võ Dương không thể tiếp tục nhìn được nữa. Hai người này không coi ai ra gì mà dính nhau như vậy, trái tim của anh không chịu được.
"Mạc tổng, tôi sẽ đến sau."
Không ai phản ứng.
"Buổi sáng em đã nghe được rồi nhưng không dám nói cho anh biết."
"Anh biết."
Hề Gia hỏi: "Bác sỹ nói với anh?"
Mạc Dư Thâm gật đầu,
"Ông xã, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Võ Dương lấy tay ôm tim đi ra khỏi phòng bệnh.
Ra đến hành lang anh mới miễn cưỡng thở ra hơi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh không thể tin được người đàn ông băng lãnh như Mạc Dư Thâm có thể mặt không đỏ, tim không đập, tay không run nói ra mấy câu sến lụa buồn nôn đến thế.
Ở đầu hành lang có một thân ảnh quen thuộc đi tới. Võ Dương nhìn kỹ lại, là Quý Thanh Thời. Quý Thanh Thời mua hoa tươi tới thăm Hề Gia. Lúc nãy trên đường đến đây, bác sỹ có gọi điện nói anh biết Hề Gia đã nghe được.
"Quý tổng."
Quý Thanh Thời gật đầu, "Sao không vào trong?"
Võ Dương: "Không vào được."
Quý Thanh Thời không hiểu cho lắm, anh thuận theo khe hở ở cửa nhìn vào, "Sao vậy?"
Võ Dương: "Bị nhồi cẩu lương đến đau dạ dày."
Quý Thanh Thời không tin tà ma. Làm gì có phép thần thông nhồi cẩu lương đến đau dạ dày chứ. Anh gõ gõ cửa, "Gia Gia?"
Không ai trả lời.
Mạc Dư Thâm và Hề Gia vẫn giữ nguyên tư thế trước đó. Hai người hôn sâu đến quên mình, không quan tâm ai tới cũng không nghe thấy gì.
Quý Thanh Thời đẩy cửa bước vào.
Chưa tới nửa phút anh lại ra.
Nghe nói Hề Gia đã nghe được, Quý Chính Hà và Hề Diệp Lam cũng vội vàng chạy đến bệnh viện. Hốc mắt của Hề Diệp Lam còn đỏ, mừng đến rơi nước mắt.
"Chào chú chào dì."
"Chào con." Hề Diệp Lam mỉm cười, "Hôm nay không bận sao?"
"Không bận lắm."
Hề Diệp Lma: "Sao hai đứa không vào? Gia Gia không ở trong phòng bệnh hả?"
Quý Thành Thời: "Có ở. Nhưng hai đứa nó dính nhau như sam."
Hề Diệp Lam và Quý Chính Hà sốt ruột muốn gặp con gái, muốn nói với con gái mấy câu. Cũng không phải họ chưa từng thấy con gái và Mạc Dư Thâm dính nhau, sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Hai người đẩy cửa đi vào, "Gia Gia."
Quý Thanh Thời đếm ngược trong lòng, ba, hai, một.
Cửa mở ra.
Hề Diệp Lam và Quý Chính Hà ho nhẹ hai tiếng. Tuổi trẻ bây giờ đều chuộng hôn sâu kiểu Pháp như vậy sao.
*
#17052020